Chương 59: Lần tuyển chọn thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vân Thư Trần chỉ là đùa thoáng qua, ngược lại tiểu đồ nhi ngôn từ cằn cỗi của nàng thật sự đụng phải. Từ xưa thời thế tạo anh hùng, ba ngày sau, Chu Tuyết đã xem xét đề mục kia thật kỹ---- ---- đề mục này rất tốt, là viết một viết người bên cạnh, bởi vậy tương đương rộng rãi.

Huynh đệ tỷ muội đồng môn, ở lại tiên sơn đã lâu, phụ mẫu, người thân đã nhiều năm chưa gặp. Người mà mỗi ngày nhìn thấy, đơn giản là một chút đồng môn cùng chưởng môn và mấy vị trưởng lão.

Sau khi ba nén hương cháy hết, nộp bài thi.

Thần hội này là truyền thống của tổ tông Thái Sơ Cảnh, chính là không có chuyện quan trọng gì, cũng là muốn theo thường lệ tiến hành. Các trưởng lão đang quan tâm xong cử tông sinh kế, ngẫu nhiên bắt đầu nói chuyện phiếm.

Hàng năm tại lúc này, chưởng môn sẽ luôn luôn mang đến mấy bài thi của các đệ tử, xếp thành hai nhóm, hoặc là cực tốt hoặc là cực kém. Để sư tôn của bọn hắn mở rộng tầm mắt một chút, đều là để đàm luận trong tiệc trà.

Đề văn này coi như dễ viết, rất nhiều người viết về sư tôn của mình. Thí dụ như Nguyễn Minh Châu, thổi Chung trưởng lão đến trên trời có dưới đất không, dời núi lấp biển, không gì làm không được, phổ độ chúng sinh công đức viên mãn, tương đương khoa trương, người bên ngoài đọc còn tưởng rằng là miêu tả Tây Thiên Như Lai Phật Tổ.

Một nghe là được cứng nhắc.

Tất cả trưởng lão nghe chưởng môn đọc vài câu, rất khó nhịn cười, nhưng cảm giác được nha đầu kia viết còn thật có ý tứ.

Chưởng môn rất có hăng hái lại cầm một bài khác, vị này có thể nói hành văn kém, kém đến để người giận sôi, viết sư đệ nhà mình, toàn văn bất quá được ba ngàn chữ, đã vậy một ngàn năm trăm chữ chỉ để chê đối phương đi ngủ ngáy to như sấm, nhìn ra được tràn đầy lệ khí.

"Một cái này hai cái, ngay cả câu nói đều viết không được rõ ràng." Việt trưởng lão cảm thấy thú vị, thuận tay cầm lên một bài nhìn lại, bỗng nhiên có chút hăng hái dừng lại, ánh mắt lướt lên lướt xuống, "A..., cái này không sai, là Khanh sư chất."

Từ lúc chưởng môn bước lên đại bảo, Vân Thư Trần hôm có hôm không xuất hiện ở hội này. Hôm nay là nàng trùng hợp tới, nghe thấy Việt Trường Ca nói mấy chữ này, liền giương mắt nhìn về phía nàng.

"... Lần thứ nhất ta gặp nàng là năm ta tám tuổi, thân nàng mặc y phục màu tím nhạt, đẹp mắt giống như hoàng hôn trên đỉnh Hạc Y Phong." Việt Trường Ca nha một tiếng, "Hành văn thật thà, thanh lệ tự nhiên, như thế rất tốt."

"Đừng đọc." Vân Thư Trần ho nhẹ một tiếng, "Ngươi lấy ra, ta xem một chút."

"Viết rất tốt." Việt Trường Ca ngậm lấy ý cười sâu xa, chuyên chọn những địa phương có ý nghĩa để tả, "Nguyệt Đăng Tiết, nàng mang ta đi xuống núi chơi, ăn thật nhiều quà vặt, chè sôi nước ngọt đến khó mà quên. Sau khi trở về, nàng mê rượu uống rượu, lại say một hồi, ta luôn cảm thấy nàng không quá vui vẻ, bởi vậy trong lòng mình cũng khó chịu ---- ---- trời ạ, đây chính là đồ nhi nhà khác?"

Chưởng môn nghe vậy, chú ý điểm không đúng, "Tự mình xuống núi?"

Liễu Tầm Cần cười lạnh một tiếng, càng chú ý vào điểm khác, "Uống rượu? Không phải để ngươi kiêng rượu a."

Việt Trường Ca mỗi chữ mỗi câu, đọc ra từ trong miệng, phảng phát lột ra từng tầng từng tầng tình mọn còn sót lại của Vân Thư Trần. Đến tầng tình mọn cuối cùng còn xót lại, trang giấy trong tay Việt Trường Ca lập tức bay lên, lúc nàng lấy lại tinh thần, tác phẩm trứ danh của Khanh Chu Tuyết đã rơi vào trong tay Vân Thư Trần.

Nữ nhân kia lườm nàng một chút, vật trong tay cũng không xem thêm, mà là úp lên bàn.

"Bên cạnh không nói, bản này của Khanh Chư Chất, bản tọa có đọc lướt qua 1 2 lần, viết quả thật không tệ. Trong câu chữ, nhìn ra được đứa bé kia thật là thích ngươi, một cọc một món việc nhỏ, đều nhớ rất là rõ ràng ---- ----" chưởng môn vẫn là rất vui mừng, "Năm đó để nàng bái nhập người làm thầy, nghĩ đến là đúng."

Bản văn phú này của Khanh Chu Tuyết đích xác thật thà, bên trong thấy chân thành tha thiết, đọc đến cảm thấy thanh lệ tự nhiên, cảm động lòng người, được đánh giá rất cao. Nếu không phải Vân Thư Trần nhã nhặn từ chối việc này, chưởng môn ngược lại là rất muốn đem bản này dán lên sơn môn, để đám đệ tử kia nhìn xem hình tượng đồ nhi nhị thập tứ hiếu điển hình.

Vân Thư Trần chọn lúc bốn bề vắng lặng, ngồi tại trong đình viện, đọc xong tất cả cái nhìn của đồ nhi đối với nàng, nhìn một chút, khóe miệng của nàng khẽ nhếch.

Kia cũng là việc vặt của mấy người thường thôi, kỳ thật có thể được viết dưới ngòi bút của Khanh Chu Tuyết, cũng phải không thể tiết lộ ra ngoài.

Nhưng Vân Thư Trần lại cứ là có chút để ý.

Nàng nửa điểm cũng không muốn đưa cho người ngoài nhìn, nghe cũng không được.

Thế là không huyền niệm chút nào, Khanh Chu Tuyết lại đứng đầu bảng, danh tự kim quang hiển hách, liền không thể không treo trên sơn môn thêm mấy ngày.

Đến chạng vạng tối, Vân Thư Trần hỏi nàng lần nữa, liên tiếp đứng đầu bảng, có mong muốn ban thưởng hay không. Đồ nhi nàng cũng giống như lần trước, chỉ chỉ mi tâm của mình, lại nhắm mắt lại.

Ngoài ý liệu là, trên trán không có truyền đến cảm giác mềm mại quen thuộc. Mà đuôi mắt lại bị một vật mềm mại đụng một cái, nhu hòa hơi ngứa, lông mi của nàng run rẩy, nhắm càng chặt hơn.

Khanh Chu Tuyết lúc đầu còn ngây người, dần dần bị một loại vui sướng vô hình đánh trúng. Nàng thể xác tinh thần thông suốt, hoàn toàn trầm tĩnh lại, điều động tất cả giác quan, đến cảm thụ sự chiếu cố của sư tôn đến đuôi mắt nàng.

Vân Thư Trần hôn nhẹ một cái, lại dẫn một chút nhớ nhung không muốn người biết, ôn nhu dán vào hồi lâu. Nàng cảm giác một đôi tay vuốt lên trên cánh tay của mình, là Khanh Chu Tuyết, nàng nắm chặt cánh tay của mình, cường độ dường như mang theo chút hồi hộp.

Nàng sẽ thích như vậy sao?

Trong lúc cùng nàng thân mật như vậy, sẽ có suy nghĩ giống nàng a?

Nỗi lòng Vân Thư Trần bách chuyển thiên hồi, hơi thối lui một chút, cặp mắt kia đang nhìn nàng, mặt mày tú mỹ thanh u, dần dần dời xuống, nhìn chằm chằm đôi môi không tô mà đỏ.

Không người biết được, kỳ thật nàng thật nơi nàng muốn hôn là nơi này.

Từ sau khi kim quang hiển hách bảng vàng trước sơn môn kia được đổi xuống dưới, các đệ tử liền biết, việc học năm thứ hai cũng đã đến lúc kết thúc.

Ngày sau rốt cục không cần mỗi ngày đọc những đồ vật khô khan thế này, đối mặt các loại ác mộng thi viết, bọn hắn chân tâm thật ý gỡ khối tâm sự này. Nhưng tâm điểm chú ý tiếp theo, chính là lần tuyển chọn thứ hai của tông môn, người người đều không dám xem thường.

Lại một năm nữa cảm giác của mùa thu trở nên dày đặc, Thái Sơ Cảnh công bố hình thức lần tuyển chọn thứ hai ---- ---- Bí Cảnh Đoạt Bảo.

Nguyễn Minh Châu nghe được tin tốt này rốt cục nhẹ nhàng thở ra, "Vẫn còn may là không quỷ dị giống như lần trước. Còn hảo còn hảo."

"Tuy là như thế, ngươi cũng chớ có xem thường." Lâm Tầm Chân liếc nàng một cái, thần sắc vẫn chưa nhẹ nhõm đi bao nhiêu.

Lần thứ nhất tuyển chọn liền sẽ đào thải một nửa đệ tử nội môn, đi từng bước về phía sau, đối thủ của các nàng sẽ càng thêm trác tuyệt, đều là nhân trung long phượng.

Bí cảnh lần này mở tại giữa đáy đầm lầy bên dưới Thái Sơ Cảnh, thời gian mấy người đến Thái Sơ Cảnh cũng không tính là ngắn, sớm biết cái đầm lầy này linh khí nồng đậm, nhưng là chưa từng có người phát giác qua nơi đây lại có một cái bí cảnh.

Trước khi chìm vào đáy hồ, trên người các nàng phải đáp ứng yêu cầu, tịch thu tất cả nạp giới, pháp bảo, thậm chí vũ khí.

"Ngay cả đao kiếm cũng không thể mang?" Nguyễn Minh Châu cùng Khanh Chu Tuyết hai mặt nhìn nhau, hai thứ này nếu là bị lấy đi, giống như hồn phách trong người bị hút đi một nửa.

Cuối cùng không còn cách nào, nàng đem một bảo đao mỏng đỏ nộp lên trên cùng Thanh Sương danh kiếm.

Trong hồ dòng nước có chút chắp lên, hình thành thông đạo giống như vòng xoáy, đem một chiếc thuyền con chở bốn người nuốt xuống cực nhanh.

Tại trải qua một trận lay động mãnh liệt cùng băng lãnh thấu xương khi bị nước hồ nuốt vào, khi các nàng tỉnh lại, phát hiện bản thân thế mà đứng tại một mảnh đất cát hoang sơ.

Mặt trời lặn xuống dưới sông dài, ngân sắc vô hạn chiếu ra ánh sáng yếu ớt, theo núi cát lưu động cuồng phong, khiến người ta hoàn toàn không phân biệt được phương hướng

Cát bị gió cuốn lên đập đánh gương mặt của các nàng, nhất thời có một chút đau. Nguyễn Minh Châu nói chuyện khe hở, lại ăn một miệng đầy cát, nàng phi một tiếng, "Không ngờ lội đến bí cảnh, còn có thể tìm tới mùi vị của quê quán."

Nhìn xem Bạch Tô sư tỷ da mịn thịt mềm bị thổi đến không mở ra được con mắt, Nguyễn Minh Châu đem một tầng áo mỏng bên ngoài cùng cởi xuống, quấn vài vòng quanh mũi miệng của nàng, chỉ để cho nàng lộ ra một đôi mắt.

Bốn người miễn cưỡng trốn đến một chỗ cản gió, miễn cưỡng thở một cái, Lâm Tầm Chân ngồi xổm trên mặt đất, bày một khối địa đồ ---- ---- đây là vật duy nhất các nàng mang vào từ ngoại giới.

Trong địa đồ, phác hoạ ra hình dạng bốn vùng đất lớn. Tận cùng phía nam là đất cát, phía tây cùng mặt phía bắc bị rừng rậm bao quanh, như đi hướng đông, thì là một phương thuỷ vực.

Trong đó nhiều chỗ trong rừng sâu được bút đỏ khoanh lại, đoán chừng chính là những trận đấu cần đánh để cầm tới tín vật. Nghe nói đánh dấu bên trên là đường vân của Thái Sơ Cảnh, rất dễ phân biệt.

Số lượng tín vật là bằng một nửa số đội---- ---- nói ngắn gọn, tương đương tàn khốc, cần lại đào thải một nửa số người.

Trên bản đồ khác tiêu mấy hàng Chu chữ, 【 Sau khi lấy được tín vật, trở về theo đường cũ, có thể ra bí cảnh. 】

"Chỗ này thực sự quá cằn cỗi, cỏ cây đều đứng không vững gót chân, nước cũng không bám vào chỗ." đầu ngón tay Lâm Tầm Chân không ngưng ra được một chút nước , đủ để chứng minh không khí nơi này khô ráo đến cực điểm.

Việc cấp bách, là như thế nào đi ra khỏi mảnh đất cát này.

Khanh Chu Tuyết nhìn một mảnh mặt trời đỏ sắp lặn ở phương xa, nàng có thể cảm giác khí lạnh sắp tới, "Ban đêm có thể đi đường a."

Nguyễn Minh Châu một bên gạt bỏ quần áo Khanh Chu Tuyết, vừa đem đầu của nàng gói thành cái bánh chưng thứ hai, "Bằng vào kinh nhiệm ăn bão cát nhiều năm của ta, đi loạn ban đêm dễ dàng phơi thây hoang dã, bất quá cũng có thể nhìn ngôi sao để phân biệt hướng. Tốt hơn nhiều so với ban ngày."

Vào ban ngày, theo gió lên, địa hình cồn cát cũng đang không ngừng biến hóa. Càng chớ nói cuồng phong gào thét ban đêm, người hành tẩu ở trong đó rất dễ bị lạc phương hướng.

Nhưng là vào ban ngày không nhìn thấy ngôi sao, đây là điều kiện càng hà khắc hơn.

Các nàng không biết những đội ngũ khác phải chăng trực tiếp rơi vào trong rừng rậm, nếu như thế, các nàng bắt đầu liền mười phần bất lợi.

Sau một phen trao đổi, các nàng quyết định bốc lên nguy hiểm mà đi.

Ba người đều bắt chước Nguyễn Minh Châu, lấy vải vóc bọc lấy miệng mũi bản thân, một bước một cái hố cát, đón lấy cuồng phong trong đêm, đi thành một hàng, giống như là bầy sói kết bạn mà đi trên sống lưng cồn cát.

Đến lúc nguồn sáng cuối cùng nơi chân trời tiêu tán.

Đêm lạnh như băng, lạnh thấu xương tủy. Ngoại trừ Khanh Chu Tuyết có linh căn thích ứng giá lạnh, ba người còn lại đều là run lẩy bẩy, Nguyễn Minh Châu cố gắng tụ một năm lửa trên đầu ngón tay để sưởi ấm, kết quả đi chưa được mấy bước cũng sẽ bị gió lớn thổi tắt.

"Ngươi... Các ngươi có nghe thấy âm thanh dị thường nào không?" Bạch Tô che kín quần áo, thanh âm cũng lạnh đến phát run.

Khanh Chu Tuyết bước chân dừng lại, hồi nhỏ sống với tai họa như hình với bóng khiến nàng ma luyện ra một loại trực giác, hiện tại nàng luôn cảm thấy chung quanh không phải chỉ có một đoàn người các nàng.

Đến lúc tiếng sói tru buồn bã từ phía bắc vang lên, nhất hô bách ứng, liên tiếp. Sau lưng truyền đến một chút tiếng vang sột sột soạt soạt, không xa không gần, tựa hồ đuổi theo.

Các nàng sững sờ, toàn bộ dừng lại, ngắm nhìn bốn phía, một đôi lại một đôi thú mắt từ nơi bóng tối mở ra, sáng như quỷ hỏa. Khẽ đếm cẩn thận, lại có hơn hai mươi thớt.

Đó là cái gì? Cảm giác quen thuộc vô hình để lòng Nguyễn Minh Châu căng thẳng, mượn từ một cái chớp mắt ánh lửa, thấy rõ răng nanh của dã thú sâm nhiên.

Kia là bá chủ của cánh hoang mạc, ác mộng mà người đi đường trốn không thoát---- ---- sói cát.

_Cũng may là kịp để làm quà năm mới hehe_ Chúc các bạn FA năm mới vui vẻ, còn mấy đứa có người yêu rồi thì thôi :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip