7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
     "Thưa ngài!" Optimus hét lên. Anh nhảy lên và ôm chặt lấy chân của Ratchet và khóc vì cảm thấy nhẹ nhõm. Ratchet chớp mắt vài lần và nghe thấy Decepticons đang đến gần. Anh bế Prime bé nhỏ lên và ôm chặt trong khi chạy trở lại đường hầm.

     "Tại sao bạn lại ở đây?" Ratchet vừa nói vừa chạy đi tìm những người khác.

     "Tôi đang... cố gắng... khám phá mọi thứ." Optimus khóc nức nở và úp mặt của mình vào người của Ratchet trong khi anh ấy đang ôm mình. Optimus suy nghĩ trong vài phút rồi nhíu hàng mi nhỏ của mình. Anh ngước nhìn Ratchet bằng đôi mắt lớn màu xanh của mình.

     "Làm thế nào mà bạn tìm thấy tôi?" Optimus khẽ hỏi khi nhìn xung quanh. Ratchet liếc nhìn Optimus và mỉm cười nhẹ.

     "Tôi đã nghe thấy bài hát ngu ngốc đó mà Miko dạy cho bạn." Ratchet lẩm bẩm và dừng lại khi nhìn xung quanh.

     Ngõ cụt

     Ratchet nhíu mày và lặng lẽ lắng nghe. Anh ấy nghe thấy Decepticons nhưng không phải Autobots. Anh rủa thầm rồi tìm chỗ giấu Optimus. Ratchet đã cố gắng liên lạc với người khác nhưng không được. Ratchet càu nhàu điều gì đó trong hơi thở và quay trở lại đường hầm. Anh ta đột ngột dừng lại khi Megatron bước xuống và chặn lối ra. Megatron nheo mắt lại và cười một cách nham hiểm khi nhìn thấy Ratchet.

     "Không ngờ ta lại gặp được ngươi ở ngoài căn cứ, Ratchet." Megatron cười khẩy. Optimus nhìn Ratchet và khẽ thút thít khi anh giữ lấy Ratchet.

     "Mau tránh sang một bên." Ratchet gầm gừ một cách giận giữ khi anh ta giấu Optimus. Megatron cười hắc hắc và vẫn đứng đó.

     "Giao nộp Optimus cho ta, ta sẽ đi." Hắn vừa nói vừa quan sát họ.

     "Không bao giờ." Ratchet giận giữ nghiến chặt răng.

     "Điều đó có thể dễ dàng được sắp xếp." Megatron gầm gừ khi nhắm súng của mình vào chân của Ratchet. Ratchet nhìn quanh tìm thứ để chiến đấu trong khi biến một tay của mình thành lưỡi kiếm.

     "Ngươi không thể làm tổn thương ta nếu không đến gần. Ngươi không có súng." Meatron gầm gừ và rút thanh kiếm của mình ra. Ratchet suy nghĩ một lúc rồi cười khẩy.

     "Đúng. Nhưng tôi biết một người có thể làm được." Ratchet lẩm bẩm và Optimus nhìn anh. "Optimus. Megatron muốn choi súng sơn." Ratchet nói một cách bình tĩnh khi anh ta nhếch mép cười.

     Prime bé nhỏ nhíu mày rồi chúng lại mở rộng ra khi anh nhận ra Ratchet đang làm gì. Optimus cười toe toét một cách vui vẻ và biến đôi bà tay của mình thành những khẩu súng. Meagtron nhíu mày và bắn vào hai người họ. Ratchet cúi xuống để Optimus bắn.

     "Tấn công!" Optimus hét lên khi bắn vào Megatron. Megatron loạng choạng lùi lại khi phát súng bắn nhanh vào mình. Anh ta giận giữ hét lên khi Prime bé nhỏ cười khúc khích.

     Optimus để cho bản năng của mình, hay hơn thế nữa là con người cũ của anh ấy, luôn hướng dẫn cho anh ấy khi anh ấy chiến đấu. Ratchet quan sát một cách ngạc nhiên rồi đâm thẳng và Megatron để đẩy hắn ra khỏi đường hầm. Megatron loạng choạng lùi lại và cố găng bắn vào Ratchet. Megatron đã né tránh khi viên đạn của Optimus trúng vào một trong những cái gai ở vai của Megatron và bắn vào Optimus. Ratchet lại lao và Megatron và cuối cùng hắn ta cũng loạng choạng bước ra khỏi đường hầm.

     Optimus lao tới Megatron cùng với Ratchet và bắn vào hắn ta. Megatron hét lên một cách giận giữ và cố gắng đấm vào Ratchet. Ratchet càu nhàu và loạng choạng trong khi Optimus ngã xuống. Prime bé nhỏ ngước nhìn Megatron và nheo mắt lại. anh ta kích hoạt mặt nạ của mình và rút kiếm ra. Anh ta hét lên như ra trận và bắt đầu đâm vào chân của Megatron.

     Ratchet lại cúi xuống khi Megatron vung nắm đấm vào mình. Ratchet lại lao vào Megatron một lần nữa và đấm mạnh vào mặt hắn ta. Megatron loạng choạng và ngã xuống đất. Hắn càu nhàu và lắc đầu khi cố gắng chống chọi với cơn chóng mặt. Optimus leo lên người hắn và đứng trên ngực của hắn và lườm hắn.Megatron nhìn Optimus và nâng một bên lông mày lên.

     "Bạn là một người máy nhỏ tồi tệ vì không làm việc tốt." Optimus vừa nói vừa khoang tay trừng mắt nhìn Megatron.

     Megatron gầm gừ một cách giận giữ và với lấy Optimus. Ratchet đánh Megatron bằng chiếc cờ lê, hay Brian giống như Optimsu đặt tên cho nó. Megatron mềm nhũn và hắn rên rỉ khi cố gắng chống lại cơn đau.

     Optimus nhảy ra và chạy về phía Ratchet. Anh đột ngột dừng lại và chạy trở lại chỗ của Megatron. Optimus nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ của mình lên chân của Megatron.

     "Thật đáng tiếc." Optimus khẽ nói và quay lại với Ratchet. Ratchet bế Optimus lên và chạy đi tìm những người khác. Không mất nhiều thời gian để tìm khi hai người họ nghe thấy tiêng súng nổ và tiếng cọ xát kim loại.

     Họ rẽ vào góc đường hầm và thấy những người còn lại của đội đang kết liễu các Vehicon. Optimus giữ lấy Ratchet và nhíu mày khi nhìn tất cả mọi người.

     "Peter! Cullen!" Optimus hét lên một cách sung sướng và vẫy tay chào. Vehicons không biết mình có nên trả lời không, nhưng họ đã làm. Các Autobot ngừng chiến đấu với Vehicons và lặng lẽ quan sát.

     "Bulkhead! Bumblebee! Đó là những người bạn của tôi!" Optimus vừa nói vừa cười. Những Vehicon hạ thấp những khẩu súng của mình và nhìn chằm chằm vào Optimus một cách trống rỗng. Ratchet khẽ cười và lắc đầu.

     "Tôi sẽ không bận tâm với việc sẽ phải giải thích mọi thứ với anh ấy." Ratchet lẩm bẩm trong khi xoa mặt một cách mệt mỏi.

     Ratchet đi phía sau hai Vehicon trong trường hợp chúng cố gắng tấn công. Bumblebee nhìn chằm chằm vào hai Vehicon và suy nghĩ một lúc. Anh chỉ xuống đường hầm khác thầm bảo họ rời đi. Các Vehicon ngập ngừng và nhìn nhau. Sau đó họ quay đầu bỏ chạy.

     "Tạm biệt!" Optimus hét lên một cách vui vẻ khi anh vẫy tay. Peter đột ngột dừng lại và nhìn Optimus. Peter nhìn chằm chằm một lúc rồi nửa vẫy tay và rời đi.

     Mọi người nhìn nhau và quay trở lại tìm lối về căn cứ. Optimus đã đi đến chỗ Bumblebee và người do thám đã bế Optimus và đặt anh ta lên vai. Optimus nói với Bumblebee về những gì mình đã làm và những người bạn mà mình đã kết bạn. Bulkhead cười khúc khích khi Ratchet càu nhàu điều gì đó dưới hơi thở của mình. Optimua ngáp và dựa đầu của mình vào Bumblebee khi ngủ. Optimus bắt đầu ngân nga khe khẽ và Bumblebee khẽ mỉm cười khi họ bước đi.

     "Nói với mọi người.... Tôi đang trên đường tới.... và không có nơi nào..." Optimus ngáp. "...nếu không thì tôi thà là..." Optimus thiếp đi.

::Những người bạn mới và những nơi mới để khám phá...

Với bầu trời xanh phía trước, vâng, tôi đang trên đường. ::

     Bumblebee khẽ nhắc nhở Optimus về những lời bài hát mà anh ấy đã quên.

"Tôi đang trên đường..."

     Tiếng Optimus lẩm bẩm khi anh ta ngủ. Bulkhead khẽ cười. Bumblebee mỉm cười và đặt một tay của mình ở phía sau để Optimus không bị ngã. Ratchet lặng lẽ thở dài và lắc đầu.

     Khi trở lại căn cứ, Bumblebee cẩn thận đưa Optimus ra khỏi vai của mình và nhẹ nhàng đặt anh ta lên giường. Bumblebee nhìn chằm chằm vào Optimus trong vài phút và phát ra một tiêng động buồn bã. Ratchet gõ và trộn các chất rồi xem qua. Cả đội đã tập trung quanh giường và nhìn chằm chằm vào Prime bé nhỏ. Những con người thì lặng lẽ quan sát từ khu vực dành cho con người. Ratchet chớp mắt vài lần và nhíu mày khi anh ta tiến lại gần với thuốc giải. Anh ấy đứng cạnh Bumblebee và nhìn Prime bé nhỏ. Tất cả mọi người chỉ nhìn anh ngủ trong vài phút.

     ::Tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy điều này một lần nữa.:: Bumblebee khẽ nói và hơi buồn. Ratchet cau mày và nhìn tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều trông hơi buồn về điều này. Nhưng tại sao?

     "Chúng ta phải làm điều này để cứu Optimus." Ratchet lẩm bẩm và cúi xuống. Anh hơi do dự khi cầm ống tiêm.

     Anh ấy nhẹ nhàng đặt một tay lên chân của Optimus và xoa nó trong một lúc. Optimus cười trong giấc ngủ. Ratchet không muốn công khai việc thừa nhận điều đó, nhưng anh ấy đã tận hưởng khoảng thời gian mà tất cả mọi người đều có với Prime bé nhỏ. Cho dù có lúc mọi người gặp rắc rối. Optimsu vẫn có tia sáng của một Prime.

     Người bác sĩ cảm thấy những giọt nước mắt lấp đầy mắt của mình và anh ta nhíu mày. Anh nhẹ nhàng tiêm thuốc vào Optimus và cất ống tiêm đi. Optimus cười nhiều hơn khi anh ngủ và mọi người cảm thấy hơi tội lỗi. Mọi người quan sát Optimus một lúc, rồi Ratchet đứng dậy và quay lại làm việc.

     Suốt đêm và suốt cả ngày hôm sau, Ratchet trông chừng Optimus và làm những gì có thể để làm cho quá trình thay đổi một cách dễ dàng hơn. Ratchet thấy khó khôi phục lại những gì mà Decepticons đã gây ra cho bạn của mình. Tại một thời điểm trong đem Optimus khóc nức nở không kiểm soát. Ratchet đã cố gắng hết sức để an ủi Optimus và cuối cùng anh ấy cũng đã hồi phục trở lại.

     Quá trình này diễn ra một cách chậm chạp, và vào đêm thứ ba, cuối cùng Optimus đã có được chiều cao và kích thước bình thường. Ratchet đã dành hết phần còn lại của đêm, để đảm bảo rằng tâm trí của Optimus mà mọi người biết đã trở lại. Khi Ratchet hài lòng, anh ta chỉ cần ngồi bên cạnh. Anh ta sợ rằng tâm trí của trẻ con sẽ mạnh hơn các Primes. Ratchet đã làm mọi cách để đưa Optimus trở lại.

     Cuối buổi sáng hôm đó, Optimus từ từ mở mắt của mình và để chúng tự điều chỉnh khi anh nằm đó. Anh ấy tự kiểm tra để đảm bảo mọi thứ đều hoạt động bình thường. Anh chậm rãi chớp mắt và nhìn xung quanh một lúc. Anh thấy Ratchet đang ngồi bên cạnh giường.

     Ratchet đang cầm tay của Optimus và đã vô tình ngủ gật. Prime mỉm cười rất nhẹ và quyết định không đánh thức Ratchet. Optimus khép mắt lại và cố găng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra khi mình còn là một đứa trẻ, hoặc tạm thời không hoạt động. Căn cứ Autobots lại im lặng trong giây lát. Ratchet chậm rãi lắc đầu và tỉnh dậy sau khi ngủ đủ giấc. Anh mệt mỏi xoa mặt và thở dài một cách mạnh mẽ.

     "Ratchet, anh cần nghỉ ngơi." Optimus vừa nói vừa quan sát Ratchet. Người bác sĩ đột ngột dừng lại và nhìn Optimus.

     "Optimus?" Ratchet ngập ngừng hỏi và Prime gật đầu một cái khi anh giơ cao một tay. "Cảm ơn AllSparks." Ratchet thở dài khi xoa xoa đầu của mình.

     "Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã mất anh... mặc dù đây không phải là lần đầu tiên." Ratchet lẩm bẩm và đưa cho Optimus một cái nhìn. Optimus ngây người và nhìn Ratchet một lúc.

     "Tôi... không nhớ... chuyện gì đã xảy ra." Prime nói một cách nghiêm túc.

     "Đó... có lẽ là tốt nhất." Ratchet lẩm bẩm và kiểm tra Optimus vài lần. Ratchet sẽ không giải thích mọi thứ.

     Sau đó, khi con người đi học về, chúng rất vui mừng khi thấy Optimus trong trạng thái bình thường. Chúng cũng buồn một chút. Tất cả mọi người cảm thấy mình đã bỏ lỡ nhiều niềm vui từ Prime bé nhỏ mà họ đã từng có. Ratchet đã kiểm tra Optimus hàng trăm lần và đảm bảo bộ não của Optimus hoạt động bình thường. Optimus ngồi trên giường khi anh ta theo dõi mọi người. Anh cảm thấy như thể mình đã từng xa mọi người và ước gì mình có thể nhớ lại. Bất cứ khi nào anh ta hỏi Ratchet về điều đó, bác sĩ sẽ không bao giờ nói.

     "Tôi có từng làm sai điều gì không?" Optimus hỏi khi nhìn mọi người. Tất cả mọi người đột ngột dừng lại và nhìn anh. Optimus nhìn chằm chằm lại với đôi mắt sáng màu xanh của mình. Cái nhìn đưa ra khiến mọi người nhớ đến sự trẻ thơ.

     "Ồ." Miko vừa bĩu môi nhìn Optimus. Optimus nhíu mày và liếc nhìn Miko. Ratchet ném cho Miko một cái nhìn khó chịu.

     "Không, anh đã không làm hại chúng tôi nếu đó là những gì anh đang lo lắng." Bulkhead vừa nói vừa cười nhẹ.

     Thủ lĩnh của họ dường như đã thư giãn một lúc và đứng dậy. Anh nhìn mọi người mình và nhíu mày. Vì lý do nào đó, anh chắc chắn rằng tất cả mọi người đều cao hơn anh, cao hơn rất nhiều. Anh hơi cau mày và đi về phía máy tính. Miko mỉm cười tinh nghịch khi cô ấy nhận ra điều này. Rõ ràng là Optimus đã có một vài ký ức từ khi còn là một đứa trẻ.

     "Thật tốt khi anh trở lại." Miko nói và Optimus chậm rãi gật đầu mà không nhìn cô. "Ồ." Miko vừa nói vừa cười một cách tinh nghịch. Optimus đột ngột dừng lại và nhíu mày. Optimus nhìn Miko với vẻ bối rối.

     "Miko." Ratchet nói một cách cảnh báo trong khi siết chặt tay của mình. Miko cười khúc khích và Prime đi đến chỗ máy tính. Mọi người lặng lẽ quan sát anh ta và quay trở lại làm việc.

     Sau vài phút, Optimus bước ra phòng chính để kiểm tra thứ gì đó. Chân của anh ấy đá phải thứ gì đó và anh ấy nhìn xuống sàn nhà. Anh nhíu mày và nhặt thứ đó lên. Anh nhìn chằm chằm vào nó trong vài phút.

     "Ratchet, có phải là anh đã ném cái này..." Optimus ngập ngừng khi đọc cái tên. Anh ấy nhướn một bên mày khi nhìn vào chiếc cờ lê có tên 'Brian'. Anh ta không biết Ratchet đã đặt tên cho những chiếc cờ lê của mình.

     Optimus lắc nhẹ đầu của mình và đặt chiếc cờ lê bên cạnh Ratchet. Ratchet nhìn nó và nhìn chằm chằm vào những vết lõm nhỏ. Anh ấy cười rất nhẹ. Anh lại liếc nhìn Optimus đang ngồi trước máy tính.

     Prime đang gõ nhẹ nhàng và bắt đầu ngân nga một cách lơ đãng. Bài hát khó chịu đó là do Miko đã dạy anh ấy khi anh ấy còn là một đứa trẻ. Ratchet lắc đầu và lặng lẽ thở dài khi làm việc. Tất cả những điều đó sẽ sơm biến mất khi bộ xử lí hàng đầu của họ hoàn thành việc tự sửa chữa.

~Hết~                      

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip