Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 32

Ngày 24/2/2023

Editor: Yang

Mặc kệ Tạ Vãn ở trong tối xử lý chuyện này thế nào, ngày thứ ba sau khi khởi quay rốt cuộc đến suất diễn của Ngao An An.

Lần này giúp Ngao An An hoá trang chính là chuyên viên trang điểm lần trước tạo hình cho Ngao An An.

Lúc nhìn thấy Ngao An An, nhịn không được lộ ra một nụ cười hoa si.

Thịnh thế nhan sắc của Ngao An An để lại ấn tượng rất sâu với nàng, còn có làn da vô cùng tinh tế kia, làm cho nàng sờ qua liền khó có thể quên.

Có thể nói như vậy, sau khi sờ qua làn da của Ngao An An liền cảm thấy làn da người khác đều là cặn bã.

Tự mình hóa trang cho Ngao An An vô cùng thỏa mãn mà nhân lúc hoá trang ăn đậu hủ của Ngao An An.

Nhưng mà ăn đậu hủ thì ăn đậu hủ, sự chuyên nghiệp của chuyên viên trang điểm vẫn còn.

Khác với lúc thử vai, lúc này đây chuyên viên trang điểm dựa theo trình tự trang điểm từng chút một trang điểm cho Ngao An An.

Rốt cuộc trang điểm xong, rất nhiều chỗ cảm giác rất khác.

Chuyên viên trang điểm sau khi hoá trang xong, lúc cùng với nhân viên công tác có mặt trong phòng đều nhịn không được nhìn chằm chằm Ngao An An.

Mỹ lệ, là một loại tư bản, hấp dẫn tầm mắt người khác.

"Đã xong." Giúp Ngao An An tô son môi, hóa trang của Ngao An An đã xong.

Rất nhanh, ánh mắt chuyên viên trang điểm lại bắt đầu đặt máy tóc đen của Ngao An An.

Mỹ nhân quả nhiên toàn thân trên dưới đều đẹp, một đầu tóc đen như mực, cầm ở trong tay cũng vô cùng mượt mà.

Cảm khái cảm khái, vài động tác liền búi xong tóc cho Ngao An An.

Ở trong phim, hình tượng của Ngao An An là tư thế vô cùng hiên ngang oai hùng.

Nhưng tạo hình như vậy đặt trên người Ngao An An lại đẹp vô cùng

Ngao An An quá loá mắt, quang mang vạn trượng, phong hoa tuyệt đại.

Giờ khắc này, nhân viên công tác chỉ cảm thấy tim bọn họ bùm bùm mà nhảy dựng lên, vì sắc đẹp này mà đập liên hồi.

Không chỉ nhân viên công tác mà ba diễn viên có mặt trong phòng cũng có chút ngây người.

Đặc biệt là Trương Lâm cùng Lâm Hàn.

Làm một người đàn ông nói, nhìn thấy sắc đẹp như vậy đương nhiên không tránh khỏi có chút động tâm.

Đối phương thật là quá đẹp, nói không động tâm là giả.

Chính là hai người cũng chỉ có suy nghĩ như vậy mà thôi, cũng tuyệt đối không dám vượt qua giới hạn.

Trường Lâm là bởi vì nhìn ra Ngao An An không dễ trêu chọc, không dám chọc vào.

Lâm Hàn sớm đã gặp qua thử qua bản lĩnh của Ngao An An, trong lòng chỉ có sùng bái cùng sợ hãi.

Mà Tạ Vãn, lúc này chính là tâm vô cắt niệm mà thưởng thức sắc đẹp của Ngao An An. Đồng thời ở trong lòng vô cùng kiên định sau khi bộ phim này phát sóng Ngao An An tuyệt đối bạo.

Giới giải trí, từ trước nay đều là vô cùng ưu ái với mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nhân như Ngao An An.

Tạ Vãn cảm thấy, danh hiệu giới giải trí đệ nhất mỹ nhân sẽ thuộc về Ngao An An hơn nữa còn không có người nghi ngờ, bởi vì thật sự không tìm thấy ai so với Ngao An An đẹp hơn.

Dù có phẩu thuật thẩm mỹ cũng không bằng.

Một lúc sau, mọi người đều tập hợp ở trước điểm quay phim, từ diễn viên cho đến nhân viên công tác đều vô cùng chờ mong.

Diện mạo của Ngao An An như vậy nhưng không biết kỹ thuật diễn như thế nào.

Đặc biệt là đạo diễn Chu Thế Tân.

Suất diễn tiếp theo chính là lần đầu Ngao An An biểu diễn, một màn này vô cùng quan trọng.

Vai diễn này cũng là một vai kinh diễm người xem, ở trong kịch bản khi nhân vật này xuất hiện chỉ miêu tả một câu.

Đứng trước Đại sư tỷ Thanh Linh phái Côn Luân, bách hoa thất sắc, tam giới chấn động.

Có hình dung như vậy, biểu diễn của Ngao An An cũng dựa trên câu nói kia.

Bởi vậy cho dù biết lúc thử vai Ngao An An biểu hiện vô cùng tốt, nhưng lúc quay chụp chính thức ai biết đối phương có sợ hãi mà không phát huy được không.

Nghĩ vậy, Chu Thế Tân trực tiếp hỏi Ngao An An "Cô đã nhớ thoại chưa?"

"Ân." Ngao An An gật gật đầu.

"Cô cũng đừng quá khẩn trương, lần đầu tiên quay chúng ta có thể chậm rãi tìm cảm giác." Chu Thế Tân lại sợ thái độ của mình sẽ ảnh hưởng đến Ngao An An, ngay sau đó nói.

"Ân."

Ngao An An ngữ khí như cũ vô cùng nhẹ nhàng.

Nghe ngữ khí này, Chu Thế Tân tâm mới chậm rãi thư thả, ngay sau đó bắt đầu để Ngao An An mấy diễn viên quần chúng đi vào vị trí.

Lúc này, nhân viên công tác sớm đã bố trí xong hiện trường.

"Các bộ môn chuẩn bị, action!"

Theo đạo diễn ra lệnh một tiếng, máy quay lập tức nhắm ngay giữa sân, các diễn viên cũng bắt đầu nhập vai.

Diễn viên quần chúng sớm đã tiến vào trong màn ảnh.

Nhóm người bắt đầu đánh nhau, Phái Côn Luân bởi vì nhân số mà bắt đầu dần dần rơi vào hạ phong, không có biện pháp, trong đó có một người thả tín hiệu cầu cứu lên không trung.

Không bao lâu, Đại sư tỷ Thanh Linh của Phái Côn Luân đang ở gần đó rèn luyện chạy tới.

Nhìn Thanh Linh "Từ trên trời giáng xuống", trên mặt chúng đệ tử Phái Côn Luân lộ ra kinh hỉ.

"Đại sư tỷ!"

Trong một cái chớp mắt, ngay cả đối thủ cũng nhịn không được nhìn về phía Thanh Linh, một cái liếc mắt này cũng nhịn không được mà sửng sốt.

Tam giới đệ nhất mỹ nhân, Đại sư tỷ Thanh Linh Côn Luân.

Quả nhiên là danh bất hư truyền a!

Kinh diễm này căn bản là không cần diễn, bởi vì bọn họ là phát ra từ nội tâm.

Lúc này, máy quay vội nhắm ngay mặt Ngao An An mà quay.

Người quay phim màn ảnh, nhìn Ngao An An cũng chỉ dư lại một cái cảm giác.

Đẹp!

Đương nhiên, làm Chu Thế Tân để ý nhất không chỉ khuôn mặt của Ngao An An, còn có đôi mắt kia.

Thanh lãnh đạm mạc phảng phất như thế giới này không có gì có thể loạt vào mắt nàng.

Vô tâm, chỉ thích làm việc theo ý mình.

Đây chính là Thanh Linh.

Ở địa vị của Thanh Linh ở Phái Côn Luân là chí cao vô thượng, thiên tư trác tuyệt, tu vi thâm hậu, dung mạo tuyệt mỹ, những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này đ đều tập trung ở trên người nàng.

Một khắc kia, Thanh Linh như nhập cùng một thể với Ngao An An, tuy hai mà một.

Chu Thế Tân nhìn chăm chú màn hình trong lòng chỉ còn lại hai chữ kinh hỉ.

Diễn thật là quá tốt! So với lúc thử vai còn đánh mạnh vào tâm Chu Thế Tân hơn.

Chu Thế Tân thập phần vui vẻ mà hô một chữ: "Cắt ~"

Đồng thời, ánh mắt nhìn Ngao An An đều là hài lòng, nếu nói lúc đầu chỉ là mang theo tám phần kỳ vọng, hiện tại hắn cảm thấy có thể tăng lên chín phần.

Ngay sau đó, Chu Thế Tân cũng đi lên trực tiếp khen Ngao An An, sau đó giải thích cho phân cảnh tiếp tục.

Nói xong Chu Thế Tân lại cố ý nói với Ngao An An một câu: "Biểu hiện thật sự không tệ, tiếp tục cố lên."

Ngao An An nghe vậy, gật gật đầu, nhưng mà ở trong lòng lại kinh ngạc một chút, sau đó ở trong lòng nói, đóng phim cũng không khó lắm, ở trong lòng ra một hình tượng, cứ thế diễn theo là được.

Tìm được cảm giác, các phân cảnh kế tiếp Ngao An An càng diễn càng thuận lợi, trên cơ bản đều là một lần liền qua.

Từ nụ cười trên mặt Chu Thế Tân liền có thể thấy được hắn đối với Ngao An An có bao nhiêu vừa lòng.

Lúc này Kỷ Lam đứng ở bên ngoài, nhìn biểu hiện của Ngao An An, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.

Lúc đầu Kỷ Lam còn lo lắng Ngao An An quay không tốt, nhưng hiện tại Kỷ Lam hoàn toàn không lo lắng.

Ngao An An tuyết đối sẽ nổi!

Kỷ Lam ở trong lòng khẳng định.

Một lát sau lại kết thúc một cảnh, theo tiếng Chu đạo hô cắt, cảnh quay một mình của Ngao An An liền hoàn thành, kế tiếp chính phân đoạn của Ngao An An cùng nam nữ chính và nam phụ. Lần này là Ngao An An cùng đọ diễn xuất cùng mấy diễn viên khác.

Chỉ có Ngao An An cùng mấy diễn viên quần chúng đương nhiên máy quay sẽ chỉ chú ý Ngao An An. Nhưng đối diễn cùng mấy diễn viên khác thì ý nghĩ lại khác.

Bốn vai chính cùng một màn ảnh nếu không có kỹ thuật diễn, sẽ bị những người khác chèn ép một chút cũng cảm giác tồn tại cũng không còn, đợi đến lúc hậu kỳ có lẽ cũng chỉ chợt lóe qua.

Đây là một hồi kỹ thuật diễn đánh giá.

Chuyên viên trang điểm vội dậm phấn cho bốn người sau đó liền bắt đầy quay.

Giữa sân, đứng đầu là Trương Lâm và Tạ Vãn.

"Ai, rốt cuộc là ai?" Tạ Vãn nhìn quê nhà bị tàn sát hầu như không còn, thần sắc thập phần thê lương, bởi vì nàng tấn thăng Trúc Cơ nên mới có cơ hội trở về thân người nhà, nhưng về đến nhà phát hiện người đều đã không còn, trừ bỏ hận ý nàng còn vô cùng hối hận, hối hận không trở về sớm hơn.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, căm hận cùng hối hận của nhân vật được Tạ Vãn biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thực lực hoa đán nổi tiếng không thể kinh thường.

"Diệp sư muội, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này." Trương Lâm ở bên cạnh đau lòng nói, tay nâng lên, muốn đặt lên người Tạ Vãn nhưng vừa giơ lên lại rút trở về, đáy mắt toàn là lo lắng nhìn về phía Tạ Vãn.

"Sư huynh, ô ô ô......" Ngay sau đó, đầu Tạ Vãn trực tiếp vùi vào vai của Trương Lâm, nhìn mảnh phế tích trước mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đúng lúc này, hai người phía sau truyền đến động tĩnh.

Ngao An An cùng Lâm Hàn cùng đi tới.

Nghe được động tĩnh, Tạ Vãn cùng Trương Lâm nhanh chóng tách ra, đồng thời xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngao An An và Lâm Hàn cùng với một đám người đi phía sau.

"Đại sư tỷ." Tạ Vãn kêu lên.

Ngao An An nhìn thoáng qua Tạ Vãn, sau đó ánh mắt đặt ở trên người Trương Lâm: "Từ sư đệ, ngươi dám trong lúc chấp hành nhiệm vụ vứt bỏ các đệ tử tu vi thấp, một người không thấy tung tích, ngươi đaz biết tội?"

Trương Lâm nghe vậy, thần sắc căng thẳng, ở Ngao An An trước mặt khom người nói: "Đệ tử biết sai."

"Đại sư tỷ, là ta......" Tạ Vãn đứng ra muốn vì Trương Lâm biện giải.

Chính là lời nói vừa ra, Ngao An An liền lạnh lẽo nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh băng tựa hồ muốn đem cả người Tạ Vãn đâm thủng.

Bị nhìn như vậy Tạ Vãn một câu đều nói không ra.

Tạ Vãn ở một khắc một khắc kia thật cảm thấy đôi mắt này nhìn nàng lạnh đến tận xương. Cảm xúc lúc đầu Tạ Vãn đã ấp ủ cũng mất hết, thân thể nhịn không được lung lay một chút.

"Cắt ~" Đúng lúc này, Chu Thế Tân kêu lên một tiếng.

"Không tệ, mọi người điều chỉnh một chút sau đó tiếp tục." Chu Thế Tân nói sau đó nhìn thoáng qua Tạ Vãn, tựa hồ những lời này là nói với Tạ Vãn.

Tạ Vãn tự nhiên nghe ra, nàng cũng biết chính mình vừa mới thất thố bị Chu Thế Tân nhìn ra vừa rồi cũng không có kêu ngừng ngay, là bởi vì cảm xúc vừa rồi của Tạ Vãn phù hợp với trạng thái của nhân vật ngay lúc đó, nhưng nếu vẫn tiếp tục quay Tạ Vãn nhất định sẽ bị Ngao An An diễn áp.

Chu Thế Tân hoàn toàn làm vậy đã cho vai chính là nàng mặt mũi rất lớn rồi.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tạ Vãn lại dừng trên người Ngao An An. Lúc này Ngao An An đã thoát ra khỏi nhân vật đang nhìn xung quanh. Nhìn một màn này, suy nghĩ của Tạ Vãn càng thêm phức cắt.

Ngao An An thật là người mới sao? Quả thực chính là một yêu nghiệt a!

Nhập vai thoát vai cũng quá nhanh.

Vừa rồi Tạ Vẫn thật cảm thấy Ngao An An chính là Đại sư tỷ, nhưng mà hiện tại Ngao An An chỉ là Ngao An An mà thôi.

Lúc này Tạ Vãn rất có một loại cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước, vội điều chỉnh trạng thái thật tốt.

Suy nghĩ của Trương Lâm cũng không khác Tạ Vãn là mấy, ánh mắt nhìn Ngao An An nhiều thêm vài phần thưởng thức.

Một người mới có thể có kỹ thuật diễn như vậy, thật là lợi hại, khó trách Chu đạo chọn lâu như vậy cuối cùng lại chọn nàng.

Ngay cả Lâm Hàn, làm người đứng bên cạnh càng xem vô cùng rõ ràng, lúc này ánh mắt nhìn Ngao An An càng thêm sùng bái.

Huyền thuật của Ngao An An không tồi, kỹ thuật diễn cũng vô cùng tốt.

Lúc này Ngao An An cũng không biết người khác đánh giá nàng, sau khi diễn quay mấy lần, Ngao An An chính là cảm thấy càng diễn càng hăng hái.

Sau đó, Tạ Vãn điều chỉnh tốt trạng thái, bốn người lại lần nữa chuẩn bị tranh diễn

"Cắt!"

"Cắt!"

"Cắt!"

"......"

Trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại âm thanh của Chu Thế Tân, đám nhân viên công tác vây xem sớm đã xem đến ngây ngốc.

Nhìn bốn người bọn ho trong sân, tất cả mọi người chỉ có một cảm giác!

Sảng khoái!

Lúc này Kỷ Lam cũng chỉ còn lại cảm giác vui sướng hài lòng.

Nhìn biểu hiện của Ngao An An, nàng thật là vui vẻ!

Ngao An An, quả thực chính là trời sinh để lăn lộn trong cái giới này.

Đao Lao Quỷ nhìn ánh mắt cả mọi người xung quanh đều bị bốn người Ngao An An hấp dẫn, trong lòng cũng chỉ dư lại một cảm giác.

Đại lão chính là đại lão, vô luận làm cái gì, đều là tuyệt nhất!

Ngay cả đám quỷ cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Ngao An An có thể nói là "Ân nhân" của bọn họ, vô luận là làm cái gì bọn họ đều chỉ biết trầm trồ khen ngợi.

Ở dưới tình huống cả người lẫn quỷ đều cảm thấy tốt, bốn người Ngao An An quay vô cùng thuận lợi.

Mà Chu Thế Tân nhìn tình huống này, cao hứng vô cùng đồng thời cũng đã quyết định thừa thắng xông lên, đem phần lớn cảnh quay ở thôn Tiểu Nam quay xong.

Vừa vặn, Ngao An An cũng không có suất diễn buổi tối, cho nên sau khi nói một tiếng với Chu Thế Tân, Ngao An An liền rời đi trước.

"Có thể, mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại quay thêm một ngày, chúng ta liền có thể kết thúc lấy cảnh ở đây." Chu Thế Tân nghe nói, gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, Kỷ Lam liền bắt đầu thu thập đồ vật chuẩn bị về khách sạn.

Chờ Kỷ Lam thu dọn xong chuẩn bị rời đi, vừa lúc Lâm Hàn cũng quay xong.

Nghe đám quỷ thúc giục, Lâm Hàn dứt khoát không tẩy trang, mang theo Tiểu Vương đi theo phía sau xe Ngao An An.

Đao Lao Quỷ thông qua kính chiếu hậu chú ý tới một màn này, cố ý quay lại nói cùng Ngao An An, đặc biệt là đám quỷ kia, thật là không biết mệt, một đám quỷ đều đi theo chung quanh xe của Lâm Hàn.

"Không có việc gì, đám quỷ có chừng mực, kệ bọn họ." Ngao An An tùy ý nói, rốt cuộc đám quỷ này không lâu sau sẽ đi vào luân hồi, trong khoảng thời gian này để bọn họ vui chơi một chút cũng được.

Nghe được lời này, Đao Lao Quỷ cũng không nói cái gì nữa.

Kỷ Lam xem như không nghe thấy hai người nói, chuyên tâm mà nhìn xe.

Không biết qua bao lâu, Kỷ Lam đột nhiên phát hiện chiếc xe vừa mới theo phía sau đột nhiên không còn bóng dáng, cố ý thả chậm tốc độ đợi một hồi, phát hiện như cũ không thấy, Kỷ Lam mở miệng nói: "An An, xe bọn họ đã lâu cũng chưa xuất hiện, có phải hay không có chuyện gì?"

"Ân?" Ngao An An nghe vậy, ngay sau đó nhìn thoáng qua phía sau, nhìn lại thế nhưng lại thấy một mảnh sương mù dày đặc, mày hơi nhăn lại: "Quay lại đi."

Màn sương mù dày đặc này không đơn giản, xem ra là có chuyện rồi.

Lúc này, phía sau.

Tiểu Vương lái xe theo sát Kỷ Lam nhưng không nghĩ đến, chỉ là trong chớp mắt, liền không thấy xe Kỷ Lam xe đâu.

Sao có thể?

Tiểu Vương cảm thấy kỳ quái, ngay sau đó tăng tốc độ chạy về phía trước.

Nhưng chạy hồi lâu, Tiểu Vương như cũ vẫn không nhìn thấy xe Kỷ Lam.

Sau đó càng chạy Tiểu Vương không biết vì sao trong lòng hoảng hốt.

Trong lòng luôn là có một loại cảm giác bất an.

Lại là một quẹo cái Tiểu Vương đột nhiên phanh gấp!

Đám quỷ đang ở phía sau không ngừng tán gẫu cùng Lâm Hàn cũng không tự chủ được mà thân thể bay về phía trước một chút, sau đó đối với Tiểu Vương nói: "Làm sao vậy?"

"Lâm ca, em phát hiện xe chúng ta hình như đang chạy lòng vòng." Tiểu Vương nói, âm thanh hơi hơi mà có chút run rẩy.

Ai nha mẹ ơi!

Thế nhưng gặp phải quỷ cản tường!

"Xe của Kỷ tỷ đâu?" Lâm Hàn căng thẳng hỏi.

Nếu có Ngao An An ở đây vậy liền sẽ không có vấn đề.

"Xe bọn họ đã sớm không thấy." Tiểu Vương quả thực là muốn khóc.

Đêm khuya chỉ có một chiếc xe, trên xe chỉ có hai người, gặp phải quỷ cản tường, nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ a!

Tiểu Vương lúc này cảm thấy chân hắn phát run.

A di đà phật, a di đà phật...... Tiểu Vương ở trong lòng niệm, tựa hồ muốn thông qua âm thanh này làm cho hắn bình tĩnh lại.

Lâm Hàn nghe xong, mày không tự chủ được mà chau lại, bên người có một đám quỷ, sợ hãi lúc này chẳng là gì, chỉ là đem tầm mắt hướng về đám quỷ phía bên trong bên ngoài xe, hắn rất muốn biết, bọn họ đảo quanh ở đây cùng đám quỷ này có quan hệ hay không.

Lâm Hàn cái gì cũng chưa nói, nhưng ánh mắt hoài nghi lại rất rõ ràng.

Trong khoảng thời gian ngắn, vài con quỷ chen vào bên trong xe, mồm năm miệng mười mà nói.

"Không phải là chúng ta làm."

"Đúng vậy, phía trước có Ngao đại nhân chúng ta cũng không dám làm chuyện này."

"Chúng ta còn muốn ngươi dẫn chúng ta đi chơi a! Sao có thể làm chuyện này?"

"......"

Lâm Hàn nhịn không được nói thầm.

Không phải đám quỷ này, còn có thể là ai?

"Quỷ, quỷ......"

Đúng lúc này, trong xe đột nhiên vang lên tiếng run rẩy.

Lâm Hàn nhìn lại, liền nhìn thấy phía trước xe của bọn họ xuất hiện một người mặc áo tím "Người" này tay trái cầm danh sách, tay phải cầm một cái móc xích sắt.

Này không phải người, đây là...... Quỷ?

Trong đầu Lâm Hàn chạy qua một câu như vậy.

Vừa muốn nói gì, chỉ thấy Tiểu Vương ngồi ở điều khiển "Bịch" một cái đã té xỉu.

Lâm Hàn nhìn một màn này, nhịn không được cười khổ một tiếng, hắn nhưng thật ra tình nguyện cũng té xỉu như Tiểu Vương.

Nhưng cố tình hắn lại có được Âm Dương Nhãn được một thời gian, bên cạnh còn đi theo một đám quỷ, nhìn thấy quỷ khi cũng không sợ tới mức té xỉu.

Nghĩ đến ở đám quỷ bên cạnh, Lâm Hàn lập tức nghĩ tới.

Nói đến quỷ, không phải hắn cũng có mấy chục con quỷ sao.

Mấy chục con quỷ này nếu đánh nhau với con quỷ kia, vậy có cơ hội thắng không?

Nghĩ vậy, Lâm Hàn vội vàng nhìn về phía đám quỷ.

Nhưng vừa nhìn một cái Lâm Hàn cả người dại ra.

Đám quỷ lúc đầu ở trước mặt làm trời làm đất lúc này giống như phải gặp khắc tinh đều đang trốn ở trong góc run bần bật, thậm chí nói, còn có vài con quỷ trực tiếp trốn ở sau lưng hắn, xem hắn như lá chắn.

Lâm Hàn: "......"

Im lặng qua vài giây, Lâm Hàn mở miệng nói: "Các ngươi nhiều quỷ như vậy, còn không địch lại một mình đối phương sao?"

Rõ ràng chiếm ưu thế ở số lượng như thế nào có thể túng như vậy?

"Đó là Quỷ Câu Hồn a! Có thể câu hồn chúng ta, cấp bậc cũng cao hơn chúng ta, mấy trăm chúng ta cộng lại cũng không bằng một mình hắn."

"Hơn nữa lúc trước chúng ta chính là bị hắn bắt đi làm chuyện xấu."

"Nếu không phải gặp Ngao đại nhân, chúng ta hiện tại có lẽ đã biến thành lệ quỷ giết người."

Đám quỷ mồm năm miệng mười nói, sự sợ hãi của bọn họ đối với Quỷ Câu Hồn không nhỏ chút nào.

Mà Lâm Hàn loáng thoáng mà từ lời nói của bọn họ nghe ra được một chút ý tứ.

"Hắn là do các ngươi đưa tới?" Lâm Hàn hỏi.

Chúng quỷ: "......"

Lâm Hàn nhìn phản ứng của đám quỷ đã hiểu.

Tiếp theo đột nhiên lớn tiếng hét lên một tiếng, "A ~ quỷ a!"

Sau đó, Lâm Hàn liền hôn mê bất tỉnh.

Đôi mắt nhắm chặt thân thể không nên tìm đám quỷ đi thôi!

Hắn chỉ là một người vô tội.

Chúng quỷ: "......"

—— thật quá đáng! Thế nhưng giả bộ bất tỉnh! Xem bọn hắn là người mù sao?

Ngay sau đó, ở lúc đám quỷ muốn nói gì đó Quỷ Câu Hồn đã bắt đầu cử động.

Đám quỷ tức khắc tỏa ra bốn phía.

Nếu không thể đánh lại, bọn họ hiện tại cũng chỉ có một cái lựa chọn: Chạy!

Thực lực của Quỷ Câu Hồn thật sự quá mạnh, hơn nữa Quỷ Câu Hồn sớm đã hạ cấm chế ở xung quanh, đám quỷ căn bản là trốn không thoát, chỉ có thể một cái tiếp một cái mà bị bắt đi.

Lúc này, Lâm Hàn tránh ở trong xe giả chết thật cẩn thận mà từ trong tay móc ra điện thoại, sau đó nhanh chóng gọi cho Ngao An An.

Điện thoại vừa thông, Lâm Hàn liền đè thấp âm thanh nói: "Ngao đại sư, cứu mạng, ở đây có Quỷ Câu Hồn, cô mau quay lại cứu chúng ta."

"Chúng ta tới rồi."

Âm thanh từ trong điện thoại truyền đến, ngay sau đó, Lâm Hàn hơi hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một chiếc xe.

Lâm Hàn trong lòng vui vẻ.

Cứu tinh a!

Hết chương 32.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip