Hxnn Tieu De Chuong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
|ZHIHU| [HÀNG XÓM NGỌT NGÀO] (Part 1)

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Cá không biết bay, vui lòng không tự ý repost

_____________________________________

Phó Hành Chu, người đứng đầu bảng xếp hạng trai đẹp. Không chỉ là sếp mà còn là hàng xóm của tôi.

Tôi cố tình mặc bộ đồ ngủ bằng ren màu đen để hạ gục anh trong một lần. Thế mà người ta mặt không đổi sắc, lạnh lùng bước đi TvT

" Phó Hành Chu nhất định là đã có bạn gái rồi! Thôi, tao không chơi nữa đâu."

Tin nhắn sáng lên " Tôi không có bạn gái."

Tôi nhìn kỹ lại, cảm giác xấu hổ dâng lên. Rõ ràng tôi gửi tin nhắn cho bạn thân, tại sao lại nhầm sang đương sự mất rồi???

1.

Màn đêm buông xuống, ánh nắng nhạt dần cùng vầng trăng treo trên cao.

Ở chợ đêm nhộn nhịp, Cao Điềm hạnh phúc nheo mắt lại.

"Ông chủ, cho tôi 20 xiên thịt dê nướng."

"Có ngay!"

Cuộc sống thật tốt đẹp làm sao. Cao Điềm vừa đi vừa ăn, lại cảm thán cuộc sống không cần phải tăng ca trực đêm thật là đỉnh cao quá mà.

Là một quản lý văn phòng hành chính, thời điểm bận rộn nhất của Cao Điềm chính là vào trước kì nghỉ. Vì lợi ích của nhân viên vào ngày 8/3, có thể coi như cô đã phải làm việc mệt như chó.

Sau khi phát xong sản phẩm chăm sóc da và bình dưỡng sinh, Cao Điềm trực tiếp xin nghỉ nguyên một ngày với tổng giám đốc.

Đi đến một góc nhỏ, mắt của cô mở to.

Cmn sốc quá!

Làm sao mà Phó Hành Chu lại ở đây? Tổng giám đốc – người vừa rồi còn ở văn phòng hỏi cô có cần đi khám bác sĩ hay không, bây giờ lại xuất hiện ở đây như một cái đèn đường không hợp phong cảnh. 

"Cao Điềm? Không khỏe? "sắc mặt Phó Hành Chu hơi trầm xuống.

Phàm là người lăn lộn đến vị trí tổng giám đốc, đều sĩ diện. Bị một nhân viên nhỏ lừa gạt, làm sao còn mặt mũi nữa.

Nhân viên hành chính thường xúc tiếp xúc với ông chủ lớn xin tiền, nhất định phải có giác ngộ.

Cao Điềm cười: "Tôi đau đầu, chóng mặt. Vừa rồi ở bệnh viện, bác sĩ nhìn tôi rồi bảo thiếu dinh dưỡng, quá gầy, cần phải tăng cân."

Phó Hành Chu không nói gì, im lặng dời tầm mắt đến cái bụng nhỏ hơi lồi lên của Cao Điềm.

Trên mặt cười hì hì, nhưng trong lòng Cao Điềm đã kêu cha mắng mẹ.

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy bụng của tiên nữ à?

Một lát sau, Phó Hành Chu nói: "Ừm."

Làn gió se lạnh nhẹ nhàng ập đến. Ha, Phó Hành Chu quả thật là cao thủ phá hủy tâm tình.

2.

Sau khi tạm biệt Phó Hành Chu, Cao Điềm còn chưa kịp suy nghĩ vì sao anh lại xuất hiện ở đây lại nhận được hung tin tiểu khu bị phong tỏa.

"Huhuu, tại sao chứ?" Cao Điềm điên cuồng lăn lộn trên giường, hai chân đá lung tung.

"Biết vậy đã không xin nghỉ phép rồi, cơ hội tốt như vậy mà lại bị chính bản thân bỏ lỡ. Huhuuu tiền lương của tôi ơi."

Cuộc sống đúng là biết trêu ngươi mà, cô liền khóc và hối hận về quyết định sai lầm của mình.

Âm thanh từ loa phát thanh đột ngột vang lên, một giọng nói trong trẻo lọt vào tai Cao Điềm.

"Xin chào tất cả chủ nhà cùng các bạn thuê trọ. Bởi vì dịch bệnh, tiểu khu bị niêm phong nên trong hai ngày tới hàng hóa có thể phân phối có chút chậm. Nếu các bạn có nhu cầu mua sắm, xin ra ngoài mua ngay. Tiểu khu sẽ bị khóa vào lúc 8h tối ngày 8 tháng 3, nghiêm cấm tất cả mọi người ra vào."

Cao Điềm ngây ngốc. Vốn muốn nghỉ ngơi nhưng mà trận chiến thật sự còn chưa bắt đầu.

Khi Cao Điềm đến khu mua sắm mới phát hiện ra rằng có vài người, ngay cả cơ hội tham gia chiến đấu cũng không có.

Tất cả rau củ trong quầy hàng thực phẩm đều trống rỗng. Khu vực đồ đóng hộp chỉ còn lại hơn mười gói dưa chua. Bằng sự quật cường cuối cùng của một người dân Trung Quốc, Cao Điềm liền tìm được một túi gạo nhỏ chưa đến năm cân trong khu vực ngũ cốc và dầu gạo sau đó liền rưng rưng mua về nhà.

"Quên đi, vẫn là học tập dáng người tiểu mỹ nữ tỷ tỷ đi, như vậy sẽ không còn đói bụng."

Nhưng, sự ảnh hưởng của tin tức thật quá lớn mà.

Sau khi tin tức về việc khu dân cư bị phong tỏa, điện thoại di động liền được bao phủ bởi thật nhiều đồ ăn ngon.

Nửa tiếng sau, Cao Điềm kêu rên: "Aaaa! Tôi muốn ăn lẩu thịt bò đậu hũ rau cải quá đi!! "

Cô không đóng cửa sổ, hai phút sau, tòa nhà đối diện liền có âm thanh của đàn nhị, giai điệu buồn bã, người biểu diễn đau khổ hát: "Tôi sống rất buồn, liền kéo một đoạn nhạc Chopin trong mưa~"

Thật sự là khiến người nghe rơi lệ.

Năm phút sau, cánh cửa nhà cô bị gõ.

Cao Điềm rất tích cực đeo khẩu trang, lẩm bẩm: "Chắc là người xịt khuẩn đến rồi. "

Sau khi mở cửa cô chỉ nhìn thấy một túi nilon màu trắng, bên trong đặt thịt bò béo ngậy, đáy nồi lẩu là gia vị lẩu dầu cay với một nắm giá đỗ nhỏ, còn tốt bụng đặt cả chai nước sốt vừng.

Ngoài ra còn có lời nhắn nhỏ là: "Bạn hàng xóm bên cạnh cứ yên tâm ăn uống. Trong thời gian dịch bệnh hãy cùng nhau vượt qua khó khăn."

"Trời đất ơi, đây là hàng xóm thần tiên gì vậy." Cao Điềm hung hăng bái lạy cửa nhà bên cạnh.

"Ôi người hàng xóm nhiệt tình, chúc bạn cung hỷ phát tài!"

3.

Khi Cao Điềm nhét miếng thịt bò mềm mại vào miệng liền phát ra tiếng than thở thỏa mãn.

Sau đó còn hạ quyết tâm chờ dịch bệnh chấm dứt, nhất định phải kết bạn với hàng xóm.

Ngày đầu tiên bị cách ly ở nhà, Cao Điềm vô cùng kích động, vừa chơi điện thoại di động vừa xem phim đến ba giờ sáng mới đi ngủ.

Buổi sáng Cao Điềm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô không kiên nhẫn bắt máy, thế mà là cuộc gọi của Phó Hành Chu: "Cao Điềm, thân thể thế nào rồi? "

Tuy rằng thanh âm Phó Hành Chu dễ nghe, nhưng Cao Điềm không muốn động đậy. Thậm chí có chút khó chịu, ba giờ cô mới đi ngủ còn bây giờ mới có tám giờ.

"Tốt lắm, không có việc gì, cảm ơn!" Cao Điềm cúp điện thoại nhưng lại không ngủ được nữa.

Vừa vặn thấy bạn thân gửi tin nhắn, hỏi cô tình hình dịch bệnh. Cao Điềm thành thật kể, còn nói hôm nay xin nghỉ, kết quả trúng ngay dịch.

"Ha ha ha, Cao Điềm mày đúng là xui tận mạng mà. Cơ hội tốt như thế cũng không nắm chắc."

Cao Điềm khóc lóc, hét lớn về phía cửa sổ: " Dịch chó đáng ghét, tại ngươi mà ta kiếm tiền lương ít đi một ngày, ai bồi thường hả??!!! "

Năm phút sau, tin nhắn từ nhóm làm việc đưa ra thông báo @Toàn bộ nhóm, từ Phó Hành Chu: Các đồng nghiệp, bởi vì dịch bệnh đột ngột, dẫn đến một số nhân viên không thể đến làm việc kịp thời. Để làm việc tốt hơn, cho các nhân viên bị mắc kẹt trong nhà một ngày để điều chỉnh tâm lý, vẫn được trả lương để nghỉ ngơi một ngày; Ngoài ra, các đồng nghiệp kiên trì đi làm, cảm ơn bạn đã chăm chỉ, hôm nay gấp đôi tiền lương.

Trong nhóm liền có một trận hoan hô, cảm ơn, các loại biểu tình quỳ lạy ông chủ bay đầy trời.

Cô vui vẻ chụp ảnh gửi cho bạn thân và gọi điện thoại: "Thế nào? Phúc lợi của công ty quá tuyệt vời."

"Được được được, sếp mày quả thực là thần tiên." bên kia không tiếc lời khen ngợi.

Cao Điềm vỗ bàn một cái, cứng rắn: " Nói nhảm ít thôi, mau đội cho tao cái vương miện đi. "

"Mày bớt đi đồ ngốc"

Cao Điềm có một cuốc sống xa xỉ khi vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa xem phim truyền hình. Vốn định xuất hiện rạng rỡ trong cuộc họp video vào sáng mai. Nhưng chiếc giường mềm mại kia thực sự quá thơm, khiến cô không còn nhớ đến gì nữa.

"Chỉ còn mười phút nữa." Cao Điềm vội vàng rời giường trang điểm đầy đủ, vẻ mặt rạng rỡ ngồi trên giường cùng mọi người sayhi.

Cuộc họp chỉ còn mười phút nữa là xong, công việc của Cao Điềm hoàn toàn có thể hoàn thành trên giường. Nghĩ đến việc chút nữa phải tẩy trang, nhịn không được lớn tiếng kêu rên: " Bà đây thực sự không muốn dậy sớm trang điểm đâu, phiền quá mà huhuu! "

Đợi đến giữa trưa, Phó Hành Chu lại lên tiếng trong nhóm.

"Sau này sáng sớm không cần mở video, mọi người cứ báo cáo công việc bình thường là được rồi."

Đọc được tin nhắn này, Cao Điềm nhẹ nhàng sờ sờ miệng mình: "Chẳng lẽ miệng mình linh thế á? "

Thử lại lần nữa nào! Cao Điềm nắm tay lấy hết dũng khí lớn tiếng ước nguyện: "Cho tôi xem tiểu ca ca đẹp trai đi mò. "

Đây chẳng qua chỉ là Cao Điềm tùy tiện nói, cũng không để trong lòng.

Nhưng buổi trưa lúc lướt vòng bạn bè. Nhìn thấy Phó Hành Chu ngàn năm ẩn dật lại đăng một tấm ảnh tự chụp lên vòng bạn bè. Tuy không có biểu tình gì cũng đủ khiến nhiều cô mê muội.

Cao Điềm theo bản năng muốn lưu lại: "Giữ liêm sỉ chút đi Cao Điềm!"

"Cái này cũng quá kì lạ đi, ông chủ, tôi không phải thành tâm mắng anh, tôi chỉ muốn kiểm tra một chút."

Cô hắng giọng, lớn tiếng hét lên: Phó Hành Chu là một con chó, đối xử với nhân viên cũng quá khắt khe, đáng đời không có bạn gái. "

Cuối cùng, giọng nói của cô thấp xuống: "Nếu miệng tôi linh đến vậy, xin vui lòng để cho Phó Hành Chu trở thành nô lệ của tôi!"

Nhưng trong vòng không quá ba mươi giây, điện thoại của Phó Hành Chu liền tới.

Cao Điềm che miệng thán phục: "Không phải không phải không phải, đừng là họa lớn, hy vọng điện thoại gọi tới là thăng chức tăng lương, không phải công việc! "

Bàn tay nhỏ bé run rẩy bấm nút nghe, liền nghe được Phó Hành Chu thân thiết an ủi: "Cao Điềm, báo cáo ngày hôm qua tính sai, làm việc phải nghiêm túc một chút. "

Đầu Cao Điềm đột nhiên ong lên, ngày hôm qua cô làm phương án hoạt động xin ngân sách, vừa vặn có thể hỏi một chút.

"Ông chủ, anh cảm thấy tháng năm chúng ta nên tổ chức một chuyến đi chơi, thi đấu thể thao, hay đi du lịch nông trại hai ngày?"

Cao Điềm tràn đầy chờ mong, lại nhận được một chữ trả lời: "a ~"

Nhìn anh lạnh lùng bá đạo không nói nhiều, đây hẳn là khí thế của ông chủ lớn đi.

Nghĩ đến tiếng hét vừa rồi, Cao Điềm trầm mặc, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cô thậm chí cảm thấy việc xấu mình làm đã bị Phó Hành Chu phát hiện.

Cảm giác bị theo dõi, cô cúp điện thoại, vùi đầu làm việc nửa ngày, buổi trưa bắt đầu cuộc chiếc cướp đồ ăn.

Nhưng thời kỳ này, những thứ có thể ăn được đều bị gặm sạch, lướt web một hồi vẫn không tìm được đồ ăn. Khi Cao Điềm đang đứng ngồi không yên, lo lắng hôm nay ăn gì thì có người gõ cửa.

Lại là một túi thức ăn, Cao Điềm nghi hoặc: "Người hàng xóm này cũng quá tốt bụng đi. Thôi, không đợi hết dịch nữa, đi kết bạn ngay thôi~"

Ngày thứ ba liền được mở cửa để ra cửa hàng mua thức ăn.

Cao Điềm không lập tức ra ngoài càn quét, mà ngồi xổm ở trước cửa nhà hàng xóm.

Thời gian mở cửa chỉ có hai giờ, Cao Điềm ngồi xổm đến cửa tiểu khu đóng lại cũng không thấy người.

"Haizz, người hàng xóm này cũng quá thần bí đi."

Lòng hiếu kỳ kì quái của Cao Điềm bị gợi lên. Buổi tối không ngủ, mang ghế ngồi ở sau cửa, nhìn chằm chằm vào mắt mèo.

Cao Điềm ngồi đọc tiểu thuyết. Hic, buổi tối không ngủ ngồi ở đây cũng rất mệt, nhưng cô thực sự rất tò mò.

Một đêm không ngủ, sau khi dự cuộc họp buổi sáng, Cao Điềm uống một ly nước tiếp tục ngồi xổm, vừa uống nước liền cảm thấy mình nhàm chán.

Mắt mèo đảo qua một bóng người, Cao Điềm mạnh mẽ kéo cửa ra, chỉ thấy một tiểu ca áo đen rất gầy đội mũ bóng chày, trong tay mang theo túi nilon quen thuộc, Cao Điềm hô to: "Đại ca, cuối cùng cũng gặp được anh. Nhìn dáng người cao ráo, tính cách hào sảng, nhất định là một tiểu ca ca rất đẹp trai đi. Anh tốt bụng đến vậy, chờ dịch bệnh chấm dứt, tôi nhất định phải tháo khẩu trang ra kết bạn với anh. "

Người nọ sửng sốt một chút, cười lạnh: "Bạn bè thì không cần, dù sao tôi cũng là chó, đáng đời không có bạn gái. "

What?

Cao Điềm cả người tê dại, hàng xóm nhiệt tình trước mặt này, là Phó Hành Chu?

Cao Điềm chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống. Chỉ biết trách công nhân xây dựng trộm giảm vật liệu xây dựng khiến cô có thể nghe đôi vợ chồng nhà bên abcxyz. Dĩ nhiên Phó Hành Chu có thể nghe được cô nói xấu anh, như này là đến hỏi tội rồi.

Vậy thì tại sao Phó Hành Chu lại thực hiện nguyện vọng của cô như thần đèn Aladdin? Không quan trọng!

Tại sao anh lại là hàng xóm của cô? Nó cũng không quan trọng nốt!

Quan trọng là, không thể thất nghiệp!! Công việc trước khi xảy ra dịch bệnh là để mắng chửi trong mỗi buổi ngồi lê đôi mách, còn trong dịch bệnh công việc chính là cha! Còn ông chủ là tổ tiên của bạn!

Cô không chỉ phải cống hiến quên mình cho công việc, mà còn phải cầu nguyện mỗi ngày rằng công ty hoạt động bình thường, không đóng cửa.

Ngay bây giờ! Nhận sai thôi.

Cao Điềm gấp đến độ cúi gập 90 độ: "Những lời tôi nói đều không phải sự thật, tôi chính là tiểu khu bị phong tỏa quá áp lực mới nói khùng nói điên. Tôi cam đoan từ tận đáy lòng, miệng tôi và thân thể của tôi sẽ không như thế nữa!"

Phó Hành Chu cười thần bí với cô sau đó rời đi.

Nhưng Cao Điềm hiểu, đây là nụ cười thần bí trước khi giết người.

Cô nhìn vào wechat và cảm ơn internet. Cám ơn mày đã khiến tao bớt xấu hổ hơn!

Cô đã sao chép một mẫu xin lỗi với lời lẽ vô cùng chân thành 300 từ và gửi nó đi.

Phó Hành Chu không trả lời, Cao Điềm sững sờ.

Ánh mắt kia không phải giết người, mà là để cô nhanh chóng cút đi?

Nếu không thì viết đơn từ chức để bản thân rời đi đàng hoàng một chút?

Vì vậy, cô đã viết một báo cáo từ chức trong nửa tiếng.

Vừa mới gửi đi, liền thấy wechat "đinh" một tiếng.

Cao Điềm hèn mọn, không dám mở lên xem.

Run rẩy mở điện thoại di động, Phó Hành Chu trả lời "?"

Cao Điềm dùng đầu chăm chỉ suy nghĩ một chút, Phó Hành Chu đây là chờ mình mở lời trước sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Cao Điềm đánh máy: "Ông chủ, có thể không đuổi việc tôi không? "

Phó Hành Chu trả lời rất nhanh: "Khi nào tôi sẽ sa thải em? "

Cao Điềm: "Vừa rồi anh không để ý tới tôi. "

Phó Hành Chu: " Tôi phải xử lý chút chuyện, em không thể đợi nửa tiếng sao?"

Nghe này, đây có phải là lời nói của con người không? Đối với Phó Hành Chu, có thể nó chỉ đơn thuần là nửa tiếng, nhưng đối với Cao Điềm, đó chính là 1800 giây dày vò quyết định sinh tử nha.

Nhưng một trong những nguyên tắc sinh tồn của chốn công sở, nếu phát hiện ra rằng ông chủ không có ý định sa thải, phải nhanh chóng chuyển chủ đề nhanh.

"Ông chủ, tại sao anh không sống ở thành phố bên cạnh? Sao lại tới chen chúc ở một tiểu khu nhỏ như này a?"

Sau khi hỏi xong, Phó Hành Chu không trả lời.

Khi Cao Điềm cho rằng mình chuyển đề tài không cẩn thận lại đâm trúng tổ ong vò vẽ, đáp án của Phó Hành Chu đến chậm như rùa.
"Vì một người."

Cao Điềm tự nhận mình không có ưu điểm gì. Nhưng chỉ có một chuyện duy nhất hơn người khác, cô ấy ảo tưởng không ai bằng. Ví dụ như câu trả lời của Phó Hành Chu làm cô ấy cảm thấy anh là vì cô.

Không còn cách nào khác, biết nói sao bây giờ? Cô đẹp như vậy, dáng người tốt như thế, năng lực làm việc lại xuất chúng, ông chủ thích cô không phải việc gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng làm người phải biết nói ẩn ý, cô liền uyển chuyển hỏi: "Ông chủ, người đó có liên quan đến công việc không?"

Lần này Phó Hành Chu rất nhanh: "Không liên quan. "

Cao Điềm khóc không ra nước mắt. Nhìn xem, trong phòng không chỉ có nỗi đau vì bị cách ly mà còn có tiếng trái tim vụn vỡ.

"Mình nhất định là quá nhàn rỗi. Lại dám nghĩ đến việc ông chủ có tâm tư không đơn thuần, tất cả là tại dịch bệnh hết á!" mặc dù nói như vậy, nhưng Cao Điềm biết, người thích liếm cẩu như cô, đối mặt với Phó Hành Chu đơn thuần, tâm tư không thể trong sáng như lúc trước được nữa.

Nhưng mà, sau này không được ảo tưởng nữa, biết chưa??

còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip