Bang Nghi Doan Van Dong Qua Xuan Den Ha Ve Thu Lai Tan Hoi Han Lieu Co Kip 5 End
Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Một lần nữa tỉnh dạy lại là trần nhà trắng quen thuộc , Lý Hoành Nghị ngồi nước mắt bắt đầu lăn xuống 2 khoé mi . " Con của mình chết rồi?" " Đến cả đứa con duy nhất là tia hi vọng , là ánh sáng trong cuộc đời này . Bản thân mình cũng không bảo vệ được sao ?" Ánh mắt Lý Hoành Nghị chứa nỗi đau thương vô cùng , cha mẹ mất chưa được bao lâu giờ lại đến đứa con duy nhất cũng không qua khỏi . Tự hỏi làm gì có ai đã từng trải qua nhiều cú shock tâm lý như cậu chưa . Cầm điện thoại trên tay Lý Hoành Nghị gọi cho Lưu Học Nghĩa . Lưu Học Nghĩa : Alo Tiểu Nghị , có chuyện gì cần anh sao Lý Hoành Nghị : Ca ca...Tiểu Nghị chỉ muốn nói là em rất yêu quý ca ca thôi Giọng nói nghẹn ngào từ đầu dây bên kia phát ra Lưu Học Nghĩa : Tiểu Nghị ? Em sao vậy , Ngao Thuỵ Bằng hắn ta làm gì em sao Lý Hoành Nghị đã ngắt máy , Lưu Học Nghĩa lập tức thấp thỏm lo âu " Không xong rồi chắc chắn đã có chuyện xấu xảy ra rồi " Lưu Học Nghĩa dừng cuộc họp ở công ty lại vội vã lái xe đến nhà Ngao Thuỵ Bằng Đột nhiên có người mở cửa đi vào , người đó không ai khác là Dương Tư . Dương Tư : Ôi trời ! Sao Lý công tử giờ lại thảm hại đến vậy đây ? Khí chất băng lãnh kiêu ngạo năm xưa của cậu đâu rồi . Lý Hoành Nghị vẫn vậy , ánh mắt vẫn vô hồn không nói gì Dương Tư : Nhìn cậu đáng thương quá nên tôi cũng cho cậu biết bí mật này ! Lý Hoành Nghị đột nhiên nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc " Bí mật ?" Dương Tư cười nhẹ , ngồi xuống bên cạnh giường nâng khuôn mặt cậu lên . Dương Tư : Cậu biết không sự thật năm đó , Trần Uyển Ninh c.h.ế.t là do tôi hại đó . Cô ta là chị em của tôi nhưng tôi chỉ là con của người hầu nên không được công nhận . Cùng là con gái của Trần gia như nhau tại sao cô ta có tất cả còn tôi thì không có gì ? Vì thế tôi đã lên kế hoạch hại cô ta mà cũng không ngờ cậu lại ở đó và tội lỗi lại bị đổ hết sang đầu cậu . Lý Hoành Nghị mở to mắt nhìn cô ta . " Hahaha bất ngờ lắm phải không ? Đến tôi còn bất ngờ huống chi là cậu " Dương Tư lại gần nói vào tai Lý Hoành Nghị . Dương Tư : À phải rồi , cậu hình như chưa biết cha mẹ cậu c.h.ế.t là do Ngao Thuỵ Bằng lên kế hoạch hãm hại nhỉ ? Anh ta muốn có gia sản của nhà cậu , nên đã kêu người mạo danh cậu bảo cha mẹ cậu là muốn họ đến thăm cậu khi đang bị thương . Trên đường họ đến thì lập ra cái bẫy để họ c.h.ế.t , xong bảo đây là tai nạn ngoài ý muốn . Lý Hoành Nghị ngơ ngác nhìn cô ta " Sao lại như vậy chứ ? Không thể nào " Dương Tư chạm nhẹ lên khuôn mặt cậu , tính ra người này đúng thật rất xinh đẹp rất mỹ miều nhỉ ? cuộc sống cũng rất vui tươi hạnh phúc , đáng tiếc một phần cũng tại tôi mà đã phá hủy hết mọi thứ của cậu . Trong lòng Dương Tư có chút ray rứt Lý Hoành Nghị đột nhiên đứng dậy hất tay Dương Tư ra chạy xuống nhà , Ngao Thuỵ Bằng đang ngồi dưới đó đọc báo đột nhiên thấy cậu xuống . 2 mắt đỏ hoe , Lý Hoành Nghị lại gần tát cho Ngao Thuỵ Bằng 1 cái mạnh " CHÁT "giữa sự bất ngờ của bọn người hầu trong dinh thự . Dương Tư chạy xuống theo thấy cảnh này thì sửng sốt không thôi . " Ôi mẹ ơi Lý Hoành Nghị điên rồi !" Ngao Thuỵ Bằng quay mặt qua ánh mắt tức giận nhìn Lý Hoành Nghị " Lý Hoành Nghị cậu đây là muốn tìm chết sao ?" Lý Hoành Nghị tức giận hét lên chỉ tay vào mặt Ngao Thuỵ Bằng : " Anh im miệng cho tôi ! Tôi đã chịu đựng đủ trong thời gian qua rồi . Tôi biết năm xưa vụ tai nạn kia một phần cũng là lỗi tại tôi vì do tôi lái xe đã hại c.h.ế.t người anh yêu . Nhưng mà anh có cần phải ác độc đến mức tàn sát hết người thân của tôi không ?" " Đứa bé là con ruột anh , anh cũng nhẫn tâm giết nó khi nó còn trong bụng mẹ ?" " Tôi đúng là mù mắt khi yêu phải loại người như anh " " Anh đúng là đồ không bằng cầm thú " Sự tủi nhục , đau khổ , mất mát trong thời gian qua được Lý Hoành Nghị xả hết ra ." Từ đầu đến cuối là tôi sai rồi , sai khi gặp gỡ anh , sai khi đã yêu phải loại người như anh , sai khi không nghe lời khuyên của Lưu Học Nghĩa "Từng lời nói mà Lý Hoành Nghị nói ra đều nghẹn ngào vô cùng . Giá như mà được trở về 5 năm trước , cậu chắc chắn sẽ không đóng bộ phim mang tên " Thiếu Niên Ca Hành " . Vậy thì có lẽ sẽ không gặp được người hủy hoại cuộc đời cậu rồi . Do quá đau khổ tâm trí Lý Hoành Nghị đã không còn minh mẫn nữa rồi , cậu trực tiếp cầm con dao gọt hoa quả trên bàn . Tự kết liễu đời mình Lưỡi dao sắc bén cứa vào cổ cậu , dòng máu đỏ tươi chảy xuống máu ở miệng cũng bắt đầu chảy ra . Ngao Thuỵ Bằng giật mình , Dương Tư chết chân tại chỗ người hầu trong nhà trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện đang xảy ra . Con dao rơi xuống , Lý Hoành Nghị cũng ngã xuống . Ngao Thuỵ Bằng lập tức đỡ lấy cậuLưu Học Nghĩa vừa đến lập tức trông thấy cảnh này thì đơ người ra . Anh liền chạy lại ngồi xổm xuống hỏi Lý Hoành Nghị : " Tiểu Nghị , Tiểu Nghị em sao vậy ?" Ánh mắt sắc bén nhìn sang Ngao Thuỵ Bằng " Tên khốn nạn này , cậu rốt cuộc sao lại đối xử với em ấy như vậy hả ?" Anh tát liền mấy nhát vào mặt Ngao Thuỵ Bằng " Cậu có biết vụ tai nạn năm xưa là có người dàn dựng lên nhằm giết c.h.ế.t Trần Uyển Ninh không , ai mà ngờ cậu lại nhờ Tiểu Nghị đưa cô ta về . Dẫn đến mọi hiểu lầm đều được đổ hết lên đầu em ấy " Ngao Thuỵ Bằng giờ phút này đã hối hận rồi , nước mắt bắt đầu hình thành và sự lo lắng hiện dõ trên khuôn mặt anh tuấn đó . Anh ta quay lại ôm chặt Lý Hoành Nghị đang thấp thỏm sắp không qua khỏi . Có lẽ thực sự anh đã sai rồi " Nghị Nhi anh xin lỗi là anh sai rồi . Em tha thứ cho anh đi , anh biết lỗi rồi " Nước mắt chảy xuống , " không ngờ bản thân mình đã hiểu lầm Lý Hoành Nghị trong thời gian dài qua làm em chịu nhiều đau khổ và mất mát như vậy " " Một lời xin lỗi có thể giải quyết được hết tất cả sao ? Không thể nào " Lý Hoành Nghị nằm trong lòng Ngao Thuỵ Bằng ánh mắt trống rỗng , trên mặt không một biểu cảm . Máu trên khoé môi đỏ thẫm chảy dần xuống cổ , cậu từ từ mở miệng . " Tôi rất thích hoàng hôn , cả cuộc đời này tôi chỉ muốn cùng người mình yêu ngắm hoàng hôn một lần duy nhất mà thôi . Nhưng mà hình như...ước mơ này quá to lớn rồi không thể nào thực hiện được..."" Ngao Thuỵ Bằng..."Giọng Lý Hoành Nghị phát ra nhỏ dần có lẽ cậu sắp ra đi rồi . " Coi như anh thực hiện cho tôi nguyện vọng cuối cùng này đi... rồi chúng ta... chúng ta sẽ không còn nợ nhau gì nữa . Khi tôi chết đi hãy thiêu rụi thân thể tôi...đem tro cốt thả xuống biển...hãy để tôi trở về với sự tự do... " Ngao Thuỵ Bằng : " Được , anh hứa , anh hứa mà em đừng rời bỏ anh mà " Ngao Thuỵ Bằng vô thức ôm chặt Lý Hoành Nghị hơn . Anh đưa tay mình nắm chặt tay cậu , bàn tay cậu giờ đây đã không còn hơi ấm rồi . Lạnh giá như tâm hồn cậu bây giờ vậy Từng giọt nước mắt xót xa chảy xuống , anh chỉ mong mọi thứ bây giờ không phải là thật , chỉ mong có thể trở lại lúc 2 ta còn đóng chung phim . Nhưng anh vẫn phải đối mặt với hiện thực tàn khốc , chính anh đã hại chết những người thân yêu của Lý Hoành Nghị , chính anh đã lấy đi sự sống của con 2 người . Và chính anh đã bức Lý Hoành Nghị đến đường c.h.ế.t Bàn tay Lý Hoành Nghị vô thức đưa lên chỗ Lưu Học Nghĩa " Ca ca Tiểu Nghị phải đi rồi...bây giờ em có thể gặp lại gia đình em và con trai em rồi . Em...em vui lắm , em sẽ không phải sống trong sự cô đơn bội bạc của thế giới này nữa " Lưu Học Nghĩa : " Tiểu Nghị , em không được bỏ ca ca lại một mình đâu " Lưu Học Nghĩa nghẹn ngào , đứa trẻ này từ lần đầu gặp mặt anh đã có rất nhiều thiện cảm . Từ từ thân thiết anh coi nó như em trai mình vậy , hứa sẽ bảo vệ nó cả đời mà giờ đây anh chỉ có thể nhìn nó dần nhắm mắt . Nụ cười thơ ngây , vui tươi ngày xưa có lẽ anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa rồi . Bàn tay nhỏ dần rơi xuống , mắt Lý Hoành Nghị cũng nhắm dần . Cơ thể trở nên lạnh băng , cậu đã thực sự rời xa cõi đời này rồi . Ngày mà Lý Hoành Nghị ra đi là một chiều mùa thu đẹp đẽ , cảnh thì thật đẹp nhưng người thì đã không còn để có thể nhìn thấy cảnh nữa.
" NGHỊ NHI ! Em mau mở mắt ra nhìn anh đi mà " Ngao Thuỵ Bằng ôm chặt Lý Hoành Nghị gào khóc , Lưu Học Nghĩa cũng không kìm được nước mắt . Dương Tư nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm mang theo chút đau buồn " có lẽ cái c.h.ế.t là sự lựa chọn tốt nhất lúc này "
Chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà kết thúc cả một câu chuyện đẹp . Tôi tự hỏi Ngao Thuỵ Bằng " Bây giờ hối hận , liệu có kịp?" ______END_______