***
Anh Vân nháy kèn xe trước cổng nhà, thằng Tí chạy lật đật ra ngoài để mở cổng, cô lái xe vào trong nhà, Ngọc An ẵm Văn Đông xuống xe mà đi vào nhà cùng cô."Ngọc Hoa, lên cô biểu", Anh Vân bế thằng bé Văn Đông trừ tay Ngọc An.Ngọc Hoa đang nấu ăn dưới bếp thì bỏ hết tất cả công việc ở bếp mà lật đật đi lên."Thưa cô ba cho gọi em", Ngọc Hoa liếc nhìn thấy Ngọc An đang ngồi cạnh Anh Vân thì có một chút tức giận trong lòng, nhưng cô ta nén lại trong người.Anh Vân đưa thằng bé Văn Đông qua cho Ngọc Hoa, cô ta đang đứng thì lại được cô đưa cho thằng nhỏ, cô ta ít nhiều có sự lúng túng."Em giữ Văn Đông chút đặng cô với chị Ngọc An đi công chuyện nghen"Ngọc Hoa không mấy vui vẻ với đứa nhỏ trên tay, tự dưng đâu ra mà đưa cô ta trông trẻ giùm vậy chứ, còn là con của người mà cô ta không ưa chút nào, Ngọc Hoa mím môi, cố nở ra một nụ cười giả trân mà gật đầu đồng ý."Dạ, cô ba cứ để em là được", Ngọc Hoa trả lời cô một cách thật trân nhất có thể.Ngọc An đưa cái giở đồ của Văn Đông qua cho Ngọc Hoa mà căn dặn cô ta mọi thứ để cô ta chăm sóc Văn Đông cho thật tốt, Ngọc Hoa rất thái độ nhưng lại không thể hiện ra ngoài mà tươi cười nhận lấy giỏ đồ."Nhờ cô làm như lời tui dặn nghen""Tui nhớ rồi"Anh Vân gật đầu "ừ" một tiếng rồi nắm tay Ngọc An mà đi, cái nắm tay này vô tình lại lọt vào mắt của Ngọc Hoa làm trong lòng cô ta chộn rộn không ít, cảm giác kì lạ lại sục sôi trong người cô ta."Đúng là hồ ly tinh", Ngọc Hoa dậm chân xuống đất rồi vứt giỏ đồ sang một bên, cô ta ẵm Văn Đông đi vào phòng.Ngọc An hưởng thụ cái nắm tay này của Anh Vân, trông nàng rất vui vẻ, nàng cứ cười miết từ lúc trong nhà đến khi đã đi ra tới ngoài xe nàng vẫn còn cười."Nắm đủ chưa?", Ngọc An giả vờ mà hỏi Anh Vân một câu.Anh Vân bỏ tay nàng ra, thôi không nắm nữa mà trả lời, "Đủ rồi"Anh Vân mở cửa xe cho nàng bước vào, cô lái xe đến chỗ hẹn với Anh Tuân, Anh Kiều và Ngọc Đoan.***
"Ai đời lại bỏ thứ của nợ này cho mình chăm nó vậy trời", Ngọc Hoa ẵm thằng nhỏ Văn Đông lên mà dỗ lấy dỗ để, thằng nhỏ lạ hơi nên không có chịu Ngọc Hoa dỗ, nó khóc ré lên làm cô ta nhức nhức cái đầu vô cùng.Cô ta đặt thằng nhỏ xuống, thôi không dỗ nó nữa, cô ta để nó tự khóc tự nín, không thèm để ý đến."Nhìn mắc ghét, mày với má mày y chang, chỉ biết quyến rũ cô Anh Vân thôi", cô ta nhéo cái má của Văn Đông làm thằng nhỏ khóc lên inh ỏi, thằng Tí chạy vào mở cửa phòng ra mà nhìn Ngọc Hoa."Mần chi mà thằng nhỏ khóc dữ thần vậy", thằng Tí chạy lại mà bồng Văn Đông lên rồi dỗ."Nó khóc, tui dỗ hoài không nín nên để nó nằm xuống đó chớ có mần gì đâu mà cậu hỏi tui?", Ngọc Hoa mang cái mặt tỉnh bơ mà trả lời thằng Tí."Thôi, dang ra giùm cái, để tui dỗ nó", Ngọc Hoa đẩy thằng Tí qua một bên, cô ta bồng Văn Đông lên rồi giả trân mà dỗ, thằng Tí thấy không có việc gì nên cũng đi ra ngoài."Mày nín cho tao nghen", Ngọc Hoa đánh Văn Đông vài cái, "Thứ ôn gì đâu"***
Anh Vân dắt tay nàng đi riêng ra, tách với đám người Anh Tuân mà đi một nơi khác, cô không muốn làm ảnh hưởng đến sự riêng tư của mình và Ngọc An."Coi bộ đi chung vậy, tình cảm hen", Anh Vân nhìn nàng mà thốt ra mấy lời nói làm người ta nổi da gà da vịt, nổi óc cục dựng đứng."Sến súa thiệt chứ", Ngọc An quay người lại mà đối diện với Anh Vân."Đừng có vậy coi, khó lắm tôi mới lãng mạng như Tây, em đừng làm tôi mất hứng"Một cơn gió thổi ngang qua, lay nhẹ vài ngọn tóc cùa Ngọc An đưa qua đưa lại, Anh Vân tiện tay mà vuốt lại tóc nàng.Ánh mắt cả hai chợt va vào nhau, sự yêu thương tuy không thể nói ra nhưng lại thấu hiểu qua đôi mắt, Anh Vân ân cần mà nhìn nàng, nàng bỗng e thẹn mà cúi mặt xuống, không còn là Ngọc An chê người khác sến súa, nàng bây giờ lại ngại ngùng trước mặt Anh Vân."Đôi mắt em rất đẹp, tôi say đắm nó từ lúc đầu nhìn thấy em, lúc em rưng rưng trước mụ đàn bà điên kia", Anh Vân nâng cằm nàng, cô chăm chú nhìn vào mắt nàng rồi lại nhìn môi nàng.Ngọc An vẫn cúi mặt xuống mà không nói gì, chỉ mỉm cười, hai má hơi ửng đỏ trong làn gió nhè nhẹ lướt ngang mặt."Sao em không nói gì?, tôi thích nghe giọng em lắm", Anh Vân chạm tay lên môi Ngọc An."Em không nói là tôi hôn em đó", ngón tay mơn trớn trên cánh môi đỏ.Ngọc An vẫn im lặng.Anh Vân nâng nhẹ cằm nàng, một nụ hôn ấm áp trong cái gió lạnh được truyền đến môi Ngọc An. Đoạn, một cơn đau nhói truyền đến lồng ngực nàng.-------Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip