Longfic Ba Xa Anh Vo Cung Cung Chieu Em Myungyeon Ver Q 2 Chuong 30 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Kwon Yuri vừa nói vừa nhanh tay nhặt trái cây lên, chạy nhanh ra ngoài, Không bao lâu sau Kwon Yuri lại quay lại đóng cửa phòng, còn nói thêm:

"Con trai à lần sau phải đóng cửa, lúc này mẹ đóng giúp con, tiếp tục cố gắng đi nhé, nhanh nhanh một chút cho mẹ có cháu trai để ôm."

Kwon Yuri nói xong cũng vui mừng đi khỏi.

Lúc Kwon Yuri đi vào Jiyeon xấu hổ mặt đỏ bừng, cô quá mất mặt rồi, cư nhiên lại làm chuyện này trước mặt bà, Jiyeon thật muốn tìm một cái hố để chui xuống. Cô tức giận nhìn Myungsoo, còn anh thì tức giận mẹ anh quấy rầy chuyện tốt của mình, hiện tại vợ anh giận rồi làm sao để dụ dỗ đây.

"Vợ à..."

Myungsoo ngọt ngào gọi.

"Hừ, em không muốn để ý đến anh, đừng nói nữa, anh còn thích làm loạn à."

Jiyeon sa sầm mặt nói.

"Vợ à, anh sai rồi, bây giờ mẹ đi rồi, không ai quấy rầy chúng ta nữa, chúng ta tiếp tục được chứ?"

Ánh mắt anh lóe lên ánh cười.

"Kim-- Myung -- Soo."

Jiyeon tức giận rống to.

"Anh đây vợ, em đừng kêu lớn tiếng thế, lúc này nên nói nhỏ lại nếu không xảy ra chuyện nữa thì làm sao?"

"Ở đây, lão bà, ngươi trước chớ kêu lớn tiếng như vậy, nếu kêu to vậy cổ họng đau rồi sau đó không phát ra tiếng thì làm thế nào?" *chỗ này chắc hiểu chứ mọi người, đen tối tí là hiểu *

Myungsoo khổ não nói,Jiyeon càng tức giận thêm, mặt cô đỏ bừng tức đến không nói nên lời.

Myungsoo lúc này đành phải đi lấy lòng cô:

"Vợ à, em giận à...giận thật sao?"

Jiyeon nghiêng đầu qua chỗ khác không thèm để ý đến anh, nhắm mắt làm ngơ. Myungsoo thấy cô giận dỗi hết sức đáng yêu, anh liền hôn lên mặt cô một cái, hôn xong lại nhìn cô cười cười.

Jiyeon thấy anh hôn lên mặt mình, tức giận dùng ống tay áo ra sức lau nước miếng còn dính trên mặt, giống như đang ra sức chùi thứ gì đó rất bẩn. Myungsoo nhìn thấy hành động ghét bỏ mình, anh tức giận:

"Em ghét bỏ nước miếng của anh à?"

"Ghét bỏ thì sao, em không chỉ ghét nước miếng của anh, em còn ghét anh. Bẩn quá, không biết có bao nhiêu vi khuẩn đây?"

Vừa nói vừa cật lực lau mặt của mình, lời nói có chút cố ý làm Myungsoo tức giận. Myungsoo ôm lấy cô xoay người đè cô xuống, nở nụ cười phúc hắc:

"Em thật ghét bỏ anh?"

Vừa dứt lời anh liền hôn lên mặt của Jiyeon, cố ý lưu lại nước miếng trên mặt cô, đôi môi trằn trọc đi tới môi cô, hung hăng hôn lên.

Nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô, Myungsoo lấy tay vuốt ve môi của Jiyeon, cười nói:

"Còn ghét bỏ nước miếng của anh không? Nếu như còn ghét anh không ngại làm cho cả người em dính nước miếng của anh, anh muốn như vậy em không chê chứ?"

Lời nói đầy tính uy hiếp của Myungsoo, Jiyeon thật đúng sợ con sói này có thể động dục bất cứ chỗ nào, đành lấy lòng nói:

"Em nào dám ghét bỏ anh, em thích còn không kịp đấy chứ."

Myungsoo dĩ nhiên biết cô đang chủ động lấy lòng anh thôi, sau lưng thì đang nghĩ cách nào để chỉnh anh. Nghe vậy, Myungsoo bày ra bẫy cho cô mắc lừa.

"Vậy thì được, vậy em chủ động hôn anh đi, anh sẽ tin là em không ghét anh."

"Em............."

Jiyeon do dự, bởi vì trừ lần đầu tiên lúc kích thích mãnh liệt cô chủ động hôn Myungsoo ra, những lúc bình thường cô không hề chủ động hôn anh. Jiyeon thẹn thùng, Myungsoo không quan tâm cô đang xấu hổ, kiên quyết bắt cô chủ động hôn mình. Anh tiếp tục uy hiếp:

"Em không chủ động hôn anh, nói lên em ghét bỏ anh, xem ra lần này anh phải hôn khắp người em mới được."

"Em.........hôn thì hôn."

Bộ dạng của Jiyeon như sắp lên đoạn đầu đài, chậm trãi dịch người tới gần khuôn mặt yêu nghiệt kia,Myungsoo nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn đang ở trước mặt mình vô cùng cao hứng, vợ chủ động hôn cũng không phải chuyện dễ dàng có được. Jiyeon nhắm mắt lại hôn Myungsoo một cái sau đó rời môi anh nhanh chóng.

Cô hôn như chuồn chuồn lướt nước làm sao có thể thỏa mãn Myungsoo, anh nhanh chóng ôm chầm lấy cô, đỡ lấy đầu cô hướng về phía đôi môi xinh xắn kia hung hăn hôn xuống. Myungsoo hôn rất dịu dàng, vừa hôn vừa phác họa đôi môi của Jiyeon khiến cô si mê.

Myungsoo mở mắt ra nhìn thấy cô có chút buồn cười. Tay anh mò vào trong áo của Jiyeon, nhẹ nhàng cởi áo cô xuống, cho đến khi Jiyeon thấy hơi lạnh mới phản ứng lại, cô kêu to:

"Kim Myungsoo, anh là đồ lường gạt khốn kiếp."

Myungsoo vừa vận động vừa cười nói với Jiyeon:

"Vợ, giữ chút hơi sức đi nếu không em lại không theo kịp."

"Ừ -- a --, khốn kiếp nhẹ một chút."

Jiyeon vừa thở gấp vừa mắng.

"Vợ ơi, em nói nhỏ tiếng một chút, ba mẹ đang ở dưới lầu, em không muốn họ nghe thấy chứ."

Jiyeon lập tức che miệng mình lại, thật ra phòng này cách âm tương đối tốt, về phần Myungsoo muốn lừa Jiyeon đương nhiên là vì tình thú.

Myungsoo yêu cô chết mất, bộ dáng Jiyeon rõ ràng muốn kêu lên nhưng đành chịu đựng, mặt đỏ bừng xấu hổ. Jiyeon nếu biết ý nghĩ giờ này của anh nhất định sẽ mắng anh là biến thái.

Triền miên cả buổi chiều, Myungsoo mới thả Jiyeon ra, dù sao cha mẹ vẫn còn ở dưới lầu anh không thể quá phận. Cũng chỉ muốn cô có hai lần, mới thả cô ra để cho cô ngủ.

Gần tối Jiyeon thật không dễ dàng gì, từ trên giường bò dậy đi ăn bữa tối. Thật ra thì Jiyeon không muốn ăn nhưng nghĩ đến cha mẹ chồng đang ở dưới nhà, cô vì nguyên nhân kia mà không xuống ăn thì thật mất mặt.

Jiyeon chịu đựng thân thể đau nhức đi xuống lầu dưới, Kwon Yuri nhìn thấy Jiyeon đi xuống, bà quan tâm hỏi:

" Yeonnie làm sao con lại xuống đây, thân thể không thoải mái nên ở trên lầu nghỉ ngơi cho khỏe,Myungsoo này cũng thật là nhìn thân thể con đi, nó không biết tiết chế một chút sao? Cái người này làm người ta mệt muốn chết rồi, về sau nhất định sẽ hối hận thôi."

Kwon Yuri giận chỉ trích Myungsoo. Còn Jiyeon nghe thấy lời của Kwon Yurinói, mặt đỏ như trái cà chua, thật muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.

Đúng lúc đó thì Myungsoo từ thư phòng đi ra. Myungsoo nhìn thấy Jiyeon đang ngủ ngon không đành lòng quấy rầy cô nên tới thư phòng xử lí chuyện công ty, bởi vì buổi chiều anh muốn ở nhà với Jiyeon nên không đi làm.

Từ thư phòng ra ngoài, anh xuống dưới lầu thì nghe được hai người đang nói về anh, thấy dáng vẻ xấu hổ của vợ, Myungsoo cười tươi đi tới bên người cô nhẹ nhàng ôm hông của cô, đỡ cô đến ghế sa lon ngồi xuống.

"Sao không ngủ thêm một lát, không phải em nói em rất mệt sao?"

"Em........"

Mẹ chồng còn đang ở bên cạnh Jiyeon sao có thể nói. Nhìn mặt cô đang đỏ, Myungsoo không trêu cô nữa, cười nói:

"Được rồi, đi thôi, ăn cơm tối xong chúng ta về nhà."

"Ừm."

Jiyeon gật đầu. Kwon Yuri nhìn thấy Jiyeon không nói lời nào cho là thân thể cô không khỏe, bà tức giận mắng Myungsoo:

"Myungsoo, con nên biết tiết chế một chút, không nhìn tình trạng cơ thể của vợ con sao, làm sao có thể chịu được mãnh liệt của con."

"Mẹ."

Jiyeon xấu hổ kêu lên tiếng, còn có người giúp việc ở đây, tại sao mẹ lại nói những lời mắc cỡ như vậy. Nhìn mẹ chồng còn có ý định nói tiếp, Jiyeon mở miệng ngăn bà lại.

"Ơ ~, da mặt Yeonnie của chúng ta thật là mỏng, mẹ không nói không được sao?"

"Đúng rồi, Myungsoo, con vừa nói con ăn cơm xong đi về sao. Không ở lại thêm sao?"

"Không, biệt thự kia cách công ty tương đối gần, sáng mai con muốn tới công ty sớm."

Kwon Yuri nghe những lời này có chút thất vọng, Jiyeon nhìn thấy vậy liền nói với Myungsoo:

"Thụy, tối nay chúng ta ở lại đây có được không? Em còn chưa đi thăm hết biệt thự này nữa."

Myungsoo như thế nào lại không nhìn ra Jiyeon ý nghĩ trong lòng chứ. Cười với Jiyeon nói:

"Được rồi."

Kwon Yuri vui vẻ sau khi nghe thấy Myungsoo đồng ý ở lại, bà liền quay qua nói với người giúp việc:

"Nhanh đi chuẩn bị cơm đi, gọi lão gia xuống ăn cơm luôn." Kwon Yuri đương nhiên biết Jiyeon làm vậy là vì bà.

Ăn cơm tối xong, ở dưới lầu nói chuyện cùng nhau và adb tới khuya. Hai người trở về phòng, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Jiyeon nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.

Jiyeon không ngủ được sao Myungsoo có thể ngủ, nhìn cô đang trăn trở mình không ngủ, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực. Trong bóng tối Jiyeon không thấy được nét mặt của Myungsoo, nằm trong ngực anh, cô nhỏ giọng nói:

"Sao anh còn chưa ngủ?"

"Em không ngủ sao anh có thể ngủ được, tại sao em vẫn chưa ngủ?"

Myungsoo dịu dàng nói.

"Em...em không ngủ được."

Myungsoo nghe cô nói không ngủ được, ánh mắt anh lập tức lóe lên, phúc hắc cười cười:

"Vợ ơi, em không ngủ được anh cũng thế, hay chúng mình làm chút vận động đi, như vậy sẽ giúp ngủ ngon."

Lông mày Jiyeon lập tức nhíu lại, bĩu môi tức giận nói:

"Không cần, cả buổi chiều không phải anh đã muốn rồi sao, bây giờ còn muốn nữa, eo với lưng của em đau lắm, nếu không chúng ta chỉ tâm sự thôi."

Jiyeon vui vẻ đề nghị. Myungsoo không thèm để ý tới đề nghị của cô, tay liền chui vào trong áo ngủ của cô, Jiyeon đang mặc váy ngủ cho nên tay anh rất dễ dàng đưa vào, vuốt ve da thịt mềm mại của cô.
Jiyeon cảm thấy tay anh đang tác quái trên người cô, liền đưa tay ngăn cản cái tay đang làm loạn kia, cầu khẩn nói:

"Anh đừng có náo loạn được không? Chúng ta tâm sự đi."

Bị Jiyeon ngăn trở, Myungsoo không khỏi có chút ảo não.

"Vợ, không sao cả, em nói của em, anh làm của anh, hai chúng ta không trễ nãi nhau, như vậy chẳng phải vẹn toàn hai bên sao?"

Nói xong,Myungsoo lại tiếp tục làm loạn trên người Jiyeon. Cô thấy không có cách nào để kềm anh lại đành nói:

"Vậy cũng được. Myungsoo, em có thể hỏi anh chuyện đã qua không?"

"Ừ."

Myungsoo bây giờ đang vui sướng đâu còn để ý vấn đề Jiyeon hỏi.

"Thụy, anh có thể nói cho em biết năm anh bảy tuổi đã xảy ra chuyện gì không?"

Jiyeon hỏi rất cẩn thận, nghe thấy câu hỏi của cô, Myungsoo thu tay mình về, đem áo Jiyeon kéo xuống, lạnh lùng nói với cô:

"Năm bảy tuổi cũng như những đứa trẻ khác thôi, chạy khắp nơi làm loạn, không có gì khác cả."

Giọng điệu của anh lạnh lùng làm Jiyeon có chút sợ, bởi vì Myungsoo ít khi nói với cô kiểu như vậy. Jiyeon biết mình chạm vào nỗi đau của anh, nhưng trong thoáng chốc cô cảm thấy uất ức, nước mắt lã chã rơi. Mình chỉ muốn quan tâm anh mà thôi.

"Ô ô ô."

Tiếng khóc đứt quãng của Jiyeon, tỉnh lại sau khi chìm trong quá khứ, Myungsoo ngồi dậy mở đèn nhìn thấy Jiyeon khóc thút thít, anh không rõ hỏi:

"Vợ, sao thế, đang yên đang lành sao lại khóc?"

Myungsoo đau lòng hỏi cô.

"Hức, còn không phải do anh sao, em chỉ muốn quan tâm anh thôi, anh không cần dùng giọng điệu lạnh lùng đó nói chuyện với em."

Jiyeon uất ức vừa khóc vừa nói. Lòng anh đau như xoắn lại, vội lau nước mắt cho cô:

"Vợ anh sai rồi, đừng khóc nữa, em phải giữ sức để đánh anh chứ, đừng khóc sẽ làm đau mắt, anh sẽ đau lòng lắm em biết không?"

Jiyeon càng khóc to hơn:

"Oa -- oa -- oa, anh khi dễ em, ngày nào anh cũng khi dễ em, anh thật khốn kiếp mà."

Jiyeon dùng nắm đấm nhỏ của mình đánh vào ngực của Myungsoo. Myungsoo nắm lấy tay cô đang đánh, ôm chầm cô, ôn nhu nói:

"Là anh làm cho em uất ức, vợ à không khóc, vợ ngoan ngoãn, chồng đưa em đi mua kẹo ăn có được không?"

Myungsoo dụ dỗ Jiyeon như dụ dỗ một đứa trẻ. Jiyeon nghe được lời của anh không khỏi buồn cười. Sau đó thu hồi nụ cười của mình, giả bộ tức giận nói:

"Thôi đi, anh cho em làm đứa trẻ ba tuổi sao, còn mua kẹo cho em ăn."

"Ha ha ha, vợ à em không phải đang tức giận sao?"

Myungsoo cười nói.

"Hừ ~."

Jiyeon quay đầu không thèm nhìn Myungsoo. Tính khí trẻ con của cô làm Myungsoo càng yêu chiều cô hơn.

"Vợ à, em quan tâm anh, không phải là đã yêu anh chứ"

Mặt Jiyeon nóng bừng lên, ngẩng đầu quật cường nói với Myungsoo:

"Anh nói nhảm cái gì thế? Em....em chỉ là, chỉ là....."

"Chỉ là cái gì à?"

Myungsoo giở trò trêu ghẹo Jiyeon.

"Chỉ là..........không có gì, dù sao anh chỉ cần nói cho em biết, rốt cuộc anh lại không nói. Anh có nói cho em nghe không?"

"Em thật muốn biết?"

Myungsoo thấy cô kiên quyết muốn biết nên hỏi lại thử một lần nữa.

"Ừ."

Jiyeon kiên quyết gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip