Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 47

Ngày 18/3/2023

Editor: Yang

Sao khi rời khỏi Hạ gia, Ngao An An liền gọi điện thoại cho Kỷ Lam.

Chuyện ở Hạ gia lần này, cũng coi như là dưới cơ duyên xảo hợp có được manh mối.

Còn Quỷ Sắc Dục kia, ngày hôm qua dám lừa dối bọn họ, hôm nay phải bắt hắn mang bọn họ đi tìm con quỷ mị kia.

"Các ngươi ở đâu?" Điện thoại vừa kết nối, Ngao An An liền chủ động mở miệng hỏi.

"Ở nhà chú thím của Uyển Bạch."

"Là bọn họ làm?"

"Đúng vậy, chúng ta đến đó hỏi thăm hàng xóm chung quanh, kết quả nghe được bọn họ vừa có được một số tiền, cụ thể ra sao thì không biết. Còn về chuyện bát tự là chú thím của Uyển Bạch không biết từ đâu nghe được bát tự của Uyển Bạch có thể bán được giá cao, cho nên trộm cầm đi bán." Kỷ Lam thật sự có chút ko biết phải nói gì, Lâm Uyển Bạch là một cô gái tốt, làm sao lại có một đôi chú thím như vậy chứ.

Tuy rằng hiện tại mọi người đều bài trừ mê tín phong kiến, nhưng có rất nhiều việc ai có thể biết được hậu quả.

Kỷ Lam trước kia cũng không tin, nhưng cũng chưa bao giờ tự tìm đường chết.

"Hiện tại thế nào?" Ngao An An nhướng mày, nhân loại vẫn có một ít người...... Ngu muội vô tri.

"Thím của con bé còn nói chuyện thực đúng lý hợp tình! Nói bán gì có cái bát tự thì có vấn đề gì chứ, bà ấy muốn bán liền bán, Lâm Uyển Bạch không phải còn rất tốt sao, bà ấy có thể bán một lần vẫn có thể bán lần thứ hai, bà ta cư nhiên còn muốn bán nữa."

"Vậy các ngươi có hỏi bọn họ bán ở đâu không?"

"Chúng ta vừa hỏi, bọn họ liền la lối khóc lóc, hỏi chúng ta muốn làm gì, muốn tiền không có cửa đâu gì đó, chúng ta nói Lâm Uyển Bạch bởi vì chuyện này đụng phải việc không tốt, nàng liền nói là Lâm Uyển Bạch tự mình xui xẻo, khẳng định cùng chuyện bọn họ bán bát tự không quan hệ, thật sự không thể nói lý." Kỷ Lam thật hết chỗ nói rồi.

Dù tài ăn nói có giỏi đến đâu, gặp phải một người đàn bà đanh đá không nói lý, thì cũng phải câm nín.

Ngao An An nghe vậy, trầm mặc một chút: "Gửi địa chỉ cho ta, ta đến đó, ta tới xử lý."

Hai người Kỷ Lam khẳng định là áp không được đối phương.

Nếu thủ đoạn bình thường không được, vậy thì để nàng tới, chơi đùa một chút vừa lúc giúp Lâm Uyển Bạch phân ưu nha.

"Được, chúng ta ở......" Kỷ Lam lập tức đem địa chỉ nói cho Ngao An An.

Ngao An An có thể tới thật là không còn gì tốt hơn.

Có nàng sự tình nhất định có thể giải quyết dễ dàng.

Nhưng mà Kỷ Lam vẫn là nghĩ tới việc của Ngao An An, vội vàng nói: "Chuyện của cô đã xong?"

"Xong nha, có được một ngàn vạn thù lao." Ngao An An nói mang theo một chút đắc ý.

Ân, nàng lại kiếm được một ngàn vạn, so với mấy lần trước đều nhiều hơn.

Kỷ Lam: "......"

Một ngàn vạn, vừa mới bao lâu a?

Kỷ Lam cảm thấy Ngao An An kiếm tiền đặc biệt nhanh, Kỷ Lam có suy nghĩ hay là đừng nên để Ngao An An ở trong giới giải trí nữa, Ngao An An làm đại sư kiếm tiền còn có thể nhanh hơn dễ hơn làm minh tinh nhiều.

"Kiếm được nhiều như vậy, việc lần này có phải rất phiền toái?" Nhưng mà Kỷ Lam rất nhanh liền nghĩ tới tính nguy hiểm trong chuyện này.

Tiền này của Ngao An An không phải tùy tiện là có thể cầm.

Lần này được một ngàn vạn, nhưng có phải rất nguy hiểm không.

"Lần này không phiền toái, chỉ là tại chỗ cứu đối phương một mạng." Ngao An An trả lời.

Đối với kẻ có tiền mà nói, mạng so với tiền quan trọng hơn nhiều, tiền này cũng là đối phương tự nguyện đưa, có lẽ còn có ý tứ muốn lấy lòng.

Nàng làm việc đương nhiên là phải thu tiền nha.

Nghe Ngao An An nói năng nhẹ nhàng, Kỷ Lam cười, cũng chỉ có Ngao An An mới có thể độ tùy ý như vậy.

Sau khi ngắt máy, Kỷ Lam liền đi vào phòng.

Trong phòng, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy Kỷ Lam đi vào, vội hỏi: "An An nói như thế nào?"

"An An nói sẽ đến đây."

"Được." Lâm Uyển Bạch thở dài nhẹ nhõm, Lâm Uyển Bạch luôn cảm thấy có Ngao An An việc gì cũng có thể giải quyết.

"Tụi bây đây là tìm giúp đỡ sao? Tụi bây muốn sao? Lâm Uyển Bạch, thím nói cho mày biết, chuyện này mày dù đi báo cảnh sát cũng không thể làm gì được thím, thím cũng không hại mày, còn không phải là bán ngày sinh của mày thôi sao. Mày kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không cho chúng ta mượn một chút, chúng ta không phải cũng hết cách rồi sao......" Thím Lâm Uyển Bạch nghe thấy hai nói chuyện, tiếp tục la hét, một bên tức giận mắng chửi, một bên lại bán thảm tỏ đáng thương.

Nhưng mà trong lòng lại thấy kỳ quái, Lâm Uyển Bạch làm sao lại biết chuyện này chứ?

Hay đã xảy ra chuyện gì không tốt thật?

Nhưng Lâm Uyển Bạch không phải còn rất tốt sao.

Khẳng định là bọn họ muốn hù bà ta mà thôi.

Bà ta mới không dễ dàng bị lừa như vậy!

Lâm Uyển Bạch khẳng định là vô tình biết được nên mới trở về tra hỏi, nhất định là Lâm Uyển Bạch ghi hận bọn họ lúc trước đối xử tệ với nàng.

Đúng! Nhất định là như thế!

Đáng chết, không phải đã nói với ông ta giữ kín miệng một chút. Giờ thì hay rồi, đều bị người ta tìm tới cửa, chờ buổi tối trở về, xem bà ta dạy dỗ ông ta ra sao.

Kỷ Lam cùng Lâm Uyển Bạch nhìn nhau, trực tiếp xem như không nghe thấy gì.

Cùng loại người này nói đạo lý là không được.

Các nàng ngoan ngoãn chờ Ngao An An tới là được.

Mà Ngao An An lúc này sau khi ngắt máy liền nói với Đao Lao Quỷ: "Ngươi đi bắt Quỷ Sắc Dục, bắt được liền đến tìm ta."

"Rõ." Đao Lao Quỷ nghe lệnh, vội tìm một góc không người biến thành quỷ sau đó liền bay đi.

Ngày hôm qua vừa lúc hắn có để lại ấn khí trên người Quỷ Sắc Dục, muốn tìm hắn đặc biệt dễ dàng.

Đồng thời, Ngao An An gọi một chiếc xe đi tới nhà chú thím Lâm Uyển Bạch.

Một lát sau, Ngao An An liền nơi.

Vừa đi vào, Ngao An An liền nhận ra tiểu khu này không thích hợp.

Âm khí quá nặng.

Hiện tại là ban ngày, âm khí đều nặng như vậy, buổi tối còn đến mức nào?

Nhìn trong thùng rác bên một ít tiền giấy, Ngao An An nhướng mày.

Việc này chỉ sợ cùng việc bán bát tự có quan hệ rất lớn.

Đây là loại tiểu khu đặc biệt cũ, dân cư ở đây đều đã ở nhiều năm, đương nhiên có rất nhiều chuyện dân cư ở đây đều rất rõ ràng.

Lâm Uyển Bạch bị chú thím bán bát tự, rất có khả năng trong tiểu khu này cũng có người làm như vậy.

Nghĩ đến khả năng này, Ngao An An chỉ muốn nói.

Thật là muốn tiền không muốn mạng!

Tìm được tòa số 2, Ngao An An bò lên tầng thứ 3.

Đi tới cửa, cửa cũng vừa lúc là mở ra.

Kỷ Lam cùng Lâm Uyển Bạch liền thấy được người.

Lập tức đứng lên, vội đi đến.

"Cô đến rồi." Hai người cao hứng nói.

Ngao An An gật đầu, ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên người còn lại trong phòng.

Thím Lâm nhìn thấy Ngao An An ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, người cũng chỉ là một con nhóc, lớn lên xinh đẹp thì có thể làm gì, đánh thắng được bà ta sao? Mắng giỏi hơn bà ta sao?

Nghĩ như vậy, Thím Lâm liền càng thêm thoải mái tự tin.

"Các ngươi từ đâu biết đến việc bán bát tự?" Ngao An An hỏi thẳng.

Thím Lâm vừa nghe, hừ lạnh nói: "Như thế nào? Cô muốn lấy bát tự về? Không có khả năng! Tiền đã vào túi tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Bán tự của ngươi cũng bán?" Ngao An An nhướng mày nói.

"Đúng vậy đấy, bán thì có làm sao chứ, bán lâu như vậy, chúng ta không phải đều rất tốt sao." Thím Lâm hừ lạnh nói.

Chẳng qua là đem ngày sinh nói cho người khác là có thể lấy được tiền, dại gì không làm.

Lâm Uyển Bạch cùng Kỷ Lam nghe lời này, nhất thời trợn tròn mắt.

Thế nhưng của mình cũng bán? Bà ta thật sự cho rằng không có việc gì.

"Ngươi biết chúng ta vì sao tìm ngươi không?" Ngao An An tiếp tục hỏi.

"Tôi làm sao biết được, tóm lại là vì tiền! Dù sao cũng không có tiền, mạng thì có một cái." Thím Lâm bất chấp nói.

"Rất có thể là muốn mạng ngươi thật."

"Cô có ý gì, các người muốn làm gì? Cô chẳng lẽ còn có thể giết tôi?"

"Uyển Bạch hôm nay sở dĩ trở về, lại còn có biết ngươi bán bát tự của nàng, là bởi vì hơn một tháng trước Uyển Bạch liền bắt đầu gặp quỷ, buổi tối lúc ngủ còn nhiều lần bị quỷ áp giường, về sau gặp đại sư mới biết được bát tự của nàng bị người ta kết âm hôn.

Người sống kết âm hôn, sẽ bị âm hồn quấn lấy, sau đó bị âm hồn hút dương khí, mệnh cách yếu ở trong khoảng thời gian ngắn liền khó giữ.

Nếu không phải Uyển Bạch gặp được đại sư, nàng hiện tại sợ là đã sớm mất mạng, về sau thông qua đại sư hỏi quỷ mới biết, con quỷ kia mua bán tự từ người để kết âm hôn, Lâm Uyển Bạch chính là vợ hắn, chúng ta thế mới biết thế nhưng có người ngầm bán bát tự của Uyển Bạch.

Các ngươi là người thân còn sót lại của nàng, nếu không phải các ngươi thì còn ai? Cho nên tự nhiên phải tới tìm ngươi."

Ngao An An sâu kín nói, ngữ khí không nhanh không chậm làm lông tơ cả người Thím Lâm đều dựng thẳng.

"Cô không cần hù tôi! Hừ, trên đời này sao có thể có quỷ? Còn cái gì âm hôn, tôi chỉ là bán ngày sinh, âm hôn gì đó tôi cũng không biết." Thím Lâm theo bản năng lắc đầu nói, trên mặt toàn là không thể tin tưởng.

"Ngươi không phải cũng bán bát tự sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mấy ngày này ngủ bị quỷ áp giường." Ngao An An hỏi ngược lại.

Thím Lâm vừa nghe, sắc mặt biến đổi lớn, ngay sau đó nói: "Cô đừng gạt tôi, con trai tôi nói, quỷ áp giường đã được khoa học giải thích, đó là chướng ngại trong giấc ngủ, là bởi vì thân thể tôi mỏi mệt mới bị như vậy."

"Có lẽ là có khoa học giải thích, nhưng ngươi bắt đầu bị quỷ áp giường có phải hay không bắt đầu từ lúc ngươi bán bát tự? Còn có, gần đây chồng ngươi có phải rất xui xẻo hay không? Kỳ thật cũng có nguyên nhân, ngươi bán bát tự cũng bị kết âm hôn! Mà kết âm hôn, hai bên cần thiết đều phải độc thân, nếu một bên đã kết hôn, như vậy quỷ kết âm hôn liền sẽ chơi chết nửa kia của đối phương, chính là tình huống hiện tại của ngươi, quỷ kết âm hôn cùng ngươi cảm thấy, ngươi cùng hắn kết âm hôn chính là vợ của hắn, cho nên hắn muốn chơi chết chồng của ngươi, chồng của ngươi hiện tại vẫn chưa đến lúc kết, nên hắn liền đi theo chồng của ngươi bên hấp thụ dương khí, tìm thời cơ mới ra tay......"

"Cô không cần nói bậy! Cô chính là hồ ngôn loạn ngữ." Thím Lâm hoảng loạn nói, bà ta không dám lại tiếp tục nghe, bởi vì trong lòng bà ta đã tin tưởng những gì Ngao An An nói.

Bán ngày sinh có thể bán giá cao như vậy, có lẽ là vậy thật!

Nhưng càng tin tưởng, bà ta lại càng sợ hãi.

Thím Lâm cả người run run, nếu là thật, vậy chẳng phải bà ta xong đời?

Nhìn một màn này, ánh mắt Lâm Uyển Bạch cùng Kỷ Lam nhìn Ngao An An sáng lấp lánh.

Lúc trước thời điểm bọn họ đối mặt Thím Lâm thật đúng là một chút biện pháp đều không có, nhưng Ngao An An thì sao? Nói mấy câu liền dọa đối phương luống cuống tay chân.

Cũng chỉ có Ngao An An mở miệng mới có hiệu quả như vậy.

Bất quá, nghe Ngao An An nói bọn họ cũng cảm thấy sởn tóc gáy.

Người sau lưng thật sự là quá đáng sợ.

"Cô làm sao biết nhiều chuyện như vậy?" Thím Lâm sau khi bình tĩnh lại liền khôi phục không ít.

"Bởi vì ta chính là đại sư cứu Uyển Bạch, cho nên ta mới biết được những việc này." Ngao An An nói, nhìn thấy Thím Lâm tựa hồ muốn nói gì đó, ngay sau đó tiếp tục nói: "Từ lúc đi vào tiểu khu này ta liền phát hiện không thích hợp, gần đây tiểu khu này có phải mới mấy người già lần lượt qua đời?"

Thím Lâm vừa nghe, đột nhiên nhớ tới mấy người già lần lượt qua đời trong tiểu khu, cả người lại run lên một chút, "Chuyện này cũng có quan hệ với chuyện bán bát tự?"

"Ta xem tiểu khu này không ít người cũng bán bát tự, bị kết âm hôn, quỷ tự nhiên tìm tới, quỷ nhiều, âm khí nhiều, người già thân thể yếu, không phải rất dễ dàng xảy ra chuyện sao? Không có gì bất ngờ xảy ra, kế tiếp liền đến phiên đám người kết âm hôn các ngươi." Ngao An An nói, còn nhịn không được lắc đầu, một bộ không cứu bộ dáng.

Thím Lâm đang muốn nói gì đó, điện thoại trong tay bà ta lại vang lên.

Thím Lâm tay run bắt máy.

Sau khi kết nối, bên kia liền vang lên một giọng nói: "Xin chào, đây là bệnh viện Thủ Đô, ngài có phải người nhà Lâm Vĩnh Kim? Ông ấy bị tai nạn xe cộ đang cấp cứu......"

Kế tiếp nói gì Thím Lâm đã nghe không nổi nữa, ném điện thoại lao về phía Ngao An An.

Lâm Uyển Bạch cùng Kỷ Lam vội vàng muốn ngăn bà ta, sợ bà ta gây bất lợi cho Ngao An An.

Nhưng Thím Lâm lại né qua, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Ngao An An, đồng thời ôm chặt chân Ngao An An, kêu khóc nói: "Đại sư, cứu mạng a! Tôi bán bát tự đều chỉ vì muốn có tiền cưới vợ a, hiện tại muốn cưới một vợ cần rất nhiều tiền! Đặc biệt là Thủ Đô, tôi cũng không còn cách nào! Cầu cô cứu chúng ta đi......"

Lâm Uyển Bạch: "......"

Kỷ Lam: "......"

—— như vậy cũng được?

Hai người nhịn không được co rút khóe miệng một chút.

Nhưng mà trong lòng Lâm Uyển Bạch lúc này thật ra dễ chịu một ít, tuy rằng trước kia chú thím đối với nàng không tốt, bọn họ từ sớm đã không còn liên hệ, nhưng chung quy vẫn là thân nhân, nếu là bọn họ thật sự ngầm kết âm hôn cho nàng để kiếm tiền, nàng thật sự sẽ thất vọng hoàn toàn.

Lại nghĩ đến Thím Lâm ngay cả bát tự của mình cũng bán, Lâm Uyển Bạch thật là có chút hết chỗ nói.

Lâm Uyển Bạch cũng không biết nên nói gì mới đúng.

Trên thế giới này nào có bữa ăn không trả tiền?

Bát tự nếu thật sự có thể bán được tiền mà không có hậu quả gì, toàn thế giới chỉ sợ đều đã bán hết rồi.

Mà lúc này, Ngao An An cúi đầu nhìn Thím Lâm đang ôm đùi của nàng cũng có chút không còn gì để nói.

Thím Lâm là người đầu tiền nàng gặp phải.

"Ngươi đứng lên trước."

"Đại sư, cô đồng ý cứu tôi sao?"

"Mạng có thể cứu, nhưng ngươi phải nói cho ta ngươi bán bát tự ở đâu? Làm sao liên hệ? Còn có tiền ngươi bán bát tự đều phải nôn ra cho ta làm thù lao của ta." Ngao An An thong thả ung dung nói điều kiện.

Xem một chút manh mối rất có khả năng cùng chuyện này có quan hệ, Ngao An An liền lấy ít thù lao một chút, chỉ lấy lại "Tiền bán mình" của Lâm Uyển Bạch.

Thím Lâm vừa nghe, lập tức gật đầu nói: "Cho cho cho, tôi nhất định đưa, còn cách thức liên hệ, tôi...... Tôi không nhớ được?"

Nói xong cuối cùng, mặt Thím Lâm trắng thêm vài phần: "Tôi thật sự không nghĩ ra, một chút ấn tượng đều không có."

"Vậy ngươi lấy tiền như thế nào?"

"Tiền mặt, bọn họ đưa tiền mặt." Thím Lâm sốt ruột, vội vàng trở về phòng, sau đó liền mang ra hơn 20 cọc tiền mặt đặt trước mặt Ngao An An.

Ngao An An nhìn lướt qua, cầm lấy một cọc, nhìn nhìn, cuối cùng nói: "Mấy cái này đều là tiền âm."

"Rõ ràng là tiền...... A! Làm sao lại là tiền âm? Không có khả năng!"

Thím Lâm nhìn lại, nhìn tiền kia, sắc mặt biến đổi lớn.

Làm sao lại là tiền giả? Bà ta đã kiểm tra qua, rõ ràng là tiền thật mà!

Mà Kỷ Lam cùng Lâm Uyển Bạch lúc đầu cũng nhìn thấy là nhân dân tệ, nhưng mà sau khi nghe Ngao An An nói xong liền biến thành tiền âm, giống như là có gì đó che mắt bọn họ.

"Hiển nhiên, ngươi...... Bị quỷ lừa!" Lúc này, Ngao An An nhìn tiền âm, từ từ mà nói ra kết luận.

Con quỷ này cũng quá tinh, đây không phải là "Mất cả người lẫn của" sao?

Đối với con người, thật là mất nhiều hơn được, tiền không lấy được, còn bồi cả mạng.

Thím Lâm: "......"

—— thật muốn khóc!

Kỷ Lam, Lâm Uyển Bạch nhìn Thím Lâm, hai người ở trong lòng yên lặng nói.

Thiên Đạo luân hồi, trời xanh không tha cho ai a!

Hết chương 47.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip