Chap 127: Vị khách không mời mà đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mục Kinh Trập cảm thấy nếu có liên quan đến người bị bắt trong công viên, vậy thì có người muốn giết cô và sẽ giết cô bằng mọi giá!

Điều này quá đáng sợ, Mục Kinh Trập không khỏi rùng mình, cô rất muốn loại bỏ nó đi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải là không thể.

Hai lần đã không thành công, nếu có lần thứ ba thì sao?

Lần thứ nhất và lần thứ hai đều thoát hiểm mà không gặp nguy hiểm gì, nhưng liệu lần thứ ba có thể may mắn thoát ra được không?

Nếu trốn thoát được mà phải trả một cái giá đắt hơn thì sao? Thiệu Bắc vẫn đang nằm trên giường bệnh.

Bác sĩ nói rằng Thiệu Bắc lần này thực sự may mắn, nếu không may mắn, cô bé có thể bị hủy dung hoặc những thứ khác.

Hậu quả của việc này đã đủ nặng nề, cô không muốn nó xảy ra lần thứ ba.

Mục Kinh Trập đã nói với cơ quan công an điều tra tất cả những suy đoán của cô, sau đó cũng nhắc nhở họ phải cẩn thận.

Sẽ tốt hơn nếu cả hai đối đầu trực diện, hoặc là quang minh chính đại hành động, đỡ hơn không biết có ai đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau, giống như rắn độc, muốn giết chết người bất cứ lúc nào, cũng quá đáng sợ rồi.

Khi Mục Kinh Trập được thẩm vấn xong liền quay về, xung quanh cô là cỏ cây và hoa, cô bất giác chú ý đến những người bên cạnh, cố gắng tìm kiếm kẻ đứng sau mọi chuyện.

Trong lòng cũng suy xét việc về sau sẽ mang thêm một ít đồ phòng thân trên người, ví dụ như dao gọt trái cây, ví dụ như bột ớt lần trước, có lẽ nên chuẩn bị thêm một ít.

Thông thường bột ớt được xem như một loại gia vị, nhưng nó có thể được sử dụng như một vũ khí vào những thời điểm quan trọng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Kinh Trập hỏi tìm nơi bán bột ớt, càng cay càng sặc càng tốt.

Ban đầu muốn chuẩn bị nhiều một chút, nhưng cô lo lắng cho Thiệu Bắc nên đã quay về phòng bệnh trước.

Thiệu Bắc vẫn chưa tỉnh dậy, vừa mới trở về bệnh viện không lâu, một vị khách không mời mà đến bất ngờ xuất hiện — Quý Bất Vọng.

Khi Mục Kinh Trập nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở cửa thì nhìn thấy Quý Bất Vọng, tưởng là mình bị hoa mắt.

"Quý Bất Vọng, sao anh lại ở đây..." Lời còn chưa nói hết, Mục Kinh Trập đã bị ôm lấy.

Quý Bất Vọng kéo Mục Kinh Trập vào lòng, cảm nhận rõ sự tồn tại của cô và cô thực sự vẫn ổn, sau đó mới thở ra.

"Làm tôi sợ muốn chết."

Chuyện xảy ra lớn như vậy, trước khi Mục Kinh Trập tỉnh dậy, đạo diễn Lục đã sắp xếp người liên lạc với người nhà, để người nhà không lo lắng khi vô tình nhìn thấy tin tức hay biết tin.

Quý Bất Vọng ban đầu đã nhờ cậy đạo diễn Lục chăm sóc Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc thật tốt, đồng thời nói rằng hãy liên hệ với anh nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Quý Bất Vọng là người đầu tiên nhận được tin báo, nghe nói có hỏa hoạn, Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập vẫn đang hôn mê nên anh lập tức tìm cách đến chạy đây.

Mục Kinh Trập không kịp đề phòng liền nhận được một cái ôm, cảm nhận thấy sự sợ hãi của Quý Bất Vọng, cô do dự một chút rồi vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Tôi không sao."

"Sao tỉnh lại mà không liên lạc với tôi? Không phải tôi đã lại số điện thoại cho cô sao? Có chuyện gì thì liên hệ với tôi?"

Quý Bất Vọng vừa buông đã hỏi Mục Kinh Trập dồn dập.

"Tôi không bị gì nên cũng không liên lạc với anh, vừa tỉnh đã bận chăm sóc Tiểu Bắc nên không để ý."

"Đúng là làm người ta không thể yên lòng mà, trước khi cô quay lại, tôi sẽ ở lại Hải Thành."

"Không cần." Mục Kinh Trập do dự: "Anh không phải còn đang bận sao?"

Quý Bất Vọng không chịu nghe, thấy Mục Kinh Trập không sao thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó chủ động đi mua bữa trưa, nói rằng Mục Kinh Trập cũng là bệnh nhân.

Quý Bất Vọng vừa mới ra ngoài, phía sau liền xuất hiện thêm một người không mời mà đến khác đứng trước mặt Mục Kinh Trập.

"Thiệu Kỳ Dương? Sao cậu lại ở đây?"

Thiệu Kỳ Dương hốc mắt đỏ lên, cũng không để ý Mục Kinh Trập nói cái gì, nhìn thấy Mục Kinh Trập còn đi đứng bình thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nhìn thấy miếng băng gạc trên trán Mục Kinh Trập, anh lại cảm thấy kinh hãi: "Cô không sao chứ? Vết thương có nghiêm trọng không?"

Thiệu Kỳ Dương cũng nhận được tin, đi sau Quý Bất Vọng một bước.

Ở nhà không có điện thoại, nhưng ở bưu điện thì có điện thoại, số điện thoại cũng đưa cho đạo diễn Lục, nói cần gì thì liên lạc.

Thiệu Kỳ Dương vừa hay tin, liền nhớ đến sự việc rắn độc trước đây, vì vậy sau khi xin nghỉ phép đã vội vã chạy đến đây.

Trên đường đi, Thiệu Kỳ Dương lo lắng giày vò không thôi, khoảnh khắc anh nhìn thấy Mục Kinh Trập, anh thực sự muốn ôm cô vào lòng.

Nhưng khi anh duỗi tay muốn ôm Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập phản ứng rất nhanh: "Tôi thật sự không sao, tiểu Bắc ở trong, đi theo tôi."

Thiệu Kỳ Dương có chút tiếc nuối, nhưng lực chú ý rất nhanh đã chuyển qua Thiệu Bắc.

Mục Kinh Trập rất áy náy, nhỏ giọng nói với Thiệu Kỳ Dương về tình hình: "Tôi đang định liên lạc cho cậu và nói cho cậu biết tình hình. Tất cả đều là tại tôi, cho nên Thiệu Bắc mới bị thương."

"Đừng tự trách mình, cô đối với bọn trẻ tốt như vậy, con bé chỉ là muốn làm điều bản thân muốn làm mà thôi."

Đổi lại là anh, anh cũng sẽ không do dự, nhất định sẽ cứu Mục Kinh Trập.

Sau khi thì thầm với nhau vài lời, Quý Bất Vọng đã quay lại.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Quý Bất Vọng vừa quay lại đã phát hiện có người trong phòng bệnh, Thiệu Kỳ Dương cũng cảnh giác nhìn sang, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Bất Vọng.

Phản ứng đầu tiên của Thiệu Kỳ Dương là người này đã đi nhầm phòng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ ngoài nổi bật của anh ta, anh lại nghĩ đó là người trong đoàn.

Phản ứng đầu tiên của Quý Bất Vọng cũng là nghĩ Thiệu Kỳ Dương là người của đoàn làm phim, vì vậy cả hai người lập tức mỉm cười và cùng nhìn về phía Mục Kinh Trập.

Mục Kinh Trập vội vàng giới thiệu họ với nhau: "Thiệu Kỳ Dương, đây là Quý Bất Vọng, anh ấy là giáo viên ở trường nghệ thuật và cũng là ... bạn của tôi, biết tôi bên này xảy ra chuyện nên tới thăm tôi."

"Quý Bất Vọng, đây là Thiệu Kỳ Dương, chú của Tiểu Bắc, em chồng của tôi."

Quý Bất Vọng và Thiệu Kỳ Dương: "..."

Thiệu Kỳ Dương nghe thấy tên Quý Bất Vọng, nhướn mày, bởi vì anh đã từng nghe Thiệu Trung nhắc đến anh ấy ở nhà trước đây, nói anh ấy giỏi và còn cung cấp nhạc cụ.

Khi đó, mặc dù anh đã nghi ngờ tại sao Quý Bất Vọng lại làm điều này, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ liên quan đến Mục Kinh Trập.

Kết quả anh ta thật sự là kẻ si tình đấy à?

Thiệu Kỳ Dương rất nhạy cảm, đang cảm thấy điều gì đó không ổn, chợt nhìn sang thấy ánh mắt của Quý Bất Vọng càng không đúng, cái người đáng lẽ phải đi về quê nhà đột nhiên xuất hiện ở Hải Thành, thậm chí còn sớm hơn anh một chút, vậy có nghĩa là?

Chứng minh rất rõ ràng là anh ta nghe tin xong cũng vội vàng tới đây, hơn nữa lại đến đầu tiên.

Anh tới đây là vì lo lắng cho Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc, còn anh ta thì sao? Cũng là lo lắng cho Mục Kinh Trập?

Trong phút chốc, Thiệu Kỳ Dương đã suy diễn rất nhiều, nhìn vào quần áo của Quý Bất Vọng, liền biết người này nhất định có điều kiện rất tốt, bề ngoại lại rất xuất sắc.

Thiệu Kỳ Dương tràn đầy cảnh giác, đương nhiên biết Mục Kinh Trập tốt như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có người chú ý đến, nhưng anh không nghĩ tới sẽ sớm như vậy.

Quý Bất Vọng cũng vì đối phương cảnh giác mà cảnh giác, tuy không nhìn thấy khuôn mặt người kia nhưng anh rất nhạy cảm với tâm lý thù địch của người khác.

Đây không phải là sự cảnh giác và cảm xúc mà một người em chồng nên có, trạng thái và cảm xúc của Thiệu Kỳ Dương rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống những gì nên đối xử với chị dâu, còn có ý đối địch với anh.

Chẳng lẽ, chú nhỏ này cũng giống như anh, cũng thích Kinh Trập?

Quý Bất Vọng liếc nhìn Thiệu Kỳ Dương mấy lần, hận không thể nhìn thấy khuôn mặt của người kia.

Nhưng... Thiệu Kỳ Dương, cái tên này cảm giác thật quen thuộc, chỉ khác một chữ, lại khiến anh nhớ tới một người khắc sâu trong ký ức.

Nhưng, không thể nào, chồng của Mục Kinh Trập đã chết.

Nghĩ đến đây, Quý Bất Vọng vẫn ngập ngừng nói: "Cái tên Thiệu Kỳ Dương có chút quen thuộc, trước đây tôi cũng có quen biết một người, tên là Thiệu Kỳ Hải."

Thiệu Kỳ Dương và Mục Kinh Trập ngay lập tức sửng sốt, đồng thanh nói.

"Anh biết Thiệu Kỳ Hải?"

"Anh biết anh trai tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip