Chương 2: Binh lính siêu cấp thiếu hụt trái tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trà Cúc Dưa Leo

Lục Chi Hoài tỉnh dậy vào ngày thứ hai mươi mốt sau khi sinh ra đời.

Liberia mở ra một mùa gió lạnh mới, các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm khoác lên mình những chiếc áo khoác dày và ấm hơn, trong phòng thí nghiệm ánh đèn sáng trưng, ​​tiếng hoạt động của các dụng cụ xác thực kêu bíp bíp.

"Tiến sĩ, ngài đã tới." Dưới ánh đèn, các nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm chào đón Quý Dã.

Quý Dã gật đầu đáp lại, cầm trên tay một chiếc áo len dày, khom người đứng bên cạnh Lục Chi Hoài.

Anh định thay quần áo cho Lục Chi Hoài.

Quần áo ban đầu của người nhân tạo quá mỏng và nhiệt độ ngoài trời gần 50° dưới 0, trong khi nhiệt độ trong phòng thí nghiệm không cao do nhu cầu công việc.

Lục Chi Hoàimặc một bộ quân phục màu đen lạnh lùng, ngay cả cúc áo cũng có ánh kim loại lạnh lẽo, Quý Dã nhìn thấy, nảy ra ý nghĩ muốn thay quần áo.

Những người khác dường như không quan tâm nhiều đến anh.

Là một tác phẩm hoàn hảo, Lục Chi Hoài thực sự rất đẹp trai, nước da trắng lạnh, lông mi dài, đường nét đẹp và sâu, thời điểm không cười, môi nhấp chặt, có thể nói là tương đương mỹ mạo.

Tuy nhìn hơi lạnh lùng nhưng cũng không phải là điểm trừ, ngũ quan ưu tú, thậm chí còn đẹp hơn cả những ngọn núi phủ tuyết trắng trong như pha lê trên đồng bằng Liberia, dưới ánh mặt trời trông càng nhuệ khí đĩnh bạt.

Tóm lại là một khuôn mặt phi thường đẹp.

Quý Dã nhìn thấy "quần áo bình thường" trên người mà phòng thí nghiệm tự phát triển và có thể giữ ấm trong phòng thí nghiệm, bắt đầu nảy ra ý định thay quần áo cho Lục Chi Hoài.

Quý Dã vươn tay, thở ra một hơi ấm áp, xác định ngón tay không còn lạnh nữa, cúi người chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của người nhân tạo.

Thứ mà Quý Dã mang đến cho Lục Chi Hoài là một chiếc áo lông.

Một chiếc áo len cổ lọ đơn giản nhưng rất thiết kế, một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, đủ để giữ ấm.

Anh bước đến gần Lục Chi Hoàii, mở hộp đựng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông nhân tạo đang nằm trong khay nuôi cấy, ý đồ cho hắn đổi quần áo mới.

Nhà nghiên cứu ở lại trong phòng thí nghiệm tò mò nhìn sang.

Nhà nghiên cứu ở lại đây tên là Komaeda, và trước khi loài ngoại lai đến, cô là thạc sĩ công nghệ sinh học tại một trường đại học liên minh chủ tinh.

Bởi vì thành tích ưu dị, đối tác chuyên nghiệp của mình, cô đã được chọn tham gia vào dự án con người nhân tạo của Tiến sĩ Quý sau khi loài ngoại lai xuất hiện.

Phòng thí nghiệm đã thành lập được vài năm, nhưng hôm nay, cô cảm thấy tiến sĩ có chút khác thường.

Cô không nói ra được nguyên nhân, nhưng cảm thấy vị tiến sĩ trước kia vẻ mặt ôn hòa, tính cách tốt, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt, luôn tràn đầy khoảng cách.

Mặc dù tiến sĩ, hiện tại luôn trong chiếc áo khoác trắng, mái tóc đen mềm mại, nụ cười luôn nở trên môi và khuôn mặt rất hiền lành, khuôn mặt là thập phần thanh tuyển ôn hòa.

Nhưng cho dù là vô tình bị quấy rầy, anh cũng sẽ không thật sự trách cứ cái gì, cùng lắm chỉ là bất đắc dĩ cười cười.

Cũng không nói lên được là điều gì khác biệt... Tóm lại, đã thay đổi.

Nhưng Komaeda thích vị tiến sĩ hiện tại hơn, khi nhìn thấy quần áo trong tay anh, nhịn không được dò hỏi: "Tiến sĩ, ngài cảm thấy lạnh sao?"

Độ ấm phòng thí nghiệm luôn cố định, nếu là tiến sĩ trước đây, nghe được cô nói như vậy, có lẽ sẽ chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, thậm chí sẽ không để ý đến cô.

Nhưng hiện tại, đối phương quay đầu nhìn qua, đối với cô cười một chút, sau đó nói: "Không phải tôi mặc."

Nói, anh chỉ vào thủy tinh, ôn nhu nói: "Là cho hắn mặc."

Là Lục Chi Hoài trong vật chứa.

"Số 001......?" Komaeda hơi ngạc nhiên.

Đối với các nhà nghiên cứu, họ thích gọi số của sản phẩm thử nghiệm hơn, vì vậy họ không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào đối với một thứ đánh số cả.

Trạng thái của số 001 đang dần ổn định, đã lâu không có vấn đề gì, nghiên cứu viên vẫn hài lòng, cho dù không thành công, cũng vẫn là tiến triển rất tốt.

Nhưng dù hài lòng đến đâu, dù nói thế nào thì cũng chỉ là vật thí nghiệm mà thôi.

Komaeda có chút nghi hoặc, nhưng bởi vì vô ý thức bị độ cong khóe miệng của thanh niên tóc đen lây nhiễm, cũng gật đầu theo: "Được rồi tiến sĩ, ngài trước hết bận đi, cần giúp đỡ có thể gọi tôi."

"Được." Quý Dã cười nói.

Việc thay quần áo cho người nhân tạo không khó nhưng trong thực tế vẫn xảy ra một số sự cố không mong muốn.

Lục Chi Hoài trạng thái tốt đẹp, cử động đơn giản không phải là vấn đề lớn, Quý Dã cũng muốn thay áo len cho hắn, nhưng khi anh bế hắn lên, anh mới phát hiện ra rằng hắn... cao quá.

Siêu chiến binh được trau chuốt tỉ mỉ không chỉ có đường nét khuôn mặt hoàn hảo mà còn có dáng người rất đẹp trai, khi khoác trên mình bộ quân phục sẽ không lộ liễu, một khi đã cởi cúc áo, những cơ bắp săn chắc sẽ thấp thoáng trong bộ quân phục.

"......" Quý Dã dời mắt.

Anh đặt ngón tay lên cổ áo của đối phương, nhưng không đi xuống.

"......" Do dự một chút, Quý Dã mím môi, do dự có nên rời đi trước hay không, ngón tay vô thức khẽ nhúc nhích, sau đó bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.

"......" Khác với đầu ngón tay ấm áp trắng nõn của Quý Dã, những ngón tay đang ôm anh tái nhợt, đốt ngón tay thon dài, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo của phòng thí nghiệm lộ ra một loại lãnh đạm.

Quý Dã quay đầu, ý thức được cái gì, phát hiện Lục Chi Hoài không biết khi nào mở mắt ra, đang lẳng lặng nhìn anh.

Đúng như tưởng tượng, người nhân tạo có sống mũi cao, lông mi dài, khi mở mắt ra có màu xám khói nhạt, vô cảm, giống như tinh thể băng trên đồng bằng.

Trà Cúc Dưa Leo

"Cậu......" Quý Dã nhìn khuy áo đối phương lộn xộn cùng vị trí ngón tay của mình, không nói gì.

Cũng may đối phương cũng không để ý, hắn nhìn Quý Dã, bỗng nhiên giơ tay, làm Quý Dã động tác.

Tuy rằng cao lãnh...... nhưng không hiểu sao lại có cảm giác giống một con mèo hơn.

Ý nghĩ này không hiểu sao lại hiện lên trong đầu, mặc quần áo xong cho đối phương xong, Quý Dã lui về phía sau một bước, muốn lui về phía sau.

Anh vừa động, cổ tay đã bị nắm chặt, nhiệt độ lạnh như băng, Quý Dã ngước mắt lên, liền nghe thấy người nhân tạo đang nhìn mình, cố gắng dùng sức, lại phát ra một âm tiết.

"Không......"

Hắn nghiêm túc nói.

-

Người nhân tạo thức tỉnh làm người không hề phòng bị, với giọng nói hơi khàn của hắn, phòng thí nghiệm yên tĩnh ngay lập tức được đánh thức.

"Tiến...... Tiến sĩ......!" Komaeda, người ở gần Quý Dã nhất, là người đầu tiên phản ứng, hét lên chạy đến.

Cô nhìn thấy Quý Dã bị giữ bên cạnh người đàn ông nhân tạo, cô vô thức đưa tay ra để kéo anh lại, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng và phòng thủ của Lục Chi Hoài đinh tại chỗ.

Đôi mắt của đối phương có màu xám đen, nhìn chằm chằm vào cô như một con sói đang bảo vệ thức ăn.

"Hắn...... Hắn......" Komaeda giật mình, môi run run, nhất thời như bị vật gì nguy hiểm nhìn chằm chằm, không dám lên tiếng.

Bởi vì người nhân tạo đang nhìn xuống từ trên cao, với ánh mắt cảnh cáo.

Nếu nói nhất định sẽ bị giết chết —— Komaeda nghĩ mà không nghi ngờ gì.

Quý Dã người ở trung tâm của sự việc, không cảm thấy quá sai lầm, anh nghiêng đầu, nhưng cảm thấy nhiệt độ trên ngón tay lạnh cóng, vì vậy anh muốn lùi lại một chút vì không quen.

Cái động tác này bị bên cạnh người cảm giác được.

Ban đầu nheo mắt lạnh lùng, người nhân tạo nháy mắt dừng lại một chút, cau mày, nắm tay Quý Dã.

Bởi vì không quen thuộc câu chữ, chỉ có thể thấp giọng lặp đi lặp lại:  "Quý...... Dã......"

Hắn cụp mi, muốn nói đừng rời đi, nhưng là bởi vì hắn lo lắng, cơ sở dữ liệu đột nhiên gặp trục trặc, dữ liệu hỗn loạn, cuối cùng hắn tìm kiếm không thấy gì, chỉ có thể đối mặt với Quý Dã, nhất biến biến lặp lại.

"Không."

"...Hả?" Vì không biết đối phương đang nghĩ gì nên Quý Dã cũng có vẻ bối rối.

Nhưng đối phương nhấp môi, cũng không nói lời nào, chỉ là kéo anh một khắc không buông.

Quý Dã: "......" Hắn có chút ngốc.

Mặc dù không biết người nhân tạo muốn làm gì, nhưng độ ra sức yêu cầu của đối phương rất rõ ràng, Quý Dã nhấp môi, cảm thấy đối phương giống con mèo của mình một cách khó hiểu nên cố hết sức phớt lờ sự đụng chạm kỳ lạ do làn da mang lại, đưa tay ra và nhẹ nhàng xoa tóc đối phương như vuốt ve một con mèo.

Như vậy...... Có thể đi? Quý Dã nhìn thân ảnh cao lớn của đối phương, không xác định suy nghĩ.

Nhưng cho dù không cùng ngôn ngữ, nhưng vuốt lông lại là một cử chỉ vô cùng êm dịu, theo động tác của Quý Dã, Lục Chi Hoài chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Hắn không nhúc nhích nữa, đôi mắt màu xám khói yên lặng, không nhìn về phương hướng nào khác, mà nghiêng đầu, yên lặng nhìn chăm chú vào người thanh niên trước mặt.

Quý Dã cho hắn nắm tay một hồi.

Đối phương thân hình cao lớn, làn da lạnh hơn so với nhiệt độ trung bình trong phòng thí nghiệm, Quý Dã bị nắm lấy ngón tay, nhấp môi, vô cớ cảm thấy nơi mình bị giữ có chút nóng.

Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là giải pháp...

"0...... Số 001......" Nghĩ tới đây, Quý Dã cũng muốn nói gì đó để thanh minh với đối phương, cảm thấy rằng sức mạnh trên ngón tay của mình siết chặt rất nhiều.

Đây là...... Không vui?

Quý Dã cũng nghĩ không chắc chắn.

Anh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nam nhân, phát hiện nam nhân mím môi, vẻ mặt quả thực không vui lắm.

"Không...... phải......" Một lát sau, đối phương mới nắm tay anh, lướt qua kho dữ liệu, mím môi, tìm kiếm biểu cảm thích hợp có chút không hài lòng: "Không...phải...  là... 001 ...số."

Hắn nói: "Không phải......001......"

"...... Là...... A Hoài."

Hắn là binh lính số 001, nhưng là không phải Quý Dã số 001, hắn nhớ rõ ràng, khi lúc trước chưa tỉnh lại, nghe được qua, Quý Dã kêu hắn là A Hoài.

Trà Cúc Dưa Leo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip