Chương 20: Cuộc Đời và Thời Đại của Draco Malfoy: Cậu Bé Chạy Việc Vặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Draco không cần phải lo lắng về việc Granger sẽ quan tâm quá nhiều. Đó là vấn đề của các Lương Y; họ đã nhìn thấy quá nhiều và một vấn đề nhỏ như chất độc chết người thực sư không đáng quan tâm khi nó đang được lành dần.

Granger mở cửa, quan sát cổ anh từ một khoảng cách vừa phải, nói rằng cô rất vui khi thấy vết thương đang lành rất tốt, rồi hỏi anh muốn gì.

Granger không có chút Lãng Mạn nào. Không kéo được cô vào mấy phỏng đoán bẽn lẽn ngượng nghịu, hay những giả thuyết làm rung cả lông mi. Cô thực tế kinh khủng.

"Vậy?" Granger hỏi. "Có chuyện gì quan trọng không?"

Draco lấy bó hoa ra.

"Oh!" Granger há hốc mồm, với vẻ mặt thích thú ngạc nhiên mà Draco đã dần dần cảm thấy khá nghiện.

"Và không... chúng không mọc ra từ xác của McLaggen đâu nghen."

"Tất nhiên là không," Granger nói, nhận bó hoa. "Chúng quá đẹp để mọc ra từ đó."

Draco khẽ cúi đầu. "Với lời chúc của mẹ tôi. Bà ấy đính kèm một lá thư cho cô. Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến cô, vì đã cứu mạng tôi. Nhớ nói với bà ấy là tôi đã làm như vậy, nếu bà ấy có hỏi."

"Sự nhiệt tình của anh làm tôi choáng váng ghê."

"Hoàn hảo."

"Có cần cắm chúng vào nước không?" Granger hỏi, đưa bó hoa nhẹ nhàng rung rinh trước mặt.

"Tôi chắc là mẹ tôi đã phù phép cho chúng tươi lâu dài rồi... nhưng tôi nghĩ bỏ vào nước cũng không có hại gì."

Granger đi vào rồi mất hút trong nhà. "Anh có thể vào nếu muốn," cô gọi, "nếu anh không có kế hoạch nào khác?"

"Kế hoạch khác duy nhất của tôi là bị các gia tinh làm cho nghẹt thở."

Granger nói nhỏ. "Ôi khổ thân cục cưng."

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay một người phụ nữ trêu chọc Draco về những khó khăn của anh, và anh cảm thấy mình là nạn nhân duy nhất của toàn bộ chuyện này.

"Tôi sẽ mời anh một tách trà rất bình thường," Granger nói. "Liệu có giúp anh sảng khoái sau tất cả những chiều chuộng mà anh đã phải chịu đựng không?"

"Cũng được. Thậm chí cứ làm cho nó kém chất lượng đi."

"Tôi sẽ quên đun nước."

"Tuyệt đó," Draco nói, ngồi xuống một chiếc ghế trong bếp.

Granger Biến hình chiếc cốc thành bình hoa. Bó hoa rung rinh, lấp lánh được đặt ở vị trí kiêu hãnh trên bàn bếp của cô. Con mèo của cô nhảy lên bên cạnh và chạm vào những cánh hoa đang chuyển động bằng một bàn chân tò mò.

"Đáng yêu quá!" Granger nói. "Tôi sẽ phải tìm cách ếm bùa cho nó để nó đi theo tôi khắp nơi, bất kể tôi đang ở trong phòng nào, để tôi có thể nhìn vào nó mọi lúc."

"Tôi sẽ nói cho mẹ biết. Điều đó sẽ khiến bà ấy hài lòng hơn."

Granger tìm thấy lá thư. "Tôi nên đọc thư của bà ấy bây giờ hay là để sau?"

"Làm ơn để sau đi," Draco nói. "Tôi nghe đủ rồi, bà ấy cảm thấy nhẹ nhõm vì đứa con trai quý giá của mình còn sống."

Granger đặt bức thư sang một bên. "Bà ấy muốn anh từ bỏ công việc Thần Sáng, biết không. Bà ấy chán ghét công việc đó lắm đấy."

"Tôi biết. Bà ấy chưa bao giờ yêu nó ngay từ đầu. Sự cố Nundu là lần tôi suýt chết trong công việc. Đó là một cú sốc với bà."

Granger vô tình chạm vào cành hoa lục bình chim ruồi, rồi quay sang anh với vẻ mặt nhăn nhó tội lỗi. "Tôi cảm thấy có lỗi về chuyện này."

"Cô? Tại sao? Cô đã cứu tôi mà."

"Phải, nhưng nếu tôi không cản trở nỗ lực bắt giữ Talfryn đầu tiên của anh, thì chuyện này đã không xảy ra."

"Đúng đó," Draco thừa nhận. Sau đó, anh nói thêm, "Tôi muốn một lời xin lỗi từ con rái cá của cô."

Cái nhìn của Granger pha trộn giữa không chắc chắn và thích thú. Draco nhìn chằm chằm vào cô với một cái nhướng mày.

Granger thở dài, sau đó lấy đũa phép ra và sử dụng Expecto Patronum.

Con rái cá của cô lơ lửng bên cạnh Draco và trông có vẻ hối lỗi nhất có thể.

"Tôi xin lỗi," con rái cá nói.

"Mày được tha thứ," Draco nói với vẻ rất nhân từ.

Con rái cá đảo mắt, cảm ơn rất nhiều, rồi biến mất.

"Sinh vật đó thật trơ trẽn," Draco nói, quay lại với Granger. "Mà cho cô biết, nếu cô không làm hỏng nỗ lực đầu tiên của tôi, tôi sẽ chỉ bắt được Talfryn. Bọn tôi đã bắt được đến hai mươi tên tội phạm. Nên có lẽ là hoà."

"Hai mươi? Tonks chắc hẳn rất hài lòng."

"Phải. Cô ấy đề nghị cho tôi được lựa chọn nhiệm vụ tiếp theo, như một phần thưởng... để tôi rời khỏi nhiệm vụ bảo vệ này."

Draco thêm điểm cuối cùng này vào cuộc trò chuyện, vì tò mò muốn xem liệu Granger có phản ứng thú vị nào với tin tức này hay không.

Granger đang bận rộn với trà, vẫn im lặng. "Cô ấy nói vậy á?"

"Ừ."

Granger bắt đầu đun nước. Lưng cô quay về phía Draco nhưng vai cô căng ra. "Rồi sao? Anh có nói gì không?"

"Tôi nói là không đồng ý."

Vai cô thả lỏng. "Oh, thật không?" cô nói, với sự thờ ơ quen thuộc.

"Thật. Cô có vui không? Tôi không thể đoán được."

Granger quay lại. Khuôn mặt của cô vẫn có vẻ bình tĩnh. "Tôi nghĩ đó là một tin tốt," cô nói, chỉ vào một khoảng trống ở đâu đó trên đầu Draco. "Anh biết đấy, tôi sẽ không phải làm quen với việc có người khác xuất hiện mọi lúc. Hơn nữa, anh... anh rất giỏi. Với những việc anh làm. Không phải là tôi nghĩ đồng nghiệp của anh không thể làm tốt công việc này đâu nha."

Con mèo nhảy từ bàn lên đùi của Draco cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Ơ..." Draco kêu lên.

Granger trông có vẻ bối rối. "Crooks, mày đang làm gì vậy, đồ ngốc? Mày sẽ làm rụng lông lên người anh ấy mất."

Như thể đã được nhắc nhở về điều quan trọng trong cuộc đời mình, con mèo tiến vài bước về phía ngực của Draco và dụi mình vào chiếc áo choàng đen đẹp đẽ của anh. Đuôi nó quét dưới cằm anh.

"Đó là... đó là tiếng gừ gừ à?" Draco hỏi, cảm thấy một tiếng ầm ầm mạnh mẽ phát ra từ con mèo.

"Ồ... phải. Nó có thể đo được trên thang Richter, khi nó làm vậy."

"Tôi có thể vuốt ve nó không, hay nó sẽ cắn đứt tay tôi?"

"Anh thử xem," Granger nói với giọng không chắc chắn.

Con mèo cho phép Draco vuốt nhẹ dưới cằm. Sau đó, nó trèo lên ngực, lên vai và lên đầu của Draco, từ đó nó phóng lên cái kệ phía trên. Nó nằm yên, giống như một ổ bánh mì, giữa một chai bột mì và một vài loại thảo mộc khô, và nhìn anh với đôi mắt màu vàng.

Draco sửa lại mái tóc của mình, chưa ai dám đụng đến nó một cách tàn nhẫn như vậy.

"Tôi quên đun nước rồi đó," Granger nói, rót trà vào hai chiếc tách bốc khói. "Còn anh... anh có vui không? Tôi biết nhiệm vụ bảo vệ không phải là kết quả mà hai ta đều hài lòng. Tôi khá ngạc nhiên khi anh quyết định tiếp tục nhiệm vụ này."

Draco khuấy sữa vào trà của mình, điều này cho anh thời gian để nghĩ ra một câu trả lời hợp lý và không cảm xúc. "Tôi sẽ không chuyển chiếc nhẫn gia đình của mình cho một Thần Sáng khác... đó là cách duy nhất để bảo vệ cô ít bị xâm phạm nhất."

"Oh... đúng rồi. Chiếc nhẫn rất đáng trân trọng."

"Và... tôi nghĩ tôi muốn xem xét mọi việc đến cùng," Draco nói. "Bây giờ tôi đã đi xa đến thế này rồi kia mà."

"Một kiểu người luôn muốn đạt đến mục tiêu cuối cùng."

"Thỉnh thoảng thôi."

"Còn một chặng đường dài cho đến khi kết thúc." Granger nhìn anh qua tách trà của cô với vẻ lo lắng được che giấu. "Sáu tháng nữa, nếu mọi việc suôn sẻ."

Draco nhún vai. "Bây giờ là tháng Bảy rồi. Sáu tháng nữa thì có là gì?"

"Thật sự đã nửa năm rồi sao?"

"Ừ. Tôi đã nhận nhiệm vụ vào tháng Giêng."

Granger chống cằm trên tay. Cô trông có vẻ trầm tư. "Sáu tháng ròng rã. Thời gian trôi qua lúc nào nhỉ? Và chúng ta chỉ cố giết nhau hai hoặc ba lần trong thời gian đó. Chúng ta có vẻ không tệ lắm ha."

"Nỗ lực mới nhất của cô là thành công nhất từ trước đến nay," Draco nói, chỉ vào cổ của mình.

"Nếu tôi cố tình làm vậy, anh chết chắc rồi, tôi đảm bảo luôn." Granger nói.

"Làm sao mà cô chữa lành được nó? Mẹ tôi nói là cô đã làm thứ gì đó của Muggle."

Granger nhìn anh như đang quyết định cần giảm bớt thông tin để giải thích. "Chà. Ngay khi anh đề cập đến chuyện có một Nundu trên đất Anh, tôi nghĩ rằng sẽ rất hữu ích nếu tiến hành nghiên cứu một chút."

"Biết ngay là cô sẽ làm."

"Không có bệnh viện pháp thuật nào ở Vương Quốc Anh, cũng như toàn bộ châu Âu, được trang bị để xử lý nọc độc của Nundu... càng không phải là bệnh viện St. Mungo cũ kĩ. Tôi không nghĩ làm vậy là sai, nhưng tôi biết chúng tôi sẽ thiếu sự chuẩn bị khủng khiếp như thế nào nếu chuyện đó xảy ra. Vì vậy, tôi đã nhập một mẫu nọc độc."

Draco nheo mắt lại. "Có phải mẫu đó tình cờ đến khi tôi đang ở trong văn phòng của cô không?"

"Phải."

"Dự án được quan tâm nhất đó hả, khỉ thật."

"Từng là một dự án được quan tâm nhất. Nhưng với tất cả những gì tôi biết, nó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Rốt cuộc thì không có chất kháng nọc độc nào được biết đến."

Granger đứng dậy, vẫy đũa phép và bắt đầu bài giảng của mình. Sơ đồ, chai lọ và phân tử trở nên sống động xung quanh cô.

breathtaking art by nikitajobson

"Nọc độc của Nundu là một chất độc thần kinh mạnh được gọi là Alorectin... loại màu tím này. Khi tôi đọc về tác dụng của nó, chúng nghe có vẻ gần giống với một loại độc tố sinh học phi ma thuật có tên là Phenytoxin... loại màu cam kia. Đó là một nọc độc săn mồi. Tôi đã làm một số thí nghiệm để xác nhận sự tương đồng."

"Một số thí nghiệm?"

"Phòng thí nghiệm của tôi tình cờ được trang bị tốt một cách phi thường để nghiên cứu những thứ này. Và tôi rất tò mò. Hóa ra hai thứ này rất giống nhau... chúng gần như không thể phân biệt được. Cả hai chất độc này đều hoạt động bằng cách... đơn giản hóa một cách khủng khiếp... chặn các kênh natri trong dây thần kinh vận động. Chúng có thể gây tê liệt vận động gần như hoàn toàn và ngừng hô hấp trong vòng vài phút sau khi tiếp xúc."

"Một Nhà nghiên cứu Sinh vật Huyền bí nói với chúng tôi rằng một miligam nọc độc Nundu có thể giết chết một người trưởng thành trong vòng vài giờ."

"Chính xác. Anh thật may mắn khi nhóm của anh đưa anh đến St. Mungo nhanh hết mức có thể. Dù sao đi nữa... hiện tại đã có một phương pháp điều trị thử nghiệm của Muggle đối với phenoxine, và, ừm, vì đó là mạng sống của anh, tôi đã tiến hành chúng. Neostigmine, chất ức chế Cholinesterase, chất chủ vận Alpha-adrenergic."

Granger tạo ra thêm các biểu đồ để giải thích cho Draco. Sau đó, một hình ảnh nhỏ bé đại diện cho anh xuất hiện, hoàn chỉnh với mái tóc bạch kim. "Về mặt kỹ thuật, không phải là thuốc giải nọc độc, nhưng cơ thể anh có khả năng chống lại các đợt khai báo lặp đi lặp lại của alosin cho đến khi nọc độc bị phá vỡ và được đào thải ra khỏi cơ thể của anh."

Bây giờ thì Draco bé nhỏ đang đổ mồ hôi và...

"Nó đang tè à?" Draco hỏi.

"Phải," Granger nói.

Một y tá tí hon đi ngang qua và xoa đầu Draco bé nhỏ. Nó đứng dậy và nhảy một điệu nhảy vui vẻ. Sau đó, cả hai biến mất.

Một phân tử alosin quay chậm vẫn phát sáng màu tím bên cạnh Granger. Ngón tay của cô đặt trên môi khi cô nghiên cứu nó. "Còn một chút hấp dẫn khác về sự giao thoa giữa các phương pháp trị liệu của Muggle và Phép thuật. Mối quan hệ giữa hai điều này vẫn chưa được khám phá kỹ lưỡng. Nhưng, chà, chỉ có một mình tôi thôi. Tuy nhiên... anh có thể tưởng tượng ra một loại kháng nguyên nhân tạo để chống lại nọc độc của Nundu không? Huyết thanh chống độc? Nó sẽ phục vụ cả hai thế giới..."

Cô rơi vào im lặng, những suy nghĩ của cô trôi đi. Sau đó, cô chớp mắt, dường như nhớ ra rằng Draco đang ở trong phòng, và ngồi lại ghế của mình. "Tôi đã để lại ghi chú về quy trình điều trị tại St. Mungo. Họ sẽ chia sẻ với các đồng nghiệp của chúng tôi ở Tanzania. Tuy nhiên... tôi hy vọng rằng việc Nundu phun nọc độc trên đất Anh sẽ vẫn là một điều hiếm khi xảy ra."

"Cô thực sự khác thường," Draco nói, quan sát cô với cằm tựa vào khớp ngón tay.

Granger ngước lên khỏi tách trà của mình và bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh. "Đừng có nhìn tôi như thế."

"Như thế nào?" Draco nói, ánh mắt dịu lại hơn nữa và để một nụ cười mơ hồ hiện trên nét mặt của mình.

"Như là... như là bị... mê hoặc."

"Thì sao?"

"Nó làm tôi khó chịu."

"Không phải mọi người đều bị cô làm cho mê hoặc à?"

"Phải, nhưng với anh, nó thật đáng lo ngại."

"Nhưng tôi đã bị mê hoặc. Thậm chí là quyến rũ..."

Granger ném cho anh một cái lườm khó chịu.

"...thưa Giáo sư."

Với một âm thanh khó chịu, Granger đứng dậy và đi rót nước.

Draco nghĩ rằng cô trông có vẻ bối rối. Điều đó thật thú vị.

"Dù sao đi nữa, anh sẽ đi vào lịch sử với tư cách là Thần Sáng đã chiến đấu với một Nundu và sống sót," Granger nói át tiếng nước đổ.

"Tôi cảm thấy mình nên nhận được một chiếc cúp. Hoặc một bằng khen." Draco dừng lại, rồi nói thêm, "Không... nếu có ai đó nhận được bằng khen, thì đó phải là cô. Tôi thực sự không làm gì ngoài việc bị hạ độc."

"Tôi có rất nhiều bằng khen rồi và không biết phải làm gì với chúng. Anh biết không, một gã thông minh từng gọi bộ sưu tập của tôi là gạch ốp tường."

"Đúng là một quan sát sáng suốt và hài hước," Draco nói.

"Anh ta cũng nghĩ vậy á."

Rõ ràng đã quyết định rằng cái nhìn chằm chằm đáng sợ của Draco đã dịu đi đủ, Granger quay trở lại bàn.

"Tôi muốn hỏi cô xem cô có hỗ trợ gì cho trẻ mồ côi hay bất kỳ mục đích cao cả nào khác không," Draco nói. "Mẹ tôi và tôi muốn thêm ảnh hưởng đáng kể của chúng tôi vào bất kỳ vấn đề nào quan tâm và đáng quý với trái tim của cô."

"Điều đó hoàn toàn không cần thiết," Granger nói với vẻ quả quyết có thể khiến Narcissa phật lòng. "Tôi chỉ đang làm công việc của mình thôi."

"Câu trả lời sai. Nghĩ một vấn đề gì đó đi."

"Tổ chức một hàng thông tin cho Kneazle."

"Nghiêm túc đi."

Granger nhìn anh, thấy anh đang nghiêm túc, rồi thở dài. "Tôi xin nhắc lại là tôi chỉ đang làm công việc của mình."

"Phải. Nhưng có lẽ là 'làm nhiều hơn mức cần thiết'," Draco nói, lặp lại cảm xúc của Granger ở tiền sảnh khách sạn đêm đó.

"Psh."

"Không? Không phải vậy à? Với một chút nghiên cứu phụ bên lề?"

"Có lẽ một chút," Granger nói, cố nén một nụ cười. "Tôi thấy tôi phải cẩn thận với lời nói của mình, kẻo sau này lời nói của chính tôi lại bị lợi dụng để chống lại tôi."

"Chắc tôi cũng nên vậy," Draco nói, bởi vì đó là sự thật. "Thế thì sao đây? Chúng tôi rất vui được đóng góp vào quỹ nghiên cứu của cô. Tôi nghe nói rằng việc điều hành một phòng thí nghiệm rất tốn kém."

"Anh nên đóng góp cho St. Mungo thì tốt hơn. Nếu anh phải làm vậy."

"Không phải cho nghiên cứu của cô?"

"Không. Tôi nghĩ St. Mungo sẽ mang lại lợi ích tức thì hơn."

"Cụ thể là dành cho khu vực nào?"

Granger dừng lại để suy nghĩ. "Vậy nhà Malfoy hào phóng đến mức nào?"

"Lớn," Malfoy nói. "Cô đã cứu mạng sống tôi."

"'Lớn' là bao nhiêu."

"Cô sẽ biết thôi."

Granger nheo mắt nhìn anh. "Vậy thì vui lòng gửi nó đến Khu Janus Thickey dành cho những bệnh nhân nằm viện lâu dài tại bệnh viện. Nó quá đông đúc và không sạch sẽ."

"Chốt đơn."

"Nhìn chung thì sẽ rất tuyệt nếu có thêm nhiều cửa sổ hơn."

"Được thôi."

"Nhiều dãy phòng riêng nữa. Một phòng tập thể dục. Một cây đàn piano. Một thư viện nhỏ. Một bể bơi?"

Cái cuối cùng được đề xuất với một sự do dự không chắc chắn.

Draco nhướn mày nhìn cô.

Granger giơ tay lên. "Sao cơ? Anh chỉ nói nó lớn và không có xác định số tiền chính xác."

"Tôi hứa định nghĩa lớn này của tôi sẽ không làm mọi người thất vọng."

"Tôi sẽ không phán xét cho đến khi tôi thấy điều gì đó cụ thể." Granger nói.

"Tôi biết... cô thích có bằng chứng chắc chắn hơn."

"Chính xác."

Họ đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, Draco hỏi, "Chúng ta vẫn đang nói về tiền à?"

"Rõ ràng," Granger nói, trông nghiêm nghị. Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ rằng mình đã nhìn thấy bóng dáng của một nụ cười toe toét, nhưng nếu là nó, sẽ nhanh chóng bị cô kìm lại.

"Tôi đã ghi nhận tất cả các yêu cầu của cô," Malfoy nói. "Ngoại trừ bể bơi; Tôi nghĩ sẽ không có chỗ cho cái đó. Cô muốn có một bể bơi để làm cái quái gì vậy? Thích ngâm mình giữa các bệnh nhân à?"

"Không phải cho tôi," Granger nói. "Thủy trị liệu rất tuyệt vời đối với rất nhiều bệnh... đau mãn tính, tập thể dục sau phẫu thuật, điều trị tổn thương dây thần kinh hoặc chấn thương cột sống. Và đối với những bệnh nhân nằm viện dài hạn đang trong tình trạng suy sụp rõ rệt, đó là một liệu pháp tuyệt vời để giúp họ trở lại hoạt động thể chất một cách nhẹ nhàng hơn. Tôi biết đây chỉ là ước mơ. Nhưng anh đã nói là nó lớn."

Bây giờ Granger chìm vào giấc mơ ban ngày, những suy nghĩ của cô xa xăm, ở một Khu Janus Thickey chưa được thực hiện, nơi những bệnh nhân vui vẻ chạy nhảy trong phòng tập thể dục, chơi piano và nhảy múa trong hồ bơi. Ánh mắt cô đầy sao lấp lánh, hai tay chắp dưới cằm, trên môi nở một nụ cười.

Cô thậm chí còn không nhận lời đề nghị của anh để tài trợ cho nghiên cứu của riêng mình. Cô có cần phải tốt đến mức vậy không? Tốt đến mức tận tâm? Tốt đến mức thuần khiết?

Trong một khoảnh khắc vừa linh thiêng vừa đáng kinh ngạc, Draco nhận ra rằng không phải anh – hay bất kỳ Người Thuần Huyết nào khác – mới là người thuần khiết. Granger thuần khiết hơn họ ở mọi khía cạnh quan trọng. Thuần khiết về trái tim và trí óc. Về mục đích. Không có gia phả, không có những cuộc hôn nhân phức tạp, chỉ có ý định thuần khiết.

Anh nhìn quanh, nửa mong chờ một đàn kỳ lân sẽ sà xuống ngôi nhà của cô để được cô vuốt ve.

"Mặc dù, thành thật mà nói, vào thời điểm này, ngay cả một lớp sơn mới và đặt một số Bùa Cổ Vũ cho Lương Y Crutchley cũng sẽ là cải thiện được rất nhiều," Granger nói, quay trở lại hiện tại. "Tôi nên phục kích cô ấy và tự mình làm việc đó."

Cô nhận thấy cái nhìn im lặng của Draco. "Sao đấy?"

"Đang đợi kỳ lân tới," Draco nói.

"Kỳ lân gì?"

"Không có gì," Draco nói. "Đừng bận tâm."

Granger đứng dậy để mang hai tách trà rỗng của họ cho vào bồn rửa, nhìn anh qua vai với vẻ nghi ngờ. Draco cũng đứng dậy để mang thìa của họ đến, ngay cả khi anh có thể vẫy đũa nó đi. Nhưng cô đang làm việc đó bằng tay, và anh đang ở trong nhà của cô, vì vậy anh làm như cô, và đó hoàn toàn không phải là cái cớ để đến gần cô.

Lý do tốt đẹp này kết thúc, Draco tìm kiếm một chủ đề trò chuyện mới. "Cuốn sách có hữu ích không?"

Đó là một sự lựa chọn cực kỳ thành công.

"Có!" Granger vỗ tay. "Rất hữu ích!"

"Vậy thì tôi rất vui..."

Anh đã mở khóa một cánh cổng đầy nhiệt huyết. Granger liền kéo anh vào phòng khách khi anh còn chưa nói hết câu. Bản sao mới của Khải Huyền được đặt trên một cái giá đỡ, được bao phủ bởi bùa chú và một số bùa báo động nhỏ.

Bây giờ, Granger nói nhanh trong sự phấn khích. "Anh đã thấy bản sao của tôi bị hỏng như thế nào (đừng nói dối, tôi biết anh đã xem) – cái của tôi chắc có lẽ chỉ có ba mươi phần trăm văn bản còn nguyên vẹn. Tôi có thể đưa ra những suy luận có học thức nhất định nhưng tôi sẽ sớm đi vào ngõ cụt."

Cô vẫy đũa gạt đi một số bùa chú, ếm một loại bùa chú bảo vệ nào đó lên tay và mở cuốn sách ra. "Trong bản sao này, nửa sau gần như hoàn toàn nguyên vẹn. Nhìn này. Nhìn này! Quá kỳ diệu. Tôi chưa bao giờ mơ rằng có một bản sao khác tồn tại, hoặc nó sẽ được bảo quản tốt đến một nửa. Có toàn bộ mọi thứ theo ý của tôi đã là một món quà. Một món quà! Tôi không thể cảm ơn đủ! Tôi có thể... tôi có thể siết chặt anh cho đến chết," cô kết thúc, vặn vẹo hai tay thay cho lời nói.

Những lời đó đã vuột khỏi miệng Draco trước khi anh có thể ngăn chúng lại. "Cô có thể, biết không."

"Tôi có thể làm gì?"

"Siết chặt tôi cho đến chết."

Anh không ngờ cô lao vào người anh. Cô nhảy tới ôm lấy cổ anh, vòng tay ôm lấy anh và siết chặt anh vào một cái ôm với lòng biết ơn tha thiết. Anh lịch sự vòng một tay quanh người cô – để giữ thăng bằng, hay đại loại vậy. Cô có mùi như trà và đường, và cảm giác có cô bên cạnh là một niềm vui ngọt ngào.

"Một ngày nào đó," Granger nói, ở đâu đó trên cổ anh, "Tôi sẽ giải thích cho anh tại sao điều này lại quan trọng đến vậy."

Draco đợi cái lưỡi của mình đưa ra một câu trả lời hóm hỉnh, nhưng anh thấy mình hoàn toàn trống rỗng về mặt từ vựng. Không có gì hài hước được thốt ra. Như thể anh đã bị Choáng.

Anh đã phạm một sai lầm khi nhìn xuống, và rồi anh nhìn thấy đôi mắt ấm áp, nụ cười của cô, và ôi không. Bây giờ anh muốn vòng tay ôm lấy cô – thực sự, chứ không phải kiểu nửa vời anh đang làm bây giờ – và rồi nhấc bổng cô lên. Biến nó thành một cái ôm thực sự, toàn bộ cơ thể, tiếp xúc trực diện hoàn toàn – đó là điều anh muốn. Và có thể đặt cô trên lưng ghế sofa; đó có vẻ là một chiều cao tốt. Và sau đó... làm việc khác.

Anh đã không làm những điều này. Bởi vì anh không phải là một thằng ngốc. Và cô sẽ bỏ chạy và la hét. Và có lẽ sẽ tát anh. Đây là Granger.

Granger hài lòng với cái ôm siết chặt của mình, cô thả anh ra và quay trở lại cuốn sách, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, trong khi Draco đứng im lặng như một thằng ngốc bị líu lưỡi.

Cô quay trở lại với phần tường thuật cuốn sách đầy hào hứng của mình, chỉ vào một số dấu dọc theo các cạnh của các trang. "Ngay cả việc chú thích biên đề vẫn nguyên vẹn – đó là những chú thích có giá trị vài trăm năm, anh biết không. Từ trang này đến trang khác. Thật hấp dẫn. Nhìn này. Nhìn này. Malfoy, anh không nhìn à."

"Tôi đang nhìn đây," Draco nói.

Anh nói dối; anh đang lơ lửng ở một nơi nào đó trong tầm với xa nhất của vũ trụ trong một trạng thái bàng hoàng hạnh phúc.

Granger tiếp tục nói. "Ánh sáng trên trang này thực sự rất lộng lẫy. Anh có nghĩ đó là lá bạc thật không?"

"Ơ... có thể," Draco nói.

Máu của anh đang tràn đầy hormon tố tạo cảm giác dễ chịu. Anh mới mười ba tuổi và một cô gái đã ôm anh. Chắc là đã quay ngược thời gian. Đó là sự thật của vấn đề. Nếu không thì anh không thể giải thích tại sao anh lại cảm thấy mất phương hướng như vậy bởi một cái ôm ngu ngốc.

"Quá đẹp!" Granger nói, chỉ vào một ánh sáng khác, một con rồng xanh. "Đây là từ truyền thuyết về Thánh George. Và đây là cây thánh giá của ông ấy... phần màu đỏ và trắng."

"Ừ."

Granger dường như nhận ra rằng cô đã mất đi sự chú ý của khán giả. Với một tiếng thở dài nhỏ hạnh phúc, cô gấp cuốn sách lại. "Tôi gần như đã hoàn thành việc số hóa toàn bộ. Sau đó, tôi sẽ gửi bản sao này đến thư viện tại Sảnh Nhà Vua. Thủ thư trưởng chắc chắn sẽ ngã khỏi ghế vì kinh ngạc. Tôi sẽ tặng nó dưới tên của anh."

"Biến nó thành một món quà chung thì tốt hơn," Draco nói.

"Được thôi," Granger nói. Cô vẫy đũa để bùa bảo vệ hoạt động trở lại. "Chúng ta sẽ cho thủ thư trưởng một lý do khác để ngã ra khỏi ghế."

"Là gì?"

"Tên của chúng ta? Cùng nhau? Trên một món quà?"

"Cô ấy sẽ nghĩ một trong số chúng ta thua cược."

"Cứ để cho cô ấy tự suy luận. Tốt hơn là sự thật khủng khiếp về tống tiền và bồi thường cho McLaggen."

Draco nhăn nhó. "Ít ra thì Malfoy-Granger nghe có vẻ cũng đàng hoàng."

"Cái gì? Phải là Granger-Malfoy, theo thứ tự Bảng chữ cái..."

Câu nói của Granger trôi đi khi cô cố gắng ngăn một cái ngáp dài.

Draco hiểu tình hình. "Tôi nên đi."

"Xin lỗi," Granger nói, lại ngáp. Cô đi cùng anh ra cửa. "Tôi hơi mệt."

"Nhìn cô mệt lắm rồi."

"Cảm ơn."

Lẽ ra Draco có thể nói ra sự thật được che giấu về việc sự mệt mỏi đã đồng nghĩa với cô như thế nào. Quầng thâm dưới mắt cô nói lên nỗ lực không biết mệt mỏi của một nhà thông thái như thế nào. Cái bím tóc lộn xộn của cô trông thật đơn giản một cách lôi cuốn và mời gọi những ngón tay chơi đùa giữa những lọn tóc buông ra.

Anh có thể làm. Nhưng anh đã không làm. Anh không có ngốc như vậy.

Granger mở cửa trước. Draco đi ngang qua cô để ra ngoài với một cái lướt nhẹ cánh tay trên vai cô. Anh bước vào đêm trăng tháng Bảy ngọt ngào hương hè.

"Đã có ai từng nói với cô rằng cô đang cố gắng quá sức chưa?" Draco hỏi.

"Ừm. Chưa đầy một giờ trước, tại quán rượu."

"Tốt đó."

"Harry với Ron có nhờ anh đến để nhấn mạnh lại điều này không? Hay là Neville? Ginny?"

Draco khịt mũi. "Tôi không có phục vụ cho họ như một cậu bé chạy việc vặt đưa tin đâu. Tôi rất vui vì họ đã chú ý và không phải là những người bạn vô tâm."

"Ồ, bởi vì anh và bạn bè của anh là tinh hoa của tình yêu vị tha và sự hỗ trợ lẫn nhau," Granger nói, nhướng mày với anh.

"Một tấm gương tuyệt vời, Granger."

"Chậc."

Granger được bao quanh bởi ánh sáng vàng của ngôi nhà phía sau cô – ánh đèn dịu nhẹ và ngọn lửa trong lò sưởi. Bóng cô thấp thoáng ngoài mái hiên. Bóng của Draco tối hơn, đổ từ phía sau, bóng của ánh trăng giao nhau một cách tinh tế với bóng của cô.

Anh nhìn bóng của họ đan vào nhau rồi tách ra khi Granger xoay người đi.

Và thật lạ, vì cô mệt, còn anh thì đang trên đường ra ngoài, thế mà cả hai lại có cảm giác chần chừ.

Anh muốn nán lại. Thật ngọt ngào khi nán lại. Để đứng dưới những bông hoa tử đằng đang tàn phai, ngắm nhìn bóng của họ đan vào nhau, và cãi nhau về những điều không quan trọng. Có một cái gì đó vô cùng quý giá về nó. Có lẽ vì nó không cần thiết. Nó chỉ là niềm vui. Chỉ Vì nó vui.

Anh quan sát cô, đợi cô thay đổi tư thế, tìm kiếm dấu hiệu của sự thiếu kiên nhẫn, nhưng không có gì cả. Cô chỉ tựa hông vào khung cửa, một cánh tay buông thõng quanh eo. Bây giờ, cô đang nói về mẹ anh, yêu cầu anh nói với bà là cô rất thích những bông hoa đó. Anh đáp lại điều gì đó, điều gì đó mà cô có thể đáp lại, để tiếp tục kéo dài khoảnh khắc này.

Cô cười. Mắt họ gặp nhau. Draco cảm thấy đầu óc quay cuồng và mơ hồ. Lại là thuốc mê, cảm giác thế giới chuyển động, quay chậm. Granger đang từ từ ngắt vài cành hoa tử đằng và xếp chúng lại. Anh hỏi đây có phải trình độ cắm hoa của cô không. Cô nói phải, anh có ấn tượng không? Và đưa cho anh một bó hoa rủ xuống.

Anh nói đó là thứ đáng yêu nhất mà anh từng thấy. Anh cầm lấy nó. Anh chạm đầu ngón tay vào tay cô.

Trong huyết quản của anh không phải máu mà là sự nhẹ nhàng.

Có lẽ anh đã nán lại quá lâu. Anh tự hỏi liệu có cái tên nào dành cho khoảnh khắc như thế này không – cái nhìn trộm này, cái lén lút này, cái rung cảm này. Cảm giác choáng váng đi kèm với cái ôm thuần khiết nhất. Mong muốn được ở gần. Anh không ngu ngốc đến mức gọi đó là tình yêu, và nó quá mỏng manh đối với ham muốn, nhưng nó cũng chẳng là gì cả. Nó là một Cái Gì Đó.

Phải. Trừ khi anh nhầm to, còn không thì phải có Cái Gì Đó, giữa anh và Granger.

Và liệu rằng đó có phải chỉ là một thảm họa tuyệt đẹp hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip