Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nhưng là tôi rất buồn.

Sáu chữ từ lỗ tai chui vào tim, biến thành sâu nhỏ cắn người, xé trái tim hắn vừa đau vừa ngứa.

Bạn nhỏ ủy khuất như vậy, lại dễ dàng mềm lòng như vậy.

Làm sao có thể không ủy khuất đây?

Cực kỳ mong đợi chuẩn bị quà cho hắn, cũng không biết mất bao nhiêu tâm tư cùng khí lực, kết quả buổi tối lại thấy thư tình người khác viết cho hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia lăn qua lăn lại cả đêm thật giống như càng gầy, học trưởng đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt cậu, rất đau lòng, lại nhịn không được hôn hôn, mới mềm giọng dỗ: "Em còn sinh bệnh, đừng buồn nữa, uống xong canh lê, trước tiên ngủ một chút, được không?"

Tiểu thiếu gia nhăn khuôn mặt nhỏ đã đỏ rực lại, nghiêng đầu quay mặt sang hướng khác không chịu phối hợp: "Đã nói không cho anh nói chuyện."

Nước mắt rơi càng dữ.

Học trưởng tay chân vụng về lau nước mắt cho cậu, đem canh lê đút đến bên miệng tiểu thiếu gia: "Đừng khóc đừng khóc, hảo hảo ngủ, tôi cam đoan một câu cũng không trêu chọc em."

Vừa gạt vừa dỗ, khó khăn đút xong một chén canh lê đã nửa giờ, tiểu thiếu gia cảm xúc bình tĩnh hơn một chút, bắt đầu mê man chìm vào giấc ngủ.

Học trưởng dịch tốt góc chăn cho cậu, giống như dỗ đứa nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Chờ tiểu thiếu gia hô hấp vững vàng, phỏng đoán đã ngủ rồi, liền đưa tay phủ lên mu bàn tay truyền nước biển của tiểu thiếu gia, cả người nóng ấm nhưng bàn tay bởi vì truyền nước biển mà có chút lạnh, tiếp theo nghe thấy người kia trong lúc ngủ mơ mông mông lung lung mà nói: "Anh cũng ngủ một chút."

Học trưởng hôn nhẹ đầu ngón tay cậu, rất nhẹ rất nhẹ đáp một câu: "Được."

Hắn lại gạt người. Truyện chỉ đăng tại wattpad và Dembuon.vn

Đáp ứng người ta nói ngủ một lát, nhưng không có tính toán thật sự ngủ một giấc.

Chờ tiểu thiếu gia ngủ say, học trưởng nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài —— làm đại bảo bối nhà người ta tức giận thành như vậy, hắn cần phải giải thích với người Phương gia.

Đã qua giữa trưa, phòng bếp dưới lầu có động tĩnh.

Vẫn là thời gian làm việc, mọi người đều có công tác cần làm, thời điểm học trưởng xuống lầu, chỉ có mẹ cùng chị dâu còn đang ở nhà.

Thấy học trưởng xuống lầu, chị dâu đè thấp âm thanh nói: "Tiểu Tự ngủ rồi? Em ăn một chút gì, cũng nghỉ ngơi một chút đi."

Học trưởng theo vào phòng bếp: "Chị dâu, em. . . . . ."

Lời nói bị chị dâu đánh gãy: "Đều đã kêu chị dâu, mau mau ăn cơm đi, chuyện vợ chồng son, chúng ta cũng mặc kệ."

Cho tới bây giờ chỉ có học trưởng đùa giỡn tiểu thiếu gia, lần này tốt lắm, chị dâu người ta ra tay, đem da mặt dày của học trưởng thiếu chút nữa đỏ lên. Truyện chỉ đăng tại wattpad và Dembuon.vn

Thức một đêm, lại lo lắng cả sáng, học trưởng mệt giống như muốn gục ngã .

Nhưng nằm trên giường trong phòng khách của Phương gia một lúc lâu, chết sống cũng không ngủ được.

Tiểu thiếu gia ủy ủy khuất khuất một câu "Buồn" cùng hai chiếc đồng hồ đôi bây giờ còn đặt trong túi áo khoác lăn qua lăn lại làm ngực hắn phát đau, tuy rằng việc thư tình này xử lý cũng không tính là sai, nhưng bạn nhỏ ủy khuất cũng là thật.

Lại lăn qua lăn lại một lát, phỏng đoán bên kia tiểu thiếu gia truyền nước biển hẳn là đã xong, cũng có thể đã rút kim, học trưởng túm gối liền trộm chuồn tới trên giường người ta.

Đại khái truyền nước biển đã có tác dụng, mày tiểu thiếu gia bởi vì không thoải mái mà vẫn hơi hơi chau lại lúc này đã giãn ra, ngủ đến thư thái yên ổn.

Học trưởng nằm xuống, đem người kéo vào trong lòng, hôn hôn đỉnh đầu, rất nhỏ giọng mà nói: "Thực xin lỗi."

Ôm ấp rất quen thuộc, mỗi ngày đều là như vậy lui ở trong lòng người ta ngủ, tiểu thiếu gia ngủ mơ quả thực theo tiềm thức mà nhích vào trong lòng học trưởng, sau đó ước chừng là bởi vì cãi nhau lưu lại di chứng, lại không quá an ổn mà cọ cọ, than thở một câu: "Hình Ngạn, là anh sao?"

Học trưởng ôm chặt hơn một chút, nói: "Là tôi."

Tiểu thiếu gia liền lẩm bẩm nói: "Đại phôi đản, nằm mơ còn muốn ôm tôi."

Học trưởng nhẹ nhàng hôn lỗ kim trên tay cậu, nói: "Cho tôi ôm một chút, dù sao chỉ là nằm mơ."

Tiểu thiếu gia nói: "Được rồi, ai bảo tôi thích anh chứ."

Sau đó đem đầu chôn vào hõm cổ học trưởng, ngủ được càng thêm yên ổn.

Ôm bạn trai nhỏ mới có một loại an tâm cùng kiên định, học trưởng buồn ngủ không mở được mắt, lại bị một câu nói của tiểu thiếu gia khiến lòng mềm thành một mảnh, lại hôn một cái, lúc này mới rốt cục bị cơn buồn ngủ tập kích, nặng nề mà ngủ mất.

Lăn qua lăn lại lâu như vậy, một giấc này cảm giác hai người đều ngủ thật sâu.

Phương gia mọi người ngầm hiểu mà không có tới quấy rầy.

Học trưởng rốt cuộc vẫn là lo lắng tiểu thiếu gia, ngủ không được sâu như vậy, thời điểm gần sáu giờ liền tỉnh. Truyện chỉ đăng tại wattpad và Dembuon.vn

Vừa cúi đầu liền thấy tiểu thiếu gia giống như con lười vịn ở trên người hắn, tứ chi cùng sử dụng mà quấn trên người hắn, giống như sợ hắn chạy mất.

Quá đáng yêu rồi, học trưởng không nhịn được nghiêng đầu hôn hôn lỗ tai cậu.

Không nghĩ tới vừa động như vậy liền đem người đánh thức.

Tiểu thiếu gia đem đầu từ trong lòng học trưởng chui ra, còn có điểm mộng, mang theo giọng mũi nồng đậm hỏi: "Hình Ngạn? Tôi vừa mới. . . . . . Không phải nằm mơ?"

Học trưởng đem người thu vào trong lòng hôn: "Không phải nằm mơ, là tôi đuổi theo lại đây."

Tiểu thiếu gia phản ứng lại lập tức tạc mao —— lần này là xấu hổ đến hoảng, cậu tay chân cùng sử dụng lui ra bên ngoài: "Anh tới để làm chi!"

Học trưởng lo âu muốn chết: "Tôi nếu không đến, em muốn đem chính mình lăn qua lăn lại thành cái dạng gì? Tôi đến nhận lỗi, nếu không đi chịu đòn nhận tội được không?"

Tiểu thiếu gia: "Không được."

Học trưởng: ". . . . . ."

Thật sự khó dỗ.

Đúng lúc này mẹ ở bên ngoài gõ cửa đánh vỡ cục diện giằng co.

Phỏng chừng là đã đi phòng khách thấy không ai mới đến bên này gõ cửa: "Tiểu Tự, tỉnh chưa? Đi ra ăn một chút gì?"

Tiểu thiếu gia liếc mắt nhìn học trưởng đang ôm cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đá học trưởng một cước, nhỏ giọng mà nói: "Anh mau buông a!" Truyện chỉ đăng tại wattpad và Dembuon.vn

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh mẹ xuống lầu, học trưởng xoa xoa tóc tiểu thiếu gia, dỗ cậu: "Tôi đi đem cơm chiều bưng vào?"

Tiểu thiếu gia lúc này không phản đối.

Đêm Giáng Sinh, tình lữ hẹn hò, trong nhà trừ bỏ ba mẹ không đón lễ Tây, liền chỉ còn lại anh hai một cẩu độc thân làm tổ trên sô pha buồn chán chơi game.

Học trưởng xuống lầu cùng ba mẹ Phương chào hỏi, có điểm không quá tự nhiên: "Tiểu Tự đói bụng, con đem cơm chiều bưng đến phòng cho em ấy."

Mẹ Phương nói: "Có canh gà hầm đang hâm nóng, con đi lấy đi."

Sau đó cùng ba ba tiến lên lầu nhìn tiểu thiếu gia.

Đứa nhỏ nhà mình sủng từ nhỏ, không có khả năng thật sự không hỏi.

Mẹ đau lòng mà sờ sờ mặt tiểu thiếu gia, hỏi: "Tiểu Hình thật sự khi dễ con rồi?"

Ba ba nói: "Hắn khi dễ con ba ba liền đem hắn đuổi đi."

Anh hai nói: "Anh còn có thể thay em đánh hắn một trận."

Tiểu thiếu gia tuy rằng ở trước mặt học trưởng tức giận, nói không cần người ta, nhưng còn biết giúp người ta xoát độ hảo cảm trước mặt người nhà mình: "Ai có thể khi dễ con, đều là con đánh hắn!" Truyện chỉ đăng tại wattpad và Dembuon.vn

Sau đó thật sự là không chịu được ánh mắt chăm chú của người trong nhà, truyền nước biển xong lại ngủ một giấc cảm thấy tinh lực cũng khôi phục không ít, kéo giọng gọi: "Hình Ngạn! Anh muốn đói chết tôi sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip