Dm 6p H Chi Ton Thu Dao Chuong 15 16 Cuoc Lam Tinh Giua Trung Khuyen Cong Han Vong Tich Va Hinh Chu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Theo hồi ức của Hàn Vọng Tịch, trong chốc lát Hình Chu cũng dần dần nhớ tới hình như đúng là có chuyện như vậy, hắn cảm thấy có lỗi đối với việc đã quên người ta, càng cảm thấy ngượng ngùng đối với việc y đem hình tượng của hắn ra quá đẹp.

"Lúc đó ta... Ai, thật sự, có thể giúp ngươi là tốt rồi, lời trẻ con nói có một bên, không đầy đủ thiết thực. " Hình Chu có chút xấu hổ nói.

"Không có, nhờ có Hình đại ca, nếu không... sẽ không có Hàn Vọng Tịch như bây giờ." Thanh niên áo trắng chân thành tha thiết nói, quả , nếu lúc ấy không gặp Hình Chu, có lẽ y vẫn yếu đuối và vô danh như vậy, làm sao có thể làm Thiếu gia chủ?

Nhìn ánh mắt của hắn, Hình Chu càng thêm khó xử, không ai muốn ở trước mặt một người ngay thẳng làm trò hề, huống chi đây đã không phải là tự lừa mình nữa.

Ngay tại thời điểm đầu óc hắn hỗn loạn, cái cảm giác toàn thân xẹt ra dòng điện lại xuất hiện.
Hình Chu biến sắc, trở tay muốn đem dao găm đâm về phía mình. Lại không nghĩ tới Hàn Vọng Tịch vẫn luôn chú ý đến hắn, động tác còn nhanh hơn, gần như ngay trước khi dao găm sắp đâm vào bụng Hình Chu, thanh niên áo trắng đã đem tay che ở nơi đó.

Hình Chu dùng toàn lực, dao găm sắc bén xuyên thấu lòng bàn tay Hàn Vọng Tịch, chỉ để lại một lỗ nhỏ trên bụng hắn.

"Ngươi điên rồi!" Không còn kịp phản ứng lại, nhìn bàn tay đầm đìa máu tươi của thanh niên áo trắng, cả người Hình Chu đều hoảng loạn.

"Đúng vậy... thật xin lỗi...... " Hàn Vọng Tịch mặc dù đau đến xanh mặt, nhưng vẫn không quên đối Hình Chu nở một nụ cười trấn an:" Ta không sao... Yên tâm."

"Ngươi xin lỗi cái gì?" Hình Chu xé rách quần áo của mình, cột vào tay Hàn Vọng Tịch, may mà Đàm Tu Nguyệt lo lắng, trên người hắn có không ít thuốc trị vết thương, vào lúc này đã phát huy được công dụng của nó.

"Ta...... Ta nhiều chuyện......" Hàn Vọng Tịch cười khổ nói: "Nhưng ta...... không cách nào nhìn ca chết......"

Hình Chu trừng hắn một cái, bảo hắn đừng nói nhảm, tay nắm chặt chuôi dao: "Ngươi chịu đựng một chút, nếu quá đau thì cắn ta cũng được, ta phải rút ra!"

Hàn Vọng Tịch sao cam lòng cắn hắn? Đem quần áo của mình đặt ở trong miệng, hiểu ý bảo y có thể rồi.

May mắn thay, Hình Chu rốt cuộc là người của Phá Quân Đường, vết thương bị như vậy chịu không ít lần, động tác rút dao găm vừa nhanh vừa tàn nhẫn, theo một tiếng "phốc xuy", lưỡi dao rời khỏi máu thịt, thuốc trị vết thương cũng bị vẩy ra trên đó, đau nhức tốt xấu gì đều thể hiện ra trong nháy mắt.

*Phốc xuy. Phốc chỉ tiếng phù, phụt. Xuy chỉ tiếng toạc, xoàn soạt.

"Cảm ơn." Hàn Vọng Tịch nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hình Chu, cười nói.

Hình Chu rất muốn hỏi người này vì sao còn cười được, với sự liều mạng vừa rồi của y, nói nguyện ý chết vì hắn còn có thể. Có phải chỉ vì chuyện đã giúp hắn ta khi còn nhỏ? Người này rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào?

Hắn thở dài, người cũng trầm tĩnh lại, nhưng đúng lúc này, dục vọng vừa rồi bởi vì tình huống bất ngờ mà đè nén, giờ lại xông lên tràn ngập trong cơ thể hắn.

...... Đây có tính là no ấm sinh suy nghĩ dâm dục hay không?

Vừa nghĩ như vậy, năm ngón tay Hình Chu khép lại, mạnh mẽ cắm vào vết thương trên bụng, đau nhức đồng thời khiến dục vọng giảm đi đáng kể.

"Ca làm gì vậy!" Hàn Vọng Tịch vừa ngẩng đầu liền thấy Hình Chu đang tự hại mình, vừa sợ vừa vội, không quản trên tay còn có thương tích, muốn kéo tay Hình Chu ra.

"Để ta yên!" Hình Chu đẩy tay hắn ra, cảm thấy tội lỗi không thôi sau khi nhìn thấy bông trên tay dính đầy máu. Nhưng Hình Chu làm sao có thể nói cho y biết, khi cảm nhận được nhiệt độ của thanh niên áo trắng, nửa người phía dưới của mình đã dựng đứng thẳng lên.

"Hình Chu... ca đừng như vậy được không, nếu như ca thấy khó chịu thì cứ đánh ta là được, đừng làm tổn thương chính mình..." Y không gọi hắn là Hình đại ca nữa, Hàn Vọng Tịch vẻ mặt thống khổ nhìn Hình Chu, giống như có người lấy tay lột vết thương của y ra vậy.

Hình Chu nào đã thấy người khác để ý đến hắn như vậy, cùng dục vọng đấu tranh đồng thời không quên nói một cách hung tợn: "Bớt buồn nôn!"

"Hình Chu...... " Hàn Vọng Tịch đau lòng kêu lên.

"Chết tiệt!" Hình Chu rống to một tiếng, đau đớn quả thật có thể làm cho hắn duy trì tỉnh táo, nhưng cảm giác muốn bị nam nhân đụ cũng không kém cạnh! Cái thuốc kích dục ghê tởm này!

Càng đáng chết hơn chính là thanh niên ở bên cạnh một mực kêu to tên hắn!

Hít sâu một hơi, Hình Chu cả người lộ ra vẻ hung ác, âm ngoan nói: "Ngươi nhất định sẽ hối hận... tuyệt đối sẽ hối hận!"

"Không." Hàn Vọng Tịch kiên định lắc đầu: "Chỉ cần có thể giúp được ca, ta làm cái gì đều sẽ nguyện ý!"

"Được rồi! Vậy để ta xem quyết tâm của ngươi." Hình Chu cười rộ lên, dương vật cương cứng nhanh chóng đem hắn hành hạ đến điên rồi, nói: "Thực ra, trong người ta chính là thứ thuốc kích dục tà giáo, phải cùng nam nhân quan hệ làm tình mới được."

Hàn Vọng Tịch sững sờ tại chỗ.

"Thất thần làm gì, còn không mau nằm xuống đi?" Thấy Hàn Vọng Tịch ngây ngốc, Hình Chu đem móng tay hướng miệng vết thương cắm sâu chút, cười lạnh nói: "Ngươi xem, còn không được nha?"

"Không, không phải." Hàn Vọng Tịch khẩn trương, đối với y mà nói, không có điều gì quan trọng hơn Hình Chu, chỉ là vừa nghe thấy liền có chút phản ứng không kịp mà thôi. Nếu có thể làm cho Hình Chu bớt đau khổ, làm tình đã là cái gì?

Nghĩ như vậy, Hàn Vọng Tịch tự động cởi quần, nằm rạp trên mặt đất.

Hình Chu lần này nở một nụ cười thật tươi, thầm nghĩ tên ngốc này, ngoài miệng thì vẫn tàng nhẫn: "Xem hôm nay ta có đụ ngươi chết hay không!"

Hắn chậm rãi đi tới bên người, dùng giày giẫm nhẹ dương vật thanh niên áo trắng, ra lệnh: "Nhắm mắt lại."

Hàn Vọng Tịch vội vàng khẩn trương nhắm mắt lại, Hình Chu dùng mũi chân phác họa ra kích thước dương vật của y lớn nhỏ ra sao, tất nhiên chỗ kia...nhanh chóng trở nên cứng rắn.

"Ngươi là biến thái sao?" Hình Chu thả lỏng tay đặt ở trên miệng vết thương, ngồi xổm xuống, bây giờ cảm giác đau đớn miễn cưỡng giúp hắn duy trì tỉnh táo trong trạng thái dục vọng.

"Không, không phải... ta... ta không biết..." Hàn Vọng Tịch lắp bắp, y đã chuẩn bị sẵn sàng cho Hình Chu ở trên người y phát tiết dục vọng, không nghĩ tới dưới sự đùa giỡn của thanh niên y cư nhiên có phản ứng... Trong nháy mắt, trên mặt thanh niên áo trắng treo đầy sắc đỏ.

Hình Chu tách hai chân ra ngồi xổm trên người y, nhìn phản ứng ngây thơ như thế của Hàn Vọng Tịch, nhịn không được liếm liếm môi. Đem đau đớn cho Hình Chu duy trì cảm giác tỉnh táo, nhưng ở trạng thái tấn công thì lại khác.

Thanh niên áo trắng vốn đã ôm đau đớn chuẩn bị đụ, nhưng vẫn bất an chờ đợi động tác của Hình Chu, khi cảm nhận hai tay người nọ đè bả vai của mình, cả người y đều cứng đờ.

Chỉ là dự đoán đau đớn không có xuất hiện, ngược lại là dương vật đứng thẳng bị một chỗ vừa ẩm ướt vừa mềm mại bao bọc lấy, trên người Hình Chu thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nên thanh niên áo trắng cho rằng Hình Chu bởi vì miệng vết thương mà lên tiếng, dẫn đến Hàn Vọng Tịch lo lắng mở mắt ra.

Vừa mở mắt, đập vào mắt y là cảnh tượng cực kỳ thu hút. Hình Chu hai tay đặt ở hai vai y, quần áo đã sớm thưa thớt không chịu nổi, lộ ra da thịt màu mật ẩm ướt, còn có cây dương vật màu nâu nhạt đã sớm đứng thẳng. Lúc này cổ Hình Chu hơi ngẩng lên, vẻ mặt như thống khổ lại như vui thích, tương đối mê người.

Không đợi Hàn Vọng Tịch phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, Hình Chu thiếu kiên nhẫn đã đẩy eo xuống, đem dương vật của thanh niên áo trắng hoàn toàn thu nạp trong lỗ thịt, trong miệng ngâm dài một tiếng rên rỉ, vô cùng sung sướng.

"Ai... ai cho ngươi mở mắt ra?" Hình Chu thở ra một hơi, từ trên cao nhìn xuống y.

_____

Chương 16

"Ta xin lỗi...ta..." Phản ứng đầu tiên là xin lỗi, nhưng rất nhanh y liền hiểu được, y đang... ở trong cơ thể Hình Chu?

Nhận thức được điều này khiến cả người y như đang phát sốt, da thịt trắng tuyết nhiễm một tầng phấn mỏng, càng thêm lộn xộn: "Ta... ta chưa từng nghĩ tới... ta..."

"A...ha ha..." Hình Chu khẽ cười một tiếng, gục đầu vào trán y nói: "Ngươi có phải đang suy nghĩ, không ngờ tới Hình đại ca của ngươi không biết xấu hổ, ngay cả loại chuyện hạ tiện này cũng dám làm cho được?"

Hàn Vọng Tịch nhất thời nóng nảy: "Không không không, ta không... ta..."

Hình Chu không thèm để ý đến y, ngược lại thì vươn đầu lưỡi liếm láp cánh môi của y, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ ừ a a, làm cho sắc mặt Hàn Vọng Tịch càng xấu hổ, dục vọng trong cơ thể thanh niên càng cứng rắn. Mặc dù rất muốn duỗi thẳng lưng, nhưng thanh niên áo trắng không dám động đậy, cũng không dám lộn xộn.

Hình Chu liếm đủ rồi, mới hôn lên gương mặt thanh tú của Hàn Vọng Tịch một cái, chậm rãi nói: "Ta chính là kẻ không biết xấu hổ như vậy, hơn nữa... còn muốn làm ra càng nhiều chuyện vừa lẳng lơ vừa quyến rũ nha, thế nào?"

Đôi mắt hắn đầy lưu luyến, và còn có một loại nam tính quyến rũ bên dưới vẻ đẹp tuấn lãng. Hàn Vọng Tịch nào nghĩ tới có thể nhìn thấy Hình Chu như thế này? Toàn bộ đầu óc đều hỗn loạn, hoàn toàn choáng váng. Thực tế đâu chỉ có y, ngay cả Đàm Tu Nguyệt với Yến Trọng Thủy phỏng chừng chưa từng nghĩ tới có thể nhìn thấy hắn như vậy.

Thanh niên nắm lấy tay không bị thương của Hàn Vọng Tịch, đem tay y đặt lên đầu vú đang cương cứng của mình, nói: "Ngươi xem, nó đang cứng lắm, còn không mau sờ sờ?"

Hàn Vọng Tịch mất trí, nghe theo lời Hình Chu, hai ngón tay nhéo một cái, không quên khống chế lực đạo.

"Ừm!" Hình Chu ngửa đầu kêu rên một tiếng, muốn gọi hồn phách Hàn Vọng Tịch trở về, chỉ thấy thanh niên áo trắng hoang mang rối loạn nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta nhéo đau ca không? Đúng..."

"Câm miệng. " Hình Chu không cho hắn thu tay lại, mà là nắm bàn tay thanh niên áp sát ngực mình, cọ lên:" Không sao...... Tiếp tục a...... ư...."

Hàn Vọng Tịch cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút, bàn tay giống như yêu ma cuồng nhiệt xoa nắn hạt thịt đàn hồi nho nhỏ, đầu tiên dùng một ngón tay ấn vào, sau đó dùng hai ngón tay nhẹ nhàng véo, tiếp tục dùng móng tay nhẹ nhàng cạy lấy đầu vú thẳng đứng đến khi đem Hình Chu đùa giỡn hét lên, cả người rùng mình sảng khoái.

Nhìn dáng vẻ sảng khoái của hắn, Hàn Vọng Tịch hy vọng tay còn lại của y không có bị thương, như vậy mới đồng thời cùng lúc chà đạp cả bộ ngực cho thanh niên, không biết đến khi đó Hình Chu sẽ thể hiện ra dáng vẻ như thế nào đây?

Hàn Vọng Tịch có chút thất thần.

Đến khi việc bị chà đạp bộ ngực không cách nào thỏa mãn nữa, Hình Chu vén lên vạt áo đang quá độ dài, lộ ra cái mông rắn chắc của hắn, còn có dương vật cứng rắn cắm ở bên trong. Cũng nhờ có Hàn Vọng Tịch ngốc nghếch, hắn mới không cần kìm hãm dục vọng trong cơ thể.

Hình Chu ưỡn thẳng vòng eo hẹp của mình, hậu huyệt mềm mại rời khỏi dương vật thô to, thẳng đến khi chạm tới đầu quy, mới mạnh mẽ ngồi thẳng xuống.

"A..." Hai người đồng thời rên rỉ ra tiếng, đối với Hình Chu mà nói bị dương vật đụ vào trong còn tuyệt vời hơn, vì thế hắn ôm bả vai Hàn Vọng Tịch, ra sức vặn vẹo phần eo của mình, khó nhịn muốn phun ra rồi nuốt vào dương vật của thanh niên áo trắng.

Lỗ thịt Hình Chu chờ đợi lâu đã sớm tiết ra chất nhầy màu trong suốt, mà hang động ẩm ướt nóng bỏng ngứa ngáy không bao giờ bỏ lỡ mọi cơ hội để được dương vật đụ vào, mỗi khi dương vật của Hàn Vọng Tịch đâm vào, vách thịt liền đem dương vật gắt gao quấn chặt lấy không chịu để cho nó rời đi một cách dễ dàng.

Hàn Vọng Tịch tự làm khó mình, ngửi được hương thơm lạnh lẽo từ trên người than niên, suy nghĩ càng mê loạn. Tay y trượt xuống theo tấm lưng trần nhẵn nhụi của Hình Chu, dừng lại ở bờ mông rất vểnh lên, trên tay không giảm chút sức nào xoa nắn chúng.

"Ân... ư... Vọng Tịch..." Hình Chu lắc lư cơ thể, rên rỉ nằm trên người thanh niên áo trắng, lần lượt ở trên mặt Hàn Vọng Tịch rơi vãi từng nụ hôn, cuối cùng mới đem miệng kề lên môi y, thò ra cái lưỡi phấn nộm cuồng dã muốn đưa vào trong miệng Hàn Vọng Tịch, tham lam cuốn lấy đầu lưỡi của y, đem nước bọt của hai người hòa vào làm một.

Hình Chu cả người đều dán sát trên người Hàn Vọng Tịch, hai tay dường như bạch tuộc quấn lấy y thật chặt, lồng ngực hai người dán sát vào nhau, hai đầu vú lắc lư cọ xát vào nhau trong quá trình động dục, loại kích thích này làm cho Hình Chu đã dâm càng thêm dâm loạn hơn.

Vết thương trên bụng đã hơi rách ra, khiến ý thức của hắn lơ lửng giữa lý trí và mê muội, đầu đã không thể phân rõ mọi chuyện xung quanh, chỉ biết người trước mắt hắn chính là Hàn Vọng Tịch, đang dùng dương vật giã thật sướng vào hậu huyệt hắn mà thôi!

"A...... a...... " Hàn Vọng Tịch nâng eo, trong miệng Hình Chu phát ra vài tiếng rên rỉ thoải mái.

Nhưng tư thế này không dễ phát huy sức lực được mãi, Hàn Vọng Tịch xoay người một cái, đem Hình Chu đè xuống dưới thân, tách ra hai chân của hắn chạy nước rút đem dương vật địt vào lỗ thịt, làm hắn phát ra những tiếng than khóc rên rỉ.

"Ân... a... ngươi... tay của ngươi..." Hình Chu không quên vết thương trên tay Hàn Vọng Tịch, thanh niên áo trắng cúi đầu hôn hắn một cái, rồi mới ngồi thẳng người, đem một chân của hắn khoác lên vai, để chân còn lại kia lủng lẳng bên quanh hông y.

Hàn Vọng Tịch đỡ một chân Hình Chu đặt ở trên bả vai mình, đầu tiên là hôn lên bắp chân săn chắc của hắn, lại lấy tay nhào nặn bắp đùi của hắn, làm cho Hình Chu kêu liên tục, cả người đều mềm nhũn thành một vũng nước suối.

Nhưng cuối cùng, vẫn là Hình Chu kinh nghiệm nhiều hơn một chút, rất nhanh liền thể hiện bản chất thèm địt  thực sự của mình, hắn một bên dùng hai cái chân dài trơn nhẵn cọ xát eo Hàn Vọng Tịch, một bên lỗ thịt đa tình của hắn co rút ra vào, để cho Hàn Vọng Tịch mỗi lần rút ra đều phát cho ra một tiếng động nhỏ 'lép nhép'.

Không chỉ như thế, Hình Chu còn lấy tay chơi đùa đầu vú mình, lồng ngực phập phồng không yên, trong tay dùng sức mà đem đầu vú màu nâu nhạt kéo lên kéo xuống, xoa bóp không thôi, miệng còn dâm đĩ kêu lên: "A a... Thật thoải mái... đụ mạnh lên a... đụ... a..."

Dưới sự dụ dỗ và vỗ về có chủ ý của hắn, Hàn Vọng Tịch rốt cục cũng bắn ra, cơ mà thanh niên áo trắng ăn thịt hắn chưa rõ vị, mà Hình Chu nửa bên lý trí bị thuốc kích dục cưỡng chế càng làm thêm dâm đãng, quấn lấy Hàn Vọng Tịch muốn tiếp tục làm mấy hiệp nữa.

Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Hàn Vọng Tịch ở trong lỗ huyệt hắn bắn ra ba lần, sự tình mới tính là kết thúc. Mà đường ruột của Hình Chu không hấp thu được nhiều "thuốc giải" như vậy, chất dịch màu trắng theo khe mông chậm rãi nhỏ từng giọt xuống mảnh đất chỗ thanh niên nằm vật vã.

Hàn Vọng Tịch ôm hắn, ở trong ao nhỏ giữa sân rửa sạch mọi chỗ cho thanh niên. Y tắm cho hắn vô cùng chăm chú, giống như Hình Chu ở trong lòng y là bảo vật dễ vỡ, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho hắn từ đầu tới chân, mới nhẹ nhàng đặt trên trán hắn một nụ hôn.

Lúc này Hình Chu tuy rằng mệt mỏi, nhưng sau khi giải độc, lý trí hồi phục một ít, đối với việc mình làm cùng Hàn Vọng Tịch hối hận vô cùng. Lại thấy Hàn Vọng Tịch đem hắn hầu hạ tỉ mỉ như thế, hắn không biết nên mở miệng như thế nào, thế là nhắm hai mắt giả bộ ngủ, trốn tránh sự thật nhất thời.

Nên nói gì với hắn đây? Hay nói "Ta chỉ là trúng độc, ngày hôm qua nhất định phải làm, ngươi không nên hiểu lầm?" hay là nói thẳng ra "Ông đây thích đụ ngươi đấy, đừng nghĩ đến chuyện tìm ông phụ trách?" Nhưng nghĩ đến Hàn Vọng Tịch đối với hắn có coi trọng còn tôn kính, Hình Chu mặc cho có đang bị thương, nhưng vẫn cảm thấy lương tâm cắn rứt vô cùng.

Sau khi nhớ lại chuyện đêm qua, thanh niên áo trắng biết hắn trúng độc, trước tiên giúp hắn chắn dao găm, lại còn cam nguyện nằm dưới thân hắn, cái kiểu hết lòng vì một người này, làm cho Hình Chu cảm thấy day dứt muốn phủi sạch quan hệ với Hàn Vọng Tịch, hắn thật lòng không coi đây là là trò đùa đâu.

"Hình Chu... Hình Chu..." Hàn Vọng Tịch ôm hắn vào trong ngực, cho rằng hắn đang ngủ, đặt cằm lên trán hắn, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không khiến ca chán ghét... đừng đuổi ta đi mà..."

Tim Hình Chu thắt lại ngay lập tức.

Ngay khi hắn muốn mở miệng, lại nghe phía trên giếng trời có người hô: "Nhanh tới đây, ở đây này!"

Đó là giọng nói của một nữ nhân, mang theo chút dụ hoặc, tuy không phải giọng nói của Hàn Tiêu Tiêu, nhưng lại rất quen tai.

Lúc này Hình Chu không còn giả bộ ngủ nữa, hắn nhanh chóng mở mắt, nhìn về phía nữ nhân đang thò đầu nhìn xuống dưới giếng trời.

Người này không phải Hoa Nhứ thì còn có thể là ai!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip