Momoyama Chuong 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lòng trắc ẩn đến trước tình yêu.

----

Vào mùa hè nóng nực, các chàng trai lười ra ngoài chơi và chọn cách trốn ở nhà để giết thời gian. Minami cố tình chạy đến nhà của Rukawa và Sawakita và gọi họ đến nhà xem DVD, nói rằng gã đã tìm thấy vài thứ rất hay.

"Đây là bộ phim võ thuật Ngọa hổ tàng long mới nhất của Trung Quốc. Nghe nói rất hay. Tao vừa mượn đĩa từ phòng chiếu phim." Minami cẩn thận lấy một chiếc đĩa ra khỏi hộp và thổi bụi bên trên trước khi đưa vào đầu đĩa.

Sawakita và Rukawa dọn băng ghế và chuẩn bị mận và cá khô làm đồ ăn nhẹ, ngay khi tựa phim đang phát "Warning of FBI" thì có tiếng gõ cửa vội vã. Minami sốt ruột nói "Đến đây, đến đây", đồng thời dùng điều khiển từ xa nhấn nút tạm dừng.

Một bà lão từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Minami, liền sốt sắng chào hỏi "Minami, hôm nay con không ra ngoài chơi sao? Trưởng thôn có ở nhà không?"

"Bố, có người tìm bố!" Minami không muốn cùng bà nói chuyện, kêu lên một tiếng liền trở vào trong phòng.

Trưởng thôn bước ra từ căn phòng phía sau vừa đi vừa quạt. "Bà Yoru, bà muốn gì?"

"Tìm ông đương nhiên là chuyện quan trọng, con trai tôi đã ngoài ba mươi, còn chưa có vợ, chẳng phải ông có thể tìm vợ cho nó sao, trưởng thôn. Ông cứ ra giá đi, bao nhiêu tiền không quan trọng."

"Bây giờ thì đắt đấy, nghe đồn căng lắm..."

Giọng nói của hai người họ ngày càng nhỏ dần cho đến khi Rukawa không còn nghe thấy nữa. Hắn chăm chú nhìn vào màn hình TV nhỏ, chờ đợi những người hùng xuất hiện.

"Này chẳng phải là phim hiện đại sao?" Sawakita nghi ngờ hỏi Minami, chỉ vào người đàn ông hiện đại mặc quần jean trên TV.

"Tao cứ nghĩ đó là một bộ phim võ thuật... Có lẽ cốt truyện là du hành thời gian, thôi cứ xem tiếp đi." Minami do dự.

"Bọn họ sao lại hôn nhau?" Hai người đàn ông gặp nhau trong rừng cây trên TV vừa chạm mắt lập tức cắn chặt lấy nhau.

"Đi ngang qua là hôn à?" Sawakita phàn nàn, lúc này ba người nhìn thấy một cảnh tượng kinh thiên động địa, một người đàn ông luồn tay vào trong quần jean của một người đàn ông khác dọc theo khe hở ở eo, thò vào đũng quần của anh ta.

Có gì đó không ổn lắm, và ba người nhìn nhau thất thần. Đúng lúc này, trưởng thôn đột nhiên đẩy cửa phòng Minami ra, Minami sợ tới mức lập tức bấm vào nút đóng trên điều khiển từ xa.

"Sawakita, bố con có ở nhà không?"

"Ông ấy không ở đây, nhưng anh trai con thì có, chú có thể nói chuyện với anh ấy."

"Được, Tsuyoshi, bố đi ra ngoài một lát, con ở nhà trông nhà." Trưởng thôn bỏ lại một câu, sau đó cùng bà lão đi ra ngoài.

Rukawa nhặt vỏ đĩa phim nằm trên bàn, nhìn vào phần giới thiệu của bộ phim võ thuật nghiêm túc và chỉ có thể đưa ra một lời giải thích, đĩa đã bị tải sai.

"Còn muốn xem không?" Cảnh tượng vừa rồi quá chấn động, Minami nhìn hai người còn lại, thấy họ cũng im lặng, gã lại ấn nút nguồn, thế là ba người cùng nhân đôi tốc độ để tua đến cảnh hai người đàn ông hôn nhau.

Tiếp theo là cảnh chính. Người đàn ông tóc vàng cởi chiếc thắt lưng quanh eo người đàn ông tóc đen, và chiếc quần lót màu trắng ôm lấy cặp mông to tròn, người đàn ông đưa cục thịt mềm vào miệng qua chiếc quần lót, và đưa tay kia vào trong lỗ hậu, dùng ngón tay đẩy tới đẩy lui trong cái lỗ nhăn nheo, người đàn ông tóc vàng chủ động xé quần lót ra, phối hợp với người đàn ông tóc đen đẩy dương vật của mình về phía trước và xoa bóp tinh hoàn của mình. Người đàn ông tóc vàng di chuyển bằng một tay, quay ra phía sau người đàn ông tóc đen và thè lưỡi liếm lỗ hậu của người đàn ông.

Máy quay chi tiết đến mức ba người có thể nhìn rõ lông trên mông của người đàn ông. Người đàn ông tóc đen phát ra một tiếng thở hổn hển đáng sợ, khiến Sawakita cảm thấy muốn nôn mửa "Không hôi sao, tên kia liếm cái gì?"

Hai người kia phớt lờ câu hỏi của y và chăm chú xem. Sawakita cảm thấy nhàm chán và quay lại, chịu đựng cơn buồn nôn của mình và tiếp tục xem.

Hai người đàn ông trên màn hình đảo ngược vị trí của họ, mở miệng và nuốt chửng đối phương, thực hiện những cảnh liếm láp thô bạo và hoang dã. Người đàn ông tóc vàng có kích thước đáng kinh ngạc, và miệng của người đàn ông tóc đen bị đẩy đến cực hạn, khiến anh ta nôn ra vài lần.

Bị đàn ông bú có cảm giác thế này sao. Minami cho tay vào trong quần, nắm lấy thằng em của gã, đột nhiên nhớ lại thân thể của Sakuragi đêm qua, dục vọng trong cơ thể điên cuồng chạy loạn, lòng bàn tay lên xuống nhanh chóng.

Đáng nhẽ mình mới là người dùng cái miệng đó đêm qua. Minami trong lòng một lần nữa ghen tị với Rukawa.

Khi họ nhìn thấy người đàn ông tóc vàng nhét cây gậy thịt to lớn vào lỗ hậu của người đàn ông tóc đen, cả ba người họ đều há hốc mồm. Hóa ra nơi đó có thể làm chuyện này, phía sau thắt chặt, và cả ba người quyết định mình phải là người chủ động cùng một lúc.

Người đàn ông thúc mạnh với một tiếng "bạch" và người đàn ông tóc đen phía dưới trợn tròn mắt vì bị thao túng. Trên màn hình, có một chất lỏng đục ngầu chảy ra từ lỗ hậu, Minami không thể chịu đựng được sự kích thích giác quan như vậy, vì vậy gã di chuyển bàn tay của mình một cách thô bạo và xuất tinh.

Hình ảnh sống động và chân thật. Cảm giác buồn nôn của Sawakita đã biến mất từ ​​lâu, thay vào đó là cảm giác mới lạ khi mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

Chỉ có Rukawa ngồi thẳng từ đầu đến cuối, như thể đang tham gia một buổi học giáo dục giới tính, nét mặt không thay đổi.

Ba người xem xong đĩa đều không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường. Sawakita là người chủ động đánh vỡ sự im lặng "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Thế là cả ba ra đường. Xem phim khiêu dâm có thể không khiến ba thiếu niên đang phát triển cảm thấy ngại ngùng, nhưng xem phim khiêu dâm cùng nhau khiến họ vô cùng khó xử.

Đặc biệt là khi họ gặp Sakuragi trên con đường nhỏ trong thôn. Cậu vẫn như trước, mỉm cười với mọi người trên con đường mà lũ trẻ tan học, nhưng hôm nay thì khác, lũ trẻ đã tan học, trời cũng sắp tối mà Sakuragi vẫn đứng ở đây.

Nhìn thấy Sakuragi, Minami đột nhiên cảm thấy tốt hơn "Sakuragi, kẹo của anh hôm qua có ngon không?"

Sawakita vẫn còn bị sốc sau khi xem bộ phim, và trong tâm trí y, Sakuragi và người đàn ông tóc đen trong phim lập tức chồng lên nhau, khiến y đột nhiên hoảng sợ.

Rukawa vẫn bình tĩnh, với vẻ mặt như tảng băng không bao giờ tan qua hàng nghìn năm.

"Kẹo, ngọt, ngon." Sakuragi chép miệng, như đang nhớ lại hương vị của mật ong. Mặc dù khoác trên mình một chiếc áo choàng bằng vải lanh đã cũ nát nhưng gương mặt ngây thơ của cậu vẫn vô cùng quyến rũ.

"Nếu ngon, vậy thì phải ngoan ngoãn. Sau này sẽ có rất nhiều kẹo." Minami xoa đầu Sakuragi, trong giọng nói của gã có một tầng ý nghĩa khác.

"Sẽ ngoan mà, ăn kẹo đi, ăn kẹo đi." Sakuragi cười ngây ngô, dưới sự an ủi của Minami dần dần đến gần gã.

"Được, chúng ta về nhà đi."

Sakuragi đung đưa như lục lạc. "Cùng chơi đi."

Đối với Minami, những lời của Sakuragi giống như một lời mời. Gã liếc nhìn Rukawa và Sawakita, cố ý ghé sát vào tai Sakuragi và thì thầm "Bây giờ anh không chơi được, tối nay anh sẽ chơi với em."

Sakuragi vui mừng nhảy cẫng lên, rồi phóng một mạch về nhà.

"Mày muốn cùng tên ngốc đó làm cái quái gì?" Sawakita dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Minami.

"Thằng ngu đó sẽ không mang thai, cho nên không cần lo lắng."

"Vậy mà mày cũng làm được!" Sawakita khinh thường nhìn gã. Đồng thời, trong lòng y cũng khinh thường chính mình, dù sao Minami cũng không phải người duy nhất có suy nghĩ ngu xuẩn.

"Hừ, tao chỉ tùy tiện nói thôi, ai lại đi mê một thằng ngu? Người nó bẩn như vậy, có lẽ là mắc bệnh gì đó."

Nghe những gì Minami nói, Sawakita phần nào cảm thấy nhẹ nhõm.

Rukawa lặng lẽ rời khỏi hai người họ mà không nói lời nào.

"Mày đi đâu, không đi vào rừng sao?"

"Về nhà ăn cơm."

Sau bữa tối, Rukawa ngồi trên bậc đá trước nhà, thời tiết trong lành nhưng hắn hơi cáu kỉnh. Xòe bàn tay ra, giữa những chỉ tay ngang dọc của lòng bàn tay dường như có vết mật của đêm qua, còn có vết nước sau khi bị đồ ngốc dùng đầu lưỡi ướt át liếm qua. Buổi xem phim đối với hắn ở tuổi vị thành niên cũng không có gì xa lạ, cũng chính bởi vì vậy nên không hiểu sao trong lòng lại nhói lên, lúc này rơi vào một loại mâu thuẫn rắc rối.

Vô tình đi về một hướng, Rukawa đi theo ấn tượng mơ hồ trong trí nhớ, băng qua một con đường lầy lội, hắn đến một ngôi nhà đổ nát. Một mảnh sân nhỏ bao quanh một gian nhà đất nhỏ, cửa gỗ sơn đen loang lổ treo bấp bênh trên hàng rào, ai cũng có thể dễ dàng đi vào ngôi nhà này, nhưng ngôi nhà xiêu vẹo như vậy đã hơn mười năm nay rất ít người đặt chân vào.

Rukawa mơ hồ nhớ rằng mẹ của Sakuragi cũng bị thiểu năng trí tuệ, còn bố cậu là một ông già què, sinh ra một đứa trẻ có mái tóc đỏ kỳ lạ, dù có cho đi cũng không ai muốn nhận nuôi. Mọi người trong thôn vô cùng ác cảm với gia đình này, kể cả đó chỉ là những đứa trẻ, khi nhìn thấy con quái vật tóc đỏ từ xa, họ sẽ ném đá vào nó.

Có vẻ như kể từ đó, Sakuragi trong ấn tượng của Rukawa đã quấn một chiếc khăn xếp quanh đầu. Hóa ra dưới chiếc khăn xếp lại có một mái tóc đỏ rực rỡ và xinh đẹp như vậy.

Dòng chữ "Sakuragi" hoen gỉ được khắc trên bảng tên sắt ở cửa. Rukawa đẩy cửa và bước vào sau khi xác nhận rằng mình đã tìm đúng nơi.

Rukawa cho rằng mình đến chỗ Sakuragi là có lý do, dù sao chiếc áo sơ mi của hắn vẫn ở chỗ của Sakuragi, trả lại nguyên chủ là lẽ đương nhiên, tuy có gia cảnh tốt nhưng hắn không thể thiếu cái áo này.

Tiếng kêu bất thường khiến hắn dừng lại khi đến gần cửa.

"Đau, đau..."

"Không đau, ăn kẹo đi."

Có tiếng mút dâm dục vang lên, Rukawa lần theo khe hở của cánh cửa gỗ không đóng và nhìn thấy hai người đang quấn lấy nhau trên sàn nhà cũ nát.

Trong một căn nhà hầu như không có đồ đạc, hai người ngồi dưới đất. Minami ôm Sakuragi vào lòng, một tay giữ đầu Sakuragi và dùng sức hôn cậu, chiếc áo sờn cũ của Sakuragi bị vén lên trước ngực, lộ ra một mảng da thịt trần trụi màu mật ong, để mặc cho người kia dùng tay mân mê từ ngực xuống eo, từ eo xuống phần thịt mềm ở mông.

Rukawa như bị sét đánh, trong cơn choáng váng có một chút tức giận vô cớ.

Mặt Sakuragi đỏ bừng vì khó thở, cậu quay mặt đi và ho dữ dội, Minami lợi dụng khoảng trống cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa cương cứng vào miệng, miệng gã mút thật mạnh, như thể có thể hút ra thứ gì đó.

"Đau, đau quá." Sakuragi quay mặt hướng về phía khe cửa, một đôi mắt ngấn nước cầu xin nhìn Rukawa, cậu run rẩy vươn một tay về phía Rukawa, giống như đang cầu cứu, vẻ mặt như sắp khóc.

Đó là một yêu cầu không thể từ chối. Rukawa đá tung cánh cửa gỗ như một cơn gió, trước khi Minami nhận ra chuyện gì đã xảy ra, một nắm đấm cứng như sắt đã giáng thẳng vào mặt gã. Như nhìn thấy cứu tinh, Sakuragi chộp lấy quần áo bị Minami xé nát, cuộn người ngồi xổm bên Rukawa, run rẩy vì sợ hãi.

Đầu Minami ong ong, từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy người đánh mình là Rukawa, gã tức giận gầm lên "Mày điên à?"

"Anh điên à? Lợi dụng một thằng ngu sao?"

"Mày đừng có tọc mạch, còn nữa, sao mày xuất hiện ở chỗ này, dám nói mày không có tâm tư giống tao không?"

Mục đích không trong sáng của Rukawa ít nhiều đã đánh vào tâm trí hắn. Mặt không đổi sắc, hắn nghiêm túc nói "Không ai giống anh cả."

"Tại sao mày lại giả vờ cao thượng, Rukawa, nếu mày muốn tham gia, cứ nói đi. Tao không keo kiệt với anh em đâu. Cùng lắm thì hôm nay mày đến, ngày mai tao đến."

"Cút." Rukawa thờ ơ nhìn gã, điều này làm cho Minami cảm thấy không tốt, bởi vì gã chưa từng thấy Rukawa tức giận với mình như vậy.

Minami tìm một đường lui cho mình. "Được rồi, được rồi, tao cho mày, hôm nay nhường mày." Mặc dù gia tộc Rukawa từ Momoyama chuyển đến Tokyo mấy năm trước, nhưng dù sao hai nhà vẫn có quan hệ làm ăn, Minami cũng không muốn sự cố này phá hủy mối quan hệ từ thời thơ ấu đến nay, chưa kể gã còn sợ Rukawa sẽ kể mọi chuyện cho người khác.

Minami bỏ cây kẹo mút vừa đút cho Sakuragi vào miệng, nhìn Sakuragi với ánh mắt mơ hồ và nói "Sakuragi, ngày khác anh sẽ đến cho em kẹo."

Sakuragi nép sau lưng Rukawa, cúi đầu không dám nhìn Minami một chút nào, mãi cho đến khi Minami đi ra khỏi cửa một lúc lâu, Rukawa đang đứng trong phòng mới chậm rãi quay lại nhìn cậu.

"Dậy đi, anh ta đi rồi."

"Không, không..." Sakuragi lùi lại, nhốt mình vào một góc, hai tay ôm chặt đống quần áo rách nát.

Rukawa bước tới và ngồi xổm trước mặt Sakuragi, hắn cởi áo phông của mình và đưa nó cho cậu. "Mặc vào." Thấy Sakuragi phớt lờ mình, Rukawa lại ra lệnh "Đồ ngốc, mặc vào đi."

Sakuragi ngẩng đầu lên, với đôi mắt vô tội và sợ hãi, đưa bàn tay run rẩy cầm lấy quần áo của hắn, Rukawa phát hiện má phải của Sakuragi sưng đỏ. Rukawa cau mày chỉ vào mặt Sakuragi "Tên đó đánh cậu? Tên khốn này."

Sakuragi gật đầu và mặc chiếc áo phông của Rukawa vào người. Đôi môi hơi sưng lên và những vết sẹo đỏ tím khắp người cho thấy đồ ngốc này vừa mới bị xâm phạm, lẽ ra cậu phải tràn đầy đau khổ và không thể chịu nổi, nhưng Rukawa lại chợt lóe lên hình ảnh bắt nạt người dưới quyền này trong đầu.

Minami nói đúng. Mục đích sâu xa nhất của Rukawa thực sự giống với gã, nhưng nó không giống nhau. Hắn tỉnh táo kiềm chế ham muốn của mình, và nghĩ rằng hắn chỉ bị đánh thức bởi suy nghĩ công lý của mình, và muốn giúp đỡ một kẻ yếu đuối. Về phần cuối cùng có thể thu hoạch được cái gì, Rukawa không quan tâm.

Sau khi Sakuragi thay xong quần áo, ngồi xổm trong góc không chịu nói chuyện. Ngồi xổm hồi lâu thì chân Rukawa có chút tê dại, trong nhà chỉ có bàn, Rukawa đứng dậy, ngồi xuống cạnh bàn.

Một chiếc bát sứ bị mẻ và một chiếc thìa gỗ có vết lõm nằm lặng lẽ trên bàn, ngoài ra không có gì khác, một bức chân dung cũ kỹ của một người phụ nữ được đặt đối diện với chiếc bàn. Bức hình có lẽ đã hơn chục năm rồi nhưng đôi mắt của người phụ nữ ấy vẫn không hề bị bào mòn theo năm tháng, vẫn sáng ngời và tràn đầy sức sống.

Đây là một nơi mà một con người có thể sinh sống sao? Quá thô sơ. Rukawa nhìn quanh ngôi nhà, hắn không thể tin rằng một nơi như vậy lại có thể được dùng để sống hơn mười năm.

Rukawa sờ túi giấy trong túi, đó là một chiếc bánh crepe mà hắn đã đặc biệt gói trước khi đến đây. Hắn giải thích với người hầu ở nhà rằng hắn sẽ mang nó đi chơi phòng khi đói. Giống như những lần hắn đem bánh ngọt ra và ném trước nhà Sakuragi.

"Đồ ngốc, có đói bụng không?"

Nghe được câu này, Sakuragi rốt cục đứng dậy, đi tới bên bàn, rụt rè nhìn Rukawa, chần chờ mở miệng.

"Cầm lấy và ăn đi." Rukawa mở lớp giấy bọc và đưa chiếc bánh cho Sakuragi.

Sakuragi nghĩ về nó và lắc đầu "Không, tôi không muốn, đau quá, đau quá."

Rukawa nghe thấy sự sợ hãi trong lời nói của Sakuragi "Tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Tôi hứa."

Sakuragi cầm lấy bánh nhét vào miệng, miếng bánh quá lớn khiến cậu bị nghẹn, vội vàng bưng nước trong bát lên tu một ngụm lớn.

Chỉ sau đó Rukawa mới phát hiện ra rằng phía dưới cái bát trên bàn, ai đó đã dùng một con dao khắc hai chữ xiên vẹo: "Thiên tài."

Rukawa lờ mờ nhận ra từ này, và cảm thấy buồn cười, tại sao từ này lại xuất hiện ở đây, nó hoàn toàn không phù hợp với chủ nhân của ngôi nhà.

Cho đến khi Sakuragi ăn xong và ngủ gục trên bàn, Rukawa vẫn không nói gì, dựa lưng vào tường, lặng lẽ nhìn thiếu niên ngốc nghếch nhưng ngây thơ và đáng yêu này.

Hắn lấy chiếc áo sơ mi treo trên cửa sổ và nhẹ nhàng đắp lên chân Sakuragi.

Hắn đứng dậy và bước ra khỏi nhà, đóng tất cả các cánh cửa của ngôi nhà rồi đi về trong đêm tối.

Ngày mai mang cho cậu ấy vài cái quần áo cũ mà mình không mặc nữa. Rukawa nghĩ, và cho mình một cơ hội khác để tìm Sakuragi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip