Ngay cả khi lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Felix dường như không nhận ra rằng những người chăm sóc không chỉ chăm sóc em khi em nhỏ, đôi khi ngay cả khi em lớn em cũng không có cơ hội tự chăm sóc bản thân.


—————————————



i.

Felix đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng em vẫn chưa thể ngừng luyện tập được. Em phải làm cho điệu nhảy này thật hoàn hảo.

Em đang nhảy được nửa chừng thì cánh cửa mở ra. Minho đứng ở ngưỡng cửa, hai tay khoanh trước ngực. Người lớn hơn trông có vẻ nghiêm nghị, vì vậy Felix ngay lập tức tắt nhạc.

"Lee Felix. Em có biết bây giờ là mấy giờ không?" Minho nhướn mày nói.

"Ừmm, không ạ." Felix nói, cố né tránh ánh mắt của Minho. Em bắt đầu luyện tập từ 8 giờ tối, nhưng em không theo dõi chính xác thời gian.

"Đã gần nửa đêm rồi. Em làm bọn anh lo phát ốm, em không thể luyện tập lâu như vậy đâu Lixie." Minho nói, cuối cùng biểu cảm của anh cũng dịu lại.

Ồ, đã khá muộn rồi. Nhưng em không thể ngừng tập luyện, em vẫn còn một vài chỗ cần sửa.

"Xin lỗi, Hyung. Em sẽ nhảy thêm vài lần nữa rồi về ngay." Felix nói, cười bẽn lẽn. Em rút điện thoại bật nhạc lên.

"Không, em sẽ về nhà ngay lập tức." Minho nói, ôm lấy lưng Felix và vác lên vai.

Đó không phải là việc mà Minho có thể quyết định, em nghĩ trong đầu. Em sẽ chỉ tập lại bài này thêm một lần nữa thôi.

"Hyung, em chỉ tập một lần nữa thôi, được không ạ?" Felix hỏi.

Minho ra hiệu trước khi dễ dàng bế em lên. Anh đặt Felix lên hông và đi ra khỏi phòng.

"Hyung, thả em xuống. Em phải luyện tập. Em không nhỏ." Felix phản đối, cố gắng ngọ nguậy để tuột xuống.

Người lớn hơn chỉ siết chặt vòng tay hơn, không để ý đến sự phản đối của em. Đã muộn rồi và rõ ràng là Felix đã kiệt sức.

"Dù lớn hay nhỏ thì em vẫn là em bé của anh. Bây giờ đừng có than vãn nữa, chúng ta cần tắm rửa sạch sẽ cho em và lên giường," Minho nói, hôn lên trán Felix.

Felix chỉ thở dài, gục đầu vào vai Minho. Không có cửa để thắng được Minho, anh ấy quá ư là cứng đầu.


ii.

"Pffft. Bạn lem luốc quá, Lix" Seungmin cười khúc khích, rút ​​khăn lau ra. Cậu nhẹ nhàng lau xi-rô trên mặt Felix. Em rên rỉ phản đối và cố vùng vẫy tránh đi. "Yên nào." Seungmin mắng, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Felix.

"Tớ có thể tự làm được." Felix càu nhàu, vẫn loay hoay né đi.

"Yongbok, hãy để Seungmin làm việc của cậu ấy đi." Changbin nói từ chỗ anh ấy đang rửa bát đĩa.

Em biết rằng mình không nên làm trái ý Hyung của mình, vì vậy em chỉ càu nhàu và ngồi yên cho Seungmin.

Khi Seungmin đã lau xong, cậu cầm chiếc nĩa của em lên. Tập trung vào việc cho Felix ăn.

"Tớ có thể tự ăn được." Felix nói, cố lấy lại cái nĩa.

"Để tớ, bạn lại làm rối tung lên mất thôi," Seungmin nói, ghim một miếng bánh kếp bằng nĩa. Đưa nó lên miệng Felix.

Cả hai đã tổ chức một cuộc thi nhìn chằm chằm vào nhau. Sau khoảng một phút, Felix ra dấu bất lực và há miệng. Bĩu môi trước ánh mắt hài lòng của Seungmin.


iii.

Felix kêu lên một tiếng bất mãn khi em đột nhiên bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

"Thả em xuống." Em rên rỉ, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của người đang ôm mình.

"Chức năng điều khiển vận động của em không hoạt động vào lúc này, nên là không có chuyện anh thả em xuống đâu." Hyunjin nói, siết chặt lấy bé little đang vặn vẹo.

Được rồi, có thể khả năng điều khiển vận động của Felix không được chính xác cho lắm, nhưng em vẫn có thể đi lại. Chỉ là hơi chập chững một chút. Em không cần Hyunjin bế em.

Nhưng than ôi, dù Felix có vặn vẹo thế nào thì Hyunjin cũng không chịu buông ra. Felix thầm nguyền rủa rằng thật bất công khi những người chăm sóc lại có một loại siêu sức mạnh nào đó.

Vì vậy, cậu bé chỉ chấp nhận số phận của mình và để cho người lớn hơn bế. Không có cách nào để em có thể thắng được.


iv.

"Hyung, em không cần." Felix nói, khoanh tay trước ngực. Em không nhỏ, em không cần.

"Felix, muộn rồi, chúng ta phải đi ngủ. Nằm xuống nào, anh sẽ làm thật nhanh thôi." Chan nói, giơ tay lên vuốt mặt. Anh biết Felix ghét thay đồ, nhưng em chưa bao giờ thẳng thừng từ chối như lúc này.

"Em lớn, em không cần." Felix giậm chân nói.

Chan nhướn mày trước câu đó, chắc chắn Felix không hành động giống như đang lớn một chút nào.

"Lix, hoặc là em đến đây và tự nằm xuống. Hoặc anh sẽ buộc em phải làm thế." Chan nghiêm khắc nói. Anh ghét phải ép buộc Felix làm những việc mà em không muốn, nhưng anh không thể để Felix ngủ mà không được bảo vệ.

Ngay cả khi em lớn, em vẫn gặp tai nạn vào ban đêm. Chuyện này không có gì mới, vì vậy Chan đã rất ngạc nhiên khi đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của Felix đẫm lệ.

"Em bé, anh xin lỗi. Có phải anh quá nghiêm khắc không?" Chan hỏi, giọng đầy quan tâm. Anh ôm chặt Felix trong vòng tay, đung đưa em qua lại.

"Không, chỉ là... Tại sao mọi người lại chăm sóc em nhiều như vậy." Felix sụt sịt nói.

Em đâu có nhỏ, tại sao mọi người lại chăm sóc em nhiều như vậy? Họ rõ ràng xứng đáng được nghỉ ngơi.

"Em bé, bọn anh luôn chăm sóc em mà. Ý em là gì?" Chan hỏi, nhíu mày lo lắng.

"Không phải thế. Em đang lớn mà sao mọi người vẫn cưng chiều em?" Felix hỏi, úp mặt vào ngực Chan.

Ôi không, có phải bọn họ hơi quá đà không?

"Anh rất xin lỗi, Felix. Bọn anh chiều chuộng em quá sao? Bọn anh sẽ dừng lại nếu nó đi quá giới hạn." Chan nói, nhẹ nhàng xoa lưng Felix.

Em không muốn mọi người dừng lại.

"Em thích. Chỉ là các anh xứng đáng được nghỉ ngơi, mọi người đã chăm sóc em khi em nhỏ rồi, mọi người không cần phải làm thế khi em lớn." Felix thừa nhận, nấc cụt.

"Em bé. Nhìn anh này." Chan dịu dàng nói, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Felix. Buộc người nhỏ hơn nhìn vào mắt anh. "Cục cưng, em cần được chăm sóc nhiều như thế nào. Thì bọn anh với tư cách là những caregiver cũng cần chăm sóc ai đó nhiều như vậy. Caregiver không phải là một công việc, đó chỉ là bản chất của bọn anh."

"Ngay cả khi em lớn?" Felix hỏi, đôi mắt mở to và ngây thơ.

"Dù lớn hay nhỏ. Em vẫn luôn là em bé của mọi người. Bọn anh sẽ luôn chăm sóc em, bất kể điều gì đi chăng nữa." Chan nói, thơm lên mặt Felix. Em ngay lập tức bật cười khúc khích, em cảm thấy tốt hơn nhiều.

Những người chăm sóc không chỉ ở bên bạn khi bạn nhỏ, họ sẽ luôn luôn ở đây vì bạn.

"Giờ thì mặc bỉm cho em nhé." Chan nói, bế Felix lên trong vòng tay của anh.

"Nhưng, Hyung, em không cần." Felix rên rỉ, ngọ nguậy để tuột xuống.

"Nào, ngay lập tức. Trẻ sơ sinh đi ngủ với sự bảo vệ. Hãy lấy làm vui khi anh không quấn tã cho em." Chan nói, vỗ nhẹ vào mông của Felix.

Bé little chịu thua. Lại là một điều nữa mà em phải đầu hàng trước những người chăm sóc của em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip