Lại ôm nhau một phút một giây
87Qua năm mới chưa bao lâu, chú Lý đã chạy đến nhà Tiêu Chiến mời anh cuối tuần đến nhà chú ăn cơm. Cháu trai nhỏ nhà chú Lý được cử đi học ở trường trung học trong phố, nửa năm sau không cần học cấp Hai trong thôn nữa, có thể trực tiếp lên thành phố học nhảy cóc. Cả nhà chú Lý nghe tin ai cũng vui sướng, thế nào cũng phải tổ chức tiệc ăn mừng.Tiêu Chiến nghe tin tức, chúc mừng chú Lý rất lâu, lại hứa hôm đó sẽ dẫn theo Vương Nhất Bác và ngoại đi cùng. Chú Lý rất vui, vội chạy đến nhà tiếp theo, vỗ vỗ tay Tiêu Chiến chỉ nhắn một câu đừng tặng quà hay hồng bao liền đi mất.Cuối tuần Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đẩy ngoại đến dự tiệc. Tiệc trong thôn đều tổ chức ở nhà riêng, căn nhà nhỏ hai tầng của chú Lý không quá lớn, chỗ có thể bày bàn ở tầng một đều chật kín, tính đâu ra đấy bày tám bàn lớn nhỏ. Tiêu Chiến sợ ngồi ngoài gió lọt vào thổi trúng ngoại, dẫn Vương Nhất Bác lủi vào ngồi góc trong cùng căn phòng.Cũng không biết góc trong cùng sao còn lộ liễu đến vậy, người đến hoặc ít hoặc nhiều đều phải nhìn bọn họ mấy cái, đặc biệt là phụ nữ không phân biệt già trẻ đều nhìn Vương Nhất Bác, khiến Tiêu Chiến không nhịn được thông qua ngoại lén đánh giá Vương Nhất Bác một phen, hôm nay rốt cuộc làm sao ăn mặc đẹp đến vậy, tại sao mọi người ai cũng thích nhìn cậu. Không có gì đặc biệt.Nhưng hôm nay rất nhiều người đến chào hỏi bọn họ, cũng không biết làm sao, đều sáp đến nói chuyện, dường như từ trước quan hệ đã rất thân thiết, tuy nhiên nói một hồi chủ đề luôn hướng về Vương Nhất Bác. Cậu vẫn thờ ơ, nhìn rất lễ phép nhưng luôn cảm thấy cậu không muốn phản ứng lại ý tứ của mọi người. Tiêu Chiến quay đầu, đột nhiên cảm thấy Vương Nhất Bác như vậy có chút quen thuộc xa lạ, giống như có lúc sẽ chợt quên mất, đây mới là dáng vẻ Vương Nhất Bác nên có.Anh nhớ mùa hè năm ngoái, anh đứng bên cạnh đường đua nóng nực, ngửi thấy mùi nhựa đường thoang thoảng, nhìn Vương Nhất Bác loé qua trước mình như một cái bóng không nắm bắt được.Cậu như dã thú tự do nhất, phóng khoáng nhất, lạnh nhạt nhất trên cuốn sách giống loài, một mình chiếm cứ, liếc mắt trên ngọn núi nào đó. Không cần ai làm bạn, không cần cúi đầu trước ai, chỉ ngắm phong cảnh mình muốn ngắm, làm chuyện mình muốn làm. Tựa như có người đến bắt chuyện, cậu cho dù liếc mắt không quan tâm bỏ đi người ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ hay cho rằng bất lịch sự, như thể cậu sinh ra đã nên như vậy, đã có thể "lạnh nhạt" và "kiêu ngạo".Nhưng rõ ràng Vương Nhất Bác không phải vậy, Tiêu Chiến nghĩ.Vừa xuất thần bắt đầu nghĩ lung tung, bà Lưu đầu làng đã dắt theo cháu gái trong nhà đến. Cô gái nhỏ khoảng hai mươi tuổi, nhưng dáng người rất cao lại đầy đặn, tướng mạo tuy không đẹp như thần tiên, nhưng cũng cân đối. Đáng quý là da cô rất trắng, ở vùng thâm sơn cùng cốc của bọn họ không có kem chống nắng hay sản phẩm chăm sóc da, có thể không bị chiếu ra màu lúa mạch da đen phát sáng tráng kiện đã coi như hiếm thấy, trắng nõn như cô ấy cường điệu mà nói là đối tượng làm mối được mấy bà mai nơi đây yêu thích tranh giành nhất.Bà Lưu dẫn cháu gái đến, nói chuyện với bà ngoại Tiêu Chiến. Lỗ tai ngoại không tốt, bà Lưu nói chuyện khó tránh khỏi trở nên lớn tiếng, nói tới nói lui, góc vốn đã thu hút sự chú ý của mọi người càng trở nên lộ liễu hơn.Bà Lưu không đau không ngứa hàn huyên hồi lâu, tám hai câu lại quan tâm đến tai nạn xe lần trước, tám nửa ngày mới như nhìn thấy Vương Nhất Bác hướng bà ngoại Tiêu Chiến hỏi thăm."Đứa nhỏ này đẹp trai quá, trước đây sao chưa từng thấy.""Là bạn ở thành phố của Chiến Chiến nhà tôi, là một đứa trẻ tốt, nghe nói tôi đi viện liền đến giúp chăm sóc tôi." Bà ngoại cười vui hớn hở, nói một cách chậm rãi, nói xong còn kéo tay Vương Nhất Bác, trìu mến vỗ vỗ mu bàn tay cậu. Kỳ thực ngoại chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn chút sẽ nhận ra thời gian Vương Nhất Bác nán lại đây quá lâu rồi, từ ngày vừa trở lạnh đến khi trời sắp sửa nóng hơn. Nhưng ngoại già rồi, bà không nhận ra được, bà chỉ có thể lượm lặt những chuyện mình còn nhớ để nói, "Nhất Bác là đứa trẻ ngoan, ngày nào cũng đẩy xe lăn đưa tôi đi tắm nắng."Đánh giá của bà Lưu đối với Vương Nhất Bác dường như rất hài lòng, nở nụ cười ấm áp với hai người họ, cười một lúc lặng lẽ kéo cháu gái mình về phía trước, bắt đầu hỏi tuổi tác và công việc của Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác trả lời ngắn gọn, khách khí đáp xong lại bắt đầu cúi đầu giả mất kết nối, nhưng Tiêu Chiến thấy rõ ràng. Anh nhìn thoáng qua đã thấy cô gái đối diện nhìn Vương Nhất Bác vừa nói chuyện trên mặt liền ửng đỏ. Đều nói rung động của con gái chính là món mỹ phẩm đẹp nhất, quả nhiên không lừa người, trên đôi má trắng ngần mềm mịn chỉ cần chút phớt hồng như có như không đã trông vô cùng trẻ trung, ám muội và rộn ràng.Tiêu Chiến cảm thấy nơi nào đó ngột ngạt, bất mãn bĩu môi, nhưng cỗ chua xót kỳ dị kia trữ trong lòng làm sao cũng không tan biến, kìm nén hồi lâu vẫn tức không chịu được bạnh cả quai hàm, lê thân mình về sau, ngăn cách bà ngoại đi ngắm Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác cũng không ăn diện mấy à.Tiêu Chiến chậm rãi lại quang minh chính đại miêu tả hình dáng đối phương.Nhất định là tại chiếc mũ lưỡi trai đen thui này, Tiêu Chiến nghĩ vậy. Vừa đội cái mũ này, Vương Nhất Bác quả thực trông lạnh lùng hơn nhiều. Nhưng chỉ có Tiêu Chiến biết, dưới mũ lưỡi trai lãnh khốc âm trầm của Vương Nhất Bác là một mớ tóc mềm rối bù với nhau. Lúc ra cửa Vương Nhất Bác quá vội, tóc vừa mềm vừa lộn xộn, chỉ có thể qua quýt đội mũ lưỡi trai lên, nhưng hiện giờ chiếc mũ lưỡi trai cứu nguy đã trở thành vật trang sức khiến Vương Nhất Bác trông phong cách và độc đáo hơn.Chiếc áo phao đen này cũng vậy. Ánh mắt Tiêu Chiến chầm chậm di chuyển từ trên đầu đến trên người Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mặc chiếc áo phao Tiêu Chiến đã mặc tối qua, bởi vì nửa đêm Tiêu Chiến đói quá, Vương Nhất Bác liền bị anh gọi dậy đi nấu mì. Vương Nhất Bác buồn ngủ muốn chết, lại không dám kháng cự, đành đội ổ gà lên đầu đi nấu mì, nấu xong bưng một bát mì thêm trứng chần đến gọi Tiêu Chiến ăn, lại như mẹ già bắt Tiêu Chiến phải mặc áo phao mới được xuống giường.Thật sự chẳng ăn diện lắm, toàn đồ ra cửa tuỳ tiện nhón rồi mặc vào, nhiều lắm chỉ là khuôn mặt hơi đẹp trai. Tiêu Chiến bắt đầu không nhịn được chống tay đỡ đầu mình trên bàn, quay đầu nhìn khuôn mặt đối phương một cách nghiêm túc hơn. Từ mày đến mắt, từ mũi đến miệng. Tiêu Chiến ngắm rồi lại ngắm đến thất thần, vừa nghĩ có lẽ là hơi đẹp trai, vừa kìm không được nhớ lại lúc sáng vừa thức giấc đâu có dáng dấp nói hai câu đã có thể mê chết người như giờ chứ. Vương Nhất Bác dễ bị phù thũng, mỗi ngày tỉnh dậy liền như heo nhỏ mũm mỉm hồng hào mướt mờ, cảm thấy ổ chăn lạnh còn sáp lại ủi cổ bạn lẩm bẩm rầm rì, dáng vẻ không có bạn thì không được.Nghĩ tới Tiêu Chiến lại càng chua hơn. Nhìn quanh, xa có gần có, không biết đâu ra nhiều cô gái tới tuổi cập kê đến vậy, ai cũng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến có chút nhe răng nhếch mép nhìn một vòng, thầm oán dân phong nội liễm thuần phác của làng mình trước nay biến đâu mất rồi, cô nương mới lớn nào cũng đi nhìn nam nhân lạ mặt.Bên kia bà Lưu vẫn đang hỏi Vương Nhất Bác như kiểm tra hộ khẩu, mặc dù đối phương trông ý tứ chẳng hề vui vẻ nói nhiều hai câu. Mà mấy cụ bà bên cạnh người nào trông cũng chẳng hề để tâm, thực chất tai này còn thính hơn tai kia, đều căng tai ra lẳng lặng lắng nghe, chỉ sợ bỏ lỡ tin tức quý báu nào, hoàn toàn quên mất tâm điểm của bữa tiệc hôm nay là cháu chú Lý.Không biết đã lải nhải bao lâu, giống như cuối cùng đã làm nền xong, bà Lưu vẫn hỏi đến điểm mấu chốt mà mọi người quan tâm."Tiểu Vương này, tìm được đối tượng hay chưa."Lời vừa dứt, cả căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, mọi người như không cần thở nữa, đến chút khí tức phập phồng cũng chẳng có, công khai hoặc âm thầm chờ đợi câu trả lời của Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến cũng vậy, không tự giác đã dời bàn tay lúc trước để trên bàn ra, dựng thẳng người, hơi nghiêng người né ngoại căng thẳng nhìn Vương Nhất Bác, tay phải nhéo ngón cái của tay trái, những chiếc móng ngắn cũn cào từng móng tay.Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, thấy đối phương nhất định không sai đang nhìn chằm chằm mình, phát hiện mình nhìn sang, lập tức xấu hổ lắc đầu tán loạn, gãi gãi đầu rồi lại đi khều mấy sợi chỉ trên quần áo bà ngoại, dáng vẻ giả vờ bản thân rất bận không rảnh tám chuyện với mấy người.Nhìn thấy khiến Vương Nhất Bác không khỏi mỉm cười, cậu cười rất dịu dàng, khuôn mặt phác ra một đường cong mềm mại, như thể khuôn mặt nam nhân lạnh lùng một câu cũng lười nói lúc trước không phải là cậu. Rất nhanh cậu nhìn lại bà Lưu, so với những câu hỏi lộn xộn trước đó thì trả lời bà một cách trọng trọng và vui vẻ hơn."Dạ, có đối tượng rồi."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip