Chúc Mừng Quốc Quốc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cả lớp chỉ có mình Điền Chính Quốc không nộp bài, Kim Thái Hanh chí công vô tư, buổi chiều vừa hay có lớp của chủ nhiệm.

Người phụ nữ có dáng người đẫy đà đứng trên bục giảng, ánh mắt ôn hòa dịu dàng, tóc dài không chút rối loạn thả sau lưng. Cô hết cách khoát tay, chuyện liên quan đến Điền Chính Quốc, cô thật sự nói chán rồi, quá mệt mỏi: "Chính Quốc, đi ra ngoài đứng."

Điền Chính Quốc bị phạt đứng là chuyện cơm bữa, mọi người không cảm thấy ngạc nhiên, tất cả cắm đầu làm việc của mình, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu.

Trịnh Hạo Thạc kéo tay Điền Chính Quốc, cố gắng rỉ nước mắt: "Quốc Quốc, con trai, không phải bố không giúp mày, nhưng bố thật sự vô dụng bất lực!"

Điền Chính Quốc không nhịn được cười: "Đi chết đi."

Cậu bình tĩnh ung dung đi ra từ cửa sau, hai tay đút túi quần, ngửa đầu, híp mắt, tựa ở trên tường.

Từ nhỏ đến lớn Điền Chính Quốc chính là con nhà người ta, nói đúng hơn, chỉ có mặt học tập là con nhà người ta, mấy lỗi lặt vặt cậu cũng hay mắc phải, nhưng vì thành tích tốt nên thầy cô đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Không nộp bài nên bị phạt đứng như nguyên thân là việc Điền Chính Quốc chưa từng bị.

Người khác đều bị phạt đứng, nhưng Điền Chính Quốc chưa từng, về sau cậu cũng không khiến cho các thầy cô thiên vị mình phải thất vọng, cậu truyền thụ kinh nghiệm học tập của mình cho bạn cùng lớp, dùng sức mạnh của một người kéo điểm trung bình và tỉ lệ lên lớp của cả lớp lên.

Mấy năm sau khi tốt nghiệp rồi, ảnh của Điền Chính Quốc vẫn được vinh dự treo ở chỗ cao nhất sân trường.

Gặp phải tình huống xấu hổ như hôm nay, Điền Chính Quốc còn cảm thấy thật mới mẻ.

Phác Trí Mẫn từ trong lớp chạy ra ngoài đi vệ sinh nhìn thấy cảnh như vậy, nó cảm thấy mình bị quỷ nhập rồi, thế mà lại thấy Quốc Quốc thật đẹp trai.

Không phải là nó nói Điền Chính Quốc trông xấu, chẳng qua là vì Điền Chính Quốc chưa bao giờ làm chuyện nghiêm chỉnh, lúc nào cũng cà lơ phất phơ, lãng phí cả khuôn mặt xinh đẹp. Hôm nay không biết vì sao, Phác Trí Mẫn lại cảm thấy Điền Chính Quốc có chút gì đó khác biệt.

Nó đi vệ sinh xong, nhanh chóng chạy đến bên Điền Chính Quốc: "Sao ông lại bị phạt đứng vậy?"

Hôm qua Điền Chính Quốc cũng đứng ngoài hành lang cả buổi sáng, như này là chuẩn bị cắm rễ ở hành lang rồi.

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn nam sinh bên cạnh, ấn tượng đầu tiên chính là, người này đen vãi.

Trí nhớ của cậu rất tốt, cốt truyện và nhân vật chỉ cần nhìn qua là nhớ, càng không phải bàn đến việc giờ chính mình cũng ở trong truyện, tên của những nhân vật kia và chuyện bọn họ sẽ phải trải qua như đèn kéo quân xẹt qua đầu cậu.

Chỉ trong chốc lát, cậu đã xác định được thân phận của người trước mặt --- bạn thân của nguyên thân, Phác Trí Mẫn. Điền Chính Quốc chơi thân nhất với người này, cộng thêm Trịnh Hạo Thạc ở trong phòng học nữa.

"Không nộp bài tập." Điền Chính Quốc lời ít ý nhiều.

"Ồ." Phác Trí Mẫn không cảm thấy ngạc nhiên, lập tức lấy điện thoại di động ra: "Voice chat không?"

"..." Điền Chính Quốc không hiểu lắm thế giới của học tra, vẻ mặt của cậu có chút kì quái: "Ông không vào lớp à?"

"Kệ." Phác Trí Mẫn cực kì khí phách vung tay lên: "Đợi lát nữa thầy trông thấy tôi ở ngoài, chắc chắn cũng sẽ bắt tôi ra ngoài đứng thôi, giờ đứng đây chơi thì cũng thế. Nhưng tí nữa thầy mắng thì tôi không đánh được đâu, treo máy đi theo ông đấy nhé, đừng để tôi hiến mạng."

Điền Chính Quốc: "..." Sắp xếp trâu bò thế.

"Chơi không?"

"Chơi."

Tranh thủ lúc trò chơi đang đăng nhập, Phác Trí Mẫn ngồi xuống đất, vội vàng tìm một tư thế tốt nhất để chơi game, cũng không ngẩng đầu lên: "Quốc Quốc, nếu ông chọn xạ thủ thì để tôi chơi hỗ trợ cho. Chúng ta đi đường dưới, tôi gọi thêm mấy tên lợi hại ở trong ban, đường trên với đường giữa để chúng nó lo, lúc combat ông nhớ tránh xa một chút."

Điền Chính Quốc nhớ ra, nguyên thân không chỉ học dốt, mà chơi game cũng dở, gần như chẳng giỏi cái gì.

Hoàn toàn trái ngược với Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc là kiểu người muốn làm cái gì thì nhất định phải làm được tốt nhất. Có thời cậu say mê Vương Giả*, lập tức đi nghiên cứu chiến lược, xem các đại thần truyền bá kĩ xảo, để đạt được trình độ tốt nhất, Điền Chính Quốc không ngại tập luyện hơn nghìn lần.
*Vương Giả Vinh Diệu (Honor of King), một tựa game của Trung gần giống với Liên Quân Mobile.

Cậu lấy điện thoại ra, ngồi xuống sát bên Phác Trí Mẫn, mở trò chơi lên, suýt nữa bị đống skin của nguyên thân làm cho mù mắt.

Mặc dù nguyên thân chơi game dở, nhưng hắn có tiền, nhân vật anh hùng nào hắn cũng có, skin cũng mua đủ, kĩ thuật kém nhưng nhân vật nhất định phải đẹp.

Nhà Điền Chính Quốc nhiều nhất cũng chỉ được tính là khá giả tầm trung, không cùng một cấp bậc với dạng giàu nứt đố đổ vách như nguyên thân*, vì có vài skin còn phải quay hên xui. Điền Chính Quốc nhìn bản thân an ủi, mặc dù thế giới này hoàn toàn xa lạ, nhưng bây giờ mình cũng coi như là người có tiền.
*đoạn này là nói đến trong game nhé, chứ bạn thụ trước khi xuyên sách là trẻ mồ côi.

Cậu vào game, chọn tướng quen nhất là Lý Bạch.

Phác Chí Mẫn nhìn cái nhân vật sáng lấp lánh so với đám nghèo khổ bọn họ như người của hai thế giới, kinh ngạc: "Không phải ông thích nhất là Lỗ Ban sao?"

"..." Điền Chính Quốc nghiêm mặt: "Hôm nay muốn thử chơi Lý Bạch."

"Ừ." Phác Trí Mẫn tuyệt vọng nói, đã có bốn người sẵn sàng rồi, Điền Chính Quốc tham gia chỉ là cho đủ người thôi, nó chỉ hi vọng lúc vào trận Điền Chính Quốc không hiến mạng.

Mười lăm phút sau..

"Đù đù đù đù, Quốc Quốc Quốc Quốc, cứu tôi cứu tôi!"

"Quốc Quốc ông di chuyển ngầu vãi!"

"Quốc Quốc, né thằng đó, né nó, óa óa óa! Quốc Quốc tôi yêu ông!"

Một ván kết thúc, trong đám con trai lớp bên cạnh có đứa đang gọi ba*, Phác Trí Mẫn tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, nghi ngờ hỏi: "Quốc Quốc, từ khi nào mà ông lợi hại như vậy?"
*ý kiểu như kêu lên "lợi hại vl" gì gì đó =))

Điền Chính Quốc cực kì bình tĩnh, con trai cấp ba đang ở thời kì phản nghịch, mỗi ngày một kiểu: "Đánh nhà khó lắm à?"

Sau đó cậu lập tức thấy nét mặt Phác Trí Mẫn từ nghĩ ngợi đến nhíu mày, nó nhìn vào mắt Điền Chính Quốc, cực kì nghiêm túc: "Quốc Quốc, lúc bé mẹ tôi bảo ông thông minh, tôi còn không tin, không ngờ ông nghiêm túc lên có thể lợi hại như vậy."

Hóa ra chơi game là chuyện nghiêm túc, thế giới của học tra, Điền Chính Quốc thật sự không hiểu. Chỉ là một trò chơi mà Phác Trí Mẫn đã như vậy, nếu về sau Điền Chính Quốc thi lấy vị trí số một, nghiền nát Kim Thái Hanh thì Phác Trí Mẫn chắc chắn sẽ mang cậu ra cúng bái.

Liên quan tới chuyện học hành, Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, đúng là không thể đột ngột nhảy lên trên đỉnh được. Chương trình cấp ba đối với cậu mà nói thì rất đơn giản, nhưng đối với nguyên thân từ nhỏ đã học dốt thì dù có thông minh mấy cũng không thể khiến thành tích đột ngột tăng mạnh trong một thời gian ngắn được, sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, chuyện này vẫn nên tiến hành theo chất lượng đi.

"Quốc Quốc, chó Thạc đang chat trong nhóm chúc mừng ông thoát khỏi "lưới tình của Kim Thái Hanh", là thật à?" Ba người bọn họ có một cái nhóm chat nhỏ, tên là "Đám nhà giàu không ai chiếm được". Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc trải qua bao cuộc phân tích mới đưa ra được kết luận vì sao Điền Chính Quốc lại chết mê chết mệt Kim Thái Hanh, chắc chắn là bởi vì Kim Thái Hanh cố ý bày ra lưới tình với Điền Chính Quốc. Bây giờ Điền Chính Quốc tỉnh ra, không còn dính líu nữa, đây chính là chuyện vui lớn nhất phố!

Điền Chính Quốc gật đầu: "Ừ."

Phác Trí Mẫn vui mừng suýt khóc: "Quốc Quốc, cuối cùng ông cũng tỉnh ra rồi, tôi thề, ông xem mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền cho Kim Thái Hanh rồi, tính ra là bao được bọn tôi ăn không biết bao nhiêu nồi lẩu đấy!"

Điền Chính Quốc: "..."

Phác Trí Mẫn còn định ôm Điền Chính Quốc cảm thán một lúc, ánh sáng trước mắt hai người đột nhiên bị chặn lại, Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn người đứng trước mặt.

Ánh mắt Kim Thái Hanh lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên một độ cong trào phúng, giọng của anh không tính là lạnh lùng, thậm chí còn nghe ra chút dịu dàng, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng lại cho người khác cảm giác rất xa cách, không dám chống lại.

"Cô bảo cậu đi vào."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh một lúc, "À" một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, huých vai Phác Trí Mẫn: "Còn chơi nữa không?"

Phác Trí Mẫn thoát khỏi nhan sắc hoàng kim của Kim Thái Hanh, liên tục gật đầu: "Chơi chứ, chơi!"

Kim Thái Hanh còn chưa đi, Điền Chính Quốc tranh thủ lúc game chưa bắt đầu, nheo mắt lại nhìn về phía anh, cười nói: "Làm phiền lớp trưởng vào báo với cô một tiếng, nói là tôi biết lỗi của mình rồi, cảm thấy mình cần phải sâu sắc nghĩ lại, chừng nào suy nghĩ đủ rồi tôi sẽ vào lớp."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đang ngồi dưới đất chơi game mồm nói sâu sắc nghĩ lại, mỉm cười, quay người vào trong lớp, như thể nói nhiều thêm một chữ với Điền Chính Quốc cũng là một sự phiền phức.

________________________

VUI LÒNG KHÔNG RCM ĐI BẤT CỨ ĐÂU!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip