Muốn Cố Gắng Học Hành Vì Ánh Trăng Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Đại Chí nhìn Điền Chính Quốc chạy tới, mở sẵn cửa xe, Điền Chính Quốc gập dù chui vào xe, ông lập tức nhét cho cậu một cái túi giấy: "Táo gai tẩm mật vừa ra lò đấy, con ăn tạm đi, về nhà rồi ăn cơm mẹ nấu."

Điền Chính Quốc ôm kẹo táo nóng hôi hổi, vùi đầu ăn được hai miếng thì nghe thấy Điền Đại Chí hỏi: "Gần đây không đánh nhau nữa à?"

"..." Điền Chính Quốc cạn lời, giọng điệu của Điền Đại Chí nghe như thể thất vọng lắm, cậu nhè hạt táo ra, cực kì nghiêm túc tuyên bố: "Ba, ba nghe con nói nè, con muốn thi vào đại học A." Đại học A?

Điền Đại Chí tưởng mình nghe nhầm rồi, nhưng ông không thể làm tổn thương con trai của mình được, đành phải quanh co: "Quốc Quốc à, ba ba thấy, con nên định ra một cái mục tiêu nhỏ trước, ví dụ như chúng ta thi một trường đại học chính quy khác trước, được không?"

Đại học A là đại học cao cấp nhất, điểm đầu vào còn cao hơn cả Thanh Hoa Bắc Đại ở thế giới của Điền Chính Quốc, max điểm là 750, điểm chuẩn của đại học A là 700 điểm, thậm chí một vài trạng nguyên bản xứ cũng không đạt được tới số điểm này. Lúc Điền Chính Quốc tra điểm cũng giật mình, cái số điểm này thật sự chém chết 99% học sinh.

Thế nên, Điền Đại Chí mới phản ứng lớn như vậy, Điền Chính Quốc muốn thi được 700 điểm á, giảm đi một nửa còn 350 thì may ra cố được.

Điền Chính Quốc không có ý định tiếp tục đề tài này với Điền Đại Chí, Điền Đại Chí không tin cũng là bình thường, dù sao thì nguyên thân là một tên học tra cao cấp thi 200 điểm cũng không nổi. Có lẽ là nhận ra cảm xúc của Điền Chính Quốc, Điền Đại Chí giơ ra một tay xoa đầu cậu: "Nếu con muốn thi thật, ba ba sẽ mời gia sư tốt nhất cho con!"

Điền Chính Quốc phồng má, nói: "Không cần, con tự học được."

Điền Đại Chí vô cùng mừng rỡ, không vì cái gì khác, chỉ mấy câu hôm nay của Điền Chính Quốc thôi đã đủ khiến cho ông cực kì vui mừng. Có thể làm được không hay chỉ là ba hoa chích chòe dỗ mình vui vẻ ông cũng không quan tâm, có thể nói hai câu ra dáng người lớn, Điền Đại Chí đã rất thỏa mãn.

Thật ra mà nói, Điền Đại Chí vẫn rất áy náy với Điền Chính Quốc, gia đình vì thành hộ phá dỡ mà trong chớp mắt đã gà chó lên trời, kinh doanh càng lúc càng lớn, ông thật sự không còn thời gian để chăm chút cho Điền Chính Quốc, đời này Điền Chính Quốc chỉ dựa vào chính bản thân, phụ huynh hoàn toàn không có thời gian để ý, đến lúc nhận ra thì, Điền Chính Quốc đã phế rồi.

Tia nắng đầu tiên sau cơn mưa, chân trời được cọ rửa tinh khôi, lá cây long não trồng trong trường cũng lấp lánh ánh sáng.

Điền Chính Quốc đến rất sớm, trước khi Kim Thái Hanh đến trường, cậu đã bỏ dù vào trong ngăn bàn của anh. Cậu vừa ngồi xuống, Trịnh Hạo Thạc miệng ngậm bánh bao chạy từ bên ngoài vào, bóng Phác Trí Mẫn cũng thấp thoáng ngoài hành lang.

"Sao hai người đến sớm vậy?"

"Chạy bài chứ sao, hôm qua chơi game ở nhà Mẫn đến ba giờ sáng, Mẫn cùi bắp vãi, sau này tao mà còn chơi game với nó nữa thì tao làm chó!" Trịnh Hạo Thạc nhồm nhoàm ăn nốt bánh bao, kéo lấy cặp sách Điền Chính Quốc còn chưa kịp nhét vào ngăn bàn: "Mau cho tao mượn bài mày chép đi."

Điền Chính Quốc tốt bụng nhắc nhở: "Tao làm bừa đấy."

Cậu cũng không nói điêu, mặc dù tất cả các câu hỏi cậu đều biết, nhưng cậu phải khống chế tần suất đúng sai, muốn từ từ tích lũy rồi bùng phát, cuối cùng để cho những người kia phải ngỡ ngàng đến rơi mắt.

Trịnh Hạo Thạc đã vơ hết đống vở: "Tao biết là mày làm bừa rồi, nhưng tao lười tra, đằng nào thì trình độ của tao với mày cũng không khác nhau lắm, tra đáp án cũng không khá hơn, chép của mày là thích hợp nhất."

Lúc Trịnh Hạo Thạc chép xong bài làm cuối cùng, thì cán sự môn Ngữ Văn cũng đến thu bài tập, Trịnh Hạo Thạc đưa hai tờ bài tập cho cô ấy: "Tiểu Âu hôm nay cũng thật đẹp!"

Điền Chính Quốc: "..."

Mạnh Âu có mái tóc nhuộm màu hồng phấn, cô mặc chiếc áo trắng hở rốn trong áo khoác đồng phục học sinh rộng rãi, khóa áo chỉ kéo đến ngực. Chỉ nhìn vẻ ngoài xinh đẹp thời thượng của cô ấy, thật sự không ai ngờ được cô ấy lại nằm trong top mười học sinh xuất sắc của khối, còn là con gái của hiệu trưởng, nếu không thì chỉ bằng một cái đầu kia cũng đủ để bị xử phạt rồi.
Mạnh Âu mỉm cười, cũng không đứng lại mà lập tức đi thu tiếp bài tập của những người khác.

Trịnh Hạo Thạc bò ra mặt bàn, nhìn theo bóng lưng Mạnh Âu, lắp bắp nói: "Cô ấy thật đẹp."

Điền Chính Quốc gật đầu cho có, Mạnh Âu đúng là đẹp thật, nhưng không liên quan gì đến bọn họ, càng không liên quan gì đến Trịnh Hạo Thạc. Sau này Trịnh Hạo Thạc mau chóng trở thành chó liếm* của Mạnh Âu, dùng lời nói của cậu ta là: "Chó liếm, chó liếm, liếm đến cuối cùng thì cái gì cần có đều sẽ có."
* ý chỉ hành động của những người không có liêm sỉ, cứ liên tục la liếm, mặt nóng dán mông lạnh mặc dù đối phương không thích mình. Cũng mang ý nghĩa mắng mấy hành vi kém sang

Không biết ai sẽ có được Mạnh Âu, nhưng dù sao thì Trịnh Hạo Thạc cũng không phải người liếm được. Mặc dù Mạnh Âu có bề ngoài không quá đứng đắn, trông như dân ăn chơi, nhưng thật ra cô ấy lại là người rất rõ ràng. Trong kết cục của truyện, Mạnh Âu trở thành một giáo sư rất có địa vị, kết hôn với một vị chủ nhiệm khoa tuổi trẻ tài cao của viện nghiên cứu.

Rõ ràng, sẽ không ai thích một phế vật như Trịnh Hạo Thạc.

Điền Chính Quốc nghĩ đây là sự thật khách quan, chính cậu cũng là phế vật trong mắt người khác.

Thế là cậu huých vai Trịnh Hạo Thạc: "Ê chó Thạc, mày có muốn theo đuổi được Mạnh Âu không?"

Mắt Trịnh Hạo Thạc sáng lên: "Mày có cách à?!"

Điền Chính Quốc: "Mọi thứ đều tầm thường, chỉ có đọc sách là cao quý, Mạnh Âu thích người học giỏi, mày không thấy à?"

Trịnh Hạo Thạc vô thức nhìn về phía Mạnh Âu, cô đang đứng cạnh bàn của Kim Thái Hanh, che miệng cười, thái độ hoàn toàn khác với khi nói chuyện với cậu ta và Quốc Quốc.

Trịnh Hạo Thạc trầm tư một hồi, đúng lúc Điền Chính Quốc còn tưởng là cậu ta sẽ từ chối, cậu ta đột nhiên đấm lên bàn, khí thế rung động non sông: "Tao đồng ý với mày, mày cố gắng học tập vì Kim Thái Hanh, tao cũng sẽ cố gắng vì cô ấy!"

Trịnh Hạo Thạc gần như rống lên, khiến cho cả lớp đều quay sang nhìn bọn họ, bao gồm cả Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc không hề ngạc nhiên khi thấy được trong mắt Kim Thái Hanh có sự suy tư và ý tứ sâu xa, trong đó còn mơ hồ lộ ra chút châm biếm.

Cậu vất vả lắm mới kéo giãn được khoảng cách với Kim Thái Hanh, lại thất bại trong gang tấc.

Còn chưa tới giữa trưa, cả khối đã biết thiếu gia ăn chơi học dốt đểu cáng Điền Chính Quốc đang cố gắng học tập để theo đuổi 'đóa hoa trên núi cao' Kim Thái Hanh của bọn họ.

----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip