Bhtt Editing Xuyen Thanh Vi Hon The Truoc Cua Nhan Vat Phan Dien Chuong 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thị nữ trong Ma cung tán gẫu, bất tri bất giác liền thảo luận đến việc riêng tư ít người biết của Ma tôn đại nhân.

"Chao ôi, các ngươi nói xem, vị chuyển vào Chủ điện gần đây là ai? Không phải Tôn thượng luôn không thích người khác tiếp cận sao?"

"Chuyển vào Chủ điện rồi? Vậy chẳng phải là... Ma hậu tương lai sao?"

"Ma hậu? Không đến nỗi chứ. Ta cảm thấy chỉ là vận may tốt, lâu như vậy, các ngươi có thấy Tôn thượng đối xử đặc biệt với ai chưa."

"Nhưng cũng chưa có ai chuyển vào Chủ điện đó? Hơn nữa một lần ở đã là mấy ngày."

"Vậy cũng không..."

"Đừng ầm ĩ!" Một thị nữ có địa vị cao tin tức nhanh hơn chút, quát bảo các nàng ngưng lại, "Thật ra ta cũng nghe người khác nói hơn vài lời, có thể nói cho các ngươi biết chuyện gì xảy ra, các ngươi đừng nói lung tung khắp nơi."

Khát vọng buôn dưa của mọi người mãnh liệt, liên tục gật đầu.

Thị nữ kia rất hài lòng, thấp giọng nói: "Vì sao Tôn thượng đột nhiên để tâm tới người khác? Nghe nói... người chuyển vào Chủ điện, chính là vị vẫn ngủ ở Mãn Nguyệt Các kia."

Lời nói vừa ra, một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người bị chấn động đến mơ hồ.

Một lát sau, mới có người cẩn thận nói.

"Vị kia?"

"A? Đã tỉnh rồi sao..."

"Chẳng trách..."

Thị nữ kia cắt ngang các nàng: "Trong lòng biết là được, đừng nghị luận lung tung, vị kia chính là nghịch lân của Tôn thượng, trước kia bao nhiêu người vì vậy mà..."

Nàng ta dừng một chút: "Không nói trước kia, chỉ nói mấy ngày hôm trước, Tôn thượng liền bởi vì vậy mà đổi hết một đám người."

Chúng thị nữ cũng đã từng trải qua mấy lần trước đây, nghe được lời thị nữ chức vụ cao, không khỏi nhớ lại. Từng có những người không có mắt có ý đồ tìm "nhược điểm" của Tôn thượng, hoặc là cảm thấy bản thân có thể thắng được vị kia ở Mãn Nguyệt Các, kết quả...

Mọi người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác.

Vẫn là không cần lấy tính mạng của bản thân vứt lung tung.

Mà nhân vật phong vân trong miệng chúng thị nữ hiện tại ra sao?

Đối với Thôi Tiểu Tửu mà nói, mấy ngày nay trôi qua đều vô cùng bình tĩnh.

Mãn Nguyệt Các thật ra đã thu dọn xong rồi, nhưng xuất phát từ tâm tư khó tả, không ai nói đến chuyện chuyển đi.

Thôi Tiểu Tửu vẫn ở lại Chủ điện như cũ.

Chủ điện không có người, lãnh lãnh thanh thanh, Thôi Tiểu Tửu mỗi ngày luyện đan, rèn luyện kiếm thuật. Linh Quân làm Ma tôn dường như bề bộn nhiều việc, mấy ngày nay chỉ có buổi tối mới ở cùng nàng.

Giữa trưa hôm nay, Chủ điện cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt.

Bởi vì con tiểu hồ ly chịu phạt nào đó đã trở lại.

Dưới sự ngầm đồng ý của Linh Quân, nó được đưa tới trước mặt Thôi Tiểu Tửu.

Lúc đó Thôi Tiểu Tửu đang luyện dược.

Tây Châu thượng võ, rất ít người chọn làm đan sư có lực chiến đấu thấp, đan sư đẳng cấp cao lại càng là của hiếm.

Dưới tình huống này, đan dược liền trở nên cực kỳ khan hiếm. Tây Châu thường xuyên mua đan dược từ Đông Châu với giá cao. Hiện tại Linh Quân hợp nhất Tây Châu, tuy có ý bồi dưỡng, nhưng chưa kịp bồi dưỡng ra đan sư giai phẩm cao.

Thôi Tiểu Tửu tính toán một chút, Tây Châu hàng năm vẫn cần mua không ít đan dược phẩm cấp cao từ Đông Châu, nói cách khác... đều là tiêu tiền của tỷ tỷ nhà mình đó!

Vì thế nàng luyện đan nửa là để luyện tập, nửa là hỗ trợ.

Phi Phi vừa mới đến cửa điện, đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan, đầu óc đều sáng suốt.

Hiện tại nó hiểu biết hơn so với mấy ngày trước, thấy nhân loại đang truyền lực vào bếp lò, liền không quấy rầy, yên yên tĩnh tĩnh bước vào, đứng ở một bên, mang theo chút tò mò mà nhìn.

Đa số người trong hồ tộc tinh thông mị thuật, không có người tu đan đạo, đây là lần đầu tiên nó gặp được cảnh này.

...

Thời điểm Phi Phi bước vào trong điện, Thôi Tiểu Tửu đã nhận ra.

Sau khi luyện chế qua thiên địa tạo hóa đan một lần, nàng càng tiến thêm một bước trên đan đạo, lần này luyện chế đan dược tiên phẩm, cũng có thể phân ra chút tâm tư lên người từ bên ngoài vào.

Thấy Phi Phi chỉ im lặng nhìn, nàng có chút vui mừng, trong tay kết quyết, hoàn thành bước cuối cùng của đan dược.

Hương đan nồng đậm tỏa ra từ trong đỉnh, mắt hồ ly của Phi Phi nheo lại, dáng vẻ say sưa, thoạt trông như say rượu.

Thôi Tiểu Tửu cong môi, cho sáu viên đan dược sản xuất ra vào trong bình, cầm lấy một bình đi đến trước mặt Phi Phi, ngồi xổm xuống: "Cho."

Phi Phi lắc lắc đầu, thoát ra khỏi trạng thái say mê, miệng hơi mở ra, ngơ ngác nói: "Cho, cho ta?"

Ý cười trong mắt Thôi Tiểu Tửu càng đậm: "Đan dược này có thể củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần, củng cố tu vi, rất hữu dụng khi yêu tộc xây dựng nền tảng. Mấy hôm trước sợ hãi rồi phải không?"

Mũi nhỏ của Phi Phi động đậy, ánh mắt lộ ra chút khát vọng, nhưng vẫn đấu tranh rũ đầu xuống, chiếc tai to giật giật, sa sút nói: "Vậy cũng không nên cho ta đồ... rõ ràng ta làm việc thiếu suy nghĩ."

Thôi Tiểu Tửu bật cười: "Tỷ tỷ cũng không phạt ngươi, chuyện đó xem như xóa bỏ. Hiện tại ta là bằng hữu tặng cho ngươi món quà nhỏ, Phi Phi ngay cả quà của bằng hữu cũng không chịu nhận sao?"

Phi Phi rất dễ dính chiêu này.

Ngày thường nó ở trong tộc không có bạn bè gì, bởi vậy vô cùng quý trọng, nếu không cũng sẽ không bị Nha Tam lấy danh nghĩa bằng hữu sai sử.

Nó lặng lẽ giương mắt nhìn Thôi Tiểu Tửu, thấy thần sắc trong mắt Thôi Tiểu Tửu chân thành, ngăn chiếc đuôi to sắp vểnh lên, mất tự nhiên nói: "Vậy... ta sẽ nhận."

Thôi Tiểu Tửu tìm một mảnh hàn ngọc làm bình sứ nhỏ cho nó, như vậy có thể bảo lưu dược hiệu tối đa: "Không đắng đâu, ta bỏ thêm vài món điều tiết hương vị trong đó, ăn vào giống như kẹo dẻo vậy."

Phi Phi cất bình sứ vào trong không gian trữ vật của mình, nghe nói vậy nuốt nước bọt ừng ực.

Nó thích nhất là ăn kẹo! Đáng tiếc đại trưởng lão vẫn luôn hạn chế nó ăn, nói ăn ngọt nhiều sẽ lười biếng!

Đan dược vừa ngọt lại có khả năng trợ giúp tu luyện, cái này đại trưởng lão cũng không thể nói gì được nữa.

Một người một hồ cứ như vậy đạt thành đồng minh, khúc mắc lúc trước bất tri bất giác tiêu trừ.

Tiểu hồ ly là ở một mình đến điên, Thôi Tiểu Tửu nhàm chán lâu trong điện, khó khăn lắm mới có một vật sống có thể cùng nàng chơi đùa, cũng khó tránh khỏi nổi lên tính trẻ con.

Nàng nhớ tới những vật dụng giết thời gian bản thân từng nhìn thấy ở hiện đại, vì thế dẫn tiểu hồ ly đi tìm một ít giấy cứng, làm một bộ bài tú lơ khơ.

Một người một hồ bắt đầu đánh bài tú lơ khơ.

Thôi Tiểu Tửu ở hiện đại ít khi được chơi những thứ này, sau khi vào thế giới này cũng không có thời gian sờ đến, lần này khó khăn lắm mới nghĩ tới, chơi còn có phần hăng say.

Thế cho nên Linh Quân không biết đã vào điện từ khi nào, bọn họ cũng không nhận ra.

"Khụ."

Thôi Tiểu Tửu nghe thấy sau lưng có tiến ho khẽ, trong hoảng hốt có một cảm giác bị bắt quả tang, trên mặt dính ba miếng giấy nhỏ, chậm rãi quay đầu lại.

"Tỷ tỷ?"

Trầm mê trò chơi quên mất tỷ tỷ, Thôi Tiểu Tửu chột dạ kêu một tiếng.

Tiểu hồ ly trầm ngâm nửa ngày đánh ra một lá bài, mới chú ý tới mạch nước ngầm chung quanh bắt đầu khởi động, ngẩng đầu nhìn thấy Linh Quân đối diện.

"Chít" một tiếng, cái đuôi to sau lưng nó xù lên sắc mặt như tờ giấy, đều căng thẳng đến trở nên cứng đờ.

Từ lần trước suýt nữa bị Linh Quân bóp chết, cảm tình của nó đối với Linh Quân từ thân cận ngưỡng mộ trước kia đã trở thành e ngại.

Thôi Tiểu Tửu nhìn ra nó mất tự nhiên, bèn đề nghị: "Hiện giờ sắc trời đã muộn, không bằng ngày mai lại chơi?"

Phi Phi như trút được gánh nặng, cảm kích đưa mắt nhìn Thôi Tiểu Tửu, vội liên tục gật đầu.

...

Phi Phi vội vàng chạy ra ngoài, trong Chủ điện lại khôi phục bầu không khí yên tĩnh.

Thôi Tiểu Tửu nhìn bóng dáng rời đi của Phi Phi, thở dài: "Nó sợ tỷ."

Linh Quân trái lại không thèm để ý: "Người sợ ta rất nhiều."

Thôi Tiểu Tửu khẽ nhíu mày.

Linh Quân lại nói: "Không nói chuyện này. Bồng Bồng, nàng không phát hiện ta trở về sớm hơn rất nhiều so với trước đây sao?"

Thôi Tiểu Tửu sờ cằm: "Quả thật sớm hơn rất nhiều. Ta đoán, tỷ tỷ đã xong một giai đoạn bận rộn rồi?"

"Bồng Bồng nhà ta thật thông minh." Linh Quân hơi cúi người, in một nụ hôn lên má Thôi Tiểu Tửu.

Thôi Tiểu Tửu bất ngờ không kịp đề phòng bị tập kích, cần cổ như bạch ngọc nhuộm màu hồng nhạt.

Trong mắt Linh Quân hiện lên ý cười: "Đây là khen thưởng."

Thôi Tiểu Tửu bị trêu đến choáng váng, vô thức đưa tay sờ lên nơi bị hôn. Đến khi phát hiện bản thân đã làm gì, màu đỏ lại có xu hướng lan tràn lên hai má.

Linh Quân nhìn tiểu cô nương của nàng ấy, lòng cảm giác được an bình đã lâu không gặp.

Thời gian này nàng ấy bận rộn xử lý yêu tộc không nghe lời, phản bội phải dùng thủ đoạn đẫm máu để trấn áp, lòng người thấp thỏm cũng phải dựa vào máu tươi để củng cố.

Bất luận là đời trước hay là đời này, nàng ấy đều quen làm loại chuyện này, nhưng quen không có nghĩa là thích, so với máu tươi cùng chém giết, nàng ấy càng muốn ở bên cạnh tiểu cô nương của nàng ấy.

Nàng ấy nhẹ giọng nói với Thôi Tiểu Tửu: "Đêm nay chúng ta ra ngoài xem sao?"

"Ra ngoài?"

Linh Quân gật đầu: "Đúng, đi ra ngoài Ma cung. Thị tập Tây Châu nàng vẫn chưa đi nhỉ?"

Ánh mắt Thôi Tiểu Tửu lóe sáng: "Chúng ta đi thôi!"

...

Thị tập Tây Châu khác với Đông Châu, lộ rõ một loại thô kệch và phong tình của dị vực.

Ra khỏi Ma cung, tới nơi thường nhân ở, Thôi Tiểu Tửu mới phát hiện đa phần Tây Châu được tạo thành từ nham thạch và cát sỏi.

Tại nơi đất đai cằn cỗi này, người Tây Châu xây nên những lều trại đặc chế làm nhà ở. Hai bên đường, rất nhiều quầy hàng rong đang bày đồ trên vải bố rao hàng.

Màn đêm trên cao, trên dây thừng đầy màu sắc treo một chuỗi đèn, chiếu sáng ngời đầu đường.

Thôi Tiểu Tửu được Linh Quân dẫn xuyên qua đám người, trên mặt hai người đều mang mặt nạ, là thứ từng mua tại lễ hội ở Đông Châu lần đó, một cái là hồ ly, một cái là ác quỷ.

Trước kia là nàng dẫn Linh Quân theo, hiện tại là Linh Quân dẫn nàng.

Dưới mặt nạ hồ ly, khóe môi nàng nhếch lên.

Tại tập thị Tây Châu, hàng hóa không giống với Đông Châu. Đa số đều là chế phẩm từ xương cốt, còn có một ít món đồ chơi hiếm lạ cổ quái.

Thôi Tiểu Tửu đi theo sau Linh Quân, vừa đi vừa nhìn, thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

Nàng lặng lẽ hỏi Linh Quân: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Đúng vậy, nàng có thể nhìn ra được, Linh Quân dường như có mục đích.

Linh Quân nghiêng đầu nhìn nàng, nâng mặt nạ lên một chút, Thôi Tiểu Tửu có thể nhìn thấy khóe môi khẽ cong của nàng ấy.

"Tới rồi nàng sẽ biết."

Lòng hiếu kỳ của Thôi Tiểu Tửu bị khơi gợi, cuối cùng đi theo Linh Quân đến trước một màn trướng rất lớn.

Đứng ở bên ngoài, Thôi Tiểu Tửu liền nghe thấy rất nhiều mùi hương thức ăn trộn lẫn, bùng lên, khiến ham muốn của người ta mở ra.

"Nơi này bán thức ăn à?" Nàng hỏi.

Linh Quân gật đầu: "Bên ngoài bão cát lớn, bởi vậy thức ăn chuyển sang bên này."

Nàng ấy kéo tay Thôi Tiểu Tửu, đến trước một quầy hàng, nói: "Ông chủ, cho hai xâu kẹo hồ lô."

Một lát sau, trong tay nàng ấy cầm một xâu, đưa cho Thôi Tiểu Tửu một xâu.

"Trước đây đã nói phải ăn cùng nhau, đáng tiếc bỏ lỡ. Bây giờ bù lại."

Thôi Tiểu Tửu ngây ngẩn nhận lấy.

Đó là một câu nàng từng nói khi ở Thanh Dương, sau khi nói xong cũng không để trong lòng, sau khi trải qua chết đi sống lại thì lại càng quên mất.

Mà Linh Quân lại nhớ rõ, nhớ hơn trăm năm.

Thôi Tiểu Tửu nâng mặt nạ lên một chút, cắn lấy một viên mứt quả. Hương vị chua chua ngọt ngọt, sơn tra chua, nước đường ngọt ngấy, từ lớp gai vị giác từng chút một chảy vào trong lòng.

Nàng hiện tại, vô cùng vô cùng muốn ôm Linh Quân một cái.

Nàng không phải người quen chờ đợi.

Vì thế nàng kéo Linh Quân ra khỏi màn trướng, đi đến một góc, thấp thoáng dưới những cành lá thực vật tươi tốt, cởi mặt nạ của Linh Quân.

Khẽ khàng hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip