Chương 171. Vây Ngụy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Uyển Nhi không có nửa điểm lo sợ, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Võ Hoàng, “Thần cả gan xin hỏi bệ hạ, hôm nay điện hạ còn có thể nói câu gì khác?”

Võ Hoàng lặng im.

Xác thật, hôm nay không có ai khó xử hơn Thái Bình.

Nếu nàng bên ngoài giúp đỡ Võ Hoàng, bỏ đá xuống giếng với hoàng tử, chính là bất nghĩa; nếu che chở cho hoàng tử lần nữa, vậy thì chính là bất trung, càng nhiều lời càng sai, không nói cái gì cũng càng sai.

“Nếu bệ hạ hoài nghi trung hiếu của điện hạ, có thể giam lỏng nàng ấy trong phủ, nếu lo lắng thần cấu kết với điện hạ, lụa trắng rượu độc, thần mỉm cười đón nhận.” Uyển Nhi vẫn lạnh lẽo cứng rắn trước sau như một, “Nhưng lòng của thần đối với bệ hạ sáng như gương, cũng sẽ không làm ra hành động châm ngòi vụng về như vậy, để bệ hạ nghi ngờ lòng thành của điện hạ.”

Võ Hoàng rũ mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi càng ngày càng làm càn.”

“Thần nói đều là lời thật lòng.” Uyển Nhi thẳng lưng.

Đã nói đến mức này, Võ Hoàng tự nhiên cũng sẽ không làm khó nàng, “Đứng lên đi.”

“Điện hạ có tấu chương, thỉnh thần tấu lên giúp.” Uyển Nhi cũng không lập tức đứng dậy, mà lấy một quyển tấu chương từ trong ngực ra, hai tay trình lên cho Võ Hoàng.

Võ Hoàng ra hiệu cho Bùi thị lấy lại.

Bùi thị mang tấu chương đến bên cạnh Võ Hoàng, Võ Hoàng thuận tay tiếp nhận, mở ra vội vàng duyệt qua, “Thái Bình muốn nghỉ hưu mộc mấy tháng?”

“Hoàng tử bày ra kế hoạch này, làm điện hạ bị chấn động rất nặng, dọc đường đi điện hạ đã khóc rất nhiều lần, hôm nay trên điện cũng chỉ là cố vực dậy tinh thần.” Uyển Nhi hơi dừng lại, câu nói tiếp theo phải nhịn xuống chua xót dâng tràn, “Nếu không phải có phò mã khuyên nhủ an ủi một đường, chỉ sợ hôm nay điện hạ sẽ bật khóc ở trên điện.”

Võ Hoàng nhớ rõ mật thám hồi báo, phò mã đúng là đã ngủ cùng phòng với Thái Bình. Thái Bình trọng tình, trong lòng a nương như nàng cũng biết rõ ràng.

“Hoàng tử xảy ra chuyện, Lư Lăng Vương lại rời xa triều đình, những cựu thần Lý Đường đó chắc chắn không hẹn mà cùng vây quanh điện hạ, bảo vệ xung quanh thế lực mới hình thành của điện hạ, chống lại bệ hạ.” Uyển Nhi trực tiếp đánh trúng yếu điểm, “Công chúa không muốn đối địch với bệ hạ, càng không muốn bị các triều thần lợi dụng, tấu chương này nếu dâng lên như bình thường, sẽ làm kinh động những cựu thần Lý Đường, bọn hắn ở trên điện sẽ cực lực can gián công chúa lưu lại triều đình.” Uyển Nhi nói xong, cung kính dập đầu nhất bái với Võ Hoàng, “Thần khấu cầu bệ hạ, cho phép tấu chương của công chúa, để công chúa tĩnh dưỡng một thời gian, đợi những việc này qua đi, bệ hạ lại triệu công chúa trở về tham gia chính sự.”

Võ Hoàng vốn có vài phần ngờ vực, nhưng nghe Uyển Nhi trần tình như thế, nàng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Cũng được, để cho Thái Bình tĩnh dưỡng mấy tháng.” Võ Hoàng vui vẻ chuẩn tấu, thoáng nhìn Uyển Nhi còn quỳ trên mặt đất, nghiêm túc hỏi, “Còn quỳ làm cái gì?”

Uyển Nhi trịnh trọng nói: “Thần còn có việc thỉnh tấu.”

Võ Hoàng biết Uyển Nhi nhiều tâm tư, có phần hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì?”

“Tuy án hoàng tử đã được định đoạt, nhưng hậu quả là trong vòng một hai năm không có cách nào hoàn toàn bình ổn.” Uyển Nhi chắp tay lại bái, “Thần khải tấu, khẩn cầu bệ hạ cho phép.”

Võ Hoàng giãn mày ra, “Nói nghe một chút.”

“Thùy Củng năm thứ tư, Thổ Phiên xâm chiếm bốn trấn An Tây, đến nay đã được bốn năm.” Uyển Nhi nhắc nhở Võ Hoàng, “Năm đó bệ hạ hạ lệnh rút quân khỏi bốn trấn An Tây, trong triều có nhiều phê bình, hiện giờ bệ hạ có thể mượn cơ hội này hạ lệnh thu hồi đất đai, tâm tư của những cái cựu thần Lý Đường sẽ không còn chăm chú vào một án của hoàng tử, càng sẽ không nhìn chằm chằm không bỏ chuyện Đông Cung để không.”

“Vây Nguỵ cứu Triệu.” Võ Hoàng hiểu ra ý của Uyển Nhi, ánh mắt nàng nhìn Uyển Nhi đầy thâm thúy, “Tiểu nữ tử như ngươi, sao đột nhiên lại để bụng quân chính đại sự như thế?”

Uyển Nhi bằng phẳng trả lời: “Kẻ là thần, nếu không thể phân ưu vì quân vương, đó là ngồi không ăn bám, thần cũng thực có lỗi với ơn tri ngộ của bệ hạ.” Nói xong, nàng biết Võ Hoàng suy nghĩ thế nào, “Việc này thần đã bàn bạc với điện hạ, điện hạ cảm thấy có thể làm được, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên nàng ấy nhất định phải nghỉ hưu mộc.”

Phòng ngừa đám cựu thần Lý Đường nhân cơ hội đẩy Thái Bình ra, để nàng ấy nắm binh quyền, lập quân công, gần một bước mở rộng thế lực trong triều cho nàng ấy. Chuyện này đối với Võ Hoàng chưa ngồi ổn ngôi vị hoàng đế mà nói, đều là không thể cho phép.

Thái Bình nghĩ mọi chuyện chu đáo giúp cho Võ Hoàng, lại hiểu đúng mực mà lui về phủ tĩnh dưỡng, Võ Hoàng cảm thấy vô cùng vui mừng. Uyển Nhi khẳng định biết nói lời này ngay bây giờ sẽ làm cho Võ Hoàng ngờ vực, nhưng nàng vẫn nói, còn đường đường chính chính mà nói, ngược lại vẫn là tính tình xưa nay của nàng.

Thái Bình không tham công, hiểu tiến lùi, Uyển Nhi không sợ ngờ vực, bổn phận rõ ràng. Công chúa không có binh quyền, thế lực trong triều còn thấp, Uyển Nhi chẳng qua chỉ là một nội xá nhân nho nhỏ, nhất cử nhất động trong cung đều có người nhìn, hai người cho dù có liên thủ, trước mắt xem ra, cũng không dậy lên được sóng gió gì.

Huống hồ, lần này góp lời xác thật là diệu kế.

Nếu có thể thu hồi bốn trấn An Tây, đối với Võ Hoàng mà nói, chính là công tích vẻ vang bốn bể, trên sử sách cũng sẽ lưu lại một bút.

“Chuẩn tấu.”

Võ Hoàng cho phép.

Uyển Nhi cuối cùng cũng đứng lên, cung kính lui đến bên cạnh Võ Hoàng chờ đợi.

Võ Hoàng hiện nay đã không có tâm tư cân nhắc chuyện khác, quan trọng nhất chính là lấy lại bốn trấn An Tây mà Thổ Phiên chiếm giữ, nàng cần phải cân nhắc thật kỹ nên chọn tướng lĩnh nào.

Chọn đúng tướng lĩnh, trận chiến này sẽ nhiều thêm ba phần thắng.

“Thái Bình lúc niên thiếu đã từng đi theo Lưu Nhân Quỹ học tập quân vụ tại Trường An, ngươi cùng nàng bàn bạc cho đến nay, đã chọn được tướng lĩnh nào rồi sao?” Võ Hoàng đột nhiên mở miệng hỏi.

Uyển Nhi lắc đầu, “Điện hạ cũng chỉ là học tập quân vụ, cũng không biết tình huống ở biên quan.”

“Ngươi thì sao?” Võ Hoàng nghiêng mặt nhìn đến.

“Thần lại càng không biết.” Uyển Nhi trả lời đúng sự thật, nàng xưa nay chỉ lo một chuyện văn chương, chưa bao giờ nhúng tay vào quân vụ, tướng lĩnh ở biên cương xác thật nàng không biết ai cả.

Võ Hoàng ngược lại có vài phần nhớ đến Xá Địch thị, nàng ấy từng đi theo Bùi Hành Kiệm ở trong quân đội trải qua một đoạn thời gian, nàng ấy tất nhiên biết ai ở biên quan có bản lĩnh thật sự.

“Uyển Nhi, ngươi đi triệu Xá Địch thị đến đây.”

“Vâng.”

Uyển Nhi lĩnh mệnh lui ra.

Chuyện về sau đúng như Võ Hoàng suy nghĩ, Địch Nhân Kiệt nghiêm túc tra án hoàng tử, Đậu thị thú nhận tất cả, thực mau đã xử lý xong án này. Sau đó, Lai Tuấn Thần mượn án Đậu thị, làm mẫu tộc của Đậu thị bị liên lụy, còn kéo liên quan đến án phụ tử Ngụy Vương Võ Thừa Tự bị hạ độc, giết sạch tộc Đậu thị không còn một ngọn cỏ. Sau đó nữa, Lai Tuấn Thần xui khiến Vi Đoàn Nhi vu khống phi tần khác của hoàng tử dùng thuật yểm thắng, mưu hại Võ Hoàng. Võ Hoàng hạ lệnh điều tra thật kỹ, toàn bộ thê thiếp của Lý Đán không còn một ai.

Lý Đán vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, lại thất bại thảm hại. Võ Hoàng để hắn sống sót, không thể nghi ngờ là đang lăng trì lương tâm của hắn. Mỗi đêm đi vào giấc mộng, những thê thiếp vì hắn mà chết đều tới tìm hắn đòi mạng. Ngắn ngủn mấy ngày, hắn liền từ một kẻ giả điên thành chân chính bị điên.

Trong triều đình cũng bởi vì Võ Hoàng quyết ý đoạt lại bốn trấn An Tây, đoàn kết đến mức chưa từng có, không ai còn đề cập đến vị hoàng tử loạn trí kia nữa.

Lý Thành Khí mất đi mẫu thân, cực kỳ bi thương, bị bệnh vài trận, thân thể càng thêm gầy yếu. Thái y chẩn trị nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, số tuổi thọ của hoàng tôn đã tận, thuốc và kim châm không cứu nổi. Dưới gối Lý Đán, liền chỉ còn lại một mình Lý Long Cơ. Võ Hoàng hạ chỉ, đem Lý Long Cơ quá kế cho Lý Hoằng. Để thể hiện yêu thương của nàng với Lý Long Cơ, Võ Hoàng nuôi dưỡng Lý Long Cơ ở bên người, tự mình chăm sóc.

Võ thị chịu thương tổn nặng, con cháu Võ thị có thể nể trọng trước mắt cũng chỉ có một mạch của phò mã.

Trên triều đình luôn muốn cho những cựu thần Lý Đường có chút hi vọng, miễn cho bọn họ đợi chiến sự kết thúc, nhao nhao dâng thư xin lập Lư Lăng Vương làm Thái Tử. Cho nên Võ Hoàng nuôi dưỡng Lý Long Cơ tại bên người, đó là ban cho đám Lý Đường một hư chiêu, hơi trấn an tâm trí của bọn họ, cũng vứt cho bọn họ một lựa chọn.

Là lựa chọn Lư Lăng Vương mà ai cũng biết rõ là kẻ tầm thường, hay là lựa chọn hoàng tôn Lý Long Cơ vẫn còn tuổi niên thiếu?

Bọn họ đang cân nhắc giữa lợi và hại, vô tình lại cho Võ Hoàng một lý do chậm chạp không lập trữ quân. Lư Lăng Vương không thể trọng dụng, hoàng tôn còn nhỏ, con cháu Võ thị hiện giờ cũng không có quyền cao chức trọng giống như Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư. Võ Hoàng muốn lại quan sát mấy năm, các triều thần cũng cần lại quan sát mấy năm.

Vì thế một chuyện lập trữ quân, Võ Hoàng cùng các triều thần tựa hồ ăn ý, một bên không hỏi, một bên không đề cập. Đối với Thái Bình ở trong phủ tĩnh dưỡng hơn một tháng mà nói, nàng rốt cuộc cũng chờ được tin tức tốt từ Mai thị.

Trương Tắc đã sớm chuẩn bị thuốc men, chỉ chờ khám ra Mai thị có thai.

Hoàng hôn hôm đó, Trương Tắc lui tới như ngày thường, tới chính điện xem mạch cho công chúa.

Thái Bình để Xuân Hạ mang các cung nhân lui ra, cố ý đưa ánh mắt cho Xuân Hạ, “Xuân Hạ, ngươi ở bên ngoài tiếp tục dạy Đông Tầm lễ nghi trong cung.”

“Vâng.” Xuân Hạ ngầm hiểu lui ra, vẫy vẫy tay với tiểu cô nương Đông Tầm ở bên ngoài, “Đông Tầm, ngươi lại đây, điện hạ mệnh ta dạy ngươi lễ nghi trong cung, đêm nay cần phải học cho tốt!”

“Vâng, Xuân Hạ tỷ tỷ.” Tiểu cô nương vẫn nhút nhát sợ sệt, nói chuyện mềm mại yếu ớt, làm người ta nhìn thấy liền đau lòng.

Xuân Hạ sờ sờ đầu nàng, thanh âm không khỏi dịu dàng vài phần, “Đừng sợ, điện hạ không hung dữ.”

“Vâng.” Đông Tầm gật gật đầu.

Trương Tắc xem mạch không thể đóng cửa, cho nên Thái Bình cần phải bảo đảm sẽ không có người đột nhiên xông tới. Đúng, nàng phòng bị chiêm sự Diêu Sùng. Cho nên, nàng mệnh Xuân Hạ ở bên ngoài dạy Đông Tầm lễ nghi cung đình, chính là muốn nhiều thêm tai mắt, kịp thời nhắc nhở nàng.

Trương Tắc lấy thuốc từ hòm thuốc ra, lại chần chờ mà siết chặt bình thuốc, không trực tiếp đưa cho Thái Bình.

Thái Bình vươn tay đến hắn, “Đưa cho bổn cung đi.”

Trương Tắc nghiêm mặt nói: “Điện hạ nghĩ kỹ?”

“Tất nhiên nghĩ kỹ.” Thái Bình cười khẽ.

Trương Tắc nhắc nhở công chúa, “Thể hàn của điện hạ chưa điều dưỡng thỏa đáng, nếu lại dùng thuốc này, sợ là……” Thanh âm của hắn trầm xuống, nói ra cực kỳ trịnh trọng, “Sau này muốn có hài nhi, có thể khó như lên trời.”

“Đưa cho bổn cung.” Thái Bình không có nửa phần chần chờ.

Đời trước nàng đã làm mẫu thân của nhiều hài tử như vậy, đời này nàng chỉ muốn an an ổn ổn một đời cùng Uyển Nhi thái bình trường an.

Hai tay Trương Tắc dâng bình thuốc lên, dặn dò: “Sau khi uống thuốc này, mạch tượng sẽ giống như có thai, hơn nữa trong vòng mấy tháng, nguyệt sự đoạn tuyệt.” Hắn vẫn có chút lo lắng, “Nhưng mà thuốc có ba phần là độc, thần chỉ sợ thuốc này sẽ ảnh hưởng tuổi thọ của điện hạ.”

“Không sao.” Thái Bình lắc viên thuốc từ trong bình ra, quyết đoán há miệng nuốt vào.

Dù sao một đời này, Uyển Nhi có thể sống mấy năm, nàng liền sống chừng đó năm. Tuy Võ Hoàng đã minh bạch, mặc dù nàng sinh hạ hài tử của Võ thị, Võ Hoàng cũng không thể thuận lý thành chương mà đưa nàng vào Đông Cung, nhưng mà, Thái Bình chỉ cần có hài nhi mang họ Võ, Võ Hoàng sẽ bớt ngờ vực nàng một chút.

Ít nhất sau khi có đứa nhỏ này, nàng không cần lại dùng thể hàn để qua loa lấy lệ với mẫu hoàng, trực tiếp nói rõ sinh sản làm cho thân thể bị thương, Võ Hoàng ngày sau cũng không cần lại nhìn chằm chằm vào bụng nàng.

Chỉ bằng điểm này, Thái Bình liền nguyện ý thay mận đổi đào.

Trong lúc đó nếu Mai thị bất hạnh sinh non, nàng cũng có thể làm theo dự tính, nàng cũng sinh non nên thân thể bị thương, nhất lao vĩnh dật. Về phần đứa nhỏ này thay mận đổi đào như thế nào, Thái Bình đã nghĩ đến vô số khả năng, hiện giờ nàng cần phải làm đó là giả dạng người có thai. Cũng mất công đời trước nàng mang nhiều hài tử như vậy, mấy tháng bụng nên lớn cỡ nào, đi đường nên có tư thái như thế nào, nàng đã hiểu rõ trong lòng. Hơn nữa Võ Du Kỵ mê muội mà nghe nàng làm ra chuyện khi quân, nhiều người giúp đỡ, mấy tháng này có thể bình an vượt qua.

_____

Chú giải

Vây Ngụy cứu Triệu: binh pháp của Tôn Tẫn, để cứu Triệu đang bị Ngụy tấn công, dẫn quân sang đánh Ngụy để buộc Ngụy phải quay về phòng thủ.

Tri ngộ: thấu hiểu và giúp đỡ.

Thuật yểm thắng: dùng bùa phép trấn yểm.

Quá kế: nhận làm con thừa tự, con nuôi.

Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả, cả đời nhàn hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip