Hp Duong Sinh Menh Trong Tan Khai Thuy Chap 31 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chap 31

Ban đêm, bóng tối phủ Rừng Cấm như có thể hút đi toàn bộ tia sáng. Ánh sáng phát ra từ đầu đũa phép của Draco và Hermione chỉ có thể miễn cưỡng để bọn họ nhìn thấy đường dưới chân mình, chung quanh tràn ngập một mảnh tối đen. Harry phía sau bỏ áo tàng hình bọn họ cũng không thể phát hiện.

“Chúng ta đi thêm một chút nữa rồi trở về thôi, nghe nói ở sâu trong Rừng Cấm có rất nhiều sinh vật nguy hiểm.” Hermione nhỏ giọng nói.

“Ừ.” Draco nhẹ nhàng trả lời có vẻ không muốn nói lớn giọng, nhưng cảm thấy không trả lời lại thất lễ, cho nên cậu ta lựa chọn trả lời ngắn gọn.
Bọn họ thật cẩn thận đi sâu vào trong, thuận tiện xem bốn phía xung quanh, Harry đi theo sau bọn họ, luôn bảo trì khoảng cách nhất định, hơn nữa ếm cho mình thêm một thần chú xem nhẹ, như vậy sẽ không sợ khi Draco và Hermione xoay người sẽ phát hiện cậu.

Lúc này tuy Rừng Cấm rất tối, nhưng đối với Harry còn chưa tính là gì, dù sao lúc bảy tuổi đã bị nhốt vào một tủ chén chật hẹp u tối. Dù sau này Harry về biệt thự Potter nhưng thói quen với đêm đen đã không thể nào thay đổi. Tuy mắt cậu cận thị nhưng lúc này thị lực cậu cũng không kém so với Draco đâu.

“Tiếng gì đó!” Đột nhiên, xung quanh Rừng Cấm vang lên một tiếng thét chói tai ở phía xa, Hermione cảnh giác giơ đũa phép nhìn bốn phía nhưng không phát hiện được bất cứ động vật nào cả.

“Chắc là người sói rồi, ở sâu trong Rừng Cấm hình như là có người sói,” Trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình của Draco, nhưng Harry nghe được Draco bất an, “Chắc cách chúng ta rất xa.”

Bọn họ tiếp tục đi một đoạn đường ngắn nữa, dần dần thấy được ánh sáng trên mặt đất. Hình như vì nơi đó không có cây cối che khuất nên khiến ánh sáng màu bạc chiếu ra.

“Chúng ta trở về đi, nếu vào nữa sẽ đến trong cùng của Rừng Cấm đó.” Hermione đề nghị nói.

“Đợi đã, đó là cái gì?” Draco hình như thấy được cái gì đó ở bên trong, cau mày thoáng tiến lên vài bước. Harry im lặng đi đến bên người bọn họ, gương mặt lạnh lùng, nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt.

Một cái gì đó trắng noãn trên mặt đất lòe lòe sáng lên, Harry biết đó là bạch kỳ mã, nó ngã trên mặt đất hấp hối, ánh mắt nó nhìn về phía Harry, ánh mắt màu bạc tràn ngập bi thương. Hermione hít sâu một hơi, mà Draco cực kỳ tức giận, “Này…… Ai lại có thể tàn nhẫn như vậy, rất đáng giận.”

Bọn họ tiến lên một bước, nhưng rất nhanh bị dọa bởi bóng ma đối diện đi ra, Draco và Hermione ngơ ngác đứng im tại chỗ. Một người mặc áo choàng bò tới bên người bạch kỳ mã, tại miệng vết thương, cúi xuống bắt đầu uống máu.

Khoảng cách không quá gần, nhưng bọn họ lại có thể nghe được thanh âm tham lam nuốt uống của người kia.
Hermione tựa hồ hoảng sợ, há miệng thở dốc, Draco phản ứng nhanh chóng bưng kín miệng cô, hơn nữa tắt ánh sáng trên đầu đũa phép. Nhưng vẫn không kịp, người đang máu bạch kỳ mã, tựa hồ đã nhận ra không thích hợp, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Draco bọn họ.

Tuy rằng không rõ mặt người kia, nhưng khi hắn quay đầu, Draco và Hermione vẫn theo bản năng vì sợ hãi mà rút lui vài bước. Hermione bắt lấy tay của Draco, chậm rãi nâng lên đũa phép.

Người nọ chậm rãi đi tới chỗ Draco và Hermione, Hermione tựa hồ quyết định chủ động, niệm ra những thần chú đã biết, nhưng người nọ chỉ nhẹ nhàng nâng tay đã ngăn cản  được công kích của Hermione.

Pháp thuật không đũa phép!

Draco và Hermione nháy mắt mở to hai mắt, nếu chung quanh có ánh sáng có thể nhìn sắc mặt trắng bệch của bọn họ.

Người nọ tựa hồ niệm thần chú gì đó, liền thấy một tia sáng phóng tới chỗ bọn họ.

Có thể sử dụng pháp thuật không đũa phép, thần chú này khẳng định không phải năm nhất bọn họ có thể ngăn cản. Lập tức Draco buông tha cho ý tưởng dùng thần chú ngăn cản tia tia sáng kia, trực tiếp chắn trước Hermione, kéo cô ra sau, ý đồ tránh thoát tia sáng này.

Cùng thời gian, Harry giơ đũa phép lên, xác lập một phòng hộ trước mặt Draco, ngăn chặn tia sáng kia.

Người đó tựa hồ ngừng một chút, sau đó ra thêm một thần chú tới đây.
Harry lại ngăn chặn thần chú kia nhưng không đợi người nọ phản ứng, dùng một cây đũa phép khác đánh ra một thần chú Crucio.

Tựa hồ là hiểu được ở đây còn có những người khác, người đó buông tha tới gần, tránh thoát toàn tâm chú Harry đánh ra, liền rời đi nơi này.

“Harry?” Draco đứng lên, liền thấy Harry đã giải trừ xem nhẹ chú, “Tại sao cậu lại ở đây?”

“Mình không yên lòng về các cậu, liền đi theo tới đây,” Harry đơn giản giải thích, cũng nâng Draco và Hermione dậy, “Các cậu không có việc gì chứ?”

“Không sao,” Hermione tựa hồ sợ hãi, nhưng kiên trì mình không sao hết, “Harry, vừa mới đó là……”

“Có người đã giết bạch kỳ mã, có ý muốn uống máu của nó.” Harry sắc mặt âm trầm, “Vì sống, hắn đã không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào.” Bạch kỳ mã là động vật thuần khiết, giết chết bạch kỳ mã vô tội lại hút máu nó. Dù có kéo dài được sinh mệnh nhưng cũng mang nguyền rủa khó có thể chịu được, Voldemort quả nhiên là tách linh hồn quá nhiều lần nên đã điên rồi sao?

“Là người nào tàn nhẫn như vậy!” Draco đang run rẩy, vì người kia vừa mới mang cho cậu cảm giác sợ hãi, cũng là vì có người lại có thể thương tổn sinh mệnh vô tội như vậy khiến cậu ta cảm thấy phẫn nộ.

“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.” Harry nhẹ nhàng nói, “Cậu cảm thấy, ngoại trừ ‘vị kia’, bây giờ còn có ai suy yếu đến mức cần kéo dài sinh mệnh sao?”

“Harry, cậu nói, vị kia đang ở trong Hogwarts?” Hermione khiếp sợ hỏi.

“Hermione,” Harry nhẹ nhàng vỗ cô phù thủy nhỏ, ý đồ an ủi cô. Có lẽ Hermione đã trải qua chiến tranh thì không sợ cái gì, nhưng hiện tại Hermione chỉ có mười một tuổi, đối với Voldemort, cô chỉ từ sách mà biết được hắn khủng bố. Hiện tại Harry nói cho cô, Voldemort có thể ở trong Hogwarts, bên cạnh mọi người, Hermione luôn luôn có cảm giác sợ hãi đối với Voldemort, khó tránh khỏi sẽ kinh hoảng, “Tin tưởng mình, không có việc gì, nhé?”

“Harry, cậu xác định chính là vị kia?” so với Hermione, Draco xem như tốt hơn, nhưng giọng cậu vẫn mang theo  một chút run rẩy.

“Hiện tại, các cậu đừng xen vào cái gì, trực tiếp trở về nói cho Hagrid, nơi này không hề có cái gì, hiểu chưa?” Harry cảm thấy bọn họ hiện tại cần ăn một ít chocolate, nhưng thật đáng tiếc cậu lại không mang, “Sau đó, trở về ngủ một giấc, nơi này còn có cụ Dumbledore trấn giữ, cho dù ông ta đang ở gần, cũng không cần phải lo lắng, hiểu không?”

Hermione cũng hiểu được mình không nên ở trong này, vì thế gật gật đầu, quyết định tiếp nhận đề nghị của Harry.

“Còn cậu thì sao, Harry?” Không yên lòng, Draco lo lắng hỏi.

“Mình khoác áo tàng hình đi ra nên không có ai phát hiện ra mình, các cậu cứ đi về trước, một lúc nữa mình cũng sẽ trở lại ký túc xá.” Harry giơ lên áo tàng hình tỏ vẻ mình không nói sai.

Cuối cùng, Draco và Hermione bị Harry thuyết phục, giơ đũa phép nương ánh sáng chậm rãi rời khỏi, Harry âm thầm ếm bên người bọn họ một thần chú bảo vệ nhỏ, đủ để bọn họ đi đến nơi Hagrid chỉ định tập hợp mà không bị sinh vật bên trong Rừng Cấm tấn công.

Khi xác định Draco và Hermione đã rời khỏi, Harry đi tới chỗ bạch kỳ mã.
Bạch kỳ mã còn chưa chết, nhưng Harry biết mình đã không thể cứu được nó. Harry chậm rãi ngồi xuống, dùng đũa phép chữa khỏi miệng vết thương trên người bạch kỳ mã, hơn nữa giúp nó rửa sạch vết máu, sau đó nhẹ nhàng mà ngâm xướng một khúc.
Đó là thần chú chúc phúc, do kiếp trước sau khi thắng lợi chiến tranh Harry đã chuyên tâm đi học, hàng năm nhân ngày kỷ niệm chiến tranh – hoặc nói ngày Harry Potter –  cậu cuối cùng sẽ đi đến trước những ngôi mộ của các anh hùng, ngâm xướng một đoạn thần chú chúc phúc này.
Bạch kỳ mã hơi hơi giật giật miệng, cắn cắn tay Harry đặt ở bên miệng nó, cậu biết đó là cảm kích. Harry nhẹ nhàng vuốt ve nó, tiếp tục chúc phúc, Harry ngâm xướng cho tới khi nào xong thì bạch kỳ mã cũng nhắm hai mắt lại.

Nó chết, nhưng nó thoạt nhìn thực yên bình, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nó, không thấm vào đất mà là kết thành một giọt nước mắt trong suốt. Harry biết, đây là lễ vật mà bạch kỳ mã cảm kích cậu, Harry nhẹ nhàng nói cảm ơn, thu nước mắt rồi đứng lên.

Việc này vừa mới làm xong, liền nghe được tiếng vó ngựa.

“A, xem ra em đã thành công tiêu trừ oán hận của nó.” Giọng nói kinh ngạc từ xa đến gần, Harry đứng lên nhìn nhân mã trước mặt.

“Có thể đem nó mang về lãnh địa bạch kỳ mã sao? Con thú nhỏ này nhất định cũng hy vọng như vậy, anh Firenze.” Harry cười chào hỏi.

“Ầy, xem ra em cũng không giống mọi người ở đây, đúng không nào?” Firenze thoạt nhìn hơi giật mình, “Từ tinh tượng mà chúng ta nhìn thấy, em sẽ làm lệch quỹ đạo vốn có, khiến cho quỹ đạo phát sinh thay đổi, Harry Potter.”
“Em đang cố gắng làm được hiệu quả đó,” Harry cười nói.
“Anh xác định chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt,” Firenze nói, “Nhưng xem ra em lại có vẻ biết anh.”

“Có lẽ, là vì linh hồn chúng ta sớm đã gặp qua chăng!”

“Em nói đúng, đây là chuyện có thể đã xảy ra,” Firenze phóng bạch kỳ mã lên lưng, “Anh sẽ đưa nó trở về, tin rằng nhóm bạch kỳ mã sẽ cảm tạ em, Harry.”

“Có thể giúp đỡ là vinh hạnh của em mà.” Harry ưu nhã nói.

“Firenze, em sao lại có thể để con người…” Tựa hồ là đem bạch kỳ mã trên lưng Firenze trở thành con người, nhân mã kia có vẻ rất tức giận, nhưng khi anh ta nhìn thấy đó chỉ là bạch kỳ mã, giọng nói im bặt rồi dừng lại.

“Bane, anh không nên như vậy, cậu bé này vừa mới giúp bạch kỳ mã tiêu trừ oán hận đó.” Firenze trách cứ nói.
“Ừ, được rồi, có lẽ em đúng, anh chẳng qua chỉ nghĩ đến……”

“Chẳng qua nghĩ đến việc em cho con người cưỡi trên lưng sao. Ừm, được rồi, Bane à, anh không nên có thành kiến như vậy, nếu gặp được tình huống khẩn cấp, chúng ta cần làm thế, nên biết, con người mà anh vẫn cảm thấy rất độc ác vừa mới nhận được sự tán thành của một con bạch kỳ mã đấy.” Firenze tức giận nói.

Bane thoạt nhìn tức giận, nhưng thực hiển nhiên anh ta không tìm thấy chỗ có thể phản bác lời nói của Firenze.
“Như vậy, chúng ta tạm biệt nhé,” Firenze tựa hồ là sốt ruột đem bạch kỳ mã đưa trở về, anh hướng Harry nói.
Harry gật gật đầu, nhìn theo hai nhân mã rời đi.

Lặng im hồi lâu, Harry đem cái bình chứa nước mắt bạch kỳ mã thả xuống dưới, tựa hồ là đối với không khí, nói, “Con không cần dùng nó, nhưng con nghĩ đây sẽ là một loại dược liệu tốt.” Cậu nói xong, khoác áo tàng hình biến mất.

Qua hồi lâu, Severus từ chỗ tối đi ra, nhặt lên cái bình con, vẻ mặt phức tạp.

Chap 32

Sau khi bị hoảng sợ trong Rừng Cấm hôm đó rồi lại nhận ra ngày thi cuối kỳ đã gần kề, Hermione kiên trì cho dù có cái gì đi nữa thì thi xong mới tính.

“Cần phải biết, cái này cực kỳ liên quan đến việc học kỳ sau chúng ta có thuận lợi lên năm hai được không đó.” Cô nghiêm túc nói với nhóm bạn, buộc mọi người phải tới thư viện.

“Xí, cậu cảm thấy việc Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang ở xung quanh đây là không quan trọng à!” Ron đã từng bất mãn có ý tranh luận với cô nhưng lại bị cô hung hăng vỗ lên đầu một cái.

“Nghe này Ron, Harry nói đúng đấy, nơi này còn có cụ Dumbledore, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không phải chuyện của học trò chúng ta. Hiện tại chúng ta tốt nhất nên vượt qua kỳ thi một cách ngon nghẻ trước đã, hơn nữa cậu cảm thấy chúng mình có thể làm được gì để có thể đuổi vị kia ra khỏi Hogwarts không?” Hermione nghiêm túc nói, sau đó kéo áo Ron tới thư viện, “Mình biết cậu không thích đọc sách nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cậu hiểu không?”

Nhìn đãi ngộ mà Ron nhận được, Draco cảm thán tự nói, “Giờ thì mình đã biết vì sao cậu ấy lại được phân tới Gryffindor rồi.”

“Mình nghĩ mình cũng biết,” Blaise mím miệng nhưng ngay sau đó phát hiện mình đang có hành vi không được lịch sự liền ho khan vài tiếng che dấu, “Sư tử  cái một khi nổi giận thì khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.”

Harry thi thố cực kỳ thuận lợi, trải qua nhiều năm rồi, cậu đã không xác định được đây không phải lúc mình thi kiếp trước, không cần phải lo lắng tới Hòn đá Phù thủy mà thấp thỏm nữa. Các bài thi viết cậu gần như là người thứ nhất nộp bài, mà lúc thi thực hành trừ lớp thi độc dược cậu đều là người đầu tiên ra khỏi lớp nhưng cậu cũng không dám nói chuyện này với Hermione.

“Trời ạ, nếu cậu sơ ý không kiểm tra cẩn thận thì phải làm sao bây giờ!” Cậu biết đây sẽ là lời mà Hermione nói với cậu, có đôi khi giấu diếm cũng mang ý tốt đó chứ.

Khi đám năm nhất cuối cùng cũng thi xong, sáu người tụ trên bãi cỏ dưới ánh nắng mặt trời. Harry ngồi dựa vào cây đại thụ bên hồ thích ý híp mắt, nghe Hermione lải nhải những gì mình có thể không làm tốt khi thi.

“Hic, Merlin, Hermione à, chúng mình không muốn ôn lại đề thi một lần nữa đâu, được không?” Ron thật sự chịu không nổi, cậu buồn bã nói, “Thi một lần đã rất mệt rồi.”

Hermione trừng mắt nhìn cậu ta rồi lại nhìn về phía Harry đang không có việc gì, “Harry cậu thấy thế nào?”

“Hả, cái gì?” Harry mở to mắt, hơi nghi hoặc.

“Haizz, được rồi, cậu biết mình đang nói cái gì mà. Dù mình muốn lấy hạng đầu trong kỳ thi nhưng không có nghĩa mình không quan tâm đến chuyện đó,” Hermione trợn trắng mắt, “Về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, cậu thấy thế nào?”

Harry mỉm cười, cảm thấy mình nên nói với đám bạn một câu, “Bác Hagrid đã nói trứng rồng của bác là thắng được từ trong tay người khác.”

“Mà lúc trước bác Hagrid vẫn rất muốn nuôi một con rồng!” Hermione nghĩ lại tin tức mình đã nghe được ở nơi bác Hagrid, nháy mắt nhảy dựng lên, chạy ra xa.

“Cậu ấy làm sao vậy?” Pansy nhìn Hermione gần như trong vài cái chớp mắt liền biến mất ở trước mặt mọi người, nghi hoặc hỏi.

“Có lẽ, cậu ấy đã nghĩ đến cái gì đó.” Harry cười nói, gần như đã biết sao lại thế này.

Cậu đương nhiên biết sao lại thế này, Hermione hiện tại nhất định đã đi tìm bác Hagrid, không ngoài dự đoán thì đêm nay chính là lúc cần phải xử lý Quirrel rồi.

Mười phút sau, Hermione thở hồng hộc chạy về, mang đến tin tức bác Hagrid đã nói phương pháp đối phó với con quái vật trên tầng bốn cho một người xa lạ. Hơn nữa cô cũng phân tích thân phận người xa lạ đã cung cấp trứng rồng cho bác Hagrid

“Chắc chắn là người trong trường học, bình thường chỉ có rất ít người biết suy nghĩ của bác Hagrid mà thôi.” Hermione chém đinh chặt sắt nói, “Nhưng lúc trước bác Hagrid cũng đã nói hầu như tất cả các giáo sư đều tham gia bảo vệ Hòn đá Phù thủy mà bày ra các cơ quan, là ai bây giờ?”

“Có thể là thầy Snape hay không, trong lúc Halloween thầy ấy không phải thừa dịp đến đó sao?”

Nghe Ron đoán, Harry ở trong lòng cười thầm, cho dù là thời điểm nào đi nữa thì Gryffindor cũng không bao giờ phán đoán công bằng cho thầy Snape hay bao che khuyết điểm, quả nhiên thầy là đối tượng mà nhóm sư tử hoài nghi đầu tiên.

“Không thể nào!” Người phủ định đầu tiên chính là Draco – con đỡ đầu của thầy Snape, “Ba đỡ đầu sẽ không làm như vậy.”

“Hừ, rất khó nói.”

Nhìn nhóm bạn đang thảo luận mà càng ngày càng to tiếng, Harry nhẹ nhàng mở miệng, “Nghe nói trước khi nhận lời mời thì giáo sư Quirrel vừa mới đi ra khỏi rừng rậm Albania đó.”
Sau khi nghe cậu nói thì Draco và Ron im lặng, rồi hai đứa nhỏ từ bé đã nghe truyện kể về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nháy mắt nhớ tới bên trong rừng rậm kia có cái gì…

“Tất thối của Merlin, việc này rất khủng bố!” Hai người đồng thanh nói.

Một Malfoy cùng một Weasley lại có thể ăn ý như vậy cũng là một chuyện cũng cực kỳ khủng bố không kém.

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta cần phải nhanh chóng đi báo cho hiệu trưởng!” Hermione sốt ruột nói.
“Hôm nay hiệu trưởng đã rời khỏi Hogwarts, đi lâu rồi.” Harry hạ tay xuống, nói.

“Đợi đã, Harry, cậu không thấy sốt ruột sao?” Blaise rốt cục phát hiện ra điều không thích hợp, híp mắt nhìn Harry, “Hay là cậu đã có tính toán trước rồi?” Xem bộ dáng nhàn nhã của Harry lúc này, không hề có tí sốt ruột nào.

“Ừ, đương nhiên rồi,” Harry nở nụ cười, “Chúng ta có thể ngăn cản trước khi Quirrel tới, đêm nay hắn sẽ hành động, cụ Dumbledore đã rời đi, hẳn là một cơ hội tốt.”

“Cậu xác định mình không phải Gryffindor chứ?” Blaise hơi ngơ ngác nhìn Harry, cậu ta cũng không biết đám rắn nhỏ lại có sở thích đi chơi đêm còn có thể hưng phấn vì nó nữa chứ.

Harry nhún vai, không đáp lại.

“Được, vậy đi, Harry đêm nay mình sẽ đi theo cậu.” Hermione lập tức quyết định.

“Mình cũng đi.” Mặc kệ nỗi sợ hãi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy nhưng Ron vẫn quyết định theo.

Biết nhóm bạn lo lắng cho cậu, Harry không tự giác cười tươi nhưng trước khi Draco, Blaise và Pansy nói chuyện thì cậu ngừng cười, ngăn cản bọn họ, “Hermione và Ron có thể đi cùng nhưng các cậu thì không được.”

“Vì sao chứ?” Ba người đồng thanh biểu thị không đồng ý.

“Bởi vì cho dù có thành công hay không nếu ba người đi theo thì chắc chắn sẽ bị chủ nhiệm ném vào trong vạc điều chế độc dược mất.” Harry cười mà không cười nói, “Các cậu cảm thấy gặp mặt Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy so với việc chủ nhiệm có thể trừng phạt bất cứ lúc nào thì cái nào đáng sợ hơn?”
Ba con rắn nhỏ rùng mình, không dám nhắc lại việc đi cùng Harry nữa.

“Vậy cậu thì sao, Harry.” Pansy nghi hoặc nói, “Cậu không sợ chủ nhiệm phạt sao?”

“Với giá trị của Kẻ Được Chọn thì mình nghĩ chủ nhiệm sẽ không nói gì đâu.” Nhiều nhất cậu chỉ bị cấm túc mấy tháng thôi, Harry không sao cả nói, “Đêm nay ba người thành thật ngốc ở trong ký túc xá, không được đi bất cứ nơi nào hiểu không!” Tuy rằng là giọng điệu thương lượng nhưng ba con rắn nhỏ cũng không do dự gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghe lời, tựa hồ càng ngày bọn họ càng theo bản năng nghe theo lời của Harry.

“Đêm nay hai người, sau giờ cấm đi lại ban đêm thì chờ trước cửa, mình sẽ khoác áo tàng hình đi đón hai người.”
Harry lên kế hoạch cho tất cả, không hề hoang mang vượt qua quãng thời gian còn lại tham gia vào bữa tiệc nhỏ bên trong Slytherin, toàn bộ quá trình đều không toát ra một tia khác thường, Draco nhìn bội phục không thôi – cậu ấy đúng là không hề sợ Hòn đá Phù thủy bị cướp đi mà.

Trên thực tế, Harry quả thật không sợ, lúc trước Quirrel không có khả năng lấy được Hòn đá Phù thủy, nếu hắn ta giận dữ mà phá hủy đi tấm gương Ảo ảnh, vậy thì lúc cậu đi vào có thể cười nhạo Quirrel vĩnh viễn không thể nào lấy Hòn đá Phù thủy được nữa.

Mười một giờ kém mười, khi xác định Slytherin không còn ai trong phòng sinh hoạt chung nữa, Harry bỏ ra áo khoác tàng hình cùng với một cái chai thủy tinh, đây chính là điểm mấu chốt để có thể đối phó Voldemort.

“Tôi sẽ cho ông cái cảm giác sau khi sống lại nhưng cực kỳ hoài niệm bộ dáng nửa sống nửa chết của mình.” Harry nhìn cái chai trong tay, lạnh lùng nói, sau đó để nó vào cái túi bên trong cổ tay áo, cũng mang theo hai cây đũa phép của mình.

Không một ai biết cậu lại có hai cây đũa phép, cho dù là thầy Snape đã biết rõ về cậu đi chăng nữa!

Sau khi kiểm tra mình không có để sót thứ gì, cậu khoác áo tàng hình xuyên qua phòng sinh hoạt chung, thông qua bức họa đi tới hành lang.
Không đợi cậu thấy rõ chung quanh, áo tàng hình bị người xốc mở ra.

Harry cảnh giác ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện thầy Snape đang nắm áo tàng hình, lạnh lùng nghiêm túc nhìn cậu.

“Chào buổi tối, giáo sư.” Harry không hề kinh hoảng khi bị nắm chặt, trấn định tự nhiên chào hỏi.

“Hiện tại là thời gian cấm đi lại ban đêm, trò Potter.” Giọng thầy Snape rất nhẹ lại có thể để người nghe không tự giác run rẩy, Harry lúc trước có thể bị ảnh hưởng nhưng Harry hiện tại thì không.

“Con biết, thưa giáo sư,” Harry nói, “Cho nên, con mới có thể xuất hiện ở trong này đúng không ạ?”

“Potter, nếu trò thức thời thì hiện tại lập tức trở về cho ta.”

“Sau đó thì sao? Chính thầy lại đi đối mặt với Quirrel bị Voldemort bám dính? Sau đó thì thầy làm gì? Nói cho tên điên kia rằng thầy đã ngăn cản Kẻ Được Chọn chui đầu vô lưới, rồi bị trừng phạt?” Harry buồn cười nói, “Được rồi đi giáo sư à, chúng ta đều biết đây là chuyện không có khả năng, cần phải biết đêm nay đi đêm là bắt buộc.” Ừm, cậu thích loại cảm giác này, vẫn biết, nếu hiện tại cậu vẫn là Gryffindor, thầy Snape tuyệt đối trước tiên sẽ trừ điểm khi tóm được cậu.

“Không biết tự lượng sức mình, ngu ngốc, trò cho rằng đó là ai, đó là người mà một đứa nhỏ như trò có thể đối phó được sao!”

“Trên thực tế, năm đó, con cũng chưa biết cái gì mà đi ngăn cản hắn, không phải sao, ngay lúc đó con thậm chí còn không có pháp lực khổng lồ như bây giờ, không hề biết nhiều pháp thuật nhưng khi đó, con đã thành công, là cái gì khiến giáo sư thầy cho rằng, hiện tại con lại không làm được?” Harry chọn mi hỏi ngược lại.

Thầy Snape nhìn Harry một hồi, tựa hồ không biết nói cái gì, đen mặt ném áo tàng hình cho Harry, “Nếu trò bị thương, đừng nghĩ ta sẽ cung cấp độc dược cho trò!”

“Vâng, con đương nhiên hiểu được.” Harry kinh ngạc thầy Snape lại có thể nhanh chóng đưa áo tàng hình cho cậu, cậu lễ phép nói cảm ơn. Không đợi cậu nói cái gì nữa, thầy Snape liền rời đi, lưu lại Harry, nhìn áo tàng hình cùng một cái bình trên tay, nghi hoặc nghiêng đầu.

Đây là cái gì?

Mắt thấy sắp đến mười một giờ, Harry không có thời gian lại đi nghiên cứu, vội vàng đem cái chai nhét vào túi tay áo, tiến đến tòa tháp Gryffindor, quyết định sau khi giải quyết Quirrel sẽ đem cái chai trả lại cho thầy Snape.

Chap 33

Nhìn từ xa, lâu đài Hogwarts bị bóng đêm bao phủ càng giống như lâu đài bị ma ám trong truyện cổ đồng thoại, u ám, yên tính, nếu có thêm mấy con cú nhàm chán bay qua bay lại thì càng có khả năng làm người ta liên tưởng đến lâu đài của ma cà rồng trong truyện, may mắn là ngoại trừ phù thủy thì lâu đài này người ngoài cũng không thể nhìn thấy được.

Ba người Harry khoác áo tàng hình, nâng nhẹ gót chân đi trong lâu đài, chậm rãi đi lên tầng bốn.

Cửa tầng bốn do Fluffy canh giữ đã được mở ra mà kỳ tích Flufffy cũng không lao tới, vậy thì chỉ có một khả năng, chính là Quirrel đã chế phục nó rồi.

Quả nhiên, khi Harry vừa đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một cây đàn được ếm pháp thuật đang tự động phát ra âm thanh. Con chó lớn ba đầu vốn hung ác lại đang ngoan ngoãn nằm đó y như một con mèo nhỏ, gục đầu hưởng thụ giấc ngủ – nếu bỏ qua hình dáng dữ tợn bên ngoài thì quả thật giống một con mèo nhỏ lười biếng.

Nhìn nơi này Harry không thể không bội phục bác Hagrid, vì sao bác lại có thể tìm được một con chó lớn ba đầu giống hệt với con chó lúc trước đã bị Quirrel giết chết chứ? Hơn nữa nhược điểm của chúng nó cũng giống nhau luôn.

Bất quá cũng may mắn là nhược điểm của chúng giống hệt nhau, nếu không phải Flufffy đang ngủ mà là tỉnh giấc thì bọn họ còn không biết làm sao có thể đối phó được nó. Trong lúc bối rối Harry cũng không dám cam đoan Hermione sẽ nhớ rõ những lời mà bác Hagrid đã nói trước đó đâu.

Harry thu lại áo tàng hình, thuận tiện đóng cửa, nếu đợi cây đàn đột nhiên ngừng lại Flufffy đột nhiên lao ra thì sẽ không dễ dàng chút nào.

“Xem ra Quirrel đã đi xuống rồi, chúng ta cần phải nhanh lên,” Hermione nhìn ván cửa sàn đã được mở ra nói, sau đó chỉ huy Ron là người đầu tiên nhảy xuống.

Harry biết phía dưới là tấm lưới quỷ sa tăng, ký ức lúc trước bị siết nửa sống nửa chết tuy không mới mẻ nhưng vẫn nhớ rõ. Cậu không thể mở miêng nói ra, Hermione đã lôi cậu nhảy xuống, sau đó cậu lại nghe được lời nói có khả năng là ngu xuẩn nhất trong quãng thời gian là học sinh, thậm chí là cả cuộc đời này của Hermione, “Nhưng mà kiếm đâu ra củi?”

Quả nhiên trong lúc bối rối có thể làm cho người ta mất đi chỉ số thông minh bình thường.

Thuận lợi giải thoát từ tấm lưới quỷ sa tăng – Harry nghĩ như vậy. Qua được tấm lưới quỷ, kế tiếp việc tìm kiếm chìa khóa mở cửa trong một đám chìa giả thực sự dễ dàng. Lúc này Harry cũng không muốn dùng chổi nữa, trực tiếp ném thần chú Freezing Charm cho đỡ nhiều việc.

“Cool!” Nhìn Harry thoải mái tìm được chìa khóa cần thiết từ đám chìa bị đóng băng, cởi bỏ pháp thuật bên trên rồi thuận lợi mở cửa, Ron tán thưởng nói, “Sau này mình cũng phải học.”

Cậu cũng nên đi học đi, năm thứ hai trong lớp học đầu tiên của Lockhart sẽ cần thần chú này đó. Đẩy ra cánh cửa đóng chặt, Harry ở trong lòng nói.

Sau khi ba người đi vào phòng, căn phòng đang tối đen lập tức sáng bừng lên.

Bọn họ đang đứng trên một bàn cờ khổng lồ, đối diện với bọn họ là quân cờ màu đen cao lớn, quân cờ này không có chi tiết khuôn mặt, quỷ dị khiến người ta phải run rẩy – Harry nghe được tiếng Hermione khẩn trương nuốt nước miếng.

“Chúng ta… bắt buộc phải vượt qua bọn họ mới có thể đến bên kia sao?” Hermione hơi khẩn trương nói.

“Có lẽ đúng, có lẽ cũng không, hai người chờ mình tí.” Harry nói xong phủ lên áo tàng hình, nháy mắt biến mất.

Vài giây sau, đối diện với quân Mã xoạt kiếm ra, tựa hồ cảnh cáo ai đó không được đi lên phía trước.

“Không được rồi.” Giọng Harry vang lên, cậu lại xuất hiện ở bên cạnh Hermione, quân cờ đối diện cũng buông vũ khí xuống, “Xem ra dùng áo tàng hình cũng không được.”

“Vậy thì chỉ có thể đánh một trận cùng bọn họ mà thôi.” Ron mặc dù hơi khẩn trương, nhưng cậu ta có vẻ hưng phấn hơn nhiều, là một người đam mê chơi cờ sắp đến thời điểm giao dịch sẽ có vẻ hưng phấn, “Nghe này, hiện tại hai ngươi phải nghe mình chỉ huy, Harry à, cậu là giám mục còn Hermione, cậu sẽ là quân cờ tháp mà mình sẽ là quân cờ hiệp sĩ.”

Đúng vậy, Ron là hiệp sĩ của các cậu, một người vốn cũng không xuất sắc nhưng khi trưởng thành lại là một hiệp sĩ khiến mọi người kính nể. Kiếp trước, cũng là lúc này thì mối quan hệ ba người mới chính thức cứng cáp không gì phá nổi. Một hiệp sĩ dũng cảm, một tòa thành chắc chắn, một giám mục có năng lực lãnh đạo xuất sắc không chỉ bảo vệ tình bạn giữa bọn họ mà còn cống hiến to lớn cho thế giới phù thủy.

“Được.” Harry đáp, mỉm cười đứng ở vị trí mà giám mục chân chính đã nhường cho cậu, “Ron, nhờ cậu rồi.”

Ron nuốt nuốt nước miếng, đứng ở nơi vốn là của quân cờ hiệp sĩ, từ giờ phút này trở đi cậu ta chính là một hiệp sĩ.

Phương thức chiến đấu hung ác của nhóm quân cờ khiến Ron và Hermione mặt mày trắng bệch, nhưng Ron thủy chung vẫn trấn định tuyên bố mệnh lệnh, khiến mọi người hạn chế nguy hiểm bị quân cờ ăn. Ron và Hermione khi đối mặt với quân cờ cũng không hề ôn hòa như lúc trước, cuối cùng, Ron vẫn là bất đắc dĩ đi lên bị hoàng hậu bên cờ trắng đạp xuống.

“Ron!” Sau khi kết thúc bàn cờ, Hermione lao về phía Ron.

“Chỉ là hôn mê tạm thời thôi, Hermione, đừng lo lắng, cậu ở đây chăm sóc cậu ấy. Đến khi Ron tỉnh lại, hai người lập tức trở về tìm giáo sư đến hỗ trợ, hiểu không?” Kế tiếp là cửa ải độc dược, một mình cậu cũng có thể vượt qua, “Nếu không tìm thấy giáo sư McGonagall, liền tới hầm tìm giáo sư Snape, lúc này thầy ấy nhất định đang ở trong đó.” Chẳng qua, dưới cơn thịnh nộ thì thầy cực kỳ có khả năng sẽ trừ điểm Gryffindor rất nhiều.

“Ừ, Harry, chúc cậu may mắn!” Thật sự không yên lòng Ron còn đang hôn mê, Hermione ôm Harry một cái.

“Yên tâm đi, mình sẽ không sao.”

Mở ra cánh cửa phía sau bàn cờ, quả nhiên một con quỷ khổng lồ máu me bê bết mất đi toàn bộ sức chiến đấu, Harry bịt mũi, đi tới phòng kế tiếp.

Ngọn lửa trong nháy mắt dâng lên, Harry hoảng sợ nhìn trước mắt, ở đây không hề có một thứ gì cả!

Nơi này không phải là có mấy cái cái chai cùng với một mảnh giấy sao? Vì sao bây giờ lại không có gì hết? Hay là hơn hai trăm hơn tuổi rồi nên cậu đã không còn nhớ rõ lúc trước mình đến tột cùng vượt qua vài cái cửa ải mới có thể tới phòng Quirrel đang đứng, nhưng nếu không có độc dược thì Quirrel đã đi qua như thế nào?

Đợi đã, độc dược!

Harry bỏ ra cái chai nhỏ mà thầy Snape vừa mới ném theo áo tàng hình cho cậu, nhìn độc dược bên trong hơi kinh ngạc.

Vừa nãy thầy Snape không phải đến tóm cậu mà là cho cậu độc dược xuyên qua ngọn lửa này ư?

Giật giật khóe miệng, cuối cùng Harry không biết phải nói cái gì, mỉm cười, đem độc dược đổ vào trong miệng. Nháy mắt, một cảm giác lạnh lẽo lan tràn toàn thân, tuy rằng hương vị vẫn không hề tốt, nhưng hiện tại Harry cũng sẽ không để ý, cậu nhanh chóng xuyên qua ngọn lửa.

Quirrel đang đi lại phía trước tấm gương Ảo ảnh.

“Hey, chào buổi tối, giáo sư,” Harry khoái trá chào hỏi, “Thầy muốn tìm Hòn đá Phù thủy sao?”

Quirrel quay đầu lại, hai mắt vốn tràn ngập hoảng sợ lúc này lại phủ đầy âm trầm, “Xem ra mi đã biết rất nhiều, Potter.”

“Không nhiều lắm, chẳng qua vừa lúc biết ông muốn đánh cắp Hòn đá Phù thủy mà thôi. Hơn nữa tôi còn biết, ngoại trừ tôi thì ông sẽ không thể tìm được Hòn đá Phù thủy. Có muốn tôi giúp ông không nào?” Harry đi xuống bậc thang, hỏi Quirrel, không hề sợ hãi, không hề sốt ruột.

“Mi không hề giật mình tí nào sao.” Đối với biểu tình lạnh nhạt của Harry, Quirrel liền có vẻ có chút kinh ngạc.

“Giật mình rằng người trộm Hòn đá Phù thủy không phải giáo sư Snape mà là ông sao?” Harry tự hỏi tự trả lời, “Không không không, tôi đương nhiên sẽ giật mình. Tôi cực kỳ giật mình tại sao mi tiến vào đã lâu như vậy mà còn chưa tìm được Hòn đá Phù thủy, chẳng lẽ chủ nhân bám vào mặt sau đầu ông đã bị hương vị tỏi trên người ông làm hôn mê thế nên mới không biết tột cùng cần phải như thế nào vận dụng đầu óc tự hỏi hay sao. À xin lỗi, tôi đã quên mất,” Harry giật mình nhận ra tự nói, “Chủ nhân của ông chỉ bám vào trên người ông, bản thân hắn ta không hề có đầu óc.”

“Hãy giáo huấn tên nhóc nói lời điên cuồng này đi, nhanh lên!” Tựa hồ bị Harry chọc giận, giọng nói sắc nhọn khàn khàn kêu lên.

“Dạ…vâng, thưa chủ nhân.” Chỉ có trước mặt Voldemort, Quirrel mới có thể lại khôi phục toàn bộ bộ dáng người giáo sư lúc trước, nhát gan, khiếp nhược, hắn ta giơ đũa phép, thử ếm một thần chú Petrificus Totalus.

“Xì, thần chú này tôi đã nếm qua.” Harry ếm cho mình một thần chú Protego, chặn công kích của Quirrel, sau đó cậu lấy ra một cây đũa phép khác nhắm ngay Quirrel không niệm bất cứ thần chú nào, một tia sáng đỏ thẳng tắp đánh tới Quirrel.

“Aaaaa!” Quirrel hét một tiếng, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn.

Mà theo tiếng thét chói tai của Quirrel cũng vang lên giọng Voldemort tức giận mắng, “Ngu ngốc, đứng lên cho ta, bắt lấy thằng nhóc kia lại!”

Quirrel tựa hồ là muốn nghe theo mệnh lệnh, nhưng cho dù như thế nào hắn ta cũng không đứng lên được, cùng lúc đó, giọng nói Voldemort cũng trở nên đau đớn, “Đây là có chuyện gì, tột cùng là cái gì!”

“Không có gì, chẳng qua chỉ mạnh mẽ bóc tách nhóm linh hồn của ông ra mà thôi.” Harry đứng ở một bên, đưa ra cái bình thủy tinh mà lúc trước đã mang theo từ phòng ngủ, chờ linh hồn Voldemort mạnh mẽ tách ra.

Pháp thuật Hắc ám này vốn chỉ là tách ra linh hồn con người, để người đó vĩnh viễn tử vong, đây là do kiếp trước, sau chiến tranh Harry đã sử dụng khi truy kích những thành phần Tử thần thực tử cực kỳ hung ác. Sau khi sống lại, cậu đã nghĩ tới dùng thần chú này để đối phó Quirrel. Lại thêm một thời gian ở trong biệt thự Potter, cậu tìm được rất nhiều các bản đơn lẻ, là quý tộc máu trong lâu đời, biệt thự Potter không thể không có những sách về pháp thuật Hắc ám. Ở trong đó ba năm Harry cuối cùng cũng tìm được rồi cải thiện thần chú Hắc ám này, khiến linh hồn bên ngoài phụ thuộc mạnh mẽ tách ra.

Harry nhắm ngay thời cơ, trong một giây linh hồn Voldemort bị tách ra, cầm bình thủy tinh trong tay ném vào Voldemort.

Chất lỏng vốn màu xanh lá, ngay khi mở chai, theo động tác ném của Harry chảy ra bên ngoài trở thành thể khí, nhập vào một thể với trạng thái linh hồn của Voldemort.

Voldemort phát ra một tiếng kêu thảm thiết, biến mất trước mặt Harry.

“Thành công rồi!” Harry nhìn chai thủy tinh trống rỗng, nở nụ cười, “Voldemort, hiện tại ta quả thực rất chờ mong ông sống lại!”

Về phần Quirrel đang hôn mê, Harry trong mắt chợt lóe sát ý, đũa phép trong tay trái nắm chặt, cuối cùng, chỉ về phía hắn.

“Ông không phải muốn có được sức mạnh cường đại sao, vậy thì tôi liền trừng phạt ông, suốt cuộc đời này sẽ không có sức mạnh mà vượt qua.” Tia sáng màu trắng từ đũa phép Harry bắn ra, xâm nhập vào thân thể Quirrel.

Chết có lẽ rất đơn giản, quan trọng là Quirrel sống để nhận trừng phạt.

Cánh cửa đang đóng chặt lại một lần nữa bị mở ra, Harry đối với ông cụ vội vã đi về phía cậu, cười cười, “A, hiệu trưởng, thầy đến quá muộn, con đã giải quyết xong rồi.”

“Hì hì, thầy vẫn cảm thấy trò là một học sinh rất giỏi,” Cụ nháy mắt mấy cái với cậu, “Vừa nãy Severus cực kỳ khẩn trương, thầy đã cam đoan với thầy ấy trò không có việc gì, hiện tại xem ra thầy đúng rồi.”

Thầy Snape đứng phía sau cụ Dumbledore hừ một tiếng, không nói gì, nhìn thấy Harry không có việc gì, không hề để ý tới cụ Dumbledore giữ lại, nhanh chóng rời khỏi.

Chap 34

Thuận lợi giải quyết Quirrel, cũng động tay động chân với linh hồn Voldemort, mấy ngày kế tiếp Harry cực kỳ nhàn nhã. Vì lần này không giống như kiếp trước, không cần nằm dài trong bệnh thất nữa nên cậu cực kỳ vừa lòng, thậm chí còn nhìn trận Quidditch cuối cùng giữa Gryffindor và Slytherin, không hề ngoài ý muốn Slytherin thắng lợi, nói cách khác, Slytherin đạt được Cúp Nhà.

Không biết là cố ý hay vô tình, chuyện Harry “dũng cảm bảo vệ Hòn đá Phù thủy” đã truyền khắp toàn bộ Hogwarts. Được lắm, mọi người đều biết cho dù cậu vào Slytherin nhưng vẫn là Kẻ Được Chọn quan tâm đến an nguy của giới phù thủy, cậu dám khẳng định người truyền tin tức này chỉ có thể là cụ Dumbledore.

Vì thế, vốn là vì cậu vào Slytherin mà bị hoài nghi lại bắt đầu được sùng bái, cho dù đi đến đâu cậu cũng bị mọi người đàm luận.

Ừm, được rồi, dù sao cậu cũng đã quen.

May mắn nhanh chóng đã được nghỉ, trải qua một nghỉ hè mới lắng đọng tin chắc mọi người sẽ có càng nhiều chuyện hơn để thảo luận, khi đó cậu có thể tạm thời được giải thoát rồi.

Thành tích thi thố ngày đó, Hermione nhìn điểm của mình, cực kỳ buồn bã, “Hic, thực hành môn biến hình vẫn còn kém 0.3 nữa.”

“Trời ạ Hermione, không cần lại đả kích chúng mình nữa đi, cậu đã là người đứng đầu năm nhất rồi đó, ngoại trừ môn biến hình với độc dược, cậu nên thỏa mãn với số điểm đó đi!” Ron cầm phiếu điểm của mình, kêu thảm thiết. Thành tích của cậu ta không tệ, thậm chí vốn cực kỳ lo lắng lớp độc dược thì thành tích vẫn được thông qua, nhưng so với Hermione hầu như toàn điểm tối đa kia thì thành tích của cậu ta lại vô cùng thê thảm.

“Nhưng Harry à, điểm biến hình của cậu là tối đa nha. Harry, cậu nói cho mình biết chỗ nào mình không đủ tiêu chuẩn trong phần thực hành đi.” Harry và Hermione đều trở thành người đứng đầu năm học, đó là cậu đã giấu đi một bộ phận tri thức rồi đó. Nói cách khác, cậu chỉ sợ trường học sẽ xuất hiện một học sinh tất cả đều là điểm tối đa, trong khi đó chỉ có Riddle nhiều năm về trước mới làm được chuyện này thôi, Harry cũng không muốn mình liên quan một tí nào tới hắn ta.

“Ừm được rồi, Hermione, mình cảm thấy chúng ta nên mau chóng giải quyết chuyện này đi, sau khi trở về mình sẽ không có thời gian nữa.” Trong lúc nghỉ hè, không ngừng nghỉ cho tới khi kết thúc, ngoại trừ việc làm bài tập, cậu còn phải tiếp tục làm quen với tình huống sản nghiệp trong nhà cùng với học cách xử lý chúng như thế nào nữa. Tuy ông nội có thể hỗ trợ nhưng dù sao ông cũng chỉ là một đoạn ký ức, ông chỉ có thể nhớ rõ phương pháp vận dụng sản nghiệp trong thời của ông mà thôi, rất nhiều phương pháp đã không còn phù hợp cho bây giờ, vì thế Harry còn phải học tập cách xử lý sản nghiệp gia tộc nữa.

Sau đó, cậu còn đi viếng thăm nhà Draco, cậu bắt buộc phải thu được bản nhật ký tới tay mình trong lúc nghỉ hè rồi mới đi bước tiếp theo.

Haizz, Merlin, cậu đột nhiên cảm thấy mình là người cực kỳ bận rộn!

“Vậy được rồi, Harry, mình cảm thấy hiện tại tốt nhất chúng ta nên đi thư viện luôn, mình còn nhớ rõ đề thi cũng như đáp án của mình, cậu giúp mình nhìn xem đi.” Hermione không khỏi phân trần buông phiếu điểm của mình xuống, lôi Harry về phía thư viện, lưu lại mấy người bạn không lịch sự run rẩy khóe miệng.

“Thật là một nữ sư tử chăm chỉ nhiệt tình học tập, tất thối Merlin, thế giới này điên hết rồi sao?” Blaise nhìn phiếu điểm với thành tích rất tốt của mình, mỗi một lớp đều thông qua với điểm cao nhưng không giống như Hermione ở vị trí thứ nhất đều là điểm tối đa. Á, nhưng cậu ta đã không còn biết lúc trước mình thi cái gì, mà nữ phù thủy nhỏ bị hoảng sợ trong phòng trên tầng bốn ngay cả đáp án của mình như thế nào cũng đều nhớ rõ, có cần phải đả kích người khác như vậy hay không?

“Sau khi trở về trăm ngàn lần không nên nói cho ba biết chuyện này, không thì kỳ nghỉ hè này chúng ta xong đời đấy.” Draco nắm phiếu điểm của mình, đen mặt nói.

Cậu ta đứng thứ hai, thiếu năm điểm so với vị trí thứ nhất, nhưng cậu ta tuyệt đối không thể nói cho người khác rằng rất nhiều đề mục lớp thảo dược học đều do Hermione gạch ra trọng điểm khi bọn họ ôn tập, đè nặng lưng bọn họ xuống, cho nên cậu ta mới có thể thi được thành tích cao như vậy, nếu tự mình ôn tập chắc chắn là sẽ bỏ qua một ít yếu điểm.

Nhưng cậu ta tuyệt đối không thể nói cho ba biết đây là do Hermione hỗ trợ, nếu ba cậu ta biết mình có một chỗ không hiểu lại là do một Muggle hỗ trợ thì ông ấy sẽ ngất xỉu mất. Mà hậu quả chính là toàn bộ nghỉ hè cậu ta đều phải tiếp nhận huấn luyện.

Hai ngày sau, tiệc cuối năm đã đến.

Khi Harry dẫn nhóm học sinh năm nhất đi vào lễ đường, người bốn học viện dường như đều đến muộn, không phải là Harry không nghĩ đến việc tới sớm hơn một chút mà trong Nhà có quy định, bắt buộc các nhóm học sinh năm trên đi trước, rồi mới tới lượt nhóm học sinh năm dưới.

Toàn bộ lễ đường trang trí với bố cục chủ đạo là màu xanh bạc, cao quý lịch sự mà không xa hoa. Vì đoạt được Cúp Nhà, nhóm Slytherin tương đối vui vẻ, học trò năm trên – nhất là năm thứ bảy – nhóm này thậm chí đã không còn sự ổn trọng ngày xưa, mà cười cùng người chung quanh nói chuyện phiếm. Đây chính là học kỳ cuối cùng mà bọn họ còn ở trong Hogwarts, vì thế ngay cả chủ nhiệm cũng ngầm đồng ý bọn họ thoải mái vui đùa.

“Một năm lại đi qua,” Sau khi mọi người đến đông đủ, cụ Dumbledore đứng lên, cười mở ra hai tay tựa hồ như ôm mọi người, “Thầy nghĩ trong trí não nhỏ của các trò nhất định đã nhồi vào tri thức, nên chúng ta cần phải thả lỏng cho các trò tiêu hóa tri thức, đúng không nào?”

“Dạ!” Nhóm học trò lớn tiếng đáp lại, trên mặt mang theo sự chờ mong đối với những ngày nghỉ sắp tới.

“Được rồi, tốt lắm, trước khi đầu óc các trò bị đống thức ăn mỹ vị này làm ngây ngất thì thầy phải nói, chúc các trò nghỉ hè vui vẻ. Nếu có ai nhớ đến cụ già này thì không cần đến thăm thầy đâu, chỉ cần gửi cho thầy ít kẹo là được, thầy có thể cảm nhận được nỗi nhớ của các trò.”

Mọi người đều nở nụ cười.

Cụ Dumbledore lại tổng kết điểm của từng Nhà, tuyên bố Slytherin đứng vị trí đầu tiên, “Ừm, chúng ta vỗ tay cho vị trí thứ nhất nào!”

Nhóm Slytherin vui vẻ vỗ tay, tuy trong lễ đường không có Nhà nào khác vỗ tay cùng nhưng bọn họ cũng không cần.

Nhưng mà nhóm học sinh năm trên kinh ngạc phía bên Gryffindor, Hermione là người đầu tiên vỗ tay chúc mừng bọn họ, Ron kinh ngạc nhìn nhìn Hermione, cũng vỗ tay theo.

Như là thủy triều lan tràn, bên trong Gryffindor, những học sinh duy trì mối quan hệ tương đối tốt với Harry cũng bắt đầu vỗ tay, không hẹn mà bọn họ cùng nghĩ tới lời nói Harry đã từng nói qua, “Chúng ta là bạn cùng học, không phải là kẻ thù, vì sao lại phải vì ở Nhà khác nhau mà đấu đá nhau chứ?”

Ừ, đúng vậy, bọn họ là bạn học không phải kẻ thù! Nếu không vui vì Slytherin đạt được Cúp Nhà, vậy thì tự mình đi đoạt lại không phải là được sao, nhóm Gryffindor chẳng phải được công nhận là dũng cảm mà!

Ngay sau đó, Hufflepuff cùng Ravenclaw cũng vỗ tay, quan hệ giữa bọn họ và Slytherin cũng không cứng ngắc như giữa Gryffindor và Slytherin, hơn nữa học sinh năm nhất có rất nhiều người quan hệ rốt tốt với thủ tịch Slytherin, Slytherin đạt được Cúp, nói thực ra bọn họ không có gì không vui cả.

“Xem ra, bởi vì Kẻ Được Chọn, trường học này sẽ xuất hiện một không khí mới.” Nhóm học trò Slytherin sắp tốt nghiệp nhìn tình huống bên trong lễ đường, cảm thán nói, “Trong quá khứ, làm sao mà Gryffindor có thể vỗ tay cho chúng ta cơ chứ?” Mà hiện tại, cho dù chỉ có năm nhất, nhưng có phải cũng chứng minh quan hệ giữa hai Nhà sắp dịu đi rồi hay không?

“Đáng tiếc chúng ta lại sắp tốt nghiệp.” Một học sinh khác lại cảm thán nói, “Thật muốn biết trình độ ảnh hưởng của Kẻ Được Chọn có thể đi tới đâu.”

“Như vậy, sau khi tốt nghiệp chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ đi” Cho dù không thể tự mình trải qua, nhưng bọn họ chắc sẽ tùy thời chú ý.

“Ha ha.” Người kia không nói gì, nhưng lấy tiếng cười tỏ vẻ tán đồng.

Kẻ Được Chọn này có thể làm tới trình độ nào, bọn họ vẫn phải theo dõi đi.

Phảng phất chỉ sau một đêm thôi, ngăn tủ cá nhân đều trống rỗng, sau khi từ lễ đường trở về Harry phát hiện tủ quần áo của mình đều được thu thập rồi, xem ra thừa dịp lúc bọn họ không ở gia tinh đã đến hỗ trợ.

Harry nhìn nhìn phát hiện mình không để sót cái gì rồi bắt đầu ngủ.

Ngày hôm sau, tờ giấy thông báo phát đến từng tay học trò, cảnh cáo bọn họ không được sử dụng pháp thuật. Nhưng Harry nhìn thấy rất nhiều học trò trong Nhà đều cười nhạt, mà chính cậu cũng không khác lắm – cần phải biết, cậu có hai cây đũa phép, trong khi đó Bộ Pháp thuật chỉ kiểm tra đo lường một cây thôi, không thể nào phát hiện cậu còn có một cây đũa phép Phượng Hoàng khác.

Trước khi rời đi, Harry đi tới hầm.

“Trò Potter, trò tốt nhất lấy đủ lý do giải thích tại sao trò không trở về mà lại chạy tới quấy rầy giáo sư độc dược của trò.” Thầy Snape đen mặt mở cửa, trừng mắt nhìn Harry.

“A, giáo sư, thái độ của thầy cũng thật không tốt.” Harry nói.

“Đối với một Potter, ta chỉ sợ ta không thể trưng ra một vẻ mặt ôn hoà.” Thầy Snape hừ hừ, không tránh ra, có vẻ không định để Harry đi vào, “Hiện tại, trò có chuyện gì, lập tức nói.”

“Dạ, được rồi.” Harry đưa cho thầy Snape một cái chai nhỏ, “Vì cảm ơn thầy ngày đó đã cung cấp độc dược, đây là quà tạ lễ của con, giáo sư, do con cắt từ Hòn đá Phù thủy, có lẽ nó sẽ là một dược liệu rất tốt.”

Cậu phải tiêu hao một lượng sức lớn mới có thể cắt được từ Hòn đá Phù thủy đó.

Ánh măt thầy Snape tựa hồ lóe lên, nhưng lập tức thầy khôi phục bộ dáng lạnh lùng, một phen cướp đi cái chai trên tay Harry, rồi không khách sáo đuổi người, “Trò có thể đi được rồi.”

Sau đó “Ba” một tiếng, đóng cửa lại.

Harry biết, thầy đang sốt ruột đi nghiên cứu Hòn đá Phù thủy, dù sao thứ được tạo thành từ thuật luyện kim này có thể trở thành dược liệu hay không vẫn là chuyện đang được tranh cãi. Nhưng bởi vì không ai có hàng mẫu để thí nghiệm, cho nên chuyện này vẫn là chuyện đau đầu của nhóm bậc thầy độc dược. Hiện tại được Harry cung cấp Hòn đá Phù thủy, thầy Snape đương nhiên sốt ruột đi nghiên cứu rồi.

Harry nhún vai, cầm hành lý tiến đến hội họp cùng Draco.

Bởi vì bọn họ không cần xuyên qua mặt tường kia – đến nhà ga thì sẽ có gia tinh tới đón nên bọn họ cũng không thay áo choàng phù thủy ra nữa.

Harry tâm tình tốt vẫn duy trì cho tới khi gặp mặt ba mẹ, cậu cười ứng phó những chuyện mà ba mẹ hỏi, đơn giản xoay quanh về học tập, cậu đều kiên nhẫn trả lời.

Bởi vì về nhà nghỉ hè, Harry tâm tình rất tốt, cho dù là sắp học tập chuyện gia tộc, Harry cũng không buồn bã nhăn nhó. Dù sao cũng là một lão già hơn hai trăm hơn tuổi, đối với cái này, cậu tự tin mình sẽ học được rất nhanh.

Nhưng mà ngày hôm sau, bởi vì tin tức trên Nhật báo Tiên tri, Harry không thể không nhíu mày, trầm mặt xuống!

Chap 35 Ngoại truyện

“Hì hì, Sev à!”

“Potter, ta đã nói em không được quấy rầy trong lúc ta đang nghiên cứu độc dược rồi mà.” Người đó đứng sau vạc, đầu cũng không ngẩng lên trực tiếp đuổi người.

“Không được, anh bắt buộc phải đi ra cho em,” Harry nhất quyết không tha nói, “Hiện tại, lập tức, lập tức.” Nói xong, cậu thuận tay ếm cho cái vạc của Snape một thần chú Scourgify, khiến anh không có cơ hội tiếp tục.

“Harry Potter!” Snape lửa giận tận trời nhìn Harry, đang suy xét có nên giáo huấn bạn đời của mình hay không thì lại tiếp nhận ánh mắt ủy khuất của Harry.

Đây là tình huống gì hả, người bị hủy đi độc dược là mình, vì sao cái người đối diện mình còn có vẻ ủy khuất hơn chứ!

“Sev à, lúc anh theo đuổi em cũng không như thế này, dạo này anh toàn hung dữ với em, còn gọi cả tên cả họ của em nữa.” Harry ủy khuất lên án, “Đây là cái mà mọi người thường nói là thời kỳ tình yêu lạnh nhạt đúng không?”

“Ngài Potter, ta nghĩ em đã hai trăm hơn tuổi rồi.” Thái dương Snape rút gân nói, “Như vậy, em chắc là biết không cần bừa bãi tin tất cả những gì mà người khác nói!”

“Nhưng anh quả thật không nhiệt tình giống như lúc trước theo đuổi em nữa.” Harry cắn khóe môi, ủy khuất nói.

Ôi, Merlin, vì sao anh lại yêu phải ma nhân Potter này hả, còn có tại sao anh cũng không hề biết lúc mình theo đuổi đối phương, như lời đối phương nói là… cực kỳ nhiệt tình?

“Sev à, có phải anh đã chán ghét em rồi không?” Đối diện với tên nhóc mắt xanh lá kia – cậu ta đã không còn nhỏ nữa, nhưng trong mắt Snape thì hành vi của cậu ta quả thực chính là của một tên nhóc – gần như đã lã chã chực khóc nhìn mình, khiến lửa giận của Snape nháy mắt biến mất, được rồi, anh xem như thua bởi cậu ta.

“Được rồi được rồi, thôi nào… Harry,” Snape cất vạc đi, lôi kéo Harry xuống dưới lầu, “Rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy?”

“Hôm nay là lễ tình nhân đó, anh không biết là anh nên đem thời gian điều chế độc dược chuyển sang trên người bạn đời yêu quý của anh sao?” Harry nháy mắt.

Snape vẻ mặt như gặp quỷ, vung đũa phép của mình, phía trên đũa phép biểu hiện thời gian lúc này là 7 giờ 23 phút ngày 23/08.

Anh trừu trừu khóe miệng, nhìn Harry nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta nghĩ em phải nhớ rõ hiện tại là tháng tám.”

“Ừ, đúng rồi, em đương nhiên nhớ rõ,” Harry không cho là đúng nói.

“Như vậy, em hẳn là biết, lễ tình nhân là vào tháng hai!”

“Đây là lễ tình nhân ở nước chúng ta, ở phương Đông, nước Trung Quốc đó, lễ tình nhân của bọn họ là hôm nay.” Harry chớp ánh mắt nhìn Snape.

Trán Snape nổi gân xanh, anh buông lỏng đũa phép của mình, anh hoài nghi rằng nếu vẫn nắm đũa phép thì chỉ trong một giây mình sẽ không do dự ếm một thần chú tẩy não cho người bạn đời này mất, “Ta nghĩ rằng em chắc là biết, em là người nước Anh, lễ tình nhân đáng chết này không có nửa điểm quan hệ tới em.”

“Tại sao lại không chứ, gì thì gì nhiều năm trước em cũng sinh hoạt tại Trung Quốc một thời gian ngắn, cũng tại nơi đó trải qua vài cái lễ tình nhân mà.” Vì kỷ niệm, không được hả?

“Qua vài lễ tình nhân?” Tay Snape chậm rãi nắm chặt bả vai Harry, “Ngài Potter, có thể nói cho bạn đời của ngài biết tại Trung Quốc ngài đã cùng ai trải qua lễ tình nhân hay không!” Hừ, anh tuyệt đối không thừa nhận mình lại để ý chuyện đời trước của Harry, tuyệt đối không thừa nhận!

“Hì hì, anh đang nghĩ gì đấy,” Harry gạt tay Snape ra, “Em cũng không phải lấy thân phận người yêu, chúng em lấy thân phận bạn bè cùng nhau qua lễ thất tịch.”

“Thất tịch?” Snape có vẻ mới lạ lặp lại này từ, “Cái gì?”

“A, đúng rồi, phương diện này, có một câu chuyện tình cực kỳ lãng mạn.” Harry thần thái sáng láng kể cho Snape chuyện mình đã nghe ở Trung Quốc, Snape không ngắt lời cậu mà chăm chú nghe, tựa hồ lửa giận vì Harry hủy diệt độc dược đã bị anh để qua sau đầu, anh nghe Harry nói, hơi hơi nheo lại ánh mắt.

“…… Trung Quốc bên kia thì trừ bỏ lịch dương còn có một lịch âm nữa, nghe nói ngày mồng bảy tháng bảy âm lịch hàng năm đôi vợ chồng số khổ đó gặp nhau, cho nên người Trung Quốc xem ngày này trở thành ngày lễ tình nhân. Vì thế Sev à hôm nay là lễ tình nhân đó.” Harry nói xong, cười tủm tỉm nhìn Snape, “Chúng ta đi ra ngoài đi, mỗi ngày anh đều giao tiếp với cái vạc thôi, em sắp buồn chết rồi.”

Snape bĩu môi nói, “Một điển tích không thú vị tí nào.”

“Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy, em cũng không kém bọn họ đâu, mỗi ngày đều cách một cái cửa chẳng nhìn thấy anh gì cả.” Harry không khỏi phân trần đem Snape kéo đứng lên, “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

“Em quả thực là một tên nhóc không hề trưởng thành!” Nếu nói ra, ai sẽ tin tưởng người này đã hơn hai trăm tuổi rồi cơ chứ.

Harry cười hì hì đem Snape ra khỏi biệt thự Prince.

Bọn họ đi Hẻm Xéo, sản nghiệp danh nghĩa của Harry.

Từ khi Harry chủ trương đem những thứ Muggle được ếm pháp thuật tiến cử, giới phù thủy càng ngày càng xuất hiện nhiều các vật phẩm Muggle, đương nhiên chúng nó đều được ếm pháp thuật, trở nên càng hấp dẫn người khác.

Công viên Ile là nơi tập trung nhiều vật phẩm Muggle nhiều nhất ở Hẻm Xéo, trong đó có những vật phẩm Muggle được ếm pháp thuật, cũng có vật phẩm nguyên gốc, ngay trung tâm đó là một công viên giải trí loại hình Muggle.

Harry tiến cử khiến cho giới phù thủy rốt cục không hề mù quáng tự phong bế mình như trước mà bắt đầu nghiên cứu về thế giới Muggle, cũng làm cho Hẻm Xéo có thêm rất nhiều cửa hàng mới.

Harry dẫn Snape cơ hồ đi dạo toàn bộ công viên Ile.

Snape tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn rất không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn đến biểu tình hưng phấn của Harry, ánh mắt anh không khỏi nhu hòa.

Anh biết, dạo gần đây rất nhập tâm điều chế độc dược, đã nhiều ngày không quan tâm đến cậu. Harry không chỉ cảm thấy buồn mà còn sợ anh ở trong phòng độc dược quá lâu sẽ không tốt cho cơ thể, nên mới trăm phương nghìn kế tìm lý do kéo anh đi ra. Nói cách khác làm sao mà mấy năm trước lại không nói với anh về một ngày lễ như vậy chứ.

Harry thoạt nhìn rất vui vẻ, có lẽ do thật lâu không đi ra ngoài cùng bạn đời nên cậu ấy có vẻ rất hưng phấn, thậm chí đôi khi còn có thể cười thất thần, điều này làm cho Snape hơi tự trách bản thân, đã lâu mình không ở chung với cậu.

“Sev à, hôm trước Draco đề nghị em là ba đỡ đầu của Scorpio đấy, nhưng cậu ấy lại sợ sẽ rối loạn bối phận hai người.” Nhớ tới nguyên nhân mà bạn tốt mấy ngày nay nhăn nhó, Harry cười với Snape nói lên chuyện này.

“Trong quý tộc, bối phận cũng rất loạn, ví dụ như con chó ngu ngốc kia cùng một thế hệ với em, mà lúc tên ba ngu ngốc của em lại tìm cậu ta làm ba đỡ đầu cho em, tại sao lại không nghĩ tới việc này chứ.” Snape nói, xem như cam chịu chuyện này.

“Draco sẽ rất vui cho mà xem.” Harry cười nói.

Snape hừ hừ, tựa hồ cực kỳ bất mãn đối với việc Harry trong lúc bọn họ đang “hẹn hò” lại nhắc tới người khác, “Tiếp theo vào trong đó, em định chơi tới khi nào hả.”

“Anh à, tiếp theo cùng em đi mua đồ ăn, tối nay làm đại tiệc cho anh.” Harry ngẩng đầu hôn hôn trên mặt Snape, cười nói.

Snape cứng ngắc, lập tức gật gật đầu.

Không thể không nói, một nam nhân biểu tình cứng ngắc vừa thấy đã biết không thường nấu ăn lại xuất hiện trong siêu thị là một chuyện để người khác giật mình, theo như ánh mắt mọi người hướng tới Snape là biết. Nhưng đương sự không chút nào để ý, ánh mắt vẫn dán trên người Harry đang lựa chọn thực phẩm, mãi cho đến khi Harry chọn xong, mỉm cười với anh, không biết khi nào thì xuất thần, mới hồi phục tinh thần lại.

“Đây là đại tiệc mà em nói?” Snape nhìn thứ mà Harry lựa chọn, rất hoài nghi nói.

Củ cải, cùng với rau xanh mà anh chưa từng thấy, một ít thịt bò, cùng với một ít đồ gia vị, trừ những thứ đó ra thì chẳng còn gì khác.

“Hì hì, tối nay anh sẽ biết thôi.” Harry thần bí nói, cũng không định nói cho Snape biết tối nay mình sẽ chuẩn bị cái gì.

“Nếu em muốn.” Anh không nói cái gì nữa, phụ giúp đẩy xe mua sắm, cùng Harry đi tới quầy tính tiền.

“Đi thôi.” Anh nói, chờ Harry tính tiền xong, thay Harry cầm đồ mà tay kia thì dắt Harry.

Bọn họ không độn thổ mà chậm rãi đi bộ trở về.

Nhiều năm trước, đôi bàn tay tuyệt đối không va chạm mà giờ lại gắt gao nắm chặt, không dễ dàng buông ra.

Bởi vì Harry lấy lý do là lễ tình nhân Trung Quốc nên đồ ăn mà tối cậu làm chính là sủi cảo hấp, nhìn Snape đang nghi hoặc, cậu cười khẽ đứng lên, “Thử xem nào.”

Snape nửa tin nửa ngờ, dùng dĩa xoa xoa cắm vào một cái sủi cảo tròn vo, chấm chấm, đưa lên miệng.

Sau đó, dĩa ăn của anh không hề dừng lại

Harry vừa lòng mỉm cười, cũng bắt đầu dùng dĩa, nhẹ nhàng đem sủi cảo khác đặt vào bát Snape.

Ban đêm, Harry đem đầu rúc vào lồng ngực Snape, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, đây là thói quen đã nhiều năm qua của cậu.

“Sev, em yêu anh.” Cậu nói.

“Ta cũng yêu em, Harry.” Bạn đời của cậu đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip