Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đầu tháng 2. Đáng lẽ ra Thái Lan đang chuẩn bị bước vào một năm mới với đầy sự hân hoan và hạnh phúc nhưng năm nay lại không được yên bình như vậy.

Sáng sớm của ngày đầu tháng hai. Tin tức công ty SC gian lận chứng khoán, ăn chặn công quỹ đứng đầu các bài báo kinh tế. SC là một công ty lớn chuyên về lĩnh vực dầu mỏ và khoáng sản. Công ty vẫn luôn phát triển phồn thịnh nhưng năm nay lại gặp phải một kiếp nạn lớn như vậy. Nhất là ở ngay trước tết âm lịch khiến những ai quan tâm đến kinh tế quốc gia đều xôn xao.

Báo kinh tế mang một tin sốc, báo xã hội cũng có tin giật gân không kém.

Sáng nay, ngày mùng 1 tháng 2. Giám đốc của Tulipe xảy ra tai nạn xe thảm khốc, giờ vẫn chưa rõ sống chết.

Ai cũng biết giám đốc của Tulipe là người vừa có nhan sắc, lại có tài năng. Dù cô không gia nhập giới giải trí nhưng những ai từng đọc báo kinh doanh đều sẽ thấy gương mặt xinh đẹp hơn cả minh tinh của cô xuất hiện trên các trang bìa. Cũng do vậy nên Freen đã hút được một lượng fan lớn cả nam lẫn nữ nhờ vẻ đẹp của mình. Nên giờ đây, tin tức cô xảy ra tai nạn khiến mọi người đều xôn xao. Đặc biệt là nhân viên của Tulipe và toàn bộ những người từng yêu mến cô.

Trong biệt thự Armstrong. Becky ngồi gác chân chồng lên nhau trên ghế sofa. Nàng đang đợi ba nàng về, và chính xác hơn là đợi một lời giải thích từ ông.

Tin tức Freen bị tai nạn, đáng lý ra người lo lắng và đau khổ nhất phải là Becky. Nhưng nàng lại bình tĩnh ngồi ở kia, khuôn mặt lạnh lùng mang theo một chút tức giận. Ánh mắt nàng sưng đỏ chứng tỏ cho một đêm không ngủ, kết hợp với việc khóc cả ngày hôm qua.

Ông Armstrong được Becky gọi về từ công ty. Lúc Becky gọi cho ông, ông còn lo lắng có phải con gái mình không chịu về nhà mà đòi ở lại chăm sóc Freen. Ai ngờ, nàng đã về nhà rồi và đang gọi ông về nhà gặp mặt.

Khi ông về đến nhà, nhìn cô con gái lớn đang bình tĩnh ngồi ở kia. Bà Armstrong cũng đang ngồi cạnh đưa cho nàng một cái gì đó, ý muốn nàng nên ăn.

Nghe được tiếng bước chân, Becky quay lại để nhìn người mới bước vào.

Ba nàng vẫn như vậy. Ông là người đàn ông bình tĩnh, phong thái cao ngạo lạnh lùng. Nếu là mới gặp lần đầu, ai cũng sẽ đánh giá đây là người đàn ông phong kiến, nghiêm khắc.

Nhưng đã trải qua một kiếp, Becky thừa hiểu ông là một người ngoài lạnh trong nóng. Ông tuy lạnh lùng nhưng lúc nào cũng yêu thương gia đình, ông luôn sẵn sàng hi sinh tất cả vì gia đình của mình.

Nhìn khuôn mặt mang mấy phần lo lắng của ba, Becky biết, chỉ có vì chuyện của nàng và Freen gần đây mới khiến cho ba lo lắng như vậy. Và người ba lo cho nhiều hơn dĩ nhiên vẫn chính là nàng.

Đợi ông ngồi xuống, ông uống hết ly nước mẹ mình đưa Becky mới lên tiếng.

"Ba! Con biết công ty đang xảy ra chuyện. Hơn nữa, lần này là cần con ra mặt. Nhưng như vậy không có nghĩa là ba không bàn kế hoạch với con. Freen... chị ấy đang ở đâu?"

Nhìn con gái bình tĩnh nói chuyện trước mắt, ông Armstrong vừa ngạc nhiên vừa có chút tự hào về sự thông minh của nàng. Mà bà Armstrong ngồi bên cạnh đang ngạc nhiên hết cỡ, ông chỉ có thể bình tĩnh lên tiếng.

"Ba xin lỗi! Vì muốn kế hoạch thuận lợi nhất nên ba mới phải làm như vậy. Đây cũng là sự tính toán chu toàn nhất để Freen và con không gặp nguy hiểm."

"Hai người nói cái gì vậy? Freen không phải đang nằm viện sao?" Bà Armstrong không nhịn được nữa mà lên tiếng. Hai ba con nói cái gì, bà thật không hiểu.

"Mẹ! Người đang nằm viện không phải là chị ấy."

Flashback.

Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm qua. Khi Becky vừa kết thúc công việc, nàng muốn gọi cho Freen để cùng cô đi ăn trưa nhưng số máy của Freen lại không liên lạc được.

Cô chưa bao giờ tắt máy, cũng chưa bao giờ không nghe máy khi nàng gọi khiến Becky dâng lên một cỗ bất an.

Tối hôm qua, khi bọn họ triền miên xong Freen còn nói một số vấn đề rất kì lạ, cũng rất nghiêm trọng.

Vì lúc đó quá mệt mỏi nên Becky cũng không có để ý nhiều lắm. Nàng chỉ biết là hôm nay Freen sẽ rất bận rộn.

Bây giờ, hồi tưởng lại một chút câu nói của Freen.

"Dù có chuyện gì em cũng đừng quá lo lắng."

Không lo lắng? Không lo lắng cái gì cơ chứ? Vụ về SC sao? Freen đã nói với nàng và cô cũng đã có kế hoạch rõ ràng, nàng tin cô. Còn gì đó khác khiến nàng phải lo lắng sao?

Đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang. Becky tưởng Freen gọi lại nên không nhìn tên người gọi mà lập tức bắt máy. Nhưng sau đó, lượng thông tin nàng nhận được khiến nàng thật sự muốn ngất đi.

Freen gặp tai nạn rất nghiêm trọng. Cô đang được cấp cứu ở bệnh viện trung tâm.

Becky không suy nghĩ gì nhiều. Nàng gấp gáp lao ra khỏi công ty trước ánh mắt của bao nhiêu người.

Khi đã có mặt ở bệnh viện, nàng thấy mẹ nàng đang khóc nức nở trước hành lang bệnh viện, Irin và Noey đang cố an ủi bà nhưng gương mặt của hai đứa nhỏ cũng mang theo nước mắt. Ba nàng thì đang đứng ở cuối hành lang gọi điện thoại.

Khi vừa thấy nàng, Noey lịch sự chào một tiếng "Chị Becky!" Khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn nàng. Mẹ nàng vừa thấy nàng đã ngay lập tức khóc nấc lên khiến nàng càng thêm hoảng hốt.

Becky tiến đến trước cửa phòng cấp cứu. Nàng bình tĩnh mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mẹ nàng. Rõ ràng, khuôn mặt của Becky rất bình tĩnh nhưng nội tâm nàng lại đang suy nghĩ và bất an một cách sâu sắc.

Rõ ràng, kiếp trước Freen không hề xảy ra chuyện gì vào thời điểm này. Thực sự, vì nàng sống lại mà cô mới gặp kiếp nạn như thế này sao?

Freen, đang chịu thay nàng bằng cả mạng sống của cô sao?

Nhìn Becky thất thần, không khóc cũng không hỏi han khiến mọi người càng hoảng hơn nữa. Đáng lẽ người khóc nhiều nhất phải là nàng, vậy mà nàng lại lạnh lùng ngồi ở kia. Có phải là đau khổ đến nỗi khóc cũng không khóc được sao?

Ngồi khoảng hơn một tiếng thì Becky cũng thấy phòng cấp cứu tắt đèn. Bác sĩ thông báo Freen đã qua cơn nguy hiểm nhưng tình trạng không được khả quan cho lắm. Sau đó, Freen được bọc như xác ướp được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Lúc này, Becky mới chính thức ngã quỵ. Nàng khóc nấc lên sau đó không ngừng trách cứ chính mình khiến một người lạnh lùng như ông Armstrong cũng hoảng hốt mà ôm chặt lấy nàng. Irin thì rúc vào vòng tay Noey nức nở.

Đến tối. Khi tâm trạng đã ổn định hơn một chút Becky mới bước vào phòng hồi sức đặc biệt để thăm Freen. Nhìn cô được bọc không hở một chỗ nào, băng trắng quấn quanh đầu nên bộ tóc óng mượt của cô cũng bị cạo đi.

Becky không nhịn được mà nước mắt lại rơi. Người yêu của nàng, đang phải chịu đau đớn như thế này sao?

Nàng muốn nắm bàn tay duy nhất không bị bọc kia, muốn cảm nhận hơi ấm nơi cô nhưng khi mới chạm vào bàn tay đó, Becky đã có cảm giác không đúng.

Dù có bị thương, tay Freen cũng không thể lạnh như vậy được. Hơn nữa, khi chạm vào người đối diện này, nàng không có cảm giác nào gọi là thân thiết hết. Tay Freen rất thon và trắng, tay người này lại hơn ngắn.

Không đúng! Đây không phải là Freen của nàng. Cảm giác của nàng về cô chưa bao giờ là sai.

Becky chồm người lên ngực của người kia, nàng muốn nghe hơi thở và nhịp tim của người nọ. Khi vừa nghe được âm thanh, Becky càng xác định đây không phải là Freen của nàng.

Vậy Freen đang ở đâu? Vì sao cô phải bày ra màn kịch này? Vì sao cô không nói với nàng?

Nhưng...

Nếu Freen muốn nàng đóng kịch, vậy nàng sẽ đóng trọn vẹn vai diễn của mình để cô không cần phải thất vọng.

Becky ngồi bên "Freen" cả một đêm. Đến sáng hôm sau, bước chân của nàng lảo đảo ra khỏi phòng sau một đêm không ngủ. Ông Armstrong lập tức kêu Noey và Irin đưa Becky về biệt thự. Và Becky cũng không từ chối.

Khi ngồi trên xe, nàng đã hỏi Noey rất nhiều thứ, cũng "tra khảo" rất nhiều.

Nàng đoán chắc được, hôm trước Freen đã nói với Noey điều gì đó, và Noey sẽ chắc chắn biết kế hoạch của cô.

"Vai diễn của chị xong rồi chứ?" Giọng Becky mang đầy nét lạnh lùng, khác hẳn con người mới được Noey dìu xuống khỏi bệnh viện lúc nãy.

"Chị..." Irin lắp bắp. Chị của em, là diễn viên thật sao?

"Em xin lỗi." Noey cũng đoán được là Becky đã biết gì đó. Freen đã nói trước với em là Becky rất thông minh, nàng còn đặc biệt nhạy cảm từ sau khi bị tai nạn.

"Chị không cần một lời xin lỗi từ em. Kêu Freen đến nói với chị." Dù là diễn nhưng thật sự cả đêm này Becky không ngủ. Nàng có hơi mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nghe những câu Becky nói thật khó hiểu, Irin thắc mắc quay qua hỏi Noey.

"Chuyện gì vậy. Cậu đang giấu mình chuyện gì sao?"

Nhìn gương mặt người yêu vừa ngây thơ vừa mang theo chút tò mò. Noey bật cười véo mũi Irin.

"Lát về mình sẽ nói với cậu. Giờ thì im lặng cho chị Becky nghỉ ngơi một chút nào."

Irin bĩu môi. Em không phải con nít, không cần người khác dỗ ngọt như vậy.

Vậy là Becky về nhà, nàng cũng không hề nghỉ ngơi mà ngay lập tức liên hệ với Risa, nàng rất sợ khi báo đưa tin chị sẽ lo lắng, sau đó Becky cũng cùng Risa vạch ra một kế hoạch mà chỉ có hai người mới biết.

End flashback...

Báo chí luôn là phương tiện đưa tin nhanh nhất. Hiện tại, cả Tulipe đều biết tin Freen bị tai nạn xe cộ.

Những nhân viên đều buồn bã, than thở vì họ thực sự không mong điều này xảy ra. Các giám đốc phòng ban thì bắt đầu rục rịch vị trí tổng giám đốc. Freen gặp chuyện khiến ông Armstrong cũng không rảnh rỗi. Họ nghĩ, bây giờ cần một người thay thế nhất trước khi Freen tỉnh dậy.

Vậy là nội bộ Tulipe có một cuộc họp kín mà không bao gồm chủ tịch và tổng giám đốc. Prin Thaksin, người đàn ông trên bốn mươi tuổi đang ngồi ở vị trí phó giám đốc là người chủ trì cuộc họp này.

Phải biết rằng, khi ông Armstrong để cử một người trẻ như Freen lên làm tổng giám đốc đã đối mặt với không ít sự phản đối của rất nhiều người, và người đầu tiên phản đối là Thaksin. Nhưng sau đó, tài năng của cô dần chứng minh tất cả khiến ông ta không thể làm gì.

Bây giờ thì không sao rồi, Freen không thể dậy nổi mà tranh cái chức này với ông ta. Ông ta còn muốn ngồi luôn cái ghế chủ tịch của ông Armstrong. Chỉ cần một bước, một bước nữa thôi.

Tulipe không bình yên thì SC còn sóng gió hơn. Sau tin tức buổi sáng, cảnh sát ập vào điều tra trụ sở SC, các nhà đầu tư đòi rút vốn, cổ phiếu công ty giảm thảm hại và tổng giám đốc Santichai bị gọi lên văn phòng cảnh sát để lấy lời khai khiến tất cả các nhân viên đều hoang mang tột độ.

Công ty mẹ của SC đưa nguồn chỉ thị về. Muốn thay thế vị trí tổng giám đốc của SC sau đó thêm vốn để công ty quay lại thị trường. Nhưng điều đó, lại cần một khoảng thời gian rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip