Búp bê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hội đồng quản trị nhanh chóng đi xuống trong khu vực lân cận của họ. Jouno phải dò đường dọc hành lang cẩn thận hơn bình thường mặc dù anh đã khăng khăng rằng mình không còn đau nữa, nhưng cơn đau đầu nhẹ vẫn dai dẳng trong tâm trí anh sau thủ tục y tế, chỉ chứng minh cho sự căng thẳng mà nó mang lại.

Tuy nhiên, việc tắm vòi sen, quần áo mới và thanh kiếm gắn vào thắt lưng đã giúp anh cảm thấy là chính mình trở lại. Dòng nước lạnh đã đóng băng mọi ký ức và suy nghĩ không thỏa đáng mà anh có thể vẫn còn giữ, và anh ấy quay trở lại lực lượng với một sự tập trung mới.

Jouno luôn thích bước xuống với sự tự tin phù hợp với cấp bậc của mình, một tay đặt trên chuôi vũ khí, ai cũng có thể nhìn thấy. Hầu hết các sĩ quan cấp dưới đều chào khi anh ta đi qua, và anh ta sẽ mím môi lịch sự đáp lại họ. Sự tôn trọng đã xây dựng cơ sở cho hệ thống mà họ làm việc, vì vậy việc họ trả đủ cho anh là điều đúng đắn. Nhưng không ai trong số họ, mặc dù có số lượng áp đảo, cho anh ta bất kỳ manh mối nào về điều gì đang xảy ra khi mà một lượng lớn nhân viên được đang được tập hợp.

Anh mở tung cánh cửa dẫn vào phòng họp của họ, và khi anh đóng nó lại sau lưng, dòng người hối hả lập tức bị át đi. Không yên tĩnh, nhưng đủ dễ chịu.

Tất cả những người khác đã có mặt, anh là người cuối cùng tham gia. Thông thường, anh sẽ xin lỗi vì sự chậm trễ của mình, nhưng hôm nay, anh tin rằng mình sẽ được tha thứ. Rốt cuộc, anh ấy đã bị đánh gục trong nhiều ngày liền.

"Người đẹp ngủ trong rừng đã thức tỉnh," Fukuchi vỗ tay theo cách khiến Jouno cảm thấy như có một luồng gió mạnh xuyên qua thái dương và khiến anh muốn vặn cổ mình. "Tôi hy vọng cậu đã hồi phục tốt."

"Tôi chắc chắn là thế, Chỉ huy," Jouno mỉm cười và đi vòng quanh chiếc bàn tròn đến chiếc ghế được chỉ định của mình. Anh cảm thấy có bốn cặp mắt dõi theo anh khắp phòng, liếc nhìn anh như nhìn một con vật trong sở thú. Anh cắn chặt răng. Đặc biệt là sự hiện diện của Tecchou khiến anh không an tâm, và kể từ khi anh vừa mới bước vào Tecchou đã là người đầu tiên anh chú ý và rõ ràng nhất trong nhận thức của anh.

Nhiều năm luyện tập đã cho anh ta khả năng loại bỏ những tiếng ồn không liên quan đến bức tranh lớn hơn.

Nhiều năm hợp tác đã dạy anh kỹ năng lắng nghe Tecchou mọi lúc mà không cần phải tập trung vào hắn.

Và một chút thay đổi trong khuôn mẫu mà anh ấy đã quen thuộc cũng đủ để phá vỡ sự cân bằng, điều đó khiến cho Jouno cảm thấy rằng đối tác của anh ấy hoàn toàn không thoải mái với chính mình.

"Jouno, đợi đã." Tecchou nói, tiến về phía anh với chiếc ghế của mình.

"Thôi đi!" Mọi thứ về ngày hôm nay đều thử thách sự kiên nhẫn của anh ấy, vốn đã cạn kiệt từ lâu. Tất cả những gì anh muốn là kết thúc thử thách này. Đưa tay với lấy lưng ghế để lôi nó ra khỏi gầm bàn. Nhưng tay anh đã sượt qua một khoảng không. Chẳng có gì ở đó cả. Nơi lẽ ra phải có chiếc ghế của anh ấy giờ đây là một chỗ trống.

"Đó là những gì tôi muốn nói," Tecchou nhận xét bên cạnh anh, "Họ chiếm gần hết ghế của chúng ta rồi."

Không hiểu, Jouno nghiêng đầu thắc mắc. "Ai lấy cái gì?"

Teruko, người đang nằm dài trên ghế, gác chân lên bàn, gõ gót giày lên mặt gỗ một giai điệu phi âm nhạc một cách tội lỗi. "Những người ngoài đó. Hội đồng quản trị đang tổ chức một cuộc họp lớn ở sảnh chính và hết ghế nên họ mượn của chúng ta."

"Chúng ta có đủ ngân sách để mua rất nhiều vũ khí và những nhân viên y tế giỏi nhất. Nhưng ghế thì không?" Jouno hoang mang hỏi. Mọi logic trong lời giải thích của cô hoàn toàn không có giá trị đối với anh ta. Anh ấy hoàn toàn không thể hiểu nổi, bây giờ họ thiếu kinh phí đến mức không thể mua được ghế cho tất cả những người tham dự?

"Nó là vậy đấy." Tachihara nhún vai.

Jouno hít một hơi thật sâu. Được rồi. Các cuộc họp giao ban không bao giờ mất nhiều thời gian.

"Cậu đang bối rối?" Tecchou lặng lẽ nói. Âm lượng nhỏ tới mức thậm chí không ai trong số những người khác có thể nghe thấy, nhưng không gì có thể qua được tai Jouno, đặc biệt là giọng nói của Tecchou, tần số luôn đến với anh, bất kể nhận xét đó ở xa hay không cần thiết như thế nào.

"Cậu đang chọc tức tôi đấy," Jouno đáp lại.

"Cậu có thể dùng ghế của tôi."

Anh dựa vào bức tường bên cạnh, không may là ngay cạnh Tecchou, nhưng anh không muốn gây chuyện trước mặt đồng nghiệp của mình. Anh ngả người ra sau để có thể vắt chân thoải mái. "Cảm ơn" anh nói với hắn mà không hề nhìn lại "Tôi sẽ đứng."

"Cậu gần như không đứng vững được nữa." Tecchou vẫn kiên trì.

"Tôi đã nói rồi, tôi ổn." Jouno rít lên. Chỉ vì anh ta đã dính một đòn chí mạng, điều đó không có nghĩa là anh trở nên yếu ớt, hay cần được cưng chiều, và anh ta ước gì Tecchou sẽ đưa điều đó vào hộp sọ dày của hắn ta.

"Đừng bướng nữa."

Lời nói nghiêm nghị của Techou là thứ cuối cùng anh nghe được trước khi Jouno kịp nhận ra cơ thể mình đã bị cưỡng chế di chuyển. Bắt lấy cổ tay người kia, Tecchou kéo anh về phía trước một cách thô bạo, khiến Jouno vấp phải chân mình. Một cánh tay ôm chặt giúp anh không bị ngã. Khoảnh khắc tiếp theo, Jouno bị ép vào lòng Tecchou, một vòng tay ôm chặt lấy eo anh. Mọi tế bào trong cơ thể Jouno đều lớn tiếng phản đối sự gần gũi của cơ thể họ, quay cuồng bên trong và cầu xin được giải thoát khỏi nhà tù mà cơ thể Jouno tạo ra.

"Tecchou, tên khùng. Để tôi đi," Jouno gần như rít lên.

"ĐÉO."

Anh cố gắng vùng vẫy. Với hai tay đặt vào cánh tay của Tecchou, anh ta cố gắng đẩy mình ra. Nhưng Tecchou sở hữu một sức mạnh khó nắm bắt mà Jouno không thể sánh được kể cả vào những ngày sung sức nhất của anh ấy. Nếu chỉ nói đến sức mạnh thể chất, ngay cả Jouno cũng phải chấp nhận lợi thế của Tecchou so với anh ta.

Không phải là anh ấy chưa bao giờ để lời thừa nhận vuột khỏi miệng mình, nhưng trong lĩnh vực đó, Tecchou thực sự xứng đáng với danh hiệu Chó săn vĩ đại nhất. Không ai có khả năng di chuyển uyển chuyển và nhẹ nhàng như một vũ công khi đối mặt với những xung đột lớn. Không ai khác trong nhóm của họ rèn luyện chăm chỉ và liên tục trên cơ thể họ như Tecchou, đục đẽo nó thành một tác phẩm điêu khắc hoàn toàn phục vụ cho mục đích hủy diệt. Chỉ có Tecchou là người có thể sử dụng kiếm hết trận này đến trận khác mà không cần nghỉ. Hắn là kẻ săn mồi hiệu quả nhất.

Ai cũng có thể thấy rằng khả năng thể chất của Tecchou vượt qua tất cả những gì con người có thể.

Chỉ có Jouno thấy rằng sức mạnh của Techou không đến từ cơ bắp, mà là sự quyết tâm không thể lay chuyển của hắn ta.

Đáng buồn thay, không có đặc điểm nào bù đắp cho sự thiếu khéo léo và nghệ thuật đáng xấu hổ của hắn khi nói đến bất cứ thứ gì khác ngoài kiếm thuật.

Tuy nhiên, chính lợi thế đó đã cản trở Jouno thoát khỏi cái ôm của Tecchou. Không biết xấu hổ, Tecchou dùng cánh tay còn lại của mình để ghì chặt cánh tay của Jouno vào người mình và đẩy Jouno xuống, áp vào ngực hắn ta.

Jouno phớt lờ điều đó, nỗ lực vãy vùng để giải thoát bản thân và cố gắng với lấy thanh kiếm ở thắt lưng của anh, nhưng cách Tecchou kèm chặt đã ngăn cản anh tiếp cận nó. Bực tức, a vung gót giày nhằm đá vào ống chân tên lì lợm kia, để anh ta có thể lợi dụng sự phân tâm mà trượt đi. Nhưng ngay trước khi va chạm, Tecchou đã di chuyển chân của mình ra khỏi quỹ đạo đó.

"Cậu không phải là người duy nhất có thể đọc được người khác đâu." Tecchou nói. Giọng nói của hắn quá gần tai anh, trầm lặng và khàn khàn, nhuốm màu hài hước nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa mà Jouno không biết là anh ấy mắc phải.

Jouno nổi giận "Đừng có mà khoe khoang."

"Vậy thì ngồi yên đi," Tecchou vặn lại như thể chuyện vốn chỉ đơn giản vậy thôi.

Với tất cả sức lực, Jouno cố gắng thoát ra lần cuối và ném mình vào cánh tay mạnh mẽ vô nhân đạo của Tecchou. Một lòng bàn tay ấn nhẹ vào bụng anh và hướng anh trở lại ngực hắn. Các giác quan của Jouno bắt đầu hoảng loạn. Các lớp vải không thể làm dịu đi tiếng đập thình thịch của trái tim Tecchou bên dưới lồng ngực. Dòng máu mạnh mẽ trong huyết quản của hắn ta vang vọng trong não Jouno tương tự như âm thanh êm dịu của đại dương. Giống như đang nhẹ nhàng dỗ dành Jouno từ xa.

Thật là hết thuốc chữa. Jouno dừng nỗ lực của mình lại và nhượng bộ trước yêu cầu ngập ngừng nhưng kiên quyết mà Tecchou đưa ra. Để toàn bộ trọng lượng của anh đổ dồn vào hắn. Techou thở phào một cái nhẹ, đẩy một ít không khí ra khỏi phổi, đập vào cổ Jouno và khiến da anh ngứa ran.

"Điều gì khiến cậu nghĩ rằng cậu có thể đối xử với tôi như một con búp bê thế hả?"

"Bởi cậu đẹp như một con búp bê vậy."

"Cái gì?"

Rõ ràng, Tecchou thấy không cần thiết phải tiếp tục cuộc trò chuyện của họ vì anh ấy chỉ nhún vai, và khoảnh khắc tiếp theo, sự chú ý của anh ấy thuộc về Chỉ huy chứ không phải Jouno nữa. Từ một trong những chiếc túi của mình, Fukuchi lấy ra một ổ đĩa flash và ném nó cho Tachihara.

"Đôi chim cu cãi nhau xong rồi chứ? Giờ tôi sẽ xem qua bản báo cáo của mình." Với điệu bộ mất kiên nhẫn, Tachihara chia sẻ màn hình, máy chiếu kêu vo ve khi nó hoạt động và anh ấy cắm ổ đĩa flash để có thể cho họ xem bài thuyết trình vô dụng của mình. Không có bất kỳ điều gì trong số đó có liên quan đến Jouno. Anh biết Tachihara đang cười nhạo họ, cái đồ chết tiệt đó.

Jouno khoanh tay và quay đi hướng khác. "Hãy dành những trò đùa của cậu cho những người nghĩ rằng cậu hài hước."

Cùng lúc đó, Tecchou trả lời đơn giản "Ừm."

Hơi ấm khó chịu len lỏi khắp cổ và má Jouno. Lẽ ra anh nên nắm lấy cơ hội khi nó đến với anh và bỏ qua cuộc họp, chỉ lần này thôi.

Teruko ngáp. "Cậu đang làm tôi chán đó. Bây giờ chúng ta có thể bắt tay vào những vấn đề quan trọng không?"

Đó là cách Jouno phải chịu đựng trong nửa giờ không có gì ngoài Tecchou. Tecchou sau lưng anh, Tecchou bên dưới anh, Tecchou trong tai, trong mũi, trong đầu anh. Hơi thở ngưng đọng của hắn phả vào lưng Jouno và những ngón tay mân mê trên bụng anh. Tại một thời điểm nào đó, Tecchou bắt đầu gặm môi dưới của mình, và âm thanh liên tục khiến Jouno phát điên khi nó mang lại cảm giác về nụ hôn của họ lần đó.

"Đừng làm thế nữa. Ồn quá," anh rít lên, chỉ để Tecchou nghe thấy.

Ngay lập tức, Tecchou dừng lại. "Xin lỗi." Và tựa cằm lên vai Jouno như thể anh ta cần giữ cho quai hàm không cử động.

Jouno hít một hơi thật sâu. Nhưng khi anh ấy có thể tập trung vào bản báo cáo quá chi tiết của Tachihara, thì bất cứ điều gì thốt ra từ miệng cậu ta giờ đã hoàn toàn vụt bay khỏi đầu anh. Sau đó, anh ấy sẽ phải sử dụng ca phẫu thuật y tế cuối cùng đã khiến cơ thể anh ấy căng thẳng tột độ, như một cái cớ để cậu lặp lại một số thông tin, nhưng ngay lúc đó, anh ấy không mong gì khác ngoài việc buổi họp kết thúc.

Jouno đã cố gắng ngồi xem hết, bằng cách nào đó vẫn tham gia vào cuộc thảo luận mà anh không có ý kiến ​​​​thực sự nào sau đó, và lắng nghe hành động tiếp theo của họ với sự chú ý nhiều nhất mà anh có thể tập trung với nửa bộ não có sẵn. Nửa còn lại chứa đựng một bí mật không phải của riêng anh, một nửa mà anh không thể giải mã, sự hiện diện của Tecchou không suôn sẻ như anh ấy muốn. Nhưng anh đủ lí trí để gạt ra khỏi đầu bất cứ điều gì anh hy vọng đạt được từ trò đóng thế ngu ngốc này. Cho dù nó có là gì đi chăng nữa.

Fukuchi kết thúc cuộc họp và Tecchou nới lỏng vòng tay của mình, chỉ chờ có thế Jouno nhảy khỏi lòng hắn ta. Anh phủi quần và áo khoác, giả vờ như nó đã loại bỏ bất kỳ dấu vết nào mà Tecchou để lại, mặc dù mùi bạc hà sẽ theo anh nhiều ngày liên tục, có lẽ cho đến khi anh đưa chúng đi giặt.

Không thể có Tecchou trên người.

Không thể vượt qua ranh giới đó một lần nữa.

"Đừng bao giờ làm thế nữa." Jouno lè nhè đe dọa.

Tecchou duỗi chân ra, xoay các ngón chân, để cho các khớp giãn ra.

"Cậu có thể sử dụng khả năng của mình bất cứ lúc nào nếu nó làm phiền cậu nhiều như vậy," Tecchou bóng gió. Đó hẳn là một quan sát thực sự rất thông minh.

Cơ mặt của Jouno bị đóng băng trong vài tíc tắc.

"Đừng lãng phí sức lực vào những thứ vô nghĩa nữa."

Anh rời phòng họp với ánh mắt của Tecchou đang dõi theo sau lưng và một cảm giác khó chịu trong lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip