...
Hai tiết đầu đã trôi qua lâu rồi. Ngọc Nghi đã trốn học. Hiện tại cô đang ngồi ở một góc sau tòa nhà thi đấu, tựa lưng vào bức tường lạnh toát, thẫn thờ nhìn lên bầu trời xanh ngắt không gợn bóng mây.
Đang vào giờ giải lao, vậy mà quanh đây lại chẳng có một bóng người.
"Haa... Mình đang làm cái gì vậy trời..." Cô lẩm bẩm, rồi cúi đầu nhìn hộp sữa trong tay, "Không thèm quan tâm cậu nữa... Muốn làm gì thì làm đi, đồ ngốc..."
Vứt vỏ hộp sữa sang một bên, Ngọc Nghi ngồi bó gối và cuộn người lại, cô nghe như đang có những tiếng thở dài lăn tăn trong lòng mình, "Vô lý gì chứ, mình chỉ muốn cậu là của mình thôi mà..."Tại sao cô lại nổi giận với Hoài Chiêu chứ? "Tất cả là lỗi của người tên Kiên kia." Đúng vậy. Không phải lỗi của Hoài Chiêu, cô phải tỉnh táo nhớ rằng Hoài Chiêu chẳng biết gì cả. Nếu cứ tiếp tục hành xử thế này, có lẽ cô sẽ không thể tiếp tục làm bạn với cô ấy nữa. Một khi sự ghen tuông đã nảy sinh trong tâm trí, nó sẽ khiến con người ta bộc phát những suy nghĩ xấu vô căn cứ đối với chàng trai tình cờ đi cùng cô gái mình thích. Quả thật, Ngọc Nghi đã bị kích động bởi Kiên. Cô ghét cái cách anh ta mỉm cười và bước đi ngay cạnh Hoài Chiêu, như thể chỉ cần cô ấy lơ là, thì anh ta sẽ lập tức thừa cơ chạm vào người cô ấy. Ngọc Nghi không muốn Hoài Chiêu nhìn thấy bộ dạng xấu xa và ích kỷ này của cô. Đáng lẽ cô không nên thế này. "Ê! Sao ngồi một đống ở đây vậy?" Giọng nói phát ra từ ngay bên cạnh. Hay thật, Ngọc Nghi phân tâm đến mức có người đến rất gần mà lại chẳng hay. Người đến không phải là người mà cô muốn nhìn thấy lúc này, Ngọc Nghi liếc nhìn kẻ nào đó một cái, thờ ơ đáp: "Tới đây làm gì? Dẹp ngay cái bản mặt phởn phơ đó đi."Minh Quân nghe giọng cô thì tức khắc tắt nụ cười: "Ủa gì vậy? Bộ đang tức giận hả?""Chứ không lẽ tức cảnh sinh tình?" Minh Quân phủi sạch bụi ở chỗ bên cạnh Ngọc Nghi rồi thản nhiên ngồi xuống: "Nay gan quá ha? Cúp những hai tiết luôn." Đó giờ chỉ biết nhỏ bạn thân này lì lợm khó bảo, chứ cũng chưa bết bát đến nỗi bỏ bê học hành, cậu cảm thấy hơi lạ nên mới tò mò tìm cô để hỏi cho ra nhẽ, "Thôi nghiêm túc lại này. Sáng nay cậu có chuyện gì sao?"Ngọc Nghi không muốn nói ra mâu thuẫn giữa mình và Hoài Chiêu cho ai khác, nhưng Minh Quân là bạn thân của cô, hẳn là tên này sẽ có sáng kiến gì đó hay ho. Cô đáp: "Mình cãi nhau với Hoài Chiêu."Như đã tường tận mọi chuyện, Minh Quân vỗ đùi mình một cái: "À ha! Hóa ra đó là lý do khiến Hoài Chiêu trông cứ rầu rĩ sáng giờ.""Gì cơ?" Ngọc Nghi như không tin những gì mình vừa nghe, cô gặng hỏi, "Cậu ấy trông không được vui sao? Hay là...bị bệnh rồi?"Giờ bình tĩnh nhớ lại thì, hình như sáng nay giọng Hoài Chiêu có hơi khang khác, có lẽ là bị cảm rồi. Chỉ là khi đó Ngọc Nghi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý kỹ hơn. Minh Quân nhún nhún vai: "Mình có biết gì đâu. Cậu tự đi mà tìm hiểu." Thấy Ngọc Nghi bất ngờ bật dậy, cậu tốt bụng nhắc nhở, "À mà giờ thì chắc không được đâu, Hoài Chiêu vừa xin phép chủ nhiệm về nhà rồi."Im lặng chừng một phút, Ngọc Nghi lại ngồi bệt xuống đất: "Làm sao đây Quân à... Mình rất sợ, mình sợ cậu ấy sẽ thích người khác..."Đây cũng không phải lần đầu tiên, Minh Quân rất nhanh đã hóa thân thành chuyên gia tư vấn tình cảm: "Hoài Chiêu nói với cậu là đang thích ai đó à?""Không phải."Cô nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Minh Quân. Chắc là bất lực với cô lắm rồi. "Cậu có yêu cậu ấy không, Nghi?""Có chứ. Rất nhiều là đằng khác. Mình vô cùng yêu Hoài Chiêu." Ngọc Nghi không chút đắn đo trả lời. "Vậy giờ cậu định làm gì? Từ bỏ à?""Mình không biết, mình không biết bản thân muốn làm gì nữa..." Ngọc Nghi lấy tay che mặt. Cô nhớ đến lần đầu nhìn thấy Hoài Chiêu, lần đầu tiếp xúc và rung động trước cô ấy. Ngay khi nghĩ đã có thể đến gần cô ấy thêm một chút, thì tất cả lại biến mất trong nháy mắt, "Tình cảm giữa bọn mình quá đỗi mong manh, cứ như một ngọn gió thoảng qua vậy... Mình càng cố nắm bắt, nó càng tan biến nhanh hơn..."Minh Quân im lặng trông chốc lát, sau đó cậu đứng lên, cúi đầu nhìn kẻ ủ dột dưới đất: "Nghi này, cậu giống chó thật đấy.""Ý gì đó tên kia!?""Cậu giống như một chú chó vậy. Một chú chó mải miết đuổi theo khúc xương, nhưng lại chẳng biết phải làm gì khi đã có được nó."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip