Edit Bjyx London Nhung Dem Khong Ngu Chuong 25 Tro Choi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mặt trời ló dạng, Tiêu Chiến trở mình.

"Anh tỉnh rồi à?" Tiêu Chiến híp mắt, thấy Vương Nhất Bác mở mắt nhìn mình.

"Có muốn ngủ thêm một chút không?" Vương Nhất Bác dùng trán chạm vào trán Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quay mặt ra, đôi mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. "Em thật sự là Vương Nhất Bác sao?"

Vương Nhất Bác cười khẽ, "Đương nhiên là em, không tin có thể cắn em một cái."

"Chuyện xảy ra tối hôm qua đều không phải là ảo giác sao?" Tiêu Chiến dường như có chút khẩn trương hỏi.

"Không phải ảo giác đâu, bảo bối." Vương Nhất Bác đặt bàn tay lên đầu Tiêu Chiến, sờ như sờ một đứa nhỏ, sau đó dùng ngón tay cái gãi gãi trán Tiêu Chiến.

"Vậy sao em vẫn còn ở đây, em không sợ sao?" Tiêu Chiến nói xong, liền muốn thoát khỏi vòng tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giữ chặt Tiêu Chiến: "Em sợ cái gì, điều em sợ nhất chính là Tiêu Chiến nói chia tay với em. Những thứ khác em không sợ."

"Vương Nhất Bác, em tỉnh táo chút đi. Bên ngoài còn nhiều người bình thường tốt hơn anh gấp vạn lần, em đừng mắc kẹt trong mối quan hệ này." Tiêu Chiến giả vờ bình tĩnh nói.

"Em chỉ thích Tiêu Chiến, em ngàn lần muốn mắc kẹt ở đây với anh." Vương Nhất Bác dùng sức ôm lấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến rất thích cảm giác được ôm chặt, nó khiến anh rất có cảm giác an toàn. Anh cũng không muốn rời khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, ôm anh đi, cứ như vậy ôm anh đi.

Họ một lần nữa kéo dài giấc ngủ.


Vương Nhất Bác tỉnh lại trước, cậu muốn vào bếp nấu chút đồ ăn cho hai người, nhưng lo lắng Tiêu Chiến tỉnh ngủ không nhìn thấy mình sẽ sốt ruột, liền ôm lấy Tiêu Chiến, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tiêu Chiến.

Chưa đầy mười phút sau, có lẽ nghe thấy tiếng kêu trong bụng Vương Nhất Bác nên Tiêu Chiến cũng tỉnh dậy.

"Nhất Bác, em đói rồi." Tiêu Chiến sờ sờ bụng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có chút xấu hổ, "Em ra ngoài nấu chút đồ ăn cho chúng ta, anh muốn ăn gì?"

"Sao cũng được, tuỳ em." Tiêu Chiến nói, tay lại vòng quanh eo Vương Nhất Bác, không cho cậu nhúc nhích.

"Ôm anh cùng đi." Tay Vương Nhất Bác xuyên qua cánh tay Tiêu Chiến, đỡ mông anh ôm anh vào lòng. Tiêu Chiến dựa vào vai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vừa đi, cậu vừa bật đèn hành lang, đèn phòng khách, đèn phòng bếp.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến lên quầy bar, sau đó xoay người mở tủ lạnh, nhìn thấy bên trong còn hơn nửa cái pizza, cùng mấy hộp đồ ăn mang về. Là cửa hàng lần trước gọi đồ ăn mang về cho Tiêu Chiến, đã nhiều ngày rồi nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa vứt đi. Vương Nhất Bác định giả vờ như không thấy.

"Hay là chúng ta hâm nóng pizza này để ăn nhanh hơn nhé." Vương Nhất Bác lấy pizza ra hỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật đầu.

Sau đó Vương Nhất Bác lấy giấy bạc dùng cho lò nướng ra, trải trên khay nướng, bỏ toàn bộ số pizza còn lại vào. Làm xong những thứ này, cậu rót hai ly nước cho Tiêu Chiến và mình, đưa cho Tiêu Chiến rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.

Ngôi nhà đột nhiên im lặng, chỉ còn lại âm thanh nho nhỏ của lò nướng.


"E hèm", Vương Nhất Bác cố gắng xoa dịu bầu không khí. "Chiến Chiến, anh còn nhớ tháp loa Babel mà trước đó chúng ta đã xem ở Tate Modern không?"

"Nhớ", Tiêu Chiến trả lời. Có thể do chỗ ngồi ở quầy bar không có chỗ dựa, Tiêu Chiến nhón chân nhảy xuống, đi chân trần đến bên sô pha, ôm con thỏ Jellycat to lớn ngồi xuống.

Vương Nhất Bác thấy thế, cũng ngồi xuống sô pha theo Tiêu Chiến.

"Câu chuyện tháp Babel, vì ngôn ngữ không giống nhau nên đã có một sự hiểu lầm trong giao tiếp. Em nghĩ rằng cả hai chúng ta cần giao tiếp, nếu không chúng ta sẽ hiểu lầm lẫn nhau, hiểu lầm sẽ dẫn đến cãi nhau." Vương Nhất Bác cũng ôm một cái gối ôm, uyển chuyển nói.

Tiêu Chiến ừ một tiếng, tỏ vẻ nghe vào.

Vương Nhất Bác nói tiếp, "Vậy bây giờ chúng ta chơi một trò chơi đi, mỗi người sẽ hỏi nhau một câu hỏi, sau đó đối phương trả lời."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nói: "Anh chưa biết sẽ hỏi gì, em hỏi trước đi."

"Vậy em hỏi trước." Vương Nhất Bác ngồi thẳng người, giống như câu hỏi này cần được trả lời nghiêm túc.

"Ừm."

"Thoả thuận trước, nếu câu hỏi mà anh không muốn trả lời thì anh không cần trả lời, không miễn cưỡng." Vương Nhất Bác nói, "Nhưng nếu lựa chọn trả lời, chúng ta phải nói sự thật, được không?"

"Được, biết rồi." Tiêu Chiến tựa cằm lên đầu thỏ.

"Vậy em hỏi nhé." Vương Nhất Bác chậm lại: "Gần đây đã xảy ra chuyện gì khiến anh đột nhiên muốn chia tay với em?"

Tiêu Chiến nghe được hai chữ "chia tay", trái tim như bị túm lấy, cơ thể tê liệt như bị điện giật. Anh nhíu mày, nói: "Ngày hôm trước anh gặp lại bạn trai cũ làm anh nhớ lại những việc trước đây. Anh nghĩ không nên trì hoãn em nênmuốn chia tay."

Tại sao Vương Nhất Bác không khó chịu khi nghe được hai chữ "chia tay"? Những người yêu quá sâu đậm, không thể nghe thấy hai từ này. Cậu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Vậy thái độ của anh đối với anh ta như thế nào? Anh có ghét anh ta không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Anh không ghét. Anh có chút cảm giác tiêu cực với anh ta nhưng không xem là ghét. Bởi vì anh nghĩ rằng chia tay là một điều rất bình thường, tất cả mọi người có cuộc sống riêng của họ, không thể vì người khácmà thay đổi cuộc sống của mình để nhượng bộ. Điều duy nhất anh không thích anh ta là anh ta nói anh ta sợ anh. Anh thực sự rất buồn, và anh đang nghĩ, cả hai cũng không phải là bạn đời của nhau, tại sao anh ấy lại sợ."

Tiêu Chiến chậm lại, nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác rồi nói tiếp: "Nhưng sau đó anh nghĩ lại, mặc dù chúng ta đang sống và làm việc ở Anh, một nơi có hiểu biết sâu rộng về sức khỏe tâm thần, nhưng không phải ai cũng hiểu biết và thông cảm với chứng trầm cảm. Không thể bắt người khác phải quan tâm và thấu hiểu cho mình được."

Ánh mắt Tiêu Chiến trống rỗng, giống như đang kể một câu chuyện xa vời. "Chỉ là, có thể bởi vì khoảng thời gian đó quá khó khăn. Sự xuất hiện của anh ta giống như đồng hồ báo thức nhắc nhở anh về những điều trước đây. Anh không muốn nhìn thấy anh ta một lần nào nữa, thậm chí không muốn biết bất kỳ tin tức gì, hy vọng anh ta có thể biến mất mãi mãi trong thế giới của anh. Anh không muốn đề cập đến tên tiếng Trung của anh cũng vì điều này. Khi anh mới đến Luân Đôn để học, anh luôn sử dụng tên tiếng Trung, và anh ấy đã luôn luôn gọi anh là Xiao, hoặc Zhan. Cả trường đều biết rằng có một sinh viên Trung Quốc tên là Zhan Xiao và một sinh viên Trung Quốc khác, Xu Gao, là một cặp đôi đồng giới. Sau khi chia tay, anh nghe mọi người gọi anh là Xiao, anh cảm giác như muốn nôn theo phản xạ! Không phải vì cái tên, mà vì cái tên này liên quan đến ký ức đau đớn của anh."

Tiêu Chiến càng nói càng khổ sở, giọng thêm nghẹn ngào, "Ba mẹ anh, cũng gọi anh là Chiến Chiến."

Vương Nhất Bác không ngờ đằng sau cái tên còn có một câu chuyện như vậy. Cậu nhớ lại cái tên mà cậu gọi là Tiêu Chiến, cẩn thận nói: "Xin lỗi bảo bối, em không biết gọi tên tiếng Trung của anh sẽ nhắc anh về những ký ức xấu." Vương Nhất Bác rất ảo não, tại sao trước kia cậu ta lại tò mò về lý do Tiêu Chiến không thích người khác gọi tên tiếng Trung của anh như vậy.

"Không sao, em là ngoại lệ. Anh cũng không thấy khó chịu khi em gọi anh là Chiến Chiến. Anh đã cho em rất nhiều đặc quyền và ngoại lệ, Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nói tới đây, thoải mái nở nụ cười một chút, "Lúc anh giới thiệu với em anh tên là Tiêu Chiến, chính là muốn thử xem anh còn phản cảm hay không. Sau đó anh phát hiện ra dường như không phản cảm. Thật kỳ lạ, em giống như tự nhiên sẽ mang lại cho anh cảm giác an toàn, khi em ở bên cạnh anh, anh sẽ không lo lắng."

Tiêu Chiến dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Em có hiểu cảm giác an toàn mà anh nói không? Chính là anh sẽ hoàn toàn không lo lắng lời nói của em, hành vi của em có hại với anh hay không. Nếu trừu tượng hơn một chút, em giống như một chiếc thùng chứa đầy bọt biển, dù cho anh có va vào thế nào cũng sẽ không đau."

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói như vậy, trong lòng trở nên rất ấm áp. Cậu đến gần Tiêu Chiến, ôm lấy bả vai anh. Cảm thấy không đủ, cậu dùng trán cọ cọ vào thái dương của anh, giống như động vật nhỏ muốn lấy lòng người khác.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho ngứa ngáy, giả vờ đẩy Vương Nhất Bác ra.

"Bệnh của anh, cũng là bởi vì những chuyện này gây ra sao?" Vương Nhất Bác thăm dò hỏi.

"Chắc là vậy. Từ khi ba mẹ nói những lời đó với anh, anh cảm thấy hơi khó chịu. Có lúc không thở được, nằm trên giường lăn qua lộn lại muốn khóc. Sau này chia tay, có một cảm giác rằng cả thế giới sẽ từ bỏ anh." Tiêu Chiến khẽ nức nở, nắm lấy tay mình, ngã trên cánh tay Vương Nhất Bác.

"Sau đó anh muốn chết, cảm thấy thế giới này không có gì đáng để lưu luyến, muốn tự làm hại bản thân, nhưng có lẽ từ trong thâm tâm anh đã yêu thích cái đẹp, cảm thấy rằng vết sẹo trên tay sẽ rất xấu xí nên theo bản năng sẽ tránh một số nơi lộ ra ngoài. Thường sẽ là tự cào vào bắp tay, sau đó nhìn máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống." Nói đến đây, Tiêu Chiến tự thấy buồn cười, cảm thấy mình có hơi thái quá.

Vương Nhất Bác không thấy buồn cười chút nào, cậu rất thương Tiêu Chiến. Cậu nhấc ống tay áo của Tiêu Chiến lên xem.

"Anh đến thẩm mỹ viện để xoá sẹo, sau khi quen biết em, anh đã đi xoá sẹo." Tiêu Chiến lấy ống tay áo xuống.

Vương Nhất Bác lại xắn ống tay áo lên, cũng không biết vết sẹo ở đâu, hôn lên từng tấc da thịt.

"Được rồi, không sao đâu." Tiêu Chiến né tránh, không muốn Vương Nhất Bác khó chịu như vậy. "Nhưng kỳ thật hiện tại anh đã tốt hơn rất nhiều, dù sao cũng đã qua hơn ba năm. Thuốc của anh cũng dần dần giảm đi, công việc của anh cũng có thể tiếp tục như bình thường, anh đã lâu không còn làm tổn thương bản thân mình nữa. Anh hẳn là sắp tốt lên. Vương Nhất Bác, chỉ là gặp lại Cao Tự, làm cho cân bằng của anh đột nhiên sụp đổ mà thôi."

"Anh đã một mình chịu đựng hơn ba năm sao?" Vương Nhất Bác dường như chỉ nghe thấy thời gian này, giọng nóicũng trở nên khàn khàn.

"Đúng vậy." Tiêu Chiến không cảm thấy có vấn đề gì.

"Bảo bối, vì sao em không gặp anh sớm hơn." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến thật chặt.

"Anh cũng muốn được gặp em sớm hơn." Tiêu Chiến ngược lại an ủi Vương Nhất Bác, vỗ vỗ lưng cậu. "Được rồi, em hỏi anh rồi, giờ đến lượt anh hỏi em."

"Ừm, anh hỏi đi." Vương Nhất Bác cảm thấy cổ họng đau rát.

"Ừm... Em nghĩ em thích anh ở điểm nào? Hay nói cách khác, anh có giá trị gì với em?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác đảo mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em thích mọi thứ của anh, em thích những ý tưởng thú vị của anh, thích cảm giác thư giãn khi ở bên anh, giống như sự lãng mạn mà chúng ta đã trải qua cùng nhau, giống như cách anh sắp xếp sinh nhật bất ngờ cho em ... Em cảm thấy nói không hết cũng không thể hoàn toàn rõ ràng, thích vấn đề này chính nó là rất trừu tượng."

"Giá trị", Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười cười. "Cũng giống như khi anh nói hiệu ứng cầu treo, thực sự. Anh đã cho em cảm giác an toàn ở Luân Đôn. Ai cũng sợ hãi và lo lắng về những điều kỳ lạ. Ví dụ, lần đầu tiên em đi xe buýt hai tầng, em sẽ lo lắng về việc xe buýt bị lật; Em sẽ sợ những con chuột trong tàu điện ngầm; Đây là lần đầu tiên em sống ở Anh, và em phụ thuộc vào việc anh nhắc nhở em về rất nhiều chi tiết trong cuộc sống. Em xem trên internet nói rằng mùa đông ở Anh là thời gian dễ trầm cảm cao nhất. Nhưng bây giờ em nhìn lại, em đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Em đã trải qua sinh nhật với anh, ăn miếng bánh cuối cùng; Chúng ta đã đón Giáng sinh tại Covent garden, uống sô cô la nóng, và anh đồng ý làm bạn trai của em; Chúng ta cùng nhau xem phim, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau xem triển lãm, hôn nhau trên cáp treo, đón tuyết ở Luân Đôn ... Anh có nghĩ rằng những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau chỉ là hiệu ứng cầu treo không? Nhưng em đã rất nghiêm túc yêu anh."

Tiêu Chiến bất giác rơi nước mắt, anh chính là cần Vương Nhất Bác thẳng thắn, an toàn, và yêu thương vô điều kiện. "Nhất Bác, thực xin lỗi, lúc trước anh đã nói trong lúc tức giận, lúc ấy anh quá kích động."

"Không sao bảo bối, hôm nay chúng ta nói ra sẽ không sao, xem ra cách trao đổi hôm nay rất có hiệu quả." Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, vuốt ve ngón tay anh.

"Anh còn điều gì muốn hỏi em nữa không?" Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, kỳ thật cũng không có gì để hỏi. "Vậy em còn có chuyện gì chưa nói cho anh biếtkhông?"

Vương Nhất Bác vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra chuyện gì chưa nói với Tiêu Chiến, bởi vì cậu chưa bao giờ cóbí mật với Tiêu Chiến. Một lát sau, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng nghĩ đến một việc có thể nói: "Hôm trước em đi trượt ván, có mấy người bạn thấy em có tâm sự, nghĩ rằng em đang lo lắng về công việc. Một người bạn bảo emđến lớp học trượt ván mà cậu ta mở để dạy trượt ván, đồng thời có thể giúp em xin được giấy phép lao động."

Tiêu Chiến nghe xong kinh ngạc há to miệng, "Em có đồng ý không?"

"Đương nhiên em không đồng ý, em sẽ tiếp tục tìm việc làm."

"Em làm anh giật mình, Nhất Bác, em phải quý trọng danh dự của em. Ý anh không phải là làm một huấn luyện viên trượt ván là xấu, nhưng em hoàn toàn có thể tìm được một công việc tốt hơn, đừng vội vàng đưa ra quyết định." Tiêu Chiến vỗ vỗ ngực, là hành động tự trấn an mình.

"Em sẽ, anh yên tâm." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, luôn rất dịu dàng.

Tiêu Chiến không nói gì, cũng không nhìn Vương Nhất Bác. Một lúc sau, anh nói: "Nhất Bác, sao em không về nước? Công việc trong nước dễ tìm hơn nhiều so với ở Luân Đôn."

Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc mới nói: "Tiêu Chiến, anh không cần phải luôn suy nghĩ cho người khác, anh suy nghĩ cho mình nhiều hơn được không? Giống như Cao Tự, anh ta biết rõ anh không ổn nên mới bỏ anh mà đi, vì sao anh còn muốn vì anh ta mà suy nghĩ biện giải cho anh ta. Nếu anh ta làm cho anh không thoải mái, đó là lỗi của anhta. Đừng đổ hết trách nhiệm về mình, nó sẽ chỉ làm anh dằn vặt hơn thôi." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, "Chiến Chiến, anh nói cho em biết, anh có muốn em ở lại không?"

Tình cảm cần hai bên cùng duy trì, Vương Nhất Bác cũng cần Tiêu Chiến kiên định, rõ ràng tỏ thái độ. Tiêu Chiến có muốn cậu ở lại hay không, ý tứ là, rốt cuộc có muốn ở bên nhau hay không.

Tiêu Chiến nghe được những lời này của Vương Nhất Bác, anh như thực sự thức tỉnh. Trước đó bác sĩ tâm lý cũng từng nói những lời tương tự với Tiêu Chiến, nhưng tính cách của Tiêu Chiến cho tới nay đều là suy nghĩ trước cảm thụ của người khác, rất khó thay đổi. Mãi đến hôm nay khi Vương Nhất Bác nói ra, Tiêu Chiến mới cảm thấy mình cần phải thay đổi. Thay đổi, mới có thể làm cho mình dễ chịu, mới có thể ở bên Vương Nhất Bác trong trạng thái tốt hơn.

Đôi mắt to của Tiêu Chiến rưng rưng nước mắt, mím môi, vừa như làm nũng vừa như ủy khuất nói: "Anh muốn em ở lại, em ở lại đi Vương Nhất Bác." Nói xong, cả người anh ngồi trên người Vương Nhất Bác, mặt gác trên vai Vương Nhất Bác khóc lên.

Vương Nhất Bác thực sự rất vui khi nghe câu trả lời này, theo lưng Tiêu Chiến, từng chút từng chút trấn an anh.


Bọn họ cứ như vậy ngồi ôm nhau một hồi lâu. Đột nhiên, họ ngửi thấy mùi khét. Hai người nhìn nhau, "Pizza nướng bao lâu rồi?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Xong rồi, chắc là nướng nửa tiếng rồi." Tiêu Chiến vẫn còn nức nở, nói.

"Ha ha ha", Vương Nhất Bác không nhịn được cười. "Bỏ đi, em đi nấu mì." Nói xong bèn muốn đứng lên.

"Đồ ăn lần trước em đặt cho anh vẫn còn trong tủ lạnh, hay là hâm nóng cái đó ăn đi."

"Đã mấy ngày rồi, Tiêu Chiến, anh nghĩ rằng tủ lạnh là vạn năng sao?"

"Anh không muốn vứt chúng đi, anh còn nghĩ đây là thứ cuối cùng em để lại cho anh." Nói đến đây, Tiêu Chiến lại cảm thấy có lỗi.

"Ngốc", Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói, nhưng trong lòng có chút chua xót. "Em sẽ không rời xa anh, Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến luôn ở bên nhau. Anh biết chưa?"

"Biết rồi." Tiêu Chiến trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip