O Re Nhap Chue P2 Chuong 243

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Gia yến sắp bắt đầu, Lâm Bất Tiện cùng Vân An dắt tay mà đến, hai người ngồi ở thiên sảnh chờ, Huyền Nhất đạo trưởng cùng Vĩnh Nhạc công chúa đều chưa tới.

Lâm Bất Tiện trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm, Vân An lại mỉm cười với nàng, ra hiệu nàng thả lỏng.

Theo đề nghị của Vân An, Lâm Bất Tiện lựa chọn biện pháp trung hoà, trang dung giản lược nhưng chỉn chu trên dưới trang sức, lựa chọn trâm vàng nai con đạp tường vân mà Vân An tặng cho nàng, để bày tỏ trịnh trọng.

Đây là biện pháp chắn hai đầu, Lâm Bất Tiện nhiều ít vẫn là có chút bất an, nếu là một hồi Công Chúa cùng Quận Chúa đến, trang dung cũng rất đơn giản vậy liền vừa vặn, dù sao thân phận của mình thấp kém mang theo một kiện trang sức quý giá để biểu thị kính trọng cũng không có gì đáng trách. Nhưng vạn nhất một hồi công chúa cùng Quận Chúa thịnh trang mà tới... Sẽ ra vẻ mình không coi trọng, trách cứ xuống tới nên làm thế nào cho phải?

Vân An khóe miệng nhẹ cười, phảng phất nhìn thấu sự bất an trong lòng Lâm Bất Tiện, chụp lên mu bàn tay của Lâm Bất Tiện, nắm lấy nhu đề trong tay, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được an ủi: "Còn có Huyền Nhất đạo trưởng đâu."

Đơn giản mấy chữ, nghe vào tai người bình thường sợ là hiểu thành có Huyền Nhất đạo trưởng làm chỗ dựa, các nàng sẽ không bị thế nào.

Cũng chỉ có Lâm Bất Tiện hiểu rõ Vân An biết, Vân An là đang nói cho Lâm Bất Tiện: Đề nghị trang dung mà nàng cho Lâm Bất Tiện cũng không phải là suy đoán lung tung, Huyền Nhất đạo trưởng là Tướng Quân Phủ quý khách, nàng lão nhân gia là phương ngoại chi nhân, có nàng ở yến hội công chúa mẫu nữ làm sao có thể nùng trang diễm mạt, thịnh trang mà đến đây?

Lâm Bất Tiện trợn nhìn Vân An một chút, lật tay nhéo lòng bàn tay Vân An, thấp giọng nói: "Sao không nói sớm? Hại ta lo lắng lâu như vậy."

Vân An chớp chớp mắt, có chút vô tội đáp: "Ta không phải đã nói rồi sao? 'Phiền toái như vậy sao?' liền là để cho nàng biết dự tiệc trang dung không cần thiết phiền phức như vậy, là chính nàng không nghe lọt tai, còn ngược lại hung ta..."

"... Nàng!"

Vân An cười khẽ một tiếng, dụ dỗ nói: "Được rồi, khó có được Lâm tứ tiểu thư chúng ta mưu tính sâu xa cũng có lúc loạn chương pháp, nàng liền đem cái này xem như 'Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất'* mà ta chính là 'Ngu giả thiên lự, tất hữu nhất'* tốt~." (*câu danh ngôn này của Lý Tả Xa nghĩa là: kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai; kẻ ngu nghĩ ngàn việc, ắt có một việc đúng)

...

Một lúc sau, bên ngoài sảnh truyền đến tiếng gia đinh ngâm: "Gặp qua Huyền Nhất Thiên Sư."

Vân An lúc này mới buông tay Lâm Bất Tiện, song song đứng dậy đi tới trước cửa, cửa mở, Huyền Nhất đạo trưởng một mình đến đây, Vân An cùng Lâm Bất Tiện cùng nhau hành lễ, kêu: "Đạo trưởng."

Huyền Nhất đạo trưởng hôm nay không mang theo phất trần, liền niết một cái pháp ấn dựng thẳng trước ngực, cười nói: "Hai vị không cần giữ lễ tiết, ngồi đi."

Huyền Nhất đạo trưởng nhìn nhiều Vân An vài lần, nói ra: "Khí sắc điều dưỡng tốt lên một chút, bất quá đây là chi công của ăn bổ, ngủ bổ, con mấy ngày nay cũng không có thiền định có phải không?"

Vân An "Hắc hắc" cười một tiếng, cũng không giấu diếm, đáp: "Đoạn đường này thực sự là quá mệt mỏi, con nghĩ nghỉ ngơi một chút rồi mới luyện công."

Huyền Nhất đạo trưởng cũng không không không vui càng không có ý tứ trách cứ nặng nề, ngược lại thuận Vân An nói ra: "Khổ nhàn kết hợp cũng tốt."

"Đạo trưởng thỉnh." Vân An làm động tác "Thỉnh", mời Huyền Nhất đạo trưởng ngồi ở một bên chủ vị, Vân An ngồi ở hạ vị tay bên kia của Huyền Nhất đạo trưởng, Lâm Bất Tiện thì chọn vị trí càng sau một chỗ bên cạnh Vân An.

Vân An nói: "Công Chúa Điện Hạ cùng Quận Chúa sắp tới sao?"

" Hẳn là có một lát nữa mới có thể đến, hai vị điện hạ vừa đến, yến hội sẽ bắt đầu, Vĩnh Nhạc điện hạ đại khái sẽ đến trễ một chút, cũng tốt cho chúng ta hàn huyên một chút."

" Đã lâu không gặp đạo trưởng, đạo trưởng gần đây đang bận cái gì?"

"Cùng Chu đại Tướng Quân luận đạo thuyết pháp, Chu Tướng Quân bận rộn quân vụ, có thể gặp phải hắn có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy, là tạo hóa của Bần Đạo cùng Tướng Quân, mặc dù Bần Đạo pháp môn cũng không thích hợp Chu Tướng Quân tu tập, nhưng vạn pháp đồng nguyên, một chút đạo pháp dễ hiểu Bần Đạo vẫn là giảng được." Chu Tướng Quân quân công được phong hầu, dưới tay không biết bao nhiêu tính mạng của người ngoại bang, nguyên bản hắn tuyệt không có cảm giác như thế nào, nhưng từ sau khi Chu Thư Quận Chúa bị thích khách kinh hãi suýt nữa ngu dại, Chu Tướng Quân dưới sự đề nghị của Vĩnh Nhạc công chúa lấy danh nghĩa của nữ nhi tu kiến rất nhiều đạo quán miếu thờ, ngẫu nhiên cũng sẽ trai giới lập đàn làm phép vì nữ nhi cầu phúc, so với Phật pháp, Chu tướng quân càng thích đạo pháp hơn.

Huyền Nhất Thiên Sư cũng cố ý dẫn đạo Chu Tướng Quân hướng thiện, tồn nhân, mấy ngày nay vẫn bận rộn cùng Chu Tướng Quân luận đạo thuyết pháp.

Huyền Nhất đạo trưởng tường tận xem xét Vân An thật lâu, thật sự là lão sư phụ nhìn tiểu đồ đệ, càng xem càng thích, nhịn không được nói ra: "Hôm nay gia yến chủ yếu là vì cùng Vĩnh Nhạc Điện Hạ thương lượng một chút chuyện chứng kiến bái sư, trước khi đến ta đã viết thư cho Vĩnh Nhạc Điện Hạ, sau khi đến Tướng Quân Phủ cũng chính thức đề cập qua, hôm nay nhất định là một ngày trời quang mây tạnh, ta dự định chọn một ngày cử hành lễ bái sư, lúc trước dạy cho con xem tinh thuật, con còn nhớ rõ bao nhiêu? Có muốn ở trước mặt Vĩnh Nhạc điện hạ bộc lộ tài năng?"

Như cùng Huyền Nhất đạo trưởng thâm giao xuống tới liền không khó phát hiện, nàng nhưng thật ra là một người rất tốt, không chỉ có tâm tính thượng giai, bình dị gần gũi, lòng dạ khoáng đạt... Hơn nữa rất biết suy nghĩ cho người khác.

Huyền Nhất đạo trưởng mặc dù là người của Huyền Môn, nhưng nàng sẽ không dùng tiêu chuẩn Huyền Môn để yêu cầu mọi thứ xung quanh, nàng tuy nghiêm khắc với bản thân nhưng cũng sẽ không cưỡng ép can thiệp vào cuộc sống của người khác, không chỉ có như thế... Nếu cần thiết, Huyền Nhất đạo trưởng còn rất tình nguyện khi tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc sống của người khác, tựa như hiện tại đối với Vân An dạng này.

Cho dù là Vân An sắp trở thành đồ đệ của Huyền Nhất đạo trưởng, nhưng qua lời nói của Huyền Nhất đạo trưởng liền có thể nhìn ra, nàng tôn trọng cuộc sống, tôn trọng lập trường và lựa chọn của Vân An.

Đại khái chỉ cần Vân An không làm chuyện gì phạm pháp loạn kỷ cương, thương thiên hại lí, có hại chính đạo... Huyền Nhất đạo trưởng liền sẽ không can thiệp vào cuộc sống của Vân An.

Da mặt Vân An luôn luôn rất dày, trên mặt hiện ra sự ngượng ngùng khó thấy, nàng liên tục khoát tay, từ chối nói: " Không được, vãn bối mới học được mấy ngày, trong xem tinh thuật những thứ huyền ảo thâm diệu nhiều lắm, vãn bối cũng không dám ở trước mặt Điện Hạ cùng đạo trưởng làm trò, vẫn là đạo trưởng ngài làm chủ đi."

Lâm Bất Tiện cùng Huyền Nhất đạo trưởng đều cười, Vân An gãi gãi đầu, bổ sung: "Cảm tạ Huyền Nhất đạo trưởng vì vãn bối làm hết thảy, sau này con sẽ hảo hảo học tập."

Huyền Nhất đạo trưởng cười nói: "Rất tốt, rất tốt."

...

Trong sảnh bầu không khí linh hoạt, Vĩnh Nhạc công chúa mang theo Xuân Hoa Quận Chúa tới, nghe được từ trong sảnh truyền ra tiếng cười, ra hiệu gia đinh ở cửa không cần bẩm báo, nàng nghe một tai cũng đi theo lộ ra nụ cười.

Tiếng cười của Vân An rất đặc biệt, trong sảng khoái mang theo một tia ma tính, cho dù không biết tiền căn hậu quả, chỉ nghe tiếng cười của Vân An người bên ngoài cũng rất dễ dàng cười theo.

Xuân Hoa Quận Chúa giật giật ống tay áo của mẫu thân, nói ra: "Nữ nhi liền nói Vân ca ca là người rất thú vị a? Nữ nhi còn chưa từng nghe qua tiếng cười sảng khoái như này đâu."

Vĩnh Nhạc công chúa gật đầu biểu thị tán đồng, ra hiệu cho Gia Định ở bên thông báo.

Gia đinh cao giọng ngâm: "Công Chúa Điện Hạ đến, Quận Chúa đến."

Vân An ngưng cười, hắng giọng một cái đứng lên, Lâm Bất Tiện cùng Huyền Nhất cũng đứng dậy nghênh đón, gia đinh đẩy cửa ra Chu Thư đỡ mẫu thân đi vào trong, chờ Vĩnh Nhạc công chúa bước qua ngưỡng cửa trước, Chu Thư lập tức buông lỏng tay ra bước nhanh đến trước mặt Vân An, hỏi: "Vân ca ca, các ngươi vừa rồi đang nói chuyện thú vị gì, ngươi cười thật vui vẻ ~. Nhanh nói cho ta nghe một chút, ta cũng muốn cười cùng các ngươi."

Vân An nhoẻn miệng cười, đáp: "Cũng không phải chuyện thú vị gì, chính là giảng một chút tại chuyện trên đường, lúc ấy cảm thấy không có gì, bây giờ quay đầu ngẫm lại cảm thấy rất thú vị."

"Là cái gì, là cái gì?" Chu Thư mở to đôi mắt sáng lóng lánh, truy vấn.

Bởi vì tâm trí trở ngại làm Chu Thư bảo lưu cảm giác ngây thơ ở mức độ lớn nhất, con mắt của nàng trong suốt lại sạch sẽ, gần như là thứ mà những người ở độ tuổi thật của nàng không còn có được, làm người trìu mến.

Vân An đương nhiên sẽ không vì một chuyện nhỏ như vậy mà từ chối một tiểu tiểu muội muội đơn thuần như vậy, trước tiên chắp tay hướng Vĩnh Nhạc công chúa hành lễ, sau đó mới hồi đáp: " Lúc qua đại mạc... Chúng ta mang nguyên liệu nấu ăn không đủ, chỉ còn lại một chút khoai tây cùng gạo. Theo lý thuyết mấy vị xa phu trong Vương phủ đã có kinh nghiệm vượt đại mạc dày dặn, sẽ không phạm sai lầm như vậy, vì thế ta còn cùng ngươi Vân tẩu tẩu oán giận tới đây. Kết quả có một ngày... Huyền Nhất đạo trưởng nàng lão nhân gia tai thính mắt tinh, nghe được ba tên xa phu lén đàm luận, nói: Không nghĩ tới Lâm Phủ cô gia thoạt nhìn gầy yếu không chịu nổi, sức ăn lại sắp đuổi kịp hai người... Bọn họ đã dự đoán mang theo không ít thức ăn, kết quả vẫn là không đủ."

Nghe được đáp án này, Vĩnh Nhạc công chúa cùng Chu Thư đều nở nụ cười, Vân An thì dùng hơi thở hừ một tiếng biểu thị bất mãn, nói: "Lúc ấy đạo trưởng cũng không có nhắc đến, là vừa rồi nói đến chuyện này nàng lão nhân gia mới mở miệng, ta liền nói... Bọn hắn hẳn là nên cảm tạ ta."

Chu Thư đưa tay che lấy miệng nhỏ, một đôi mắt cười thành nguyệt nha, hỏi: "Cảm tạ ngươi cái gì?"

" Cảm tạ thân thể ta đã dạy cho bọn họ một bài học, để cho bọn họ biết cái gì gọi là 'Hết thảy đều có thể'!"

"Ha ha..."

Chu Thư cười thẳng đánh ngã, bổ nhào vào lòng Vĩnh Nhạc công chúa, cười nước mắt đều đi ra.

Vân An cũng cười, chỉ là dời tầm mắt từ trên người Chu Thư ra, ôn nhu nhìn chăm chú Lâm Bất Tiện, hai người cách một chút khoảng cách, cùng nở nụ cười.

...

Một màn này rơi vào trong mắt Vĩnh Nhạc công chúa, ánh mắt của nàng vừa đi vừa về mấy lần giữa Vân An cùng Lâm Bất Tiện, mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn nữ nhi của mình, giơ tay sờ sờ gáy Chu Thư.

...

Gia yến bắt đầu, yến tiệc được an bài trong viện, an trí bó đuốc cùng ngọn đèn chiếu sáng, như Huyền Nhất đạo trưởng đã nói, hôm nay khí trời tốt, Bắc Hải bão cát lớn, tối nay lại hiếm khi bình tĩnh.

Bầu trời xanh thẳm như biển, không một gợn mây, đợi một hồi triệt để đêm đen... Chính là thời tiết tốt để ngắm sao vào ban đêm!

Vĩnh Nhạc công chúa ngồi một mình sau đại án sau, Xuân Hoa Quận Chúa bàn ăn hơi nhỏ hơn chút đặt phía trước bên trái bàn Vĩnh Nhạc công chúa, Huyền Nhất đạo trưởng bàn ăn gần bằng với Vĩnh Nhạc công chúa, đặt ở bên phải Vĩnh Nhạc công chúa.

Vân An cùng Lâm Bất Tiện là là nhân vật chính của trận yến hội này, thực án của các nàng ở đối diện, một người một cái, cũng đặt cùng một chỗ.

"Khai yến." Vĩnh Nhạc công chúa phân phó nói.

Cách đó không xa vang lên tiếng đàn, thư giãn du dương, từ khúc cũng phù hợp.

Phục thị hạ nhân thuần một sắc đều là nha hoàn, một số mang khay, một số mang giỏ, hoặc cầm một thứ gì đó tương tự như bình hoa, xếp thành hai đội, nối đuôi nhau mà vào.

Bốn nha hoàn đi tới trước bàn của Vân An cùng Lâm Bất Tiện, đặt

xuống hai dụng cụ một tròn một phương, bên trong chứa bánh bột ngô màu trắng, màu vàng, màu đen, lục sắc cùng với tất cả rau quả tươi mới có gai nhọn.

Lại có hai nha hoàn đem đồ dùng giống như bình hoa đặt ở trên án của hai người, phát ra "đông" âm thanh trầm đục, chắc là có chút phân lượng.

Vân An quay đầu nhìn Lâm Bất Tiện, phát hiện người sau cũng đang nhìn nàng, Vân An bỗng nhiên tỉnh ngộ: Nơi này là Tướng Quân Phủ, Vĩnh Nhạc công chúa lại là Thiên Gia quý tộc, bọn họ sử dụng đồ dùng tự nhiên cùng dân gian bất đồng...

Đây là Vân An tham dự yến hội quy cách cao nhất từ khi đến Yến Quốc, Lâm Bất Tiện cũng là như thế.

*****************
Editor: Cầu đồng bách thả sao cho ta có động lực <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip