☆
Tạm gác lại cái lạnh thấu xương của phương Bắc xa xôi, hãy cùng nhau di chuyển xuống phía Nam đầy nắng và hoa tươi. Công quốc Miana, quê hương của thương nhân, cái nôi của thương nghiệp phép thuật. Nơi tôn giáo trở thành đặc trưng văn hóa thuần túy mà ai nghe đến đều phải gật gù... thật khoa trương.
Khác với Đế quốc Stephen của Leo, nơi được cai trị bằng bạo lực và quyền hành tuyệt đối. Miana chính là sự tương phản hoàn toàn. Thời tiết ấm áp, cuộc sống người dân bình yên. Quả là một đất nước đáng sống nhỉ? Nhưng có thật sự như vậy không, liệu cái nơi được gọi với xưng mĩ miều là thiên đường cõi trần thế có đang che dấu bí mật động trời nào mà ta không hề biết không?
" Arian, nói cho ta biết sứ mệnh của con là gì "
" Trở thành dũng sĩ, bảo vệ người dân. Con sẽ làm sứ giả của thần, trừ gian diệt bạo! "
" Ngoan lắm con của ta "
Arian được sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo nằm ở phía Tây, Miana. Nghe bảo bố mẹ mất sớm nên cậu được một linh mục nhận vào. Đó là một đứa trẻ hoạt bát, năng động và lạc quan nhất bạn có thể hình dung. Nó có mái tóc hồng xoăn tít cùng gương mặt điển trai đầy láu lỉnh khiến ai nhìn cũng phải bật cười. Nó có sơ Marie dịu dàng như đức mẹ, luôn ân cầm và ru nó vào giấc ngủ. Có vị linh mục hiền từ phúc hậu nhất trên đời và một đám bạn tuyệt vời. Ari thích cái cảm giác gió lùa mát rượi trên cánh đồng khi nó chạy, yêu cái chạm nhẹ, nhột nhột của đám cỏ xanh khi nằm xuống ngắm mây. Đối với nó, đây chính là hạnh phúc, không cầu kì cũng chẳng khoa trương, hạnh phúc thật sự quá đơn giản đi.
" Chỉ khi trở nên vô tri, con người ta mới thật sự hạnh phúc " có lẽ đúng. Chỉ khi trở thành kẻ ngốc ta mới không cảm thấy đau khổ cùng cực. Ít nhất là vậy. Gã đã sai khi tin vào thứ gọi là thần, sai khi dành tình cảm yêu thương cho một lũ giả tạo và ngu xuẩn. Ôi chúa ơi, thà người ném xác con vào lửa địa ngục hay hóa con thành súc sinh cũng được, cớ sao người lại để con chịu cảnh khốn cùng này, người thật sự là đang thử thách hay chỉ là trêu đùa thứ sinh mệnh bé nhỏ này đây.
Khốn nạn thật, tất cả chỉ là giả dối. Con mụ Marie đó lừa gã, thằng cha linh mục quèn đó dám cấu kết với ả. Khốn kiếp, tại sao lại có loại người đáng ghê tởn đó trên đời chứ, một lũ ác độc, mưu mô. Chúng tàn nhẫn hơn cả quỷ dữ, xảo quyệt gấp bội lần lũ yêu tinh trong rừng sâu. Lũ sâu bọ chết tiệt, gã hận hận hận đến chết.
Lũ bạn của gã chết hết, chúng bị đem đi làm vật tế cho buổi lễ cầu thần cả rồi. Hóa ra ý nghĩa của hai chữ " hy sinh " mà con đàn bà đó nhắc đến là như vậy. Món quà sinh nhật này lớn quá, Arian không dám nhận. Lúc đó hắn chỉ mới mười hai tuổi, đấu với một lũ người lớn thì làm sao mà lại. Vậy là gã bị đem lên bàn tế, trong giây phút cuối cuối cùng, gã gắng gượng nói được một câu.
" Tao có chết cũng sẽ thành quỷ. Tao sẽ bắt tụi mày trả giá "
Và well, trong giây phút ấy cận kề cái chết, hắn được chúa quỷ cứu sống. Mặc dù không hẳn là cứu, nói đúng hơn là một bản hợp đồng mà người nắm phần lợi chắc chắn là chúa quỷ. Nội dung tóm tắt cơ bản như sau: " Arian Louis sẽ được vay mượn mạng sống bằng cách kí khế ước với ■■■. Đổi lại, gã sẽ phải chịu phục tùng dưới trướng chúa quỷ với vai trò là người cai quản dòng sông U Khuất, bất kì hành động phản kháng hoặc trái lệnh sẽ nhận lại những hình phạt tàn khốc nhất "
" Có hay không? "
" ... Có! "
Khế ước hoàn thành, đồng nghĩa với linh hồn, thể xác lẫn sức mạnh và cảm xúc của gã đều bị trói buộc như một nô lệ. Hắn ta ghê tởm loài người, chúng thật yếu ớt, mong manh và ngạo mạn. Chúng cho rằng giống loài của mình là thượng đẳng nhưng suy cho cùng... cũng chỉ là thức ăn béo bở cho các chủng tộc cấp cao khác mà thôi.
Thế nhưng, đó là cho tới khi gặp nàng...
Sagitalia Verne. Nó là một đứa con hoang, được sinh ra bởi một ả hầu bàn ở quán rựu và ngài bá tước Verne. Mười năm sau, nhờ lòng " thương xót " của phu nhân bá tước, nó được nhận vào. Gớm thật, cái danh tiểu thư cũng đâu có cao quý đến mức đó, sao ai cũng muốn có vậy? Nó bị sỉ nhục như một con chó, cũng không khác người làm trong dinh thự là bao. Thậm chí đi ở đợ như mấy cô hầu còn sướng hơn ấy chứ.
" MÀY CÓ BIẾT ĐỒ MÀY MẶC, THỨC ĂN MÀY GẶM HẰNG NGÀY LÀ DO AI CHO KHÔNG HẢ? "
" Con... con xin lỗi, làm ơn tha cho con "
" Cút về phòng đi! Mẹ mày, thứ vô học bẩn thỉu "
Phu nhân Verne phủi phủi tay, quay ngoắt đi không thèm ngoái lại. Theo sau là hai đứa em cùng cha khác mẹ của nó, chúng ngồi đó, cười ngặt ngẽo khi nhìn thấy chị mình bị đánh cho rách cả thịt ra. Nó chẳng biết nó đã làm sai chuyện gì, chỉ là vô tình đi sượt qua vai hai đứa kia, chưa kịp xin lỗi thì tụi nó đã gào mồm lên. Cuối cùng là thành ra như này đây.
" Hahahahaha, cười chết mất. Đúng là đáng đời "
" Cố tỏ ra mình thanh cao cho ai xem vậy. Còn làm bẩn áo tao, mày đúng là chán sống "
" Thôi đi anh hai, dù sao cũng là con của điếm. Nó học cái bản lĩnh thấp hèn của mẹ nó cũng là đương nhiên, chúng ta không cần chấp "
Tụi nó còn quay sang, bỡn cợt vài câu cho thỏa lòng. Hết vui thì chạy đi, bày ra vẻ mặt tự hào như vừa lập được công. Sag chỉ đành lết cái thân thể đầy vết thường này về phòng, vừa đi vừa khóc thút thít. Đám hầu nhìn thấy cũng làm ngơ, giả mù giả điếc. Nó cũng không thể trách gia nhân trong nhà vô tâm này nọ, lỡ mà hai đưa kia biết họ giúp cô băng bó vết thương, chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng, có khi là... đuổi ra khỏi dinh thự cũng nên. Với mức lương hậu hĩnh mà không phải ai cũng có, họ thà làm trái với lương tâm còn hơn là mất việc.
Nàng ngồi xụp xuống đất, khóc nấc lên vì đau. Ở khu ổ chuột thì bị bán làm gái, về dinh thự thì bị đối xử không bằng con mèo, con chó trong nhà. Sag cũng chẳng biết phải làm sao nữa, mệt lắm rồi. Trong lúc nó đang mãi suy nghĩ về những tủi nhục mà suốt mười bảy năm cuộc đời mình phải trải qua thì nghe thấy tiếng đập cửa. Nó chạy đến, kéo rèm ra thì... một con người đang dính chặt vào mặt kính. Sag thất kinh lùi về sau, tay bịt miệng không dám hét lớn, bên tai nghe thấy tiếng chàng trai đó gọi.
" Mở cửa ra, cho ta vào nhanh lên. Nhanh lên "
Sagitalia vội vàng mở cửa sổ để chàng kia lạ mặt bước vào. Tiếng đập cửa * thình thịch * khiến nó sợ sẽ làm kinh động đến phu nhân và mấy người làm trong nhà. Arian lao vào như tên bắn, tóc tai luộm thuộm, quần áo tàn tạ. Phải nói là... trông còn thảm hơn nó rất rất nhiều, như vừa bị đánh đạp vô cùng dã man, không khác mấy tên ăn mày đầu đường xó chợ là bao.
Với tính cách tốt bụng của mình Sagitalia ngay lập tức đỡ hắn dậy, cô lo lắng hỏi han người đàn ông xa lạ ấy. Ôi, em ngây thơ lắm bé con à, chính từ lòng nhân hậu này của em chính là công tắc cho cái chết đầy đau đớn không một chút dư âm sau này của nó sau này. Em đã bị khuôn mặt của gã mê hoặc, em tin chắc rằng đây chính là hoàng tử trong mộng đang tiến tới, cứu lấy linh hồn đầy vết cắt. Mơ đẹp lắm cô bé.
" Em chính là định mệnh của ta "
Nói rồi hắn gục xuống, chẳng biết vô tình hay cố ý gieo vào trái tim nàng một lời nguyền vĩnh cửu, một tình yêu ảo tưởng chẳng thể thành sự thật...
♧♧♧
T/g: vào năm học rồi, có lẽ mình sẽ không đăng truyện đều như chương 1 và 2 nữa. Nhưng mình vẫn sẽ tiếp tục câu chuyện này, cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mình viết. Đây là lần đầu mình đăng, có gì sai sót mong các bạn góp ý nhé ;]]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip