Mặc kệ ai là người sai nhưng người nhận lỗi trước là người sai.
-------------
- Tại sao nàng lại ương bướng như vậy?
Trần Bình Bình trong mắt Tư Nhạc Thuần lúc này đặt biệt lạnh, y không còn như lúc trước yêu thương sủng nịnh nàng. Mọi chuyện là y sai trước bây giờ còn nói nàng không hiểu chuyện.Bên trong cơ thể mình, Tư Nhạc Thuần cảm thấy nóng bức vô cùng, nàng cố gồng mình không thể hiện cơn tức giận. Nàng rũ mi mắt không còn muốn nhìn Trần Bình Bình nữa, trong lời nói toát ra hơi lạnh hướng tới Trần Bình Bình:- Phải là ta không hiểu chuyện, phiền Trần viện trưởng lo lắng. Ta đi là được.Lời nói không có gì đai nghiến mà sao trong từng câu đều là thất vọng và uẩn trách. Phạm Nhàn vừa bước vào cửa chưa kịp phản ứng đã đụng phải ánh mắt của viện trưởng phu nhân, hắn bỗng dưng thấy lạnh. Ngày thường Tư Nhạc Thuần tinh thần tinh linh, tràn nhiệt tuổi trẻ, một cái là có thể nắm được nắng ôm lấy xuân không nghĩ nàng cũng có bộ mặt lạnh lùng ngột ngạt như vậy. Sự lạnh lùng này đem so sánh với Ám Dạ Chi vương coi ra cũng một chín một mười.Tư Nhạc Thuần cũng không có ý muốn ở lại, nàng muốn đi, nhưng làm sao Trần Bình Bình có thể cho phép, ra vào giám sát viện là do y quản.- Quay lại.Trần Bình Bình nói cứ như đang ra lệnh cho thuộc hạ.Những kiểu nói như này chỉ càng làm Tư Nhạc Thuần ghét bỏ y thêm, càng muốn chạy đi thật nhanh.Nhạc Thuần không thèm quay đầu lại, cứng rắn trả về ba chữ: - Đừng quản ta.Nói xong một chân nàng đạp vách, phóng thẳng lên mái nhà chạy đi, Ảnh Tử thức thời đuổi theo. Để lại Trần Bình Bình vô sắc vô thần ngồi đó, đáy mắt y đỏ hồng nhìn tiểu cô nương bỏ đi như vậy làm cho tim y đau nhức khủng khiếp, như ai đó chọc một lổ thủng. Trần Bình Bình hận mình không thể đứng lên nếu y đứng dậy được liền cùng nàng đuổi đến mây xanh.Một cơn đau ho đột ngột đến bóp chết hơi thở của Trần Bình Bình, Phạm Nhàn đứng bên cạnh thấy y bất ổn, ngay lập tức gọi người đến đưa Trần viện trưởng về nghỉ ngơi.Phạm Nhàn lắc đầu nhìn Trần Bình Bình nằm trên giường ho khan: - Tâm bệnh chỉ có người mới chữa được, dược liệu vô dụng. Một hồi sau Ảnh Tử cũng trở về. Nhìn hắn một thân trở về Trần Bình Bình càng thêm ảo não. Tâm trạng y rơi xuống đáy vực không nói lời nào, tự mình đắp kính chăn ho khục khục.Ảnh Tử không hiểu, phu nhân bỏ đi liên quan gì đến bệnh ho?Trong đêm tối mơ màng Tư Nhạc Thuần say sưa dựa vào vai Tưởng Ngọc, nàng mang đôi mắt khóc tràn, kể khổ:- Trần Bình Bình thối tha, lão già đáng ghét, không biết tốt xấu... huh... hu hu.Làm tỷ muội tốt với nhau bao lâu nay, ngồi nghe Nhạc Thuần kể khổ, Tưởng Ngọc vô cùng ấm ức. Tư Nhạc Thuần thành thân không bao lâu đã phải chịu đã tủi nhục, cứ tưởng Trần Bình Bình sẽ yêu thương nàng nào ngờ y cũng ích kỉ tham lam như đám nam nhân thối tha ở đầy chợ. Y đã khiến cho Nhạc Thuần khóc, nàng khóc rất nhiều. Và Tưởng Ngọc không hề vui khi thấy điều đó, người ta nói ca múa mua vui uống rượu giải sầu. Tưởng Ngọc cầm lên một vò rượu cụng vào bát rượu đầy trong tay Nhạc Thuần, hoả quyết tuyên:- Uống đi quên luôn lão già kia đi.Tư Nhạc Thuần uống ực một cái, đặt mạnh bát rượu xuống bàn, nàng ngồi thẳng người hai mắt bửng sáng đầy hỏa quyết tuyên bố:- Phải! Ta sẽ quên Trần Bình Bình. Thề từ đây về sau không yêu Trần Bình Bình.Mong sau khi nàng tỉnh táo nàng sẽ quên hết những lời này. Để Trần Bình Bình nghe được không biết hậu quả sẽ ra sao.Tưởng Ngọc hăng hái đáp lại: - Đúng vậy đó!Quyết khí mạnh mẽ này của Tư Nhạc Thuần được một chút rồi trôi, nàng không kiềm được lòng mình để nước tứa ra hai bên mắt tràn xuống miệng mặn chát, quá uất ức hai bờ môi nàng ríu lại khóc trong trận tức tưởi:- Lão già chết... ta là phu nhân của y, y làm sao có thể ở trước mặt nữ nhân Trần viên kia mắng ta... hu hu.Tưởng Ngọc nghe Thuần nhi nói Trần Bình Bình có trữ tú nữ ở Trần viên trong lòng không chọc tự uy, cay cú thay bạn mình, hắn đập bàn một cái, lên tiếng quát tháo:- hứ vậy Trần Bình Bình khác nào không coi trong ngươi. Người phu quân như vậy không cần có. Bỏ lão ta đi.Tư Nhạc Thuần uống hơn ba vò rượu sai đến xanh mặt hết hiểu vấn đề, nàng cứ nghe Tưởng Ngọc nói, đều gì cũng đồng tình:- đúng đúng... Ta ghét Trần Bình... Bình, không ở với y nữa.Uống đến ngu ngốc là có thật, Tư Nhạc Thuần tự nhiên ôm bình rượu cười cười tay chân múa mây đòi người bên cạnh hát cho mình nghe: - Tưởng Ngọc ngươi hát cho ta nghe đi... Bài nào cho vui a nha... ha ha... ha.- Ta thấy ngươi say đến ngốc. Đừng cười nữa, cũng đừng uống nữa mau đi ngủ đi.- Không! Ta muốn uống, uống quên mẹ Trần Bình Bình luôn ha ha ha.Túy Tiên Cư trước nay náo nhiệt, nhất là vào đêm, không khí đang vui vẻ bỗng dưng thanh tĩnh đến lạnh người. Nhận thấy không khí không đúng, một trận gió từ đầu đánh vào sống lưng mà lạnh toát mồ hôi khiến con người ta sợ hãi quay đầu. Tưởng Ngọc vừa trở người đã nhận về một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao mới mài dũa, sát ý công thẳng vào người hắn.Trong mơ hồ Tư Nhạc Thuần cảm thấy điểm tựa có chút nghịch nghịch, nàng nhắm mắt ngáp dài, lên tiếng hỏi: - Tưởng Ngọc ngươi làm gì, vai đâu? Ta muốn tựa vào ah. Ta cần tựa vào ngủ.Tưởng Ngọc đứng giữa đám hộ vệ giám sát viện nhìn thẳng vào người ngồi trên xe lăn kia mới thấm thía cái câu vạn ác chi nguyên Trần Bình Bình, hảo danh xưng này rất đúng đắn. Ánh mắt Trần Bình Bình đầy sát ý, nó rõ mồng một như báo đen trong đêm săn mồi. Chỉ cần con mồi rụt rịt nhỏ con báo đen kia sẽ nhảy vồ tới cấu xé. Tưởng Ngọc nuốt giọng một cái, lắc lắc vai người bên cạnh, lên tiếng nhắc nhở:- Thuần nhi, thuần nhi tỉnh tỉnh mau phu quân ngươi đến.Trần Bình Bình lặng thinh nhìn chằm chằm vào phu nhân nhỏ nhắn của y ngồi vật vờ bên bàn rượu. Thái độ y lạnh thấu tim gan, không riêng gì Tưởng Ngọc tất cả người xung quanh đều tím tái không dám tạo ta một cử động nhỏ.Riêng mỗi Tư Nhạc Thuần không hiểu chuyện, nàng bị Tưởng Ngọc lắc đến chao đảo choáng váng, nàng tức giận phất tay đuổi đi, hét lên:- Phu quân nào nữa? Phiền chết đi để cho ta ngủ.Tưởng Ngọc nhíu mày, siết răng khẽ nói:- Là Trần Bình Bình đó.Trái tim Tưởng Ngọc bắt đầu đánh trống. Có khi nào Trần Bình Bình nghe thấy những gì hai ngươi vừa nói sẽ một khắc tháo Túy Tiên Cư xuống đốt thành tro không?- Trần Bình Bình là ai ta không quen.Nghe câu nói từ chính tiểu thê nhà mình phun ra sắc mặt của Trần Bình Bình thêm lạnh. Một đội hắc kỵ bao vây Túy Tiên Cư làm cho quan khác khắp nơi sợ hãi nhốn nhào chạy đi hết. Nhìn thấy sự tình ngày một lớn Tưởng Ngọc cũng không thể ngồi yên mà nhìn.Hắn ra mặt, cúi đầu hành lễ rồi hỏi:- Hồi Viện trưởng ngài đến đây có gì chỉ dạy?Trần Bình Bình sâu sắc nhìn người đang ngủ say, rồi đảo qua nhìn Tưởng Ngọc. Đôi mắt hồ ly của y sết cao rồi lại rũ xuống nhìn bàn tay nắm ngọc thạch bóp đến trắng bệch. Tưởng Ngọc tinh ý dõi mắt theo nhìn cử chỉ của Trần Bình Bình, hắn mới hiểu ra người ngồi xe lăn đó thật sự biết giận dữ biết ghen tuông. Y tức đến điên người chỉ là không nói. Một mình chứa trong bụng nhịn nhục. Vậy thì thuận nước đẩy thuyền Tưởng Ngọc khẽ cười cố ý đắp thêm vào vài câu chọc vào chỗ đau của Trần Bình Bình:- Thuần nhi có nói thích ở chỗ ta rất chán ghét ở nơi tăm tối nào đó, nên nếu không có gì mời Trần Viện trưởng về cho. Đã đến giờ Túy Tiên Cư phải đóng cửa. Nếu ngài có nhã hứng thì mời đến vào ngày mai.Tưởng Ngọc nhếch mép cười nhẹ quan sát từng biểu cảm của cái gì gọi là vua ám dạ.Chu Cách phía sau muốn rút đao ra động thủ, Trần Bình Bình dơ tay ý bảo hắn thu hồi. Y rốt cuộc cũng mở miệng cười một cái, nhẹ nhàng từ tốn bảo:- Tưởng chưởng quỹ có tâm, phu nhân phiền toái ngươi. Giao lại cho ta. Nói xong Trần Bình Bình thu lại ý cười dứt khoát ra lệnh:- Ảnh Tử đưa phu nhân về.Tưởng Ngọc đứng ra trước một bước, hắn cười khinh:- xí! Viện trưởng lấy ly do gì đưa người về, chỗ của ta không phải ai muốn đến muốn làm gì cũng được.Tâm thế Trần Bình Bình bình thản như nước, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:- Ta là phu quân nàng.- Phu quân nàng? Phu quân nào để phu nhân nhà mình chịu uất ức, đau lòng khóc nức lên như vậy?Tưởng Ngọc không chút kiên dè cố ý buông lời châm chọc Trần Bình Bình, thay Tư Nhạc Thuần trút giận.Đau kiếm vô tình, người không có tâm. Trần Bình Bình khẽ nhíu mày một đội hộ vệ lập tức rút kiếm kề lên cổ Tưởng Ngọc. Điều đó như một lời nhắc nhở Tưởng chưởng quỹ nên giữ mồm giữ tiếng.Trần Bình Bình xoay xe lăn rời đi không trả lời câu hỏi vừa rồi của Tưởng Ngọc. Trên đời này không phải ai hỏi Trần Bình Bình cũng sẽ trả lời.Hành động của y ngu ngơ như một đứa ngốc.
Hết chương 26.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip