Chuyen Ver Vkook Hon Nhan Khong Tinh Yeu Chuong 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Điền Chính Quốc ngủ một mạch đến giữa trưa ngày hôm sau, thẳng đến khi Kim Tại Hưởng gọi cậu dậy.

Anh đã thay cậu gọi bữa sáng, hành lý cũng đã thu thập đầy đủ.

Cậu vặn mình một chút, đau đớn ở mặt sau tràn ra, thiếu chút nữa không đứng vững. Kim Tại Hưởng nhìn thấy, bước đến đỡ cậu.

Điền Chính Quốc vội vàng nói: "Không sao, em có thể." Nói xong trên mặt lại hiện lên một mạt nụ cười xấu hổ.

Kim Tại Hưởng yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của Điền Chính Quốc rồi lại chuyển sang biểu cảm khác.

Điền Chính Quốc cố gắng bày ra bộ dáng bình tĩnh, chính là cậu vừa thấy Kim Tại Hưởng mặt liền đỏ lên, làm bại lộ trạng thái thật của cậu.

Trạng thái này vẫn liên tục cho tới khi ngồi trên máy bay.

Dọc đường bay, Điền Chính Quốc đành giả bộ ngủ, tránh trao đổi giữa hai người.

Sau bao nhiêu chuyện, trải qua lần du lịch này, Điền Chính Quốc giật mình phát hiện hiện mình hình như thích Kim Tại Hưởng.

Anh bình thường ít lời, đối đãi với yêu cầu của cậu rất tốt, lúc chăm chú làm việc rất đẹp trai, ca hát lại mê người như vậy, anh so với thân thể cậu có điểm không phù hợp....

Cậu có lẽ yêu Kim Tại Hưởng.

Sau này về đến nhà, Kim Tại Hưởng bắt đầu quay về công ty đi làm, Điền Chính Quốc tính toán nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày sau đó cũng trở về bệnh viện.

Buổi sáng, Điền Chính Quốc ở sô pha xem Discovery Channel thì điện thoại vang.

"Anh buổi sáng đi quên một phần văn kiện, ngay tại trên bàn trong thư phòng của anh. Em lấy giúp anh ra, anh sẽ bảo người đến lấy." Âm thanh của Kim Tại Hưởng truyền đến.

"Không cần phiền toái, em đến công ty đưa cho anh." Điền Chính Quốc vội vàng nói.

"Không sao, dù sao hắn cũng rảnh rỗi."

"........ Nga." Không biết sao, Điền Chính Quốc cảm thấy ngữ khí của Kim Tại Hưởng có vài phần trêu tức bên trong.

20 phút sau, "người rảnh rỗi" từ miệng Kim Tại Hưởng tới.

Người tới một bộ đào hoa lạ mắt nhưng rất xinh đẹp. Tây trang giày da, có bộ dáng rất tốt. Nam nhân vừa vào cửa liền tủm tỉm cười hướng Điền Chính Quốc chào: "Xin chào, tôi là Khổng Trạch, tới lấy văn kiện."

"Xin chào, mời vào nhà." Điền Chính Quốc mỉm cười tiếp đón nói.

Trên mặt nam nhân hiện lên vẻ nghi hoặc, "Chúng ta ở hôn lễ của cậu đã gặp qua, cậu không nhớ rõ sao?"

"A? .... Thật có lỗi" Điền Chính Quốc xấu hổ cười nói. Nói thật, cậu không có ấn tượng nhiều với chuyện phát sinh ngày đó.

"Không sao, ngày đó rất nhiều người lắm ~" Khổng Trạch như trước cười tủm tỉm.

Sau khi vào nhà, Điền Chính Quốc vội vàng mời Khổng Trạch ngồi ghế, lại đi rót trà cho hắn.

"Uống chén trà đi." Điền Chính Quốc nói.

"Cám ơn, đây là danh thiếp của tôi." Khổng Trạch cười nói.

Danh thiếp của hắn ghi chức vị bộ quản lí thị trường.

Rõ ràng không phải một chức vị "nhàn", Điền Chính Quốc nghĩ.

"Tôi là bằng hữu của Kim Tại Hưởng, từ đại học liền nhận thức hắn, sau đó đến công ty hắn làm công." Nam nhân tự giới thiệu bản thân, "Nghe nói cậu là bác sĩ? Thực hâm mộ a, đây cũng từng là lý tưởng của tôi."

"A? Anh muốn làm bác sĩ?" Điền Chính Quốc cảm thấy có chút ngạc nhiên.

"Đúng vậy, hơn nữa là bác sĩ khoa phụ sản, có thể sử dụng hai tay của mình đón một tân sinh mệnh cảm giác thật tốt." Khổng Trạch nói. "Chính là ba mẹ ép tôi phải học kinh doanh, thế nên ước mơ chỉ có thể là ước mơ."

Điền Chính Quốc cảm thấy run rẩy. Nào có nam nhân nào muốn đi làm khoa phụ sản a .......

Nam nhân nói là liền một mạch, hàn huyên với Điền Chính Quốc rất lâu, mà Điền Chính Quốc cũng tiếp lời toàn bộ.

"Tôi đây đem văn kiện đưa đi, trở về còn có việc phải làm. Cám ơn cậu."

Điền Chính Quốc không cẩn thận lộ ra biểu tình "Chính là tôi cảm thấy anh hiện tại đang rất rảnh rỗi a", bất hạnh thay bị nam nhân nhìn thấy.

"Tôi biết cậu suy nghĩ cái gì, đây chính là công việc của tôi, sau khi đem đi thì còn có việc." Nam nhân lắc lắc văn kiện trong tay.

Điền Chính Quốc bị nhìn thấu, không khỏi xấu hổ cười.

"Con người cậu rất tốt, tôi rất thích cậu. Chỉ hy vọng Tại Hưởng không phải người có mắt không tròng, không biết quý trọng." Thần sắc nam nhân bỗng dưng đứng đắn hẳn lên, nhìn thẳng vào mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc không hiểu ra sao: "A?"

"Tôi đây phải đi rồi, cậu pha trà uống ngon lắm, sau này có thời gian rỗi tôi sẽ đến làm khách!" Không đợi Điền Chính Quốc phản ứng lại, Khổng Trạch đã tự đi ra ngoài cửa.

Người này thật thú vị. Khó có một người luôn thản nhiên như Kim Tại Hưởng lại có bằng hữu tốt như vậy, Điền Chính Quốc nghĩ. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip