Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tràdcucualeo

Kỳ Dụ còn chưa làm gì, Trương Giản Lan chạm vào như bị lửa đốt đem y đẩy ra, đồng thời độ ưa thích cũng tụt xuống thảm hại.

Hắn cảnh giác nhìn Kỳ Dụ, , hít một hơi thật sâu rồi dùng kiếm đánh y trở lại hình kiếm.

Xong rồi.

Lo lắng đến mức quên mất rằng tên này chán ghét mình.

Kỳ Dụ hoảng hốt không thôi.

Nếu Trương Giản Lan mặc kệ y, y chắc chắn sẽ chết.

Tầm nhìn rộng trước mặt giống như bị nhiễm nấm mốc, đen kịt từng chút một, Kỳ Dụ biết mình sắp chết, thanh kiếm run rẩy không thể khống chế.

Lúc này, một đôi bàn tay to lớn nhúng y vào trong kiếm trì sôi trào linh khí, một lát sau, vết đem bắt đầu tiêu tán, y lại có thể nhìn thấy lại.

Trương Giản Lan nửa quỳ bên cạnh ao kiếm, dùng kéo cắt thành từng mảnh những vật liệu cần thiết để Ngọc Hoành bổ sung tinh thần. Đó là những tài liệu cực kỳ quý hiếm, dùng những thứ đó để bổ sung linh lực cho mình, Kỳ Dụ ít nhất sẽ không cần phải bổ sung linh lực trong nửa tháng.

"Trương Giản Lan......" Kỳ Dụ có chút cảm động.

Sau khi Trương Giản Lan ném đi mảnh vật liệu cuối cùng, bước vào ao kiếm, nhặt thanh kiếm yêu quý của mình lên, lại thử tính dùng Ngọc Hành cắt lòng bàn tay mình.

Trong phút chốc máu tươi điên cuồng tuôn ra.

Nhưng Ngọc Hoành không hấp thu máu của hắn, điều đó có nghĩa là nó vẫn không chịu thừa nhận chủ nhân của mình.

Trên thực tế, không quan trọng có nhận chủ nhân của mình hay không, một thanh linh kiếm nhận chủ có nhiều kỹ năng hơn một thanh kiếm tâm linh không nhận chủ nhân chỉ là sẵn sàng để được kêu gọi.

Đối với những người kiếm tu thực sự coi kiếm là kiếm mà nói, họ không quan tâm ai sở hữu thanh kiếm, miễn là họ có thể cầm nó trong tay. Nhưng Trương Giản Lan thì khác, hắn luôn đặc biệt quan tâm đến việc Ngọc Hành có thể nhận hắn là chủ nhân của mình hay không.

Trương Giản Lan không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm Ngọc Hành một hồi, mới nhỏ giọng nói với y: "Bao kiếm của ngươi ta đã làm xong rồi, nhưng còn chưa đặt tên cho nó, ta cũng chưa nghĩ ra."

Kỳ Dụ: "Cái đầu tiên thì sao?"

Y nhớ rõ vỏ đầu tiên cũng không tên.

Ủa không đúng, có, y nhớ rõ lúc y biến hình trên thắt lưng có viết chữ, trên bao kiếm cũng khắc dòng chữ đó: "Trăng bạc."  Chẳng lẽ đó là tên của bao kiếm?

Nói hắn thẳng nam đúng không? Hắn còn có thể làm ra chi tiết tinh tế như vậy, tuy rằng là một thanh kiếm, nhưng hắn bỏ ra công sức cùng thời gian thật sự là không nói nên lời.

Lại nghĩ đến giá trị hảo cảm.

Chuyện vừa rồi của Kỳ Dụ khiến cho độ ưa thích của Trương Giản Lan hiện tại chỉ còn 10 điểm, điều này khiến Kỳ Dụ rất lo lắng, vốn đã khó tăng lên, lại lại giảm xuống.

Hắn muốn từ bỏ.

Dựa vào chính mình sẽ không thể chinh phục được.

Trong lúc đang lo lắng, Kỳ Dụ chợt nhìn thấy một vật đen tối trên mái nhà, giống như đám mây hoặc sương mù đen. Hmm... đã thấy thứ này ở đâu rồi nhỉ?

Kỳ Dụ tạm thời nghĩ không ra, , cho đến khi một bàn tay từ trong sương đen vươn ra, vẫy tay với y. Kỳ Dụ bỗng nhiên giật mình: "Nghiêm Xán Xán!?" Vừa thấy đến Nghiêm Xán Xán y lại cảm thấy độ hảo cảm của Trương Giản Lan được cứu rồi.

Đúng vậy!

Có khó khăn tìm mị ma a!

Ờ...nhưng...

Trong lúc nhất thời hưng phấn đã xìu xuống, Nghiêm Xán Xán này quá không đáng tin cậy, trước đó đã từng hứa hẹn, kết quả cho y leo cây nửa tháng, bây giờ lại đang làm gì?

Người nọ ở mặt trên tay đấm ngữ: "Ta, tới, báo, ân,."

Kỳ Dụ trong lòng trợn mắt: "Cám ơn, không cần."

Người nọ còn ra thủ ngữ: "Ân công yên tâm, ta đã đem lão sư của ta đến rồi."

Lão sư??

Hay đấy.

Lão sư của hắn là mị ma trứ danh Mạc Tiểu Lam, một trong những hậu cung của nhân vật chính, tuy nàng chỉ đóng một vai nhỏ nhưng mỗi khi đến lượt cô xuất hiện, cảnh tượng sẽ vô cùng gợi tình, nghe nói nhân vật chính đã từng bị làm cho nằm trên giường của nàng suốt ba ngày.

(Sao hồi kêu họ Thương mà giờ thành họ Mạc rồi)

Oa, nhân vật cấp cao.

Kỳ Dụ nhìn lên, liền thấy phía sau đống sương đen kia còn có một đám mây màu hồng.  Đó hẳn là Mạc Tiểu Lam, nàng quả nhiên là lão sư, nhan sắc bản thể đều lộ ra một vẻ không đứng đắn.

Kỳ Dụ kích động chịu không được, lòng nói mình đã được cứu rồi, vì thế nói: "Nghiêm Xán Xán, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là huynh đệ tốt của ta Kỳ Dụ! Từ giờ trở đi, nếu ta một miếng thịt thì sẽ không thiếu ngươi một ngụm canh!"

Nghiêm Xán Xán cười cười, nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: "Thật tốt nếu có thể giúp đỡ ân nhân của mình."

Lại nhìn Trương Giản Lan, hắn vẫn đang cầm kiếm nói chuyện với chính mình, cực kỳ chăm chú.

Kỳ Dụ đành phải nhìn yêu nữ màu hồng cầu cứu, chân thành hỏi: "Mạc lão sư, triệu chứng như của hắn nên chữa như thế nào?"

Mị ma không thuộc về nhân loại, cũng thuộc về sinh vật linh thể, có thể nghe được hắn nói chuyện.  Tương tự, một  mị ma chỉ cần nghĩ, cũng có thể làm khiến nhân loại không nghe được nàng nói chuyện, nhưng chỉ đối với mị ma cao cấp, loại Tân Thủ mới ra khỏi làng giống Nghiêm Xán Xá không có khả năng này.

Mạc Tiểu Lam nói chuyện, giọng nói trầm thấp rù quyến, dễ nghe đến có chút quá mức: "Yêu một thanh kiếm? Thật sự là một nam nhân thú vị...... Hơn nữa cả người hắn mạnh mẽ tinh lực thật sự khiến người ta thật thích......"

Nói xong nàng bắt đầu cười rộ lên, tiếng cười kia làm Kỳ Dụ nghe xong đỏ mặt, vì thế nói: "Lão sư...... Tình huống trước mắt tạm thời còn chưa nói trước được đâu, ngươi rụt rè chút đi."

Mạc Tiểu Lam nói: "Vậy ngươi muốn nô gia trị liệu cho hắn như thế nào đây?"

Kỳ Dụ đáp: "Rất đơn giản, để hắn yêu ngươi là được."

"Chỉ như vậy?" Mạc Tiểu Lam lại cười rộ lên, cười tràn đầy cười nhạo, chỉ là trong chốc lát, một bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh tự tin từ trong sương mù vươn ra, ra hiệu ba chữ: "Ba ngày là đủ cho nô gia rồi." 

Kỳ Dụ nghi hoặc: "Ngươi... chắc chắn chứ?"

Mạc Tiểu Lam cảm thấy khó chịu trước sự nghi ngờ của y: "Có vẻ như ngươi không tôn trọng ta lắm."

"Ách......" Kỳ Dụ sửng sốt hai giây, nịnh nọt nói: "Ta sao có thể làm như vậy? Ngươi là lão sư, có thể làm lão sư nhất định phải có kỹ năng đặc thù."

Mấy cuốn sách giáo khoa mị tộc màu hồng bị sương mù màu hồng ném ra: "Ngươi chọn... chọn một kịch bản ngươi thích. Hôm nay tâm tình của ta rất tốt, nhất định sẽ mở rộng tầm mắt ngươi."

Nghiêm Xán Xán nhanh chóng nhặt những cuốn sách lên, ôm chúng trong tay như thể tìm thấy một kho báu và đưa từng cuốn một cho Kỳ Dụ xem.

Cuốn sách đầu tiên 《 Vợ nhỏ chạy trốn của đạo trưởng bá đạo 》

 Kỳ Dụ: "???" "Đây là cái gì???"

Nghiêm xán xán: "Thế này thì sao ân nhân?"

Kỳ Dụ tức giận cười: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Nghiêm Xán Xán dứt khoát lấy ra cuốn thứ hai: 《 Phúc hắc / tiếu mị ma xinh đẹp của đạo trưởng 》

Kỳ Dụ: "......"

Nghiêm Xán Xán: "Cuốn này thì sao ân công?"

Đầu Kỳ Dụ đầy những vạch đen: "Không bằng lấy đại đi."

Nghiêm Xán Xán cung kính lấy ra cuốn sách thứ ba: 《 Tình yêu bị cấm đoán: không muốn đâu sư tôn》

"............"

Cảm ơn vì lời mời, tôi điên rồi. 

Kỳ Dụ không thể không bắt đầu tự hỏi liệu chủng tộc mị ma này là thật hay giả.

Nghiêm Xán Xán liên lần lượt đưa mấy cuốn sách cho Kỳ Dụ, nhưng Kỳ Dụ không trả lời gì cả, cứ thế cầm cuốn sách và hỏi một cách kỳ lạ:"Lão sư ơi, tại sao ân nhân không nói chuyện?"

Tính tình Mạc Tiểu Lam rất ngọt ngào, cất cuốn sách đi, nói: "Không nói lời thì quên nó đi. Hừm! Đi thôi!"

"Đừng!" Kỳ Dụ vội vàng kêu hai người, bất kể là la hay ngựa đều phải thử, thế là y ngẫu nhiên chọn một cuốn:"Chỉ có cuốn đó...Vợ..." Cái tên này khiến y xấu hổ, không thể nói thành tiếng: " Vợ nhỏ chạy trốn của đạo trưởng bá đạo ......"

Mạc Tiểu Lam ngọt ngào cười: "Được."

Kỳ Dụ hỏi: "Khi nào bắt đầu?"

Nàng xua tay nhỏ bé: "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, không bằng hôm nay." Nói xong làn khói hồng từ từ biến mất, Kỳ Dụ không khỏi thở dài: Còn rất chuyên nghiệp.

Chờ Kỳ Dụ gặp lại nàng lần nữa, đó là lúc Trương Giản Lan đang định đưa y đi luyện kiếm.

Nàng dường như đã thay đổi diện mạo,  thay đổi một thân giáo phục Thục Sơn, bộ giáo phục dường như quá nhỏ, nó ôm lấy những đường cong của nàng như thể chúng sẵn sàng lộ ra bất cứ lúc nào, trưởng thành đến mức khiến người ta phải đỏ mặt, khá giống với hình ảnh tuỳ tiện trước đây của nàng. 

Nàng đứng ở cửa Kiếm Các, nhất cử nhất động như một người phụ nữ xinh đẹp u oán đang chờ đợi chồng mình.

Kỳ Dụ giật mình: Hay lắm, quả nhiên là đồ hay.

Nghiêm Xán Xán nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ nhỏ và bắt đầu ghi chép lại cảnh này: "Lão sư đã đích thân dạy nó, ừm ... nhấn mạnh những điểm mấu chốt, đây là những gì sẽ được kiểm tra."

Trương Giản Lan đi thẳng tới.

Lúc này, một cơn gió khéo léo thổi lên, gió thổi tung chiếc váy bồng bềnh của người phụ nữ, để lộ đôi chân dài..... Từ từ, cốt truyện này sao lại giống như thấy ở đâu thì phải?

Kỳ Dụ nhìn về phía Nghiêm Xán Xán: "Có phải ngươi cũng từng làm như vậy hay không?"

Nghiêm Xán Xán gật đầu.

Kỳ Dụ: "......" Quả nhiên sư xuất đồng môn.

Trương Giản Lan mắt nhìn thẳng đi ngang qua nàng, thậm chí không liếc nhìn nàng một cái.

Bầu không khí yên tĩnh một lúc.

Trong nháy mắt có một tí xíu xấu hổ.

Mạc lão sư là người từng trải, không chút nghi ngờ, đuổi kịp Trương Giản Lan: "Phu quân......" Nàng kêu, kêu nũng nịu, không có một tia do dự.

Làm Kỳ Dụ ngốc luôn.

Trương Giản Lan nghe thấy giọng nói thì dừng lại, nhìn nàng, trước tiên nhìn tổng thể trang phục của nàng, thấy quần áo của nàng không đều đặn, liền hỏi: "Ngươi là đệ tử của đỉnh nào? Tại sao lại mặc đồng phục như vậy?"

Nàng đắm chìm trong vở kịch, không hề nghe hắn nói cái gì, thầm nghĩ: "Phu quân thật sự thật tàn nhẫn...... Lúc trước dùng nửa cái mạng của nô gia để cứu sống nàng...... Hiện giờ lại không nhớ rõ nô gia là ai...... Ta nợ nàng đã đành, phu quân nợ ta thì sao?" Nói chỉ chỉ vào trái tim mình, bi thống ra tiếng: "Chỗ này ngươi còn muốn lấy cái gì?"

Nhìn dáng vẻ vẫn là ngược văn.

Kỳ Dụ hít một hơi thật sâu, nếu tiếp tục cốt truyện này, y cảm thấy giây tiếp theo mình không cần hít thở sâu nữa mà sẽ cần thở oxy.

Trương Giản Lan cau mày thật sâu, nhìn nàng với vẻ ghê tởm cùng phản cảm, tuy rằng là vậy, hắn nghiêm túc trả lời: "Ta chỉ có một người vợ, và ta không biết ngươi."

"Không, đừng nói nữa. Nô gia biết phu quân yêu nàng..."

Trương Giản Lan: "......"

Mạc Tiểu Lam: "Vì sao? Trước đây ta và ngươi không phải yêu nhau nhiều như vậy sao?"

Trương Giản Lan cau mày đáp: "Ta chưa bao giờ yêu ai ngoại trừ vợ ta."

Mạc Tiểu Lam: "Mở miệng ngậm miệng đều là vợ ngươi? Vậy nô gia thì thế nào?? A? Xét về ngoại hình, dáng người hay địa vị? Nàng sao có thể so sánh với ta? Ngươi mù à? Phu quân?"

Trương Giản Lan hít sâu một hơi, tựa hồ có chút nóng nảy, có chút tức giận: "Tài chất của vợ ta tốt nhất trên đời, sao ngươi có thể tự tin so sánh với vợ ta?"

Mạc Tiểu Lam cười lạnh: "Nàng? Cũng chỉ là nô lệ thôi."

"......"

Kỳ Dụ cảm giác được Trương Giản Lan muốn rút kiếm, tay cầm chuôi kiếm dùng lực, nhưng Kỳ Dụ lại dùng sức đóng mình vào trong bao để ngăn cản hắn rút kiếm.

Mạc Tiểu Lam hoàn toàn không biết sự việc nghiêm trọng như thế nào, vẫn tiếp tục diễn xuất, may mắn thay kịch bản của nàng sắp kết cục.

Kỳ Dụ nhìn nàng nghẹn ngào ra tiếng: "Nhưng không sao đâu... Từ nay về sau, nô gia sẽ không bao giờ làm phiền hai người nữa..."

Trìu mến nhìn Trương Giản Lan hai giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, một lúc sau, lấy bàn tay nhỏ lau nước mắt, xì mũi lần nữa, run rẩy nói những lời nghẹn ngào: "Chung quy...... Vẫn là trả sai ......"

Nói xong nức nở một tiếng, dưới cái muốn nhìn ăn thịt đồng loại của Trương Giản Lan vừa chạy vừa thút thít.

Trong khoảng thời gian này, Kỳ Dụ toát mồ hôi lạnh.

Chỉ có Nghiêm Xán Xán đang trốn sang một bên là cảm động rơi nước mắt, lặng lẽ vỗ tay: "Hảo xuất sắc! Thật sự hảo xuất sắc! Không hổ là lão sư!"

Kỳ Dụ: "......"

Hắn múa bút thành văn bắt đầu ghi chú: "Chỗ này hẳn là nên rơi nước mắt, hai giọt nước mắt, rồi chạy thật nhanh để bên kia không nhìn thấy dư ảnh."

Kỳ Dụ nhìn chằm chằm hắn một hồi, nhịn không được nói: "Ta cảm thấy... ngươi ghi chép vô dụng, rất có thể là bởi vì sách giáo khoa cùng giáo viên có chút vấn đề, ngươi không thể tốt nghiệp."

Nghiêm Xán Xán: "Có vấn đề gì vậy?"

Kỳ Dụ: "IQ có vấn đề."

Tracucdualeo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip