~~~
Granger có một lời phàn nàn cần nói. Con rái cá bạc của cô đã tìm thấy Draco vào đêm hôm sau. Thời điểm thật kinh khủng; Draco đang thực hiện một nhiệm vụ nhạy cảm ở Fowlmere, sắp bắt được tên tội phạm Thomas Talfryn khét tiếng."Anh! Anh đã hứa là anh sẽ không làm gì hết mà!" rái cá Granger hét vào mặt Draco. "Anh là kẻ tồi tệ nhất!"Âm thanh chói tai của giọng Granger vang vọng khắp con hẻm nơi Draco ẩn nấp.Talfryn đang hút thuốc ở ngưỡng cửa, hắn chạy ra khỏi phạm vi Choáng, rồi Độn thổ."Đồ khốn khiếp!" Draco rít lên.Con rái cá, sau khi truyền đạt thông điệp của nó, đã biến mất.Với một tiếng gầm gừ, Draco lôi ra lịch trình của Granger. Cô đã về nhà. Điều đó thật hoàn hảo, bởi vì anh sẽ giết cô.Anh Độn thổ đến nhà của cô trong một tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Anh gạt các kết giới của cô sang một bên và lao vào đến trước cửa nhà, dùng tay đập cửa.Granger mở tung cánh cửa với một sự kịch liệt cho thấy rằng cô cũng đang trong trạng thái chiến đấu."Cô là đồ cực kỳ ngu ngốc," Draco nói như một lời chào."Tôi?" Granger nói. Đôi mắt cô tức giận. "Tôi á?! Anh mới là đồ ngu ngốc! Anh không được đụng vào McLaggen!""Cô với con rái cá ngu ngốc của cô vừa phá hỏng cơ hội tốt nhất của tôi để bắt Talfryn chết tiệt!""Anh đã gửi McLaggen đến phòng cấp cứu!""Tôi đã săn Talfryn suốt ba tháng trời rồi!" Draco gầm gừ."Đoán xem ai trực ca ở phòng cấp cứu đêm qua?!" Granger rít lên."Talfryn có các cáo buộc dài hơn cả cánh tay của tôi! Bẫy thú! Giả mạo! Trò đổ máu! Cướp bóc! Giết hại sinh vật Huyền bí! Tống tiền!...""Tôi đã phải chăm sóc cái tên khốn đó trong bốn tiếng đồng hồ chết tiệt! Anh đánh gãy cả tứ chi của hắn!""...Lừa đảo! Tập kích! Buôn lậu! Và cô đã làm hỏng mọi thứ! Giờ thì hắn lại tẩu thoát!""McLaggen đã sống trong giấc mơ với cô y tá nóng bỏng của hắn đêm qua, nhờ ơn anh hết!" Granger nói, chỉ ngón tay vào ngực Draco.Draco giật lấy tay cô và kéo xuống. "Nếu cô có thể kiểm soát được cảm xúc chết tiệt của cô, tôi đã còng được tay tên khốn đó rồi! Nhưng không! Cô phải gửi con rái cá điên cuồng của cô đến mới vừa lòng!""Cảm xúc của tôi?!" Granger nổi điên. "Rõ ràng là anh vì McLaggen mà tự làm khó mình!""Cô là người đã phá hỏng nhiệm vụ quan trọng của tôi bằng tiếng hét ngu ngốc của cô!""Nếu anh giữ lời thì đã không có chuyện này xảy ra!""Tôi thậm chí còn chẳng làm gì cả – hắn đã ngã khỏi chổi như một tên đần độn!""Tôi không tin anh một giây nào nữa!""Cứ tin bất cứ điều gì cô muốn!""Được thôi... anh là con quỷ hút máu cơ hội!""Cô là một con chuột chù thích gây sự!""Tôi không thể chịu đựng được anh!""Tôi không thể chịu đựng được cô!"Rồi họ đứng yên, hừng hực sát khí, môi hé mở, hơi thở gấp gáp, chờ đối phương buông lời phản bác để tiếp tục chặt đầu nhau. Bằng cách nào đó, trong quá trình la hét và chỉ trỏ, họ đã đứng gần nhau. Granger đang ở ngưỡng cửa, vì vậy, lần đầu tiên, chiều cao của cô gần như bằng với Draco. Anh cảm thấy hơi thở của cô phả vào cằm anh.Sự tức giận của cô khiến cô phát sáng; cái nhìn của cô rực cháy với sức nóng của niềm tin; má cô ửng hồng. Cô muốn bóp cổ anh nhiều như anh muốn bóp cổ cô. Và trong một khoảnh khắc điên cuồng, Draco cảm thấy như mình sắp mất trí vì bị giằng xé quá nhiều bởi cơn thịnh nộ và say mê lưỡng lự; anh có thể bóp cổ cô đến chết, hoặc anh có thể áp chặt miệng mình vào miệng cô, thật mạnh, để làm điều gì đó với cảm xúc mãnh liệt; để cô im lặng; để chứng minh một điều gì đó.Khả năng điên rồ đó lây lan – mắt cô lướt qua miệng anh. Rồi cô chớp mắt, và như một người vừa bừng tỉnh sau cơn mê, toàn thân cô rơi vào trạng thái sửng sốt.Nhận ra rằng mình vẫn đang nắm chặt tay cô, Draco thả ra và lùi lại một bước dài. Granger cũng vậy, bước một bước dài ra xa, và có vẻ như cô thà quay trở lại hầm mộ và ném mình lên Thảm Crucio hơn là ở đây. Màu đỏ ửng của cô lan từ má đến sống mũi.Draco hoàn toàn mất bình tĩnh vào lúc đó, anh hắng giọng, chuẩn bị nói điều gì đó (nhưng không thể), và sau đó anh nói rằng tốt nhất anh nên đi, vì trời đã tối.Granger nhìn bất cứ đâu ngoại trừ anh và nói, "Được thôi."Cả hai đều hài lòng với kết luận chín chắn, mạnh mẽ này cho cuộc cãi vã, họ bước ra xa hơn nữa, và Granger định đóng cửa lại.Có một tiếng meow dài dai dẳng đâu đó trong vườn. Trong bóng tối, một chấm màu cam tiến về phía họ.Con mèo dừng lại dưới chân Draco, và sau đó, như thể nó đang ban tặng một món quà tuyệt vời cho anh, nó quấn quanh đôi bốt của anh và phủ lên quần anh một màu cam.Draco thấy gần như bị mất bình tĩnh vì điều này cũng như Khoảnh Khắc với Granger. Anh hầu như không biết phải làm gì với chính mình. Tuy nhiên, khi anh cúi xuống vuốt ve con mèo, nó rít lên với anh rồi bỏ chạy vào khu vườn tối."Mọi chuyện do nó quyết định, và chỉ được chạm vào nó khi anh được nó cho phép," Granger nói."Tiểu yêu khó ở.""Thiệt sự."Granger nghiên cứu một chút lớp sơn bong tróc trên cột cửa.Draco nhìn chằm chằm vào bông hoa tử đằng.Granger cắn môi. "Tôi có thực sự làm hỏng việc giám sát của anh không?""Có. McLaggen có thực sự ở cùng cô đêm qua không?""Có."Cả hai thì thầm điều gì đó, đối với những đôi tai nhạy bén không thể tưởng tượng nổi, có thể là lời xin lỗi, bằng thứ ngôn ngữ chủ yếu là những lời lẩm bẩm và hắng giọng. Cơn thịnh nộ sôi sục của họ giờ đã nhường chỗ cho một mức độ bối rối nhất định, điều mà Draco giỏi che giấu hơn Granger."Hắn thực sự bị gãy cả tứ chi à?" Draco hỏi."Gãy tất cả. Còn bị chấn động não nữa.""À. Tội chưa.""Còn trò đổ máu là gì?" Granger hỏi, với một chút lo lắng của người hay làm việc thiện len lỏi trong giọng nói của cô."Đánh Bẫy Nundu," Draco gật đầu. "Talfryn cũng kiếm bộn tiền nhờ nó.""Nundu?! Làm thế nào hắn giữ được con vật đó?""Bọn tôi không chắc lắm – chắc chắn là một loại hỗn hợp thuốc an thần. Những kẻ gây choáng.""Ghê gớm," Granger nói, trông có vẻ tội lỗi."Ừ."Cuộc trò chuyện nhỏ dần. Những chiếc lá dài của hoa tử đằng phấp phới trong gió, nên Draco nhìn chúng lần nữa, chỉ đơn giản vì tò mò. Granger rất quan tâm đến vết nứt trên ngưỡng cửa.Draco định nói anh phải đi – một lần nữa – nhưng thái độ của Granger lập tức thay đổi. Cô không còn trong tư thế sẵn sàng tóm lấy và bóp cổ anh nữa – cô nửa quay người vào nhà nửa quay ra, do dự điều gì đó.Thông thường, Draco sẽ thúc giục cô đến khi nào chịu nói thì thôi, một cách thô lỗ, nhưng hôm nay, anh cảm thấy mình đã sử dụng hết mức cho phép thô lỗ của mình rồi.Granger hắng giọng và nói nhỏ. "Tôi có một thứ muốn cho anh xem.""Thứ gì?"Granger đi vào trong nhà rồi trở lại với một tờ báo. Cô đưa nó cho Draco. Ở trang thứ bảy của Nhật Báo Tiên Tri có tiêu đề, Phi Pháp ở Provence!Bài báo mô tả vụ đánh cắp di vật từ một tu viện mà chắc chắn Draco chưa bao giờ nghe nói đến trong đời. Kẻ trộm được mô tả là những cá nhân đặc biệt có sở thích đốt phá, những kẻ đã vượt qua các biện pháp an ninh gần như không thể xuyên thủng, không bị phá vỡ kể từ năm 1008.Độc giả của chúng tôi sẽ sửng sốt như các nhà điều tra khi họ biết rằng di vật quý giá – hộp sọ của một vị thánh – đã được trả lại cho tu viện một cách ẩn danh vài ngày sau vụ đột nhập. Các nhà điều tra nghi ngờ rằng những tên trộm có thể là những kẻ thích cảm giác mạnh đang tìm kiếm thử thách. Một số Nữ tu bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng sau vụ đột nhập. Khi được hỏi liệu cuộc điều tra có tiếp tục hay không, nhà chức trách Pháp nói, "Quelle question iide, la relique est de retour, non?", và phóng viên của ông đã phiên dịch lại là 'Không'."Tôi đoán không sai mà, cái tiêu đề có chữ cái đầu giống nhau," Draco nói."Ừm." Granger khoanh tay lại. "Nhưng cái mà tôi thực sự không muốn, đó là sự chú ý của công chúng.""Chắc chắn cô sẽ là nghi phạm chính," Draco nói. "Mọi người đều biết rằng Lương Y Hermione Granger được yêu mến là một kẻ thích cảm giác mạnh và thích phóng hỏa."Granger ném cho anh một cái nhìn quở trách. "Nghiêm túc đi""Tôi đang nghiêm túc rồi đây. Cô là một phù thủy nguy hiểm."Granger giật tờ báo khỏi tay Draco, rút đũa phép ra và đốt nó đi."Thấy chưa? Thêm một vụ phóng hỏa nữa," Draco nói. "Và chúng ta có thể thêm tiêu hủy bằng chứng vào danh sách tội ác của cô.""Nếu tôi tiếp tục theo con đường rối ren này, anh phải bắt tôi.""Tôi đã nghĩ về nó rồi. Còn cái hộp sọ có hữu ích không? Làm ơn nói với tôi là nó đáng để mạo hiểm như vậy đi.""Nó đáng giá," Granger nói. "Vô cùng. Tôi đã có những bước tiến đáng kể.""Tốt."Granger dựa vào cột cửa, một chút căng thẳng khó xử của cô biến mất. "So với cuộc vui tiếp theo của tôi sẽ vô cùng nhàm chán.""Tôi sẽ tin điều đó khi tôi nhìn thấy.""Tôi nói thật. Tôi chỉ đến Hogwarts thôi.""Để làm gì?""Một cuốn sách thời trung cổ. Một trong những cuốn sách của Snape.""Ah," Draco nói. Snape đã để lại toàn bộ thư viện của mình cho trường Hogwarts, và nhờ vậy, bộ sưu tập sách hiếm của trường trở nên gần như sánh ngang các đại học."Nhưng nó sẽ không diễn ra cho đến cuối mùa hè, vào ngày Lughnasadh. Không có bất kỳ ma thuật nào. Chỉ là cuối tuần tới của tôi được nghỉ trước khi..."Một âm thanh chói tai cắt ngang cô. Suy nghĩ đầu tiên của Draco là chuông báo động. Anh quay phắt lại, vung đũa phép, sẵn sàng gây thương tích.Granger thở hổn hển, "Tôi đang bật bếp!"Nghĩ lại thì Draco đã ngửi thấy mùi khét, nhưng anh lại nghĩ là do tờ báo cháy.Granger lao vào nhà. Draco đi theo để chứng kiến bất cứ trò giải trí nào sắp diễn ra.Cô lấy thứ gì đó ra khỏi bếp – thứ gì đó khá đen. Draco mở một cửa sổ và tạo ra một làn gió mạnh để làm thông thoáng nơi này."Chà," Granger nói, trông buồn bã. "Đó là bữa tối.""Mm mm," Draco kêu lên, quan sát cục than.Draco đã ngây thơ nghĩ rằng cơn giận dữ của cô đã cạn kiệt. Anh đã sai. Granger luôn có một nguồn cung cấp cơn thịnh nộ dự phòng."Đây là lỗi của anh," Granger nói, chống tay lên hông quay về phía anh. "Anh làm tôi không để ý.""Nó là cái gì vậy?" Draco hỏi, để xác định xem anh có nên cảm thấy tồi tệ không.Granger chỉ vào thùng rác. Một chiếc hộp nhô ra khỏi đó, cho thấy đó là Bánh Cá Đông Lạnh của Cô Mabel."Tôi không hề hối hận chút nào," Draco nói.Granger đã cạo cái đống cháy đen vào thùng rác cùng với cái hộp cá, mà theo ý kiến của Draco, đó là nơi đầu tiên nó nên thuộc về.Lúc này Granger đang lục lọi tủ đựng thức ăn của mình, trong đó có hai hộp cá ngừ, đậu khô và một gói bánh quy. "Toàn đồ ăn mang đi thôi. Tôi thường chỉ đến cửa hàng vào cuối tuần. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt phán xét đó."Draco vốn rất ghét đậu khô, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ bốc đồng, điên cuồng không thể kiểm soát."Granger.""Cái gì.""Đi ăn tối với tôi."Granger như đã đến Narnia để lấy một hộp bánh quy cũ, lôi ra khỏi tủ của mình. "Cái gì?"Draco chậm rãi nhắc lại, với cử chỉ diễn giải, để cô hiểu. "Cô. Tôi. Ăn tối."Anh cũng có thể đề xuất phóng hỏa một bệnh viện dành cho trẻ em, vì tất cả những cú sốc mà đề xuất của anh tạo ra."Anh muốn ăn tối với tôi? Tối nay á? Có mục đích gì không?""Không," Draco nói với một lớp mỉa mai dày đặc phủ đầy trên đầu. "Tình cờ thôi. Chúng ta sẽ chạy đến bàn với cái miệng mở to rồi ngấu nghiến món khai vị."Granger vẫn đang nhìn anh với vẻ dò xét.Draco ngước mắt lên trần nhà. Cô cứ làm phức tạp hoá mọi chuyện. "Tôi hứa là nếu tôi có ý định đầu độc cô, thì tôi đã làm từ lúc vừa đến rồi, không phải bây giờ. Có một lượng thức ăn khá lớn đang đợi tôi ở Thái Ấp. Và nó sẽ làm hài lòng các gia tinh. Và," anh vội nói thêm, "Mẹ tôi ở Florence rồi."Cô vẫn đang nhìn anh với vẻ bối rối đáng ngờ, khoanh tay trong tư thế phòng thủ điển hình của Granger. "Lý do?""Đó là lỗi của tôi khi làm cháy bánh của cô."Granger nhướn mày cho thấy rằng có rất nhiều điều là lỗi của anh, điều mà anh chưa bao giờ cố gắng sửa đổi trước đây, vì vậy anh sẽ phải tha thứ cho sự nghi ngờ của cô."Chúng ta đi được chưa?" Draco hỏi, phớt lờ những e ngại này.Granger đứng bất động, quan sát anh một cách hoài nghi, như thể cô đang cố tìm ra Động Cơ thầm kín của anh. Đó là một sự tương phản rõ rệt và trầm trọng hơn với phản ứng điển hình của một cô phù thủy bình thường trước lời mời ăn tối từ Draco Malfoy, thường là những câu đồng ý đến nghẹt thở và rất nhiều tiếng cười khúc khích ngượng ngùng.Không phải anh đang mời cô đến bữa tối kiểu đó.Anh chỉ đơn giản là nói ra sự khác biệt mà anh nhận thấy.Mùi bánh cá cháy thoang thoảng từ thùng rác và bao quanh họ trong một bầu không khí nhẹ nhàng, bi thảm.Nó thôi thúc Granger hành động. Cô đóng chặt nắp thùng rác lại, quay người và đi về phía cầu thang.Phụ nữ không chạy trốn khỏi Draco, như một quy luật chung – hoàn toàn ngược lại. Đó là một cảm giác không quen và khó chịu."Này," Draco bực tức kêu lên."Tôi đi thay đồ," Granger gọi. "Tôi sẽ không đến Thái Ấp với quần áo mặc ở nhà. Với lại, tôi còn có mùi khét nữa."Draco nhìn cô và cái mông của cô chạy lên cầu thang trong chiếc quần đùi ngắn ngủn của Muggle, mơ hồ muốn nói rằng anh không phản đối quần áo mặc ở nhà, và bữa tối chỉ có cô với anh, nên là mấy điều đó không quan trọng, và hơn nữa, cô thường có mùi khói, và điều đó không làm phiền anh chút nào.Tuy nhiên, Granger đang ở trên lầu, vì vậy Draco giữ những cảm xúc ngớ ngẩn này cho riêng mình.Anh đợi cô thay đồ, mất khoảng hai ngày làm việc. Sau đó, cô bước xuống cầu thang, mặc một chiếc váy mùa hè màu đỏ. "Đây, bây giờ tôi trông lịch sự hơn.""Lịch sự với ai?""Tôi không biết," Granger nói, búi tóc thành một búi thấp, theo một cách nào đó, vừa thanh lịch vừa lộn xộn. "Với người thu hút sự hỗn loạn như anh thì không lịch sự nổi. Tôi gần như mong là chú Shacklebolt sẽ xuất hiện giữa chừng để trò chuyện."Draco cảm thấy người thu hút sự hỗn loạn là cô, nhưng, sao cũng được. "Tôi hy vọng là vậy. Ông ấy có thể nói với Tonks rằng tôi đang xây dựng mối quan hệ với Mục Tiêu của mình và không phải là một kẻ bắt nạt đáng sợ.""Anh không phải là một kẻ bắt nạt. Anh chỉ là người tự đề cao thôi," Granger nói, xỏ chân vào một đôi xăng đan có quai."Tôi tự đề cao?""Một chút hống hách nữa, thực sự.""Oh, phong phú ghê."Họ Độn thổ đến Mitre, và từ đó Floo đến Swan, và từ đó họ Độn thổ đến Thái Ấp. Đó cũng là hành trình mà họ đã đi vào cái đêm định mệnh khi Granger xuất hiện trên sân Quidditch của Thái Ấp, chỉ là bây giờ đi ngược lại thôi – và trong hoàn cảnh ít căng thẳng hơn.Ý nghĩ này dường như cũng đã thoáng qua tâm trí Granger, khi họ hiện ra ở Thái Ấp.Ngay khi Draco lén liếc nhìn cô, Granger bắt gặp ánh mắt của anh. Rồi cô giơ tay lên.Nó chỉ run nhẹ."Tiến bộ rồi," Granger nói.Draco nói, "Làm tốt lắm," với sự chân thành thầm lặng.Cánh cửa lớn phía trước của Thái Ấp mở toang khi họ đến gần. Một gia tinh trẻ chạy vội qua tiền sảnh với một lời chào mừng the thé – và sau đó nó nhìn thấy Granger.Nó kinh ngạc kêu lên một tiếng, Độn thổ, rồi giọng the thé của nó vang vọng từ trong bếp: "Cậu chủ về rồi! Và cậu chủ đưa về một quý cô! Làm kem tươi đi!"Sau đó, gia tinh lại xuất hiện trước mặt họ, như thể ngay từ đầu nó đã không đi đâu cả. "Chào mừng, thưa cậu chủ và quý cô.""Cảm ơn, Tupey. Cậu có thể nói với nhà bếp là đồng nghiệp của tôi, Lương Y Granger, sẽ cùng ăn tối với tôi được không?"Draco đã làm tan nát trái tim của con gia tinh với lời giải thích này. "Tất nhiên rồi, thưa cậu," nó nói, đôi mắt to đột nhiên tràn ngập sự thất vọng."Và chúng tôi muốn dùng bữa ở sân thượng phía nam," Draco nói thêm.Tupey cúi đầu và Độn thổ. Xa xa, giọng nói lanh lảnh của nó vang lên với yêu cầu hủy bỏ món kem.Granger trông có vẻ bối rối. "...Kem tươi?""Quên đi," Draco nói. "Uống rượu khai vị để bắt đầu nào. Tôi nghĩ chúng ta vừa tung ra một cơn hoảng loạn trong nhà bếp."Granger không còn nhìn xuống chân như trong chuyến thăm trước. Cô liếc nhìn xung quanh, nhìn vào những bức tường trắng, những cụm nến đầy mê hoặc trôi nổi cứ sau vài bước, những ngọn lửa bùng cháy trong nhiều lò sưởi. Thái Ấp mới trông đỡ buồn tẻ hơn Thái Ấp cũ.Draco đưa cô đến một trong những phòng ăn, nơi được cung cấp đầy đủ các loại đồ ăn nhẹ. Họ có hai mươi giây để chọn chỗ ngồi trước khi Tupey hiện ra trở lại, muốn biết họ muốn uống gì."Cho tôi rượu cognac," Draco nói."Còn Đồng nghiệp Lương Y Granger thì sao ạ?" Tupey hỏi."Rượu vang đỏ, cảm ơn.""Cabernet Sauvignon? Merlot? Pinot Noir? Malbec?" Tupey hỏi.Granger dường như đông cứng trước sự tấn công dữ dội của các lựa chọn. "Ờ – Tôi sẽ thử Malbec. Cảm ơn."Tupey cúi đầu và Độn Thổ.Tiếp theo là Henriette, nó che giấu sự phấn khích của mình tốt hơn một chút (chỉ có đôi tai run rẩy của nó mới khiến nó bị lộ)."Mademoiselle Granger," nó nói với một động tác nhún gối trước khi đưa một chiếc khay ra. "Roulades de courgettes, noix épicées au piri-piri, blinis de saumon et de chèvre au pesto."Những món ăn trên khay đã bị phù phép bay lượn xung quanh Granger. Xong Henriette cũng biến mất.Granger mở miệng định nói gì đó, nhưng lại có một tiếng bụp khác, và Tupey Độn thổ với đồ uống. Tupey đưa cho Draco với phép lịch sự thông thường, nhưng của Granger được đặt vào tay cô với sự cẩn thận tối đa. Tupey biến mất.Draco mở miệng định nói, nhưng một gia tinh thứ ba Độn thổ từ nhà bếp đến hỏi liệu Đồng nghiệp Lương Y Granger có bất kỳ dị ứng hoặc sở thích nào mà nhà bếp nên biết không? Cô nói không. Và gia tinh nhà bếp biến mất.Granger đã cố gắng bình luận, nhưng Henriette đột nhiên xuất hiện với những chiếc khăn ăn và những chiếc nĩa nhỏ, rồi Độn thổ lần nữa.Draco và Granger thận trọng nhìn nhau khi sự im lặng bao trùm khắp phòng khách, nửa mong đợi một tiếng bụp khác sẽ làm gián đoạn nỗ lực nói chuyện tiếp theo của họ."Chúng hơi – hơi nhiệt tình, phải không?" Granger nói."Chúng rất muốn có khách," Draco nói. "Khi mẹ tôi đi vắng, không có bất kỳ sự kiện nào để tổ chức và tôi là miệng ăn duy nhất trong nhà.""Cả khay nhỏ này là đủ cho bữa tối rồi," Granger nói, chọn một cái bánh blini cá hồi."Ờ – không đâu. Để dành bụng đi."Họ đi dạo về sân thượng phía nam. Đó là một đêm mùa hè tuyệt đẹp, ấm áp, và có một làn gió nhẹ vui tươi, ngọt ngào. Làn gió đùa giỡn với những lọn tóc bồng bềnh trên mái tóc của Granger và thổi tung đường viền chiếc váy của cô. Draco không có nhìn.Khuôn viên được thắp sáng vào ban đêm với những ngọn nến và đèn lồng đầy mê hoặc ở mỗi gốc cây và được giăng dọc theo tất cả các lối đi. Theo một số cách, hiệu ứng thậm chí còn tuyệt vời hơn vào ban ngày – đài phun nước với nước lấp lánh và những bông hoa rực rỡ, như thể phát sáng từ bên trong.Draco để Granger chiêm ngưỡng khung cảnh của khu vườn trong khi anh sải bước về phía trước để xem bàn đã sẵn sàng chưa. Anh hài lòng với những thứ mà các gia tinh đã làm trong thời gian ngắn như vậy: một chiếc bàn bạc và hai chiếc ghế, vô số loài hoa mùa hè tỏa hương thơm trong không khí ban đêm, và vô số đèn lồng.Tuy nhiên, nó lãng mạn kinh khủng. Draco đã giải thích rõ ràng rằng Granger chỉ là một đồng nghiệp, nên Henriette đã trang trí quá tay. Anh đã có vô số bữa tối và uống rượu với các đồng nghiệp và đối tác trong suốt mùa hè, và Henriette chưa từng một lần thấy cần thiết để trang trí với những bông hoa hồng. Những bông hồng đỏ."Henriette?" anh gọi."Oui?" Henriette đáp, xuất hiện bên cạnh anh."Cô thật đáng ghét.""Je ne connais pas ce mot," Henriette nói, nhún vai vì không hiểu."Những bông hồng, Henriette.""Có chuyện gì với chúng, Monsieur?""Chúng quá nhiều.""Quá nhiều cái gì, Monsieur?""Quá nhiều mọi thứ, Henriette.""Il faut se laisser enorceler, Monsieur."Ồ phải, anh thực sự muốn một chút mê hoặc này – một sự mê hoặc không được mong đợi về việc cho phép bản thân bị quyến rũ."Bỏ chúng đi, Henriette.""Chúng đang ở độ nở rộ nhất, Monsieur. Rất là đáng tiếc nếu lãng phí chúng.""Tuy nhiên, tôi muốn...""Ồ!" giọng của Granger vang lên. "Những bông hồng!"Henriette nhìn Draco thật lâu ngụ ý rằng, như mọi khi, nó là người hiểu rõ nhất, và nếu anh ngừng nghi ngờ nó, thì anh cũng sẽ ngừng tự biến mình thành trò hề, chàng trai ngốc nghếch.Granger đang nắm chặt hai tay vào nhau, đứng trước bàn. "Đẹp quá! Tôi chưa bao giờ thấy giống hoa này... có phải hoa kép không?... và màu sắc nữa, thật lộng lẫy!""Đó là Apolline," Henriette nói. "Vườn hồng rực rỡ nhờ có chúng, Mademoiselle. Cô nên đi dạo sau bữa tối. Tôi chắc Monsieur sẽ rất vui lòng đưa cô đi, khi Madame Malfoy vắng mặt."Monsieur được đề cập đã cho Henriette một cái nhìn trấn áp trước sự xấc xược mới này. Tuy nhiên, Granger vô cùng thích thú với ý tưởng này, và nói rằng cô sẽ thích nó, đồng thời hỏi Apolline đến từ đâu, và nó ở đây bao lâu rồi, v.v.?"Ăn trước đi, rồi nói về sự ngây ngất nữ tính với vườn hoa hồng sau cũng được," Draco nói.Granger và Henriette đều nhìn anh một cách lạnh lùng và khiến Draco cảm thấy sức nặng của sự Đánh Giá Thấp từ hai người.Henriette nói rằng nó sẽ phục vụ họ món đầu tiên.Granger khịt mũi ngồi xuống ghế. "Dĩ nhiên là tôi không muốn sự ngây ngất nữ tính của mình cản trở khẩu vị nam tính của anh."Draco giấu một nụ cười trong ly cognac của mình. "Vậy cô biết gì về khẩu vị nam tính của tôi?""Chỉ biết là nó không ngừng nghỉ.""Chính xác.""Và nó che mờ phán đoán của anh.""Thỉnh thoảng.""Chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng khẩu vị của anh sẽ được thỏa mãn nhờ món khai vị của Henriette, sau đó có lẽ chúng tôi có thể có một cuộc trò chuyện văn minh về hoa hồng, mà không bị gián đoạn.""Có thể, hài lòng một phần."Granger nheo mắt nhìn anh, dường như hiểu được cách chơi chữ, nhưng không chắc anh có ý đó hay không. Draco quyết định để cô tự tìm hiểu.by RunningQuill_art
"Tôi nghĩ đã đến lúc kết thúc bằng một kết luận sáng suốt, hoặc một lời nói khôn ngoan," Draco nói, để cắt ngang áp lực đó."Ừm, phải, nói đi." Granger nói. Cô có vẻ nhẹ nhõm."Tôi muốn nghe từ cô."Granger nắm chặt hai tay trước ngực và ngước nhìn những vì sao, như thể cô có thể tìm thấy sự sáng suốt ở đó. "Cái xác cho chúng ta những vết sẹo này đã chết rồi.""Và chúng ta còn sống.""Tôi nghĩ thế là đủ rồi."Draco kéo ống tay áo xuống rồi gài nút lại. Granger ếm bùa che dấu lên vết sẹo của cô trở lại thành một vết mờ."Một đêm quá đẹp để u sầu," Draco nói."Tôi không có nói với giọng điệu mọt sách như vậy." Granger nói."Giọng của cô nghe như vậy mà. Thôi đi ngắm hoa hồng ha? Chuẩn bị sẵn sự ngây ngất nữ tính của cô đi."Họ đi dạo qua con đường uốn lượn dưới ánh nến cho đến khu vườn hoa hồng. Dưới chân họ, những bông Violet Đêm lấp ló, đây đó, bị thu hút bởi ánh trăng khuyết.Bước chân của họ chậm rãi, mơ màng và vô định. Nó thật hoàn hảo; Draco biết quá ít về hoa hồng để có thể thực hiện một chuyến tham quan thực sự và Granger bằng lòng đi dạo từ bông hoa này sang bông hoa khác, chạm vào những cánh hoa yếu ớt mà không có kế hoạch hay mục đích gì. Những cái tên đẹp đẽ bật ra khỏi môi cô khi cô nhận ra chúng: Annabelle, Wildfire, Apolline, Duchess, Ivory Kiss, Claire, Crimson Romance.Những ánh sáng thần tiên lấp lánh giữa những bụi hoa hồng. Cánh hoa rơi xuống con đường. Một con chim sơn ca hót và đài phun nước róc rách. Granger, với một đôi mắt mơ màng, nói rằng như đang ở trong một khu rừng đầy mê hoặc.Draco muốn trêu chọc cô vì sự đa cảm này, nhưng anh thấy mình cũng đang có một tâm trạng nhẹ nhàng, êm dịu. Kiểu tâm trạng mà anh có thể nói với cô phù thủy rằng, đúng vậy, hoa hồng thật ngọt ngào, nhưng cô là điều ngọt ngào nhất trong khu vườn này, chỉ để nhìn thấy cô đỏ mặt.Nhưng anh không nói, bởi vì anh được làm bằng những thứ cứng rắn hơn.Những mùi hương, tinh tế và khó nắm bắt, trêu chọc mũi họ. Granger cố gọi tên các mùi hương và đưa hoa hồng cho Draco để anh ngửi thử, và anh đứng cạnh cô, gần hơn mức cần thiết, và họ cùng nhau đoán mò – táo, vani, đinh hương, nhựa thơm, mật ong.Tâm trí có men rượu của anh đã thu thập các ấn tượng. Sự gần gũi dễ chịu. Đủ gần để cảm nhận được hơi ấm của cô. Bông hồng mà cô áp sát vào mặt anh, gần đến nỗi môi anh chạm vào những cánh hoa của nó. Ánh trăng trên làn da cô. Những lọn tóc ở sau gáy. Khóe miệng của cô. Cô cắn môi. Đôi mi cong chạm vào má.Họ chuyển sang bông hồng tiếp theo. Cái này, Granger tin chắc là có mùi quả mơ. Draco đến đứng phía sau cô và tựa đầu lên vai cô. Với anh, nó có mùi quả quýt. Granger ngửi nó một lần nữa, và nói không, chắc chắn là quả mơ. Và Draco cúi xuống gần hơn và nói không – là quýt, đừng ngốc thế. Granger đưa ra giả thuyết rằng họ có thể đã tìm thấy một bông hồng Tình Dược; điều đó sẽ giải thích sự khác biệt. Draco nói rằng anh chắc chắn sẽ ghi lại khám phá này.Họ chuyển sang bông tiếp theo, một bông hồng trắng lộng lẫy. Granger cầm lấy nó và nâng lên. Draco lại ở sau lưng cô và cả hai đều ngửi nó cùng một lúc, và má cô chạm vào cằm anh.Anh dừng lại, đúng lúc, khi anh sắp đặt một tay lên eo cô.Một chuyện điên rồ.Đường cong của váy cô chạm vào mặt trước của quần anh, và tóc cô làm nhột nhột một bên mặt anh.Granger nói đó là mùi dừa và thách anh dám không đồng ý. Dĩ nhiên là Draco không đồng ý – đó là mùi kiwi.Kiwi?! Granger nhắc lại. Kiwi, Draco nói. Granger nói rằng cô sẽ gửi anh đến bác sĩ tai mũi họng, nếu anh không dừng việc vô lý này lại. Draco nói điều vô lý duy nhất ở đây là bác sĩ tai mũi họng.Cơn mê ngọt ngào lại ập đến với anh, khiến anh không muốn cử động, mạch máu nhẹ bẫng, tay chân cảm giác không có trọng lượng và mí mắt nặng trĩu. Anh muốn tì cằm vào nơi cổ cô chạm vào vai anh và chỉ đứng đó. Anh muốn thì thầm vào tai cô và cảm thấy cô run lên vì anh. Anh muốn nán lại đây, với những ngớ ngẩn về kiwi, kéo dài đến một hoặc hai thế kỷ. Anh muốn lơ lửng trong không trung như một đám mây.Tất nhiên, tất cả là lỗi của rượu. Và atisô.Họ tiến đến những bông hồng tiếp theo, loài hoa dại nhỏ mọc thành chùm và có mùi như cỏ vetiver. Granger hỏi cô có thể lấy một cành được không. Draco ngắt một cành cho cô; có vẻ như không lịch sự cho lắm. Và anh đưa nó cho cô, cánh tay anh vòng qua cô từ phía sau, và những đầu ngón tay của họ chạm vào nhau, và đó là khoảng cách gần nhất mà họ có thể đạt được – những đầu ngón tay chạm vào một bông hồng.Cô nhìn anh qua vai để nói lời cảm ơn, và ánh mắt họ gặp nhau, đôi mắt cô sâu thẳm và đầy tò mò, còn mắt anh sáng và sắc sảo; như một sự va chạm giữa các vũ trụ. Đó là tất cả những sự tương phản giữa Ánh sáng và Bóng tối, xuất thân từ Muggle và Dòng máu thuần chủng, Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử, sự tương phản khủng khiếp này đến sự tương phản khủng khiếp khác. Và những điều đó đã tạo nên con người của họ.Họ gần như ngã vào nhau, trong khoảnh khắc va chạm đó, có chút men say, có chút mê muội.Cô cài bông hồng lên tóc rồi quay đi.Họ đi đến cuối vườn hồng, nơi hàng rào rậm rạp nhất và những lời ngớ ngẩn được thốt ra dễ dàng nhất mà không cần kiềm chế. Nơi mà sự tương phản khủng khiếp đó không còn ý nghĩa nữa, bởi vì, ở đây giữa những cành cây xanh và làn gió xào xạc, họ chỉ là một người đàn ông và một người phụ nữ, đi dạo trong khu vườn, nói về những bông hồng như những kẻ ngốc.Họ đến ngồi trên chiếc ghế đá gần đài phun nước được trang trí bởi những thần Cupid mũm mĩm. Granger co chân lại. Bông hoa cài trên tóc cô bị lệch, nên là Draco đưa tay lên chỉnh lại nó, hy vọng sẽ làm điều đó một cách khéo léo nhưng thay vào đó, anh nhận ra rằng mình đang bị choáng ngợp bởi một cảm giác lo lắng tột độ, cảm giác mà anh chưa từng cảm thấy kể từ khi còn là một thiếu niên. Granger thở ra một lời cảm ơn. Má cô ửng hồng.Họ nói về những những vấn đề tầm thường và không tầm thường, về hoa hồng, tủ bếp, vết sẹo, chiến tranh, bông atisô và bánh cá. Họ ngước nhìn những vì sao đang tỏa sáng, và những chú chim đêm hót líu lo những nhịp điệu lạ thường, và những cánh hoa hồng rơi xuống trong vẻ đẹp u sầu. Một giờ trôi qua, rồi hai, rồi ba giờ – nhưng có cảm giác như họ chỉ vừa mới ngồi xuống cạnh nhau trên chiếc ghế dài ẩm ướt này, sẵn sàng dành cả buổi tối với những bông hoa hồng.Ký ức về đêm hôm đó sẽ ở lại với Draco trong một thời gian dài sau đó, ngọt ngào và say đắm. Ánh sáng trong mắt cô, hương vị của rượu vang, ánh sao lấp lánh trong đài phun nước, sự quyến rũ chậm rãi của những bông hồng.Il faut se laisser ensorceler.(*)Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip