Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Beomgyu xoay người qua lại, cố tìm được một dáng nằm thật thoải mái để tiếp tục giấc ngủ dang dở.

Rồi đột nhiên như nhận ra điều gì đó, em nhanh chóng bật dậy, hất tung tấm chăn nhung đỏ từ trên giường xuống đất.

Đây là đâu?

Em nhẹ nhàng đứng dậy, trong người thấy cực kì dễ chịu. Đôi mắt nâu ngây thơ ngó nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng khá rộng, được trang hoàng lộng lẫy. Hai tông màu chủ đạo là trắng xám, không quá cầu kỳ nhưng sang trọng, nội thất cũng toàn là các loại đồ quý hiếm và đắt tiền. Xem chừng chủ nhân của nơi này cũng không phải dạng vừa.

Tuy nhiên căn phòng như được cách ly với thế giới bên ngoài bằng mặt kính cửa màu xanh trầm và bức rèm lớn che phủ kín mít, thứ dùng để cung cấp ánh sáng là một loại lân tinh đặc biệt màu vàng trắng trên trần phòng.

Đôi chân trắng thon dài bẽn lẽn bước trên lớp đệm trải sàn bằng lông màu đen mềm mại, cố gắng xác định nơi mình đang ở. Tất cả những gì còn lại trong tâm trí Beomgyu chỉ là có một ai đã làm việc gì đó khiến em rất thoải mái, rồi em thiếp đi trong lòng người đó. Còn tất cả những gì từng xảy ra trong cuộc đời, em không nhớ bất cứ một điều gì cả, à, ngoại trừ cái tên Choi Beomgyu.

Em sống ở đâu, lớn lên bằng cách nào, bố mẹ là ai? Tất cả chỉ còn lại một dấu chấm hỏi lớn?

Ngó quanh một lúc thì Beomgyu chán chường, em ảo não ngồi xuống chiếc ghế bành lớn màu đỏ được bọc da tỉ mỉ. Chiếc bàn đá mạ vàng trước mặt bày một ít bánh ngọt và một ly nhỏ chứa thứ nước đỏ đặc sóng sánh, có lẽ là siro dâu. Beomgyu lo lắng vì không biết bên trong nó liệu có chứa thứ gì, em chần chừ đôi chút rồi nhún vai, đằng nào cũng lâm vào tình cảnh này, thôi thì mặc kệ. Nãy giờ em khát khô họng rồi, uống tạm chút gì đỡ khát cái đã. Nghĩ vậy, Beomgyu liền với tay lấy ly nước đưa lên miệng chuẩn bị uống. Dòng nước đỏ chảy chầm chậm từng chút vào miệng rm.

Choang.

Ly nước trên tay em rơi xuống, vỡ tan, thứ nước đỏ đặc trong ly loang lổ khắp sàn, bắn tung toé lên cả bàn chân em. Một mùi sắt tanh nồng nặc bốc lên. Đúng vậy, thứ nước trong ly không phải là siro hay bất cứ thứ nước gì cả, mà là...máu.

Thần kinh của Beomgyu tạm thời đông cứng. Tại sao lại có máu, tại sao lại có máu trong ly? Thứ chất kinh khủng đó đã bị nuốt vào cổ họng em một ít, và còn vương lại trên bờ môi nhỏ làm chúng đỏ lên những tia máu mảnh như kim.

"Ngươi làm gì vậy?" Tông giọng lạnh lùng nửa quen nửa lạ từ phía sau lưng cất lên

Hắn bước đến, cúi người xuống, nhìn vào ly nước vỡ nát làm máu dây rớt lên chân em. Dường như là đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng hắn không quá ngạc nhiên.

Hắn quay lại nhìn em, như nhận ra một điều gì đó. Gót giày màu đen tiến sát lại gần, rồi khi Beomgyu còn chưa hết bàng hoàng, hắn cúi xuống sát mặt em, dùng môi mình bao phủ lấy đôi môi nhỏ chúm chím của em

Đáy mắt Beomgyu lập tức dậy sóng, hắn đang dùng lưỡi của mình liếm đi từng giọt máu còn lại trên môi em. Bờ môi hai người ma sát mãnh liệt, sức cuốn hút của hắn lạ kỳ lại một lần nữa mê hoặc Beomgyu. Mãi đến khi em bừng tỉnh và đẩy hắn ra thì mọi thứ mới dừng lại.

Em loạng choạng, bàn chân ríu lại lùi dần về phía sau, cho đến khi đụng vào chiếc ghế bành thì đổ xuống như một bông hoa nhỏ gặp gió.

"Ngươi mệt sao?"

Beomgyu thất thần nhìn hắn, hắn vừa làm một chuyện chấn động đó là 'cưỡng hôn' em, nhưng vẫn có thể bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt biếc xanh của hắn lại dần dần nhuốm đầy sắc đỏ của máu tươi và sự huyền bí của bóng đêm.

"Tên bệnh hoạn, uống cái thứ kinh tởm đó qua môi tôi khiến anh thấy ngon hơn sao?"

"Ngươi lại đang đọc suy nghĩ của ta đấy à?"

"Đây là đâu?"

Cuộc nói chuyện của cả hai thật lạ, vì trả lời cho mỗi câu hỏi lại là một câu hỏi khác.

"Nhà của ta, biệt phủ Kang tộc"

"Anh là ai?"

"Kang Taehyun, vua của loài Vampire"




Beomgyu sững sờ với những gì mình nghe được. Em thật sự không tin, trên đời này thật sự tồn tại những sinh vật như Ma cà rồng. Chắc chắn là không đúng, làm sao có thể có chuyện hoang đường như vậy?

Rồi trong một giây, tâm trí em khôi phục lại hình ảnh ly nước đỏ tươi vị tanh tưởi vô cùng gớm ghiếc. Con người bình thường có lẽ nào lại đi uống thứ đó? Rồi lại còn liếm máu trên môi mình, ngay cả căn nhà mà không có lấy một tấm cửa sổ này. Có lẽ nào chuyện hắn là Ma cà rồng là thật?

Beomgyu không phải người dễ để lộ cảm xúc ra bên ngoài, vì từ nhỏ em đã sống trong một môi trường khắc nghiệt, cảm xúc trong tim của em từ lâu đã chai sạn đi ít nhiều. Vậy nên sự ngạc nhiên của em chỉ đơn thuần là một cái nhìn chằm chặp vào đối phương.

Hắn nhìn em, rồi khoé miệng cong lên

"Ngươi không tin ta sao?"

Beomgyu là đang đọc suy nghĩ của người trước mặt. Qua kí ức gần nhất của hắn em thậm chí có thể cảm nhận được hơi máu phảng phất qua không khí. Không sai, Kang Taehyun có lẽ chính là một Ma cà rồng.

Bởi vì sự thật này quả là không thể tin được, nên em mới phải xoáy sâu suy nghĩ của hắn để kiểm chứng.

Beomgyu bất giác lùi sát về phía sau, đến tận khi tấm lưng nhỏ bé đụng vào thành ghế thì mới dừng lại.

"Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi đâu"

"Tại sao lại đưa tôi đến đây? Tôi với anh không quen biết gì trước đó cả"

"Để xem, thực ra ta không có nghĩ lí do của chuyện này. Có thể là vì máu ngươi có vị rất tuyệt, hoặc là vì ngươi có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Mà chuyện đó lại giúp cho ta rất nhiều. Việc tìm thấy một kẻ mang dị năng ở thế giới con người thật sự là điều không thể mà"

"Anh nghĩ tôi sẽ giúp anh?"

Beomgyu nghiêng đầu, em không phải ngu ngốc đến nỗi lại đi dùng năng lực đặc biệt của mình giúp đỡ một tên điên uống máu người.

"Quyền lựa chọn không phải ở ngươi"

Hắn bước lại gần Beomgyu ánh mắt ánh lên vài tia tinh ý

"Lùi lại!"

Beomgyu gần như quát lên, em đột nhiên cảm thấy sợ hãi trước người trước mặt. Em chỉ sợ cảm giác hắn đụng vào người mình.

"Không phải lo, chưa đến lúc ta sử dụng ngươi đâu"

"Anh muốn làm gì?"

"Muốn gần gũi ngươi hơn"

Taehyun lúc này đã ở sát người Beomgyu, cơ thể mùi gỗ trầm một lần nữa bao trùm lên người em, lạnh lẽo vô cùng.

"Tôi không muốn, tên điên"

Beomgyu lấy hết sức đẩy hắn ra, rồi vọt từ trên ghế về phía cửa với tốc độ nhanh nhất có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip