---
Ngồi trong nhà hàng đồ Nhật quen thuộc, Freen rất thắc mắc là tại sao Becky lại không nói câu gì. Khuôn mặt nàng như tảng băng ngàn năm, cô hỏi câu nào nàng cũng chỉ nhàn nhạt trả lời. Không cho ý kiến, cũng không phản đối khiến Freen thật sự quẫn bách."Em sao vậy? Becky!" Không nhịn được nữa Freen phải lên tiếng hỏi."Hửm!?" Becky vẫn đặt suy nghĩ ở đâu đó, nàng chỉ ừm hửm một câu chứng tỏ mình đang nghe mà thôi."Chị đang hỏi em. Em có chuyện gì sao?" Freen vươn người qua bàn, cô chạm tay lên trán Becky để kiểm tra nhiệt độ cho nàng, cô sợ nàng không khoẻ.Người trước mặt này, đang quan tâm nàng như vậy. Cô có lý do để phản bội nàng sao? Nếu nói là hết yêu, ánh mắt của cô lúc nàng kí giấy đã không tuyệt vọng như vậy. Nhưng nếu còn yêu, mới chia tay nàng hơn một tuần đã có người mới, vậy là tình yêu sao?"Babe!""Em nghe.""Em mới không nghe. Biết chị đang nói gì sao?" Freen có chút hơi bực bội nhưng cô vẫn kiên nhẫn. Tiếp xúc với Becky càng lâu, tính kiên nhẫn của cô càng được củng cố."Chị nói gì?""Haizz... em căn bản là không nghe mà." Freen lắc đầu ngao ngán."Xin lỗi. Chị nhắc lại lần nữa được không?" Becky lắc đầu, nàng cần xua đi suy nghĩ kia ra khỏi đầu. Nếu Freen thực sự phản bội nàng, cũng do nàng không tốt mà thôi. Bây giờ, chuyện đó còn chưa xảy ra, và nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra."Chị hỏi, có chuyện gì với em sao?""Không có! Em hơi mệt nên buồn ngủ thôi. Dự án cần chọn người mẫu gấp, mà em không biết chọn ai.""Ừm. Chú ý sức khoẻ một chút. Nếu em quá vất vả, chị sẽ không cho em đi làm nữa đâu.""Em biết rồi. Tổng giám đốc độc tài." Becky nở nụ cười trêu chọc Freen, cô gái lớn hơn đối diện cũng cười thật tươi. Becky ổn có nghĩa là cô cũng ổn thôi.Nhưng mà, Becky phía bên kia cũng không ổn cho lắm. Mặc dù đã dặn lòng mình rất nhiều lần nhưng một khi cái gai đã cắm trong lòng thì rất khó mà rút ra. Một đoạn kí ức ngắn ngủi kia, tưởng chừng nàng đã quên đi khi sống lại. Vậy mà, ông trời lại một lần nữa để nàng thấy được cô gái kia, làm cái gai trong lòng lại đâm nàng đau đớn. Mà nhân vật chính, là cô gái trước mắt vẫn ôn nhu và chu đáo như vậy. Thật mâu thuẫn, nàng chưa bao giờ dám đem tình cảm của cô bây giờ, sau đó gắn với chữ "người phản bội."Đêm đó, là đêm đầu tiên Becky gặp ác mộng từ sau khi sống lại. Nàng mơ thấy Freen chia tay nàng sau đó tay trong tay đến bên cô gái kia, nàng mơ thấy Freen ôn nhu chăm sóc cho cô gái kia như đã từng ôn nhu với nàng. Nàng thấy cô gái kia cười lạnh, nói nàng là kẻ thất bại. Và quan trọng nhất, nàng thấy Freen đổ mọi tội lỗi lên người nàng, cô nói cô không còn yêu nàng nữa, cô chỉ yêu cô gái kia. Freen quay lưng đi thẳng mà không nhìn lại nàng, cô không thấy sự đau khổ, sự hối hận và tuyệt vọng của nàng. Nàng gọi theo cô, gọi tên cô nhưng cô càng đi càng xa, càng đi càng biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Nàng muốn chạy tới, muốn níu kéo cô lại nhưng cái nàng chạm phải chỉ là một khoảng không."Không! Freen... đừng... đừng bỏ lại em...""Becky! Becky..."Freen hoảng thực sự, cô cảm thấy Becky ngủ không được yên ổn, cô sợ nàng lạnh nên muốn dậy kiểm tra nàng. Nào ngờ Becky lại đổ một đầu mồ hôi, nàng còn không ngừng run rẩy, không ngừng gọi tên cô. Cô đã gọi nàng một lúc lâu nàng cũng không tỉnh lại, khoé mắt lại liên tục có những giọt lệ khiến Freen rất hoảng loạn."Becky... chị ở đây. Sẽ không bỏ lại em, không bao giờ." Freen cũng ôm thật chặt Becky, nước mắt vô thức mà chảy xuống theo nàng.Becky đang gặp ác mộng, cô chắc điều đó. Cô không biết nàng mơ thấy gì, cô chỉ biết nàng không ngừng gọi tên cô, trong mơ cũng gọi tên cô. Nhưng cái tên của cô, lại làm nàng thống khổ đến như vậy."P'Freen...""Chị đây."Nghe thấy Becky lại một lần nữa gọi tên mình, nhưng giọng điệu đã khác một chút. Biết nàng tỉnh táo, Freen lập tức đối mặt với nàng để trấn an."Chị! Khóc sao?""Không có. Là nước mắt của em đó." Freen quả quyết phủ nhận."Chị! Là thật sao?""Becky... chị ở đây, đây mới là thật. Em mới gặp ác mộng, đó chỉ là ác mộng thôi." Freen hôn lên khắp khuôn mặt của Becky, cô muốn an ủi nàng, muốn cho nàng biết nụ hôn hiện tại mới là thật."Chị..." Becky xúc động ôm thật chặt lấy Freen. Thật tốt, đó chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi."Becky... rốt cuộc em đã mơ thấy gì vậy?" Freen ôm lấy tấm lưng mỏng manh kia, vừa dỗ dành vừa hỏi han."Mơ thấy chị bỏ em mà theo người khác.""Xì... sẽ không có ngày đó đâu. Cuộc đời của chị buộc chặt với cô gái tên Becky rồi. Sẽ không có ngày thoát ra được." Freen phì cười, chỉ có vậy mà Becky khóc như một đứa trẻ sao? Không phải người ta thường nói, giấc mơ luôn trái với sự thật sao?"Sẽ có...""Em nói gì?" Căn bản là Becky nói quá nhỏ, Freen không nghe rõ nàng nói câu gì."Ừm! Chỉ là ác mộng, em mệt quá, chị ôm em ngủ đi." Becky đánh lạc hướng. Khi nàng đã nằm gọn trong lòng Freen, nghe được tiếng tim đập của cô thì nàng mới hòa hoãn một chút. Giấc mơ kia quá chân thực, cơn đau trong tim cũng quá chân thực khiến nàng đã suýt nữa không thể tỉnh lại.Freen, sẽ thực sự rời xa mình sao? Mặc dù đã tự hứa với bản thân, nàng sẽ không để cô rời khỏi nàng. Nhưng chuyện trước khi nàng chết kia, vẫn còn ở ngay trước mắt. Nàng không thể không lo lắng.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip