Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trong truyện tui có thay đổi xưng hô của công vs thụ, lúc tôi - em, lúc tôi - cậu, tùy theo tuyến phát triển tình cảm của hai người nha.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cùng thời điểm, Kiều Lạc ở thư viện đang liều chết đấu tranh làm bài tập, nhận được lời mời thêm weixin của học trưởng.

Kiều Lạc: "!"

Cậu vội vàng chấp nhận lời mời, sau đó gửi tin nhắn: Chào học trưởng.

Học trưởng dư quang liếc tiểu thiếu gia, không chút để ý mà đánh chữ, trả lời một câu: Xin chào.

Cùng lúc đó, điện thoại tiểu thiếu gia "Leng keng" kêu vài tiếng.

Là Kiều Lạc gửi weixin tới.

Tiểu thiếu gia không chút nghĩ ngợi liền mở.

Kiều bảo bối: Học trưởng Hình Ngạn sao lại thêm weixin tớ?

Kiều bảo bối: cậu nhanh chóng làm lành với hắn đi, tớ bề bộn nhiều việc, không có thời gian giúp các cậu làm lành.

Tiểu thiếu gia sắp tức chết rồi, trừng mắt uy hiếp học trưởng: "Anh, mau, giải, thích."

Giương nanh múa vuốt.

Dữ không chịu được.

Học trưởng nhìn hai hàng tin nhắn kia, nghĩ thầm, bạn học Kiều thật biết nói chuyện, cuối kỳ sẽ cho cậu ta điểm rèn luyện tuyệt đối.

Sau đó mở weixin, gửi tin nhắn: Không có chuyện gì, Phương Tự tức giận, bảo tôi nói với cậu một câu, chúng tôi còn chưa có cùng một chỗ.

Không đợi Kiều Lạc phản hồi, tiểu thiếu gia liền tạc mao : "Cái gì kêu còn không có cùng một chỗ? !"

Học trưởng đúng lý hợp tình nói: "Vậy là cùng một chỗ rồi? Tôi không ý kiến a."

Tiểu thiếu gia sắp tức thành cá nóc : "Là tôi sẽ không cùng anh cùng một chỗ!"

Học trưởng đem điện thoại đặt trước mặt tiểu thiếu gia, đánh chữ trước mặt cậu: Phương Tự đính chính, là cậu ấy không muốn cùng một chỗ với tôi.

Sau đó lấy ra viên kẹo mềm đút vào trong miệng tiểu thiếu gia: "Như vậy được rồi chứ? Đã hết giận chưa?"

Vẫn là kẹo vị quýt.

Mấy ngày này, lão học trưởng cho cậu kẹo đều là loại này.

Tiểu thiếu gia dùng đầu lưỡi đem kẹo ấn vào răng, cảm thấy mình vẫn rất tức giận.

Nhưng là tức cái gì?

Người ta thay mình giải thích .

Lời giải thích cũng là dựa theo ý tứ của mình mà sửa.

Tiểu thiếu gia nghĩ không rõ liền lại tạc mao: "Tôi ăn sắp sâu răng rồi!"

Sau đó bưng chén nước lên, va vào học trưởng, nói: "Tôi muốn đi súc miệng."

Học trưởng nhìn tiểu thiếu gia ra cửa phòng thí nghiệm, mới lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn Kiều Lạc gửi tới.

Kiều Lạc: Hiểu rồi, học trưởng muốn tôi hỗ trợ như nào?

Buổi tối dùng xong cơm chiều, tiểu thiếu gia nhận được lời mời Kiều Lạc gửi tới: Có muốn cùng nhau xem phim không?

Cùng Kiều Lạc xem phim, không quản cậu ấy muốn xem phim gì, tiểu thiếu gia lập tức trả lời: Muốn!

Sau đó cậu phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua học trưởng đang nghiêm túc viết báo cáo.

Lúc trước theo đuổi Kiều Lạc chạy đã dưỡng thành thói quen. Một cái liếc mắt này liếc tới thiếu chút nữa không thể rời đi.

Thời gian dài nhìn máy tính sẽ đau mắt, học trưởng đeo một bộ kính mắt bảo hộ viền vàng. Ngón tay thon dài lưu loát linh động mà gõ phím. Chuyên chú lại chuyên nghiệp.

Tiểu thiếu gia nhìn một lát, nhỏ giọng nói thầm: nhã nhặn bại hoại.

Nhã nhặn bại hoại căn bản không phải đang viết báo cáo, dùng máy tính đăng nhập weixin, đang cùng Kiều Lạc nói chuyện phiếm.

Kiều Lạc gửi địa chỉ rạp chiếu phim cho học trưởng, nói: Học trưởng cố lên, tôi chỉ có thể giúp đến đây.

Học trưởng: Đa tạ.

Hắn liếc mắt nhìn tiểu thiếu gia một cái, mệt tim mà nghĩ: Toàn bộ thế giới đều biết chúng ta là một đôi, chỉ có bạn nhỏ tự mình chết sống không chịu đáp ứng, phát sầu.

Sau đó hắn lại đánh một tin gửi đi: Bất quá buổi tối hai người cùng nhau xem đi.

Kiều Lạc không rõ nguyên do: a?

Học trưởng: Bạn nhỏ thấy tôi sẽ tạc mao, để cậu ấy hảo hảo xem phim đi.

Tiểu thiếu gia thậm chí còn trở về thay đổi một thân quần áo, săn sóc lại chu đáo lái xe đi đón Kiều Lạc.

Sau đó ở bãi đỗ xe của rạp chiếu phim thấy xe của học trưởng.

Này thật đúng là giống như dự kiến.

Điều khoản giảng hòa cơ bản hôm trước thành phế thải, học trưởng lại thành quỷ đáng ghét.

Tiểu thiếu gia cau mày túm Kiều Lạc một chút, nói nhỏ: "Hư, chúng ta lặng lẽ vào rạp, đừng để Hình Ngạn phát hiện chúng ta."

Không nghĩ tới người kia đến đây, Kiều Lạc nhất thời đoán không ra tính toán của học trưởng, đành phải theo tiểu thiếu gia đi vào rạp chiếu phim.

Học trưởng đem người gọi lại: "Thật khéo."

Vẫn là cách thức quen thuộc, vẫn là bộ dáng quen thuộc, tiểu thiếu gia tự nhiên không cho hắn sắc mặt hòa nhã, nói: "Khéo cái gì khéo."

Học trưởng biết cậu nghĩ gì, giống như giải thích mà nói: "Lại đây làm việc còn có thể gặp được hai người, còn không khéo sao?"

Tiểu thiếu gia bĩu môi: "Vậy anh cũng đừng đi theo chúng ta vào rạp chiếu phim."

Học trưởng làm bộ làm tịch nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, nói: "Tôi còn có chuyện, đương nhiên sẽ không theo các người vào rạp chiếu phim."

Sau đó hắn đem nước trái cây mới mua đưa cho tiểu thiếu gia cùng Kiều Lạc, dặn: "Lát nữa trở về phải chú ý an toàn, biết không?"

Nước uống quen thuộc nhưng không phải hương vị quen thuộc.

Tiểu thiếu gia sửng sốt một chút, đều đã quên cự tuyệt đồ uống của đối phương, không xác định hỏi: "Anh thực sự không xem phim?"

Học trưởng đùa cậu: "Cậu muốn mời tôi cùng xem sao?"

Tiểu thiếu gia lập tức nói: "Không cần!"

Giống như sợ học trưởng đổi ý, còn thêm một câu: "Anh mau đi đi."

Học trưởng liền thực sự rời đi. 

Tiểu thiếu gia nhìn bóng dáng tiêu sái của học trưởng, trừng mắt nhìn một hồi lâu, mới kéo tay của Kiều Lạc, nói: "Đi, chúng ta đi xem phim!"

Người ta đều đã đi xa không nhìn được bóng người, cậu còn trừng mắt tạc mao với không khí: "Không có quỷ đáng ghét quấy rầy chúng ta!"

Kiều Lạc: ". . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip