Momoyama Chuong 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Khi Sakuragi bốn tuổi, cậu biết rằng mình khác với những đứa trẻ khác ở trường mẫu giáo vì cậu có mái tóc đỏ khác với người thường, đứng giữa một đám trẻ cao lớn, cậu trông như một bông hoa đang nở với cái đầu ngẩng cao.

Cậu cũng hỏi bố mẹ tại sao màu tóc của cậu khác với màu tóc của bố mẹ. Cả hai luôn dịu dàng và yêu thương sẽ kiên nhẫn giải thích cho cậu rằng Hanamichi là một báu vật độc nhất vô nhị, và chỉ những đứa trẻ được ông trời nâng niu mới có được đặc điểm đó.

Vì vậy, Sakuragi sẽ tự hào về mái tóc đỏ của mình và tự hào về mọi thứ mình sở hữu. Một thiên tài lớn lên trong tình yêu thương, cậu có những người bạn luôn quan tâm và ủng hộ cậu, và cậu luôn có thể tìm thấy những sở thích mà cậu rất hứng thú và có năng khiếu. Ví dụ, cậu đã chơi bóng rổ được vài năm, đột nhiên một hôm cậu quan tâm đến tin tức, cậu tham gia câu lạc bộ báo chí một cách bất chợt.

Cái giá của việc được bảo vệ quá kỹ là một khi thế giới chân thiện mỹ tiếp xúc với cái ác vượt quá tầm nhận thức, thì đóa hồng được nuôi dưỡng bằng tình yêu sẽ dễ dàng héo úa.

Khi Sakuragi lẻn vào Momoyama và nhìn thấy người anh trai ngốc nghếch trông giống hệt mình nhưng đầu bù tóc rối, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự nghiệt ngã của số phận. Cậu không thể ngờ rằng mười sáu năm qua, trong khi cậu đang lớn lên trong hạnh phúc, lại có một người anh song sinh của cậu, sống ngu ngốc trong một xó xỉnh bẩn thỉu. Cậu căm ghét những kẻ xấu đã làm điều ác, và hạ quyết tâm sẽ công khai tội ác ở Momoyama dù khó khăn đến đâu, để những kẻ xấu bị đưa ra trước công lý.

Bước vào Momoyama, cậu gặp phải những điều khủng khiếp, điều mà cậu đã lường trước, nhưng việc gặp Rukawa là điều nằm ngoài dự đoán của cậu.

Rukawa là một thiên thạch đâm sầm vào thế giới của cậu với ngọn lửa rực cháy, trước khi cậu có thể tìm ra cách đối mặt với tác động của ngọn lửa, cậu đã bị tan chảy và đốt cháy. Cậu là một người bình thường bằng xương bằng thịt, nhiệt độ thiêu đốt đốt cháy linh hồn cậu, đốt cháy máu thịt cậu, khiến cậu muốn trèo ra khỏi miệng núi lửa càng ngày càng làm cậu tan chảy dưới sự giãy giụa này.

Sakuragi nằm trên giường, thậm chí không đủ sức để trở mình. Từ sau đầu đến trước ngực, từ thắt lưng đến hai gót chân, không chỗ nào không đau, mỗi lần di chuyển, đau như muốn nhổ cả xương ra ngoài. Cậu không phân biệt được là ngày hay đêm, những tấm rèm kéo kín đem căn phòng chìm trong bóng tối, và thứ cậu nhìn thấy chỉ là bóng tối.

Cậu không biết mình sẽ bị con cáo chết tiệt này giam cầm bao lâu nữa. Sakuragi cố chịu đau muốn đứng dậy ngồi một lúc, lưng cậu đã rất cứng do nằm quá lâu, nếu không cử động nữa thì xương sống sẽ cứng ngắc như hóa thạch khủng long.

"Em định đi đâu?" Giọng Rukawa nghe có vẻ cảnh giác, gần như ngay lập tức đẩy Sakuragi trở lại giường, người đang chuẩn bị cử động.

"Đi tiểu." Sakuragi muốn tranh thủ một cơ hội ra ngoài hoạt động.

Rukawa lặng lẽ đứng dậy, nắm lấy cổ và đùi Sakuragi, bế ngang cậu đi vào phòng tắm.

"Ha, tao chưa có tàn phế." Quan trọng nhất là Rukawa không mặc gì, Sakuragi cũng không mặc, tư thế thân mật làm cho người ta rất xấu hổ, ở cùng Rukawa bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm.

"Hôm qua anh chỉ làm có bốn tiếng thôi."

Làm thế nào mà hắn có thể nói điều này mà không có bất kỳ sự dao động nào trong giọng điệu của mình? "Thằng chết tiệt, sao còn chưa kiệt sức chứ!"

Rukawa bật đèn ngủ trên tường, Sakuragi bị ánh đèn phòng tắm chói lòa làm cho chóng mặt.

"Khi em chửi bậy cũng dễ thương đấy." Rukawa đỡ Sakuragi ngồi lên bồn cầu, và vô tình hôn một nụ hôn nhẹ lên má cậu.

"Này, tao không muốn ngồi, làm sao tao có thể đi tiểu như thế này?"

"Bé à, em còn có sức chống đỡ sao? Muốn đứng, anh chỉ có thể giúp em."

Tư thế của Rukawa không giống như đang nói đùa, một cánh tay giơ lên ​​giữa không trung, sẵn sàng lao tới. Sakuragi vội vàng ngăn cản hắn "Biến đi, ghê tởm."

Dưới sự giám sát của Rukawa, Sakuragi chỉ muốn cắn lưỡi tự tử. "Mày là biến thái à? Mày thích xem người khác đi tiểu à?"

"Ừ."

Sakuragi không có gì để nói về sự thẳng thắn của Rukawa. Cậu từ chối bàn tay chìa ra của Rukawa, chống hai tay lên mép bồn rửa mặt, chịu đựng cơn đau ở phần dưới cơ thể, và miễn cưỡng đứng trước gương.

Bản thân trong gương đơn giản là khủng khiếp. Mái tóc ngắn màu đỏ rối tung, đôi mắt có quầng thâm đen tím, đôi môi sưng phồng như tiêm botox, và những dấu hickey đỏ sẫm khắp cổ và ngực, lớn nhỏ hết cái này đến cái khác.

Nhìn giống như bị bốn người làm trong một giờ hơn là bị một người làm trong bốn giờ. Cậu không cần nhìn cũng biết mông của mình còn thê thảm hơn phần mà cậu có thể nhìn thấy, có lẽ trông giống như một múi cam khô bị lột sạch da.

"Mày là chó hả?" Sakuragi tức giận đến không còn sức đánh trả, giọng điệu mắng nhiếc Rukawa càng lúc càng nghiêm trọng.

"Em cũng có." Rukawa tựa đầu vào vai Sakuragi từ phía sau, chỉ vào vết tím trên quả táo adam của mình trước gương, tự hào nói "Lúc lên đỉnh em đã cắn đấy."

"Thằng khốn, tao không có!"

"Không có cắn, hay, không có lên đỉnh?"

Đây rõ ràng là một câu hỏi dễ thương và ngập ngừng, nhưng trong mắt Sakuragi, nó gợi tình và đáng sợ. Cậu đã cắn hắn đêm qua, điều đó không thể phủ nhận, cậu đã đạt cực khoái vào đêm qua, và thật khó để nói dối về điều đó.

"Đi thôi." Hơi thở của Rukawa lại đến gần, và Sakuragi đã nhìn thấy tín hiệu nguy hiểm trong mắt người đó. Sợ rằng hắn sẽ điên cuồng làm mình trong phòng tắm thêm bốn tiếng nữa, Sakuragi mò mẫm tìm vị trí chiếc giường trong ánh đèn lờ mờ, khi ngồi lên đó, cậu đau đến thở không nổi.

Rukawa bật chiếc đèn nhỏ trên tường và lấy lọ thuốc mỡ ở đầu giường ra. "Nằm xuống đi."

"Đây là đâu, còn cái này nữa." Bị cơn đau thống trị, Sakuragi nằm ngoan ngoãn trên chiếc giường hẹp, cằm chống lên cánh tay khoanh lại. Rukawa cúi xuống bôi thuốc lên vết sưng tấy sau gáy cậu, dương vật mềm mại của hắn đung đưa trước mắt cậu.

"Mày mặc quần vào được không!" Sakuragi gần như muốn giật đứt cái thứ khó coi này.

"Nhà của dì." Rukawa nhặt chiếc áo nhăn nhúm mặc vào người, dương vật ẩn dưới chiếc áo nhô ra khỏi mép, tuy không bắt mắt lắm nhưng Sakuragi vẫn khó mà nhìn thẳng vào và vùi đầu vào cánh tay, mùi của con cáo đọng lại trên chóp mũi sát ga giường.

Đầu ngón tay của Rukawa bôi thuốc mỡ vào chỗ sưng tấy, ngay lập tức biến cảm giác khó chịu do vẫn còn nóng rát thành cảm giác mát lạnh của bạc hà. Với sự đụng chạm quen thuộc và thân thiết, cả hai nhớ lại khoảng thời gian ở nhà Sakuragi.

Thời thế đã thay đổi, và sự vô thường của cuộc sống khiến Sakuragi cảm thấy mọi thứ đã thay đổi, nhưng Rukawa, người vẫn kiên trì đứng ở cổng thôn, vẫn như trước. Nếu còn tiếp tục như thế này, cậu sẽ vĩnh viễn chôn thân ở Momoyama và không bao giờ trở lại cuộc sống bình thường trước đây.

"Mày định nhốt tao bao lâu?"

"Ngày anh chết." Những lời của Rukawa được coi là đương nhiên.

"Tại sao?" Nghe như một câu hỏi, nhưng thực ra là Sakuragi đang tự nói với chính mình. "Mày giận tao lừa dối mày sao, nhưng tao mới là người khổ sở giả ngu, còn mày chẳng thiệt thòi gì... Hay mày đang trả thù tao, nhưng tao làm gì cũng có lý do chính đáng, tại sao mày muốn trả thù?"

"Anh thích em."

Sakuragi choáng ngợp trước lời thú nhận đột ngột này. Cậu chưa từng ăn đào ở Momoyama, nhưng cậu đoán hương vị cũng giống như tâm trạng bây giờ của cậu, vị chua ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi. Cậu cụp mắt xuống, và ánh mắt cậu rơi vào cánh tay của Rukawa đang chống trên giường.

"Mày thích điểm gì ở tao? Thích tao giả ngu sao? Nhưng đó là giả. Tao thật sự không ngu... Đến bây giờ vẫn thích tao, nhưng mày biết quá ít về tao, làm sao mày có thể thích tao?"

"Anh không thể nói và anh quá lười để nói. Dù sao thì," Rukawa cất lọ thuốc mỡ đi, quay lại giường và nằm cạnh Sakuragi. "Anh rất thích." Rukawa ngẩng đầu, nhắm mắt lại, dưới ngọn đèn sợi đốt ở đầu giường hiện ra rõ ràng suy nghĩ của mình.

Sakuragi từ từ trở mình, ngửa mặt lên trần nhà. "Vậy mày không quan tâm việc tao không thích mày sao?"

Rukawa im lặng. Một mảnh mặn đắng thoát ra khỏi môi, hắn mím môi, cố hết sức giả vờ bình tĩnh sau khi lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng vẫn không thể kiềm chế bản thân muốn nổ tung. Rukawa lao về phía Sakuragi, cơ thể chồng lên nhau của cả hai chìm sâu trong chiếc đệm êm ái, Sakuragi bất lực nhìn người trước mặt, khoảng cách chưa đầy vài cm cộng với mùi sảng khoái xung quanh khiến tim cậu đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng. Ánh sáng của chiếc đèn ngủ bị Rukawa nghiêm ngặt chặn lại, trong ánh sáng lờ mờ, sự hấp tấp trong mắt Rukawa khiến má Sakuragi nóng bừng.

Sakuragi nhìn sâu vào mắt Rukawa, và cậu cũng đang cố gắng tìm Rukawa, người sẽ đưa cậu đi chơi vì tâm trạng cậu không tốt, cậu muốn nói chuyện với Rukawa để đánh thức lý trí của hắn. "Mày đã bao giờ nghe một từ gọi là tan biến chưa?"

Tan biến? Một lời nói bất cẩn là tất cả những gì cần thiết để bộc phát thú tính. "Vậy thì ở lại đây cả đời đi."

Rukawa nheo mắt thành một đường nhìn người bên dưới. Sự tức giận khiến dây thần kinh của hắn gào thét đến cực độ, và mọi cơ quan trong cơ thể hắn đang kêu gọi được thanh lọc. Hắn túm lấy chăn bông của Sakuragi ném xuống đất, nhìn người dưới thân với ánh mắt vô cùng mờ mịt.

Cơ thể bị tàn phá vẫn còn sống động trong tâm trí cậu, Sakuragi sợ hãi trốn bên cạnh giường. "Mày đúng là đồ biến thái!"

Cánh tay lực lưỡng cùng bộ ngực vạm vỡ của Rukawa tạo thành một bức tường vững chắc, khóa chặt người phía dưới, hắn cúi đầu điên cuồng hôn lên mặt Sakuragi một cách bừa bãi. Sakuragi muốn đấm hắn một trận, nhưng cả hai tay đã bị bàn tay phải của Rukawa nắm lấy và ngay lập tức ấn xuống giường, tay trái của hắn thô bạo nhào nặn bộ ngực vừa được bôi thuốc mỡ, hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của Sakuragi. Sakuragi không thể di chuyển dưới sự kiểm soát của hắn, và thể lực của cậu vẫn chưa hồi phục.

Sakuragi chỉ có thể hét lên trong tuyệt vọng, trước đây chỉ cần cậu nói đau là Rukawa sẽ dừng lại, nhưng hiện tại Rukawa là một kẻ mất trí không quan tâm đến cảm xúc của cậu "Đồ chết tiệt, sớm muộn gì tao cũng giết mày!"

Vừa dứt lời, lưỡi Rukawa đã thò vào. Sự hứng thú của người đàn ông hoàn toàn bị khơi dậy, hắn thở hồng hộc, động tác trên tay càng ngày càng thô bạo, bỏ qua tất cả màn dạo đầu, ngón tay thon dài mạnh bạo xâm nhập vào trong lỗ hậu sưng to, ở trong vách ruột ướt át cào cấu.

Sakuragi cảm thấy mình chỉ là một con búp bê dùng để thỏa mãn, nỗi nhục nhã bị bắt nạt đập vào lồng ngực, cậu mạnh mẽ giơ đầu gối đá vào hạ bộ của người đàn ông nhưng bị người đàn ông chặn được, dùng một chân chen vào, dễ dàng tách chân cậu ra.

Rukawa vuốt ve dương vật cương cứng hai lần, cầm hai chân Sakuragi lên, ép đầu gối vào ngực cậu, dương vật căng cứng chạm vào lỗ hậu trơn trượt.

Đây là điều vô cùng nhục nhã. Thân thể bị người khác quấy rối còn chưa đủ, bị đối phương hết lần này đến lần khác tàn nhẫn xâm nhập, cậu ngay cả sức lực phản kháng cũng không có. Sau gáy lại bắt đầu đau, lúc này Sakuragi đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Gia đình của cậu ở Kanagawa, những người bạn của cậu, môn bóng rổ cậu yêu thích, và người cậu thích sẽ sớm ở bên nhau.

Người đó cũng sẽ đợi cậu trở về.

Sakuragi cảm thấy rất có lỗi, rõ ràng là phản kháng về mặt tâm lý, nhưng lại phục tùng về mặt thể xác.

Không cần mở rộng chút nào, và Rukawa đã đưa nó vào một cách trơn tru. Thấy vẻ mặt sắp khóc của Sakuragi, lòng Rukawa lại rơi xuống đáy vực. "Làm chuyện đó với anh có khiến em cảm thấy tội lỗi không?"

Rukawa ấn vào eo cậu và hành hạ nó một cách thô bạo, phần sau vốn đã chịu quá nhiều sự xâm nhập của dị vật vẫn quấn chặt lấy dương vật mạnh mẽ.

Sakuragi cau mày, thậm chí còn không đủ sức để chửi thề, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở qua khuôn miệng đau nhức của mình.

Trái tim Rukawa lại đau nhói. Thiếu niên trông thật khổ sở, và niềm vui thể xác đơn thuần này không thể kích thích hắn được nữa. "Đồ ngốc, đáp lại anh một chút đi..." Rukawa vuốt ve gương mặt Sakuragi, dùng ngón tay cái vuốt ve hai cánh môi sưng tấy rồi cúi đầu hôn cậu.

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng và kéo dài, hắn mút nhẹ đôi môi, và âm thanh rên rỉ từ giữa hai hàm răng của Sakuragi biến thành tiếng nước kéo dài.

"Đừng hôn..." Sau gáy Sakuragi đau như muốn nổ tung, cậu quay mặt đi và thở hổn hển.

Rukawa dùng răng xoa nắn đầu vú Sakuragi, ánh mắt nhạy bén quan sát biểu hiện của Sakuragi. Nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Sakuragi, hắn có chút thỏa mãn, tần suất dưới thân đột nhiên tăng nhanh.

Sakuragi lúc này bởi vì xúc động mà đỏ mặt, biểu cảm bất bình trên mặt dần dần biến thành khoái cảm.

Rukawa nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của hắn lấm tấm mồ hôi, và hắn bị kích thích bởi từng tiếng thở hổn hển của Sakuragi.

"Em thích anh chơi đùa với em đúng không?"

Sakuragi quay mặt đi, cơ thể cậu trượt trên tấm ga trải giường nhàu nát do va chạm. Cậu xấu hổ đến mức không muốn nói lời nào, ước gì người đàn ông trong cơ thể cậu vì dục vọng mà chết trên người cậu.

"Nói em thích đi..." Rukawa véo cằm Sakuragi và quay mặt cậu đối diện với hắn. Hắn muốn Sakuragi mở mắt ra và nhìn rõ hắn và cậu đã giao cấu như thế nào.

Sakuragi, người đã chịu đựng suốt thời gian qua, cuối cùng cũng đáp trả "Thích con mẹ mày! Tao không thích mày!"

Cậu cũng có thể chửi người, có nghĩa là hắn không bị lừa, những biểu hiện tục tĩu và ngây thơ khi đó là thật, và việc cậu đồng ý làm tình cùng hắn cũng là thật. Sakuragi mím môi không chịu hôn, Rukawa dùng đầu lưỡi ướt át liếm dái tai cậu, ngậm lấy vật nhỏ nhắn đầy đặn đó vào miệng.

Bức tường thịt nhanh chóng co rút lại dưới sự kích thích, Rukawa đẩy mạnh vài lần, và cuối cùng, khi Sakuragi hơi mở miệng trong lúc cao trào, cậu cố nài nỉ người đàn ông hôn mình.

Hắn hôn không biết đủ, hắn cẩn thận hôn người ấy từ mười đầu ngón tay đến đùi, lên ngực, lên cổ, lên má, lên trán, cho đến khi người ấy chìm vào giấc ngủ.

Không chỉ Sakuragi, mà ngay cả Rukawa cũng cảm thấy mình vô vọng. Rukawa nghĩ rằng hắn có nhân cách cao thượng và sở thích tao nhã, nhưng hắn lại nghiện nặng một loại thuốc tên Sakuragi và không thể tự giải thoát.

Người bên cạnh hắn khi ngủ thực sự rất dễ thương, và Rukawa sẽ không bao giờ để cậu biến mất khỏi tầm mắt của mình nữa. Sau khi xác nhận rằng cửa ra vào và cửa sổ đã được đóng chặt và đã được khóa, Rukawa yên tâm nằm xuống bên cạnh Sakuragi.

Cách cậu mắng hắn, cách cậu ăn, cách cậu ngủ, cách cậu ngạt thở vì thiếu oxy, cách cậu xấu hổ khi bị đút vào, cách cậu đỏ mặt vì cực khoái... Cái nào cũng khiến Rukawa mê mẩn, cái nào cũng khiến lòng hắn mềm nhũn như mây trên trời.

Đây là cách hắn thể hiện đối với tình yêu mãnh liệt của mình, và những suy nghĩ của hắn giống như một chiếc lông vũ trắng, nhẹ nhàng rơi trên chiếc đệm nhung trắng mỏng manh.

Tình yêu đơn thuần thôi dường như không thể gây ấn tượng với người ấy. Vậy thì thay đổi đi, chỉ cần mỗi ngày đều làm tình điên cuồng, khiến người ấy phải phục tùng hắn, rồi một ngày, người ấy sẽ yêu hắn. Rukawa ôm Sakuragi đang say ngủ vào vòng tay, và trái tim của hắn dường như chỉ đập bình thường trở lại khi nó ở gần cơ thể của người ấy.

Có lẽ hắn không cần cầu xin tình yêu, chỉ cần Sakuragi ở bên cạnh hắn, vậy cũng tốt. Rukawa luôn cảm thấy không thể chịu nổi việc Sakuragi từ chối mình, tình yêu mà hắn thể hiện khiêm nhường và nóng bỏng, cho dù Sakuragi luôn tỏ ra thờ ơ và lãnh đạm, hắn vẫn không thể giảm đi nhiệt độ trong lòng mình.

Hắn thuyết phục bản thân từ bỏ tiền đề yêu hay không yêu, từ bỏ lý trí nên hay không nên, và nhảy xuống vực sâu, trở thành Prometheus* một mình cướp lấy ngọn lửa.


----


*Một vị thần trong thần thoại Hy Lạp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip