Naibao Nhung Oneshot Nho Nho Khong Tieu De

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tác giả:施工路障

Nguồn:https://beginng.lofter.com/post/1f4f2a21_2b5361226?incantation=rzhuGFeLTbmB

-------------------

Lưu Thù Hiền trốn trong toilet ôm điện thoại nhắn tin cho Trần Thiến Nam.

"Chị đến chỗ em ở cả đêm được không?"

Qua đại khái một phút.

Trần Thiến Nam trả lời.

"Không thành vấn đề"

Cô cũng nhìn thấy chuyện hai người cãi nhau, kiên nhẫn khuyên nhủ Lưu Thù Hiền

"Chị cũng bình tĩnh một chút, Hồ Hiểu Tuệ là người thích đùa giỡn, chị nói với cậu ấy cậu ấy cũng nhớ rõ, không có gì ghê gớm"

"Chị biết"

Hồ Hiểu Tuệ tính tình thế nào nàng còn không hiểu sao?

Lưu Thù Hiền chính là tức giận thái độ này sau khi cô phạm sai lầm, luôn cho rằng làm nũng là giải quyết, đúng, cô có thể nhường nhịn Hồ Hiểu Tuệ mọi chuyện, vậy người khác có thể sao?

Lưu Thù Hiền tận tình khuyên bảo giảng đạo lý cho cô, Hồ Hiểu Tuệ cũng có chút ủy khuất, nói vậy sao lúc ấy cô không nổi giận, vì sao nhất định phải sau khi sự tình kết thúc lại lôi kéo nhắc đi nhắc lại vấn đề này?

Hai người cãi nhau mà cũng không cãi nhau, đều hờn dỗi với đối phương.

Trước mắt Lưu Thù Hiền trả lời Trần Thiến Nam

"Em đừng lo lắng"

Trần Thiến Nam cũng thuận nước đẩy thuyền

"Vậy em không quấy rầy chị nữa"

Cô sợ Lưu Thù Hiền tìm không thấy, lại báo vị trí thẻ phòng của mình, lúc này mới chậm rãi logout.

Lưu Thù Hiền ôm điện thoại di động lật wechat, đều là tới khuyên hai cô đừng cãi nhau, ăn dưa.

Cô bực bội xoa xoa tóc, qua hơn mười phút mới đi ra ngoài.

Hồ Hiểu Tuệ đưa lưng về phía cô ngồi ở trên giường.

Lưu Thù Hiền đi tới bên giường, ôm gối đi ra ngoài.

Cô ấy vừa mở cửa.

Hồ Hiểu Tuệ ở trong phòng gọi cô.

"Chị đi đâu vậy?"

"Chị đến phòng Trần Thiến Nam ngủ"

"Chị không được đi"

Lưu Thù Hiền không nhịn được cãi lại

"Chị không đến chỗ em ấy ngủ, để ở đây cãi nhau cả đêm với em đúng không?"

Hồ Hiểu Tuệ bước xuống giường đuổi theo, kéo tay Lưu Thù Hiền cướp gối của cô

"Cãi nhau thì cãi nhau, dù sao chị cũng không được đi!"

Tính tình Lưu Thù Hiền cũng nổi lên, không đợi Hồ Hiểu Tuệ đoạt lấy, tự mình giơ tay ném gối xuống đất

"Hồ Hiểu Tuệ em chưa xong đúng không?"

Hồ Hiểu Tuệ sợ tới run lên, hốc mắt lập tức liền đỏ

"Em chính là cùng chị không xong thì có thể thế nào?"

"Có thể thế nào? Đại tiểu thư, chị nhường em"

Hồ Hiểu Tuệ thanh âm mang theo khóc nức nở

"Vậy chị cũng có thể không nhường em a, em cầu xin chị nhường em sao?"

Lưu Thù Hiền giơ hai tay lên đi về phía sau

"Được rồi, dừng lại, trạng thái hiện tại của chúng ta không thể trao đổi, nói chuyện"

Hồ Hiểu Tuệ hít hít mũi.

Lưu Thù Hiền cầm tờ giấy đưa cho cô.

"Em không cần"

Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ một cái, suy nghĩ một chút, vẫn đặt tờ giấy ở nơi cô lấy được.

Giọng cô bất giác nhẹ đi

"Một mình em bình tĩnh lại đi"

"Em không cần"

Hồ Hiểu Tuệ cay cay mũi.

"Em muốn nghe chị nói vì sao hôm nay chị tức giận"

"Chị nói em có nghe không?"

Hồ Hiểu Tuệ không phục.

"Chị còn chưa nói, làm sao biết em có nghe hay không?"

Lưu Thù Hiền buồn cười

"Vậy em cảm thấy bây giờ chị nói một câu em oán hận trở về thái độ này còn thích hợp trao đổi sao?"

Cô phất phất tay, khom lưng nhặt gối

"Ngày mai nói sau"

Lưu Thù Hiền mới vừa đi ra ngoài một bước.

Lại bị Hồ Hiểu Tuệ nắm cổ tay.

Cô quay đầu lại.

Hồ Hiểu Tuệ trên mặt bỗng nhiên khóc đến hoa lê đái vũ.

Cô cắn môi, tiếng khóc chỉ có một chút rất nhẹ, theo nước mắt lạch cạch chảy xuống gò má.

Lưu Thù Hiền vội vàng buông gối xuống.

"Em đừng khóc..."

Những lời này giống như biến thành một công tắc, làm cho tiếng khóc của Hồ Hiểu Tuệ bất giác lớn hơn so với lúc nãy một chút.

Lưu Thù Hiền ôm tờ giấy rút tới, rút một cái chính là vài tờ, lau nước mắt cho Hồ Hiểu Tuệ lại lau đến trên mũi để cho cô rỉ mũi.

Nơi bị giấy lau qua nóng rát.

Hồ Hiểu Tuệ chỉ vào mặt nói

"Đau"

Lưu Thù Hiền lại đi vệ sinh lấy nước nóng rửa khăn mặt, nhẹ nhàng dán lên mặt Hồ Hiểu Tuệ.

Hồ Hiểu Tuệ khóc bù lu bù loa nói

"Không nên a lão Lưu"

Hồ Hiểu Tuệ nhận lấy khăn che mặt, giọng nói rầu rĩ truyền tới

"Chị đừng ra ngoài được không"

Lưu Thù Hiền không lên tiếng.

Hồ Hiểu Tuệ còn đang khóc, nhìn cũng không dám liếc Lưu Thù Hiền một cái.

"Em biết chị bởi vì em mà chịu rất nhiều ủy khuất, bây giờ chị nổi giận với em thế nào cũng được, cho dù chị đánh em cũng được, nhưng chị không thể đi."

Lưu Thù Hiền ôm Hồ Hiểu Tuệ vào trong ngực.

Hồ Hiểu Tuệ buông tay cầm khăn mặt xuống, đem mặt chôn ở trên vai cô.

Cô nói cô sợ Lưu Thù Hiền đi rồi sẽ không trở lại.

Rất nhiều người đều là bởi vì một ít chuyện nhỏ như vậy mà cãi nhau, nhưng đó cũng không phải là vấn đề lớn gì, bởi vì chỉ có quan tâm mới có thể cãi nhau, mới có thể làm cho hai bên học được coi trọng học được cách thay đổi. Nhưng gặp lại lại lặng lẽ không một tiếng động, tình cảm đã mệt mỏi đã lười sửa chữa đối phương, thẳng đến ngày sau nhớ tới mới có thể phát hiện, nếu như lúc ấy mình học được cách giữ lại, học thay đổi vì đối phương, hết thảy đều sẽ không giống nhau.

Cô nói với Lưu Thù Hiền.

"Bởi vì rất nhiều người đều rời đi như vậy, em sợ nếu lần này em để chị đi, chị sẽ không bao giờ trở lại nữa"

Cô kéo cổ họng khóc lên

"Em không muốn chúng ta kết thúc như vậy"

Lưu Thù Hiền nhìn cô, trầm mặc hồi lâu mới nói

"Không nghiêm trọng như vậy"

"Có"

"Thật sự không nghiêm trọng như em nghĩ, chị chỉ đến phòng Trần Thiến Nam ngủ một đêm, ở bên kia bình tĩnh tỉnh táo, ngày mai sẽ trở lại"

Hồ Hiểu Tuệ ôm chặt cô không buông tay.

Lưu Thù Hiền lại đành phải nói

"Vậy chị không đi nữa"

Hồ Hiểu Tuệ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô

"Thật sao?"

"Thật"

Hồ Hiểu Tuệ chậm rãi buông tay đang ôm cô ra, giây tiếp theo lại ôm chặt Lưu Thù Hiền

"Em không tin "

Lưu Thù Hiền không hiểu sao muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ an ủi vỗ vỗ bả vai Hồ Hiểu Tuệ.

"Vậy em cứ ôm mãi đi"

"Đi tắm ôm, ăn cơm ôm, ngủ ôm, chị đi vệ sinh cũng ôm"

Lưu Thù Hiền quả thật không có cách nào đối với Hồ Hiểu Tuệ

"Em cảm thấy thế nào?"

Hồ Hiểu Tuệ gật đầu

"Rất tốt"

Lưu Thù Hiền phụt cười 

"Chỗ nào tốt?"

"Chỗ nào cũng tốt"

End.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip