Sau Khi The Than Cuom Mat Tam Ma Cua Nhan Vat Chinh Chuong 119 Ha Ban Do Nay Da Thieu Mat Mot Manh Ngay Tu Dau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vào ngày thứ ba sau khi Giang Sở Dung giải phong ấn, Linh Toàn Anh, Kiếm Thần và những người khác đã lặng lẽ đến Linh tộc.

Sau khi giải phóng ký ức, Giang Sở Dung cảm thấy trí thông minh của mình cao hơn rất nhiều, và cậu cũng biết được rất nhiều chuyện.

Cậu phát hiện ra Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả chuyển thế lần này không phải là ngẫu nhiên, mà là vì đã đồng ý giúp đỡ Tổ Thần.

Theo ký ức trước kia của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, lẽ ra Tổ Thần là người thừa kế của một vị Thần tối cao ở Thần đình, nhưng vì đắc tội với một vị Thần tối cao khác nên bị đày xuống Tu chân giới.

Gián tiếp khiến cho Tu chân giới bị giận chó đánh mèo, và bị phong ấn.

Khi Tổ Thần rời khỏi Tu chân giới, cuộc lưu đày của ông vẫn chưa kết thúc, lại lén lút trở về, nhưng ông cảm thấy khi mình rời khỏi Tu chân giới, cơn thịnh nộ của vị Thần tối cao kia sẽ chấm dứt.

Sự thật đúng là như vậy, cơn giận quả thực đã qua, nhưng vị Thần tối cao đó cũng quên mất nơi này vẫn còn phong ấn của ông ta.

Tổ Thần không còn cách nào khác đành phải nhờ Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả giúp một tay, cứu lấy chúng sinh ở đây.

Vì thế Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả lấy cớ lịch kiếp, sắp xếp cho chuyển thế của mình đến đây.

Vấn đề lẽ ra đã được giải quyết từ ngàn năm trước, nhưng cố tình Ba Tuần đã xen vào, ảnh hưởng đến quỹ đạo vận hành của sự việc...

Theo Tổ Thần, năng lượng và xao động sinh ra khi chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả phi thăng đủ để che giấu sự thật phong ấn ở đây đã bị phá vỡ, vậy nên chỉ cần thực hiện cùng một lúc, vị Thần tối cao kia sẽ không chú ý quá nhiều.

Nhưng còn có một điều kiện tiên quyết... Chính là tu bổ con đường sao, cũng chính là Thiên lộ.

Phi thăng lên Thượng giới phải đi theo con đường sao, nhưng khi đó vị Thần tối cao kia rất phẫn nộ, không chỉ phong tỏa nơi này mà còn đập nát con đường sao.

Đời sau muốn phi thăng, không chỉ cần phá bỏ phong ấn mà còn phải tu sửa con đường sao.

Tổ Thần không thể giúp đỡ quá lộ liễu —— Sợ vị Thần tối cao kia sẽ lầm tưởng ông còn lưu lại thế lực ở đây, sẽ càng tức giận hơn.

Chẳng trách trên tấm bia đá trước Thiên lộ lại viết mơ hồ như vậy.

Giang Sở Dung xem những nội dung này trong trí nhớ, cậu không khỏi lẩm bẩm: "Xem ra không phải Thần linh nào cũng nhân từ."

Cố Minh Tiêu mấy ngày nay cũng đã nghe Giang Sở Dung kể những chuyện này, lúc này ánh mắt hắn khẽ động, hắn nói: "Tổ Thần và vị Thần tối cao kia đều là Tiên Thiên Thần. Tiên Thiên Thần vốn có tốt có xấu, nhưng bởi vì họ là Tiên Thiên Thần nên họ sinh ra đã nắm giữ quy luật của vũ trụ, vượt trội hơn những người khác."

Giang Sở Dung liếc mắt nhìn Cố Minh Tiêu: "Chẳng phải Hậu Thiên Thần cũng có người tốt kẻ xấu sao?"

Cố Minh Tiêu khẽ cau mày.

Nhưng Giang Sở Dung bỗng nhiên đứng dậy nói: "Mẹ em và mọi người tới rồi! Đi thôi..."

Cố Minh Tiêu: ...

Hắn đành phải đi theo.

·

Sau khi Linh Toàn Anh cùng mọi người đến, Giang Sở Dung biết bọn họ đang sốt ruột chuyện khai Thiên lộ nên đã kể lại cho mọi người những gì mình nhìn thấy trong trí nhớ.

Mọi người nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau một lúc, không khỏi cảm khái nói: "Các Thần đấu nhau, phàm nhân gặp họa."

Lúc này, Giang Sở Dung lại nói: "Chắc chắn bản đồ con đường sao được giấu trong bốn cuốn công pháp của Tứ đại Thần thú. Hai ngày này con và Trương ca sẽ tranh thủ phá giải tất cả. Nhưng có một chuyện khá phiền phức —— Tu sửa con đường sao cần rất nhiều nguyên liệu thần kim, hai ngày nay con đã kiểm tra kho dự trữ của Linh tộc, phát hiện Linh tộc tồn kho không nhiều."

"Cơ mà lúc Tổ Thần bị lưu đày, nghe nói ông ấy đã mang theo rất nhiều thần kim. Tại sao chỉ còn lại nhiêu đây thôi? Các tiền bối có biết số thần kim còn lại đã đi đâu rồi không?"

Nghe vậy, Kiếm Thần im lặng một lát rồi nói: "Năm xưa khi Tổ Thần lần đầu đến Tu chân giới, vì tam tộc, ông ấy đã phân phát rất nhiều thần kim cho tu sĩ của tam tộc, bây giờ thần kim rải rác khắp nơi. Nhưng ắt hẳn các đại gia tộc của tam tộc vẫn luôn lén lút thu thập thần kim, có lẽ số lượng tích trữ của bọn họ là nhiều nhất. Ngược lại, mấy năm qua Kiếm Phái đã cho đi rất nhiều thần kim."

"Khi đó ta chỉ muốn có được Vô Vọng Kiếm, đệ tử bình thường cũng không dùng được thần kim, cho nên cũng không giữ lại nhiều, bây giờ nhìn lại đúng là sai lầm."

Giang Sở Dung ngơ ngác.

Yêu Tôn lúc này cũng nói: "Khi đó thần kim của Yêu tộc cũng bị ta phân phát cho chúng yêu để mua chuộc nhân tâm, hiện tại muốn thu thập lại sợ rằng bọn họ sẽ không chấp nhận."

"Cho dù đồng ý, cũng chưa chắc sẽ đưa lại hết."

Nghe vậy, Giang Sở Dung cũng có chút đau đầu, nhưng sau khi cân nhắc một lúc, cậu bèn nói: "Không cần gấp, con sẽ giải mã bản đồ sao trước, sau đó mọi người lại nghĩ cách khác. Tốt nhất là khoan đem chuyện khai Thiên Lộ cần thần kim truyền ra ngoài."

Kiếm Thần và Yêu Tôn cũng nghĩ như vậy, dù sao việc khai Thiên lộ tuy có lợi cho những thế gia và Yêu Vương kia, nhưng càng có lợi cho tất cả tu sĩ hơn, nhưng bọn họ lại phải dâng tặng thần kim có trong tay, càng đừng nói đến việc khai Thiên lộ có khả năng thất bại.

Cho nên nếu lúc này công khai ra ngoài, những thế gia Yêu Vương đó có thể sẽ càng ra sức giấu đồ hơn, đến lúc đó lại càng khó đối phó.

Vì vậy, phải cố gắng tìm ra lý do tốt hơn để thu thập số thần kim đó.

Thế nhưng... Còn lợi ích nào đáng giá hơn số thần kim đó chứ?

Giang Sở Dung nhất thời không nghĩ ra được, Kiếm Thần và những người khác cũng vậy.

Cuối cùng, Giang Sở Dung nói: "Trước tiên hãy truyền tin cho Ma tộc. Sở đại ca tính cách hiền hậu, nếu y biết chúng ta khai Thiên lộ, có lẽ y sẽ đồng ý. Sau đó chúng ta lại tập hợp thần kim của Kiếm Phái, xem xem có thể gom được bao nhiêu."

Kiếm Thần và những người khác không nghi ngờ gì về tính cách của Sở Thiên Khuyết, vậy nên họ liền ra ngoài truyền tin.

Về phần các thế gia và Yêu Vương khác, cứ để sau này nghĩ cách vậy.

Thế là sau khi truyền tin, mọi người đều án binh bất động chờ Giang Sở Dung và Trương Nguyên Viễn giải mã bản đồ sao trước.

Trương Nguyên Viễn vẫn luôn hoài nghi nhân sinh kể từ khi biết mình thật sự là Thần thú Thanh Long, mấy ngày nay khi giải mã bản đồ sao anh cứ cằn nhằn mãi.

"Tôi sinh ra và lớn lên ở thế giới hiện đại, trước ba tuổi cậu không có trí nhớ, nhưng tôi vẫn còn có một chút ký ức khi tôi bắt đầu lên một tuổi. Hơn nữa, tuổi của tôi cũng chênh lệch với tuổi của Thanh Long, sao có khả năng chứ?"

Lúc đầu, đối mặt với mấy lời càu nhàu của Trương Nguyên Viễn, Giang Sở Dung chỉ thấy bất lực, nhưng về sau, cậu lại đau đầu.

Tuy nhiên, vì cần Trương Nguyên Viễn làm cu li nên cậu không nói gì, chỉ an ủi Trương Nguyên Viễn.

Hôm nay, sau khi giải mã xong bốn cuốn Toán Kinh, Trương Nguyên Viễn háo hức nhìn Giang Sở Dung ghép lại bản đồ sao, nói: "Như vầy đi, sau khi mọi người phi thăng, hay là các cậu đưa tôi trở về thế giới trước kia đi, dáng vẻ tôi bây giờ quay về cũng không bị người ta hoài nghi."

Giang Sở Dung liếc nhìn Trương Nguyên Viễn, sau một lúc im lặng mới nói: "Nếu anh không hối hận thì không thành vấn đề."

Trương Nguyên Viễn: "Tôi đương nhiên không hối hận!"

Giang Sở Dung mấp máy môi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Tuy nhiên, việc giải mã bản đồ sao vẫn quan trọng hơn, Giang Sở Dung tiếp tục ghép lại bản đồ sao diễn giải từ bốn cuốn Toán Kinh.

Cuối cùng cũng đi đến bước cuối cùng, Giang Sở Dung nhìn hình vẽ trước mặt, trong đầu không khỏi ong lên: "Tại sao bản đồ sao này lại thiếu mất một mảnh? Chẳng lẽ chúng ta chưa giải mã xong sao?"

Trương Nguyên Viễn nghe thấy câu này liền sửng sốt, lập tức phản bác: "Không thể nào, cậu không được nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi! Nếu thật sự thiếu một mảnh, thì vừa rồi tôi cũng không thể giải mã được. Cho nên chỉ có thể nói từ đầu bản đồ này đã..."

"Bản đồ này đã thiếu mất một mảnh ngay từ đầu?"

Trương Nguyên Viễn vừa nói ra lời này, Giang Sở Dung lập tức biến sắc.

Tuy nhiên, kể từ khi Giang Sở Dung kế thừa ký ức của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, bộ não của cậu đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, cậu tức thì nhớ đến một chuyện —— Bản đồ sao Ma Tôn đã từng vẽ và bản đồ sao trên tấm bia đá được Kiếm Thần nhắc tới!

Ngay sau đó, Giang Sở Dung không do dự nữa, cậu đi tìm Kiếm Thần và Yêu Tôn với bản đồ sao chưa hoàn chỉnh.

Kết quả hai tiền bối đều sửng sốt sau khi nghe Giang Sở Dung nói lại.

"Thứ đó thật sự có tác dụng? Ta thật sự không biết gì về diễn giải tinh tượng, với lại lúc đó quá mức nản lòng, căn bản không có thời gian ghi nhớ nó."

"Ta... lúc đó bị Sở Tiểu Ngọc đột nhiên công kích, đánh đến mức ta vừa tức giận vừa uất ức, căn bản không nhớ rõ thứ đó."

Giang Sở Dung: ...

Vậy nên chỉ có mỗi Ma Tôn là người nhớ được bản đồ sao thôi?

Một người vì công danh lợi lộc mới đi mở Thiên lộ, nhưng lại là người cẩn thận nhất trong ba người...

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt bất lực của Yêu Tôn và Kiếm Thần, Giang Sở Dung cảm thấy điều này rất phù hợp với tính cách nhiệt huyết và đầu óc đơn giản của họ.

Ma Tôn quả thực là người nhạy bén và tỉ mỉ nên việc cẩn thận ở mọi nơi là điều bình thường.

Cũng không thể đổ lỗi cho họ.

Nhưng vào lúc này, Kiếm Thần do dự một chút, liền nói: "E là Sở Tiểu Ngọc vẫn chưa chết, nhưng với tình hình bây giờ, muốn mời ông ấy ra ngoài chưa chắc ông ấy sẽ đồng ý."

Giang Sở Dung: ?

————

Tác giả

– Ma Tôn: Đồ đệ ngoan, tới cứu ta.

– Giang Sở Dung: ? Ông còn cần mặt mũi không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip