Rạng sáng.
Han Yujin đứng trên sân thượng của trường học, đôi mắt cậu đỏ hoe hằn lên vài tia máu.- Ngủ ngon nhé, Han Yujin.Cậu hít một hơi thật sâu, mắt nhắm nghiền, dần thả mình xuống theo trọng lực thì bị một bàn tay níu lại. - Em bị điên à Han Yujin?- Anh... anh Hạo?- Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng... Em không được từ bỏ cuộc sống một cách dễ dàng như thế... Em biết chưa!Chương Hạo cực nhọc thốt ra từng lời, ráng lôi Yujin trở về sân thượng.- Em xin lỗi... Em muốn sống hức... Em muốn được sống như một con người hức...Cậu oà khóc lớn như một đứa trẻ, chạy lại vòng tay ấm áp của Chương Hạo.- Thương. Anh thương em mà Yujin. Cứ khóc đi cho nhẹ lòng hơn.- Hức... hức...Han Yujin là em họ của Chương Hạo. Từ nhỏ đến lớn Yujin luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và nghe lời, một câu vâng hai câu dạ. Chương Hạo chỉ hận mình đã không thể chăm sóc tốt cho em.Chương Hạo còn nhớ vào một ngày thu khi ba mẹ của anh mất, anh đã hiểu được tận cùng của nỗi đau là như thế nào. Chương Hạo khóc rất nhiều, anh dường như mất hết mọi mục tiêu, niềm tin vào chốn bụi trần này. Khi ấy chỉ có Yujin là người duy nhất luôn ở bên cạnh anh, chăm lo cho anh từng chút một. Họ hàng hai bên nội ngoại khi thấy Chương gia không còn sung túc như trước liền ruồng bỏ Chương Hạo. Họ sỉ nhục anh là đứa con ngoài giá thú của bố Chương, vì đã để anh được ra đời nên bố mới phải gánh chịu tai ương như vậy. Chỉ là chợt nhớ đến chuyện cũ thôi mà nước mắt anh đã tuôn rơi trong vô thức.Sau khi Yujin bình tĩnh hơn, anh dắt cậu vào phòng của mình để nghỉ ngơi.Chương Hạo ngồi thất thần một lúc thì bỗng chuông điện thoại reo.
Hội trưởng 🐶 đang gọi cho bạn.
- Việc gì?
- Phải có việc mới kiếm anh được à?
- Tôi đang bận. Không có việc quan trọng thì đừng làm phiền.
- Thật ra thì...
-...
- Em có thứ mà anh đang rất cần đấy Hạo Hạo.
- Thứ gì?
- Em trai anh đang bị bắt nạt. Thông tin từ A đến Z những vụ bắt nạt ấy đều đang trong tay em.
- Nói.
- Anh đang ra lệnh ch-
- Tôi bảo cậu nói ngay địt mẹ cả lò nhà cậu.
- Ôi nóng thế. Sợ quá đi.
- Tôi cúp máy đây.
-...
-...
- Im Hyejin.
- Cô ta là ai?
- Là một hội viên mới đây của Hội học sinh.
- Cậu biết được bao nhiêu? Ý tôi là mọi chuyện.
- Nếu anh muốn biết chi tiết hơn thì gặp mặt em rồi chúng ta bàn luận tiếp. Đừng rút dây động rừng, cô ta có thế lực chống lưng cho.
Chương Hạo phẫn nộ nghiến răng ken két.
-...
- Anh không cần phải lo về Han Yujin. Em đã gắn camera trước phòng của anh.
- Cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy tên Sung Hanbin "hèn hạ".
- Vâng và nhờ cách "hèn hạ" như thế nên em mới vận hành được ngôi trường này đấy thưa ngài Hội phó.
-...
- Quán tietie đường XX. Cho anh mười phút.
Hanbin cúp máy trước, Chương Hạo chưa bao giờ nghĩ mình lại cần đến sự giúp đỡ của người kia nhiều như ngay lúc này.
Chết tiệt.
Chương Hạo nhanh chóng viết một tờ note dán trước cửa dặn dò Yujin: Em tuyệt đối không được mở cửa cho bất cứ ai ngoài anh nhé. Anh đi chút rồi về. Anh Hạo yêu dấu của em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip