94: Cho các anh chị em biết tình yêu là gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 94: Cho các anh chị em biết tình yêu là gì
Edit: Ha

Bạn nhỏ cần phải được đào tạo trước khi lồng tiếng, giáo viên lồng tiếng chuyên nghiệp sẽ dạy trẻ cách nói câu này sao cho dễ thương hơn, để những người chơi tràn đầy tình mẫu tử có thể trải nghiệm tốt hơn cảm giác nuôi dạy con cái.

Những giáo viên này đều là giảng dạy một - một, tuổi tác đều không lớn, Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương được sắp xếp trong một phòng thu rộng bốn năm mươi mét vuông, bên trong có một màn hình, trên đó đang phát phim hoạt hình.

Nhân viên khách khí nói: "Ngài chờ hai phút, Hồ lão sư kẹt xe, lát nữa sẽ đến. ”

Chờ nhân viên công tác đi ra ngoài, Mặc Trạch Dương nhìn đồng hồ điện tử SpongeBob trên cổ tay, nhíu mày, "Ba, thời gian không phải bọn họ đã thống nhất sao, vì sao bọn họ lại đến trễ?" Giống như Mặc tổng, Mặc Trạch Dương có quan niệm thời gian rất mạnh, không thích loại hành vi thất tín này, điều này làm cho nó cảm thấy rất không lễ phép.

Cố Giai Mính cười tủm tỉm sờ sờ đầu con trai, "Ai cũng có lúc bất tiện, chị gái trợ lý không phải đã nói rồi sao, vị lão sư kia kẹt xe, chúng ta phải thông cảm một chút. Không cố ý phạm sai lầm, chúng ta sẽ cho anh ta một cơ hội. ”

Mặc Trạch Dương nghiêm túc gật gật đầu, "Đây chính là muốn cho đối phương khoan dung, nhưng phải có mức độ, nếu đối phương quá đáng, con sẽ tức giận!"

Đây là do cha dạy!

Cố Giai Mính khen ngợi lão Mặc nhà hắn, không thể dạy con thành thánh nhân, trong xã hội chuyên bắt nạt người khác này, thánh nhân liền dễ dàng bị bắt nạt.

Rất nhanh, người được xưng là Hồ lão sư vội vàng chạy tới, một tiểu cô nương hơn hai mươi tuổi, tóc ngắn, mập mạp, mặc một cái áo màu hồng có hình hellokitty, vừa vào cửa liền khẩn trương xin lỗi bọn Cố Giai Mính, "Xin lỗi, trên đường tôi kẹt xe, làm chậm trễ thời gian của anh, thật sự xin lỗi!"

Tiểu cô nương cúi đầu chín mươi độ, đều sắp khóc.

Mình là một người mới vào giới lồng tiếng, Cố Giai Mính là ảnh đế nổi tiếng, nếu anh tức giận, cô sẽ không có cách nào làm tiếp được.

Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, từ trên sofa nhảy xuống, vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương, "Chị gái nhỏ, đừng lo lắng, chị chỉ trễ một lát, chúng ta không có tức giận. ”

Mặc Trạch Dương nháy mắt cố Giai Mính, chị gái nhỏ này lớn lên thật đáng yêu! Tha thứ cho chị ấy! Dù chị ấy có lỗi cũng tha thứ tất cả cho chị ấy!

Cố Giai Mính đỡ trán, đứa con trai ngốc này bởi vì người ta nghĩ đáng yêu mà thay đổi thái độ tuyệt đối không giống hắn!

"Háo sắc" là một căn bệnh! Có thể chữa khỏi! Trở về liền nói cho nó biết không thể bởi vì đối phương xinh đẹp liền buông lỏng cảnh giác, Trư Bát Giới lúc nhìn thấy Bạch Cốt Tinh cũng cảm thấy người ta lớn lên rất đẹp, nhưng người ta nhớ thương chính là mạng nhỏ của hắn cùng thịt sư phụ của hắn.

Hồ lão sư cảm động một lần nữa cảm tạ, ánh mắt nhìn Mặc Trạch Dương tựa như nhìn tiểu tiên đồng, thật là đứa nhỏ thiện lương! Nó còn đẹp như vậy! Đứa nhỏ xinh đẹp còn nhu thuận bình thường đều được lão sư thích, Hồ lão sư giờ phút này thề, nhất định sẽ dạy thật tốt!

Hồ lão sư mang một cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh Mặc Trạch Dương, hai người đều thấp bé, còn toàn thịt là thịt, "Trước tiên học tập từ phim hoạt hình, "Tiểu Dương vương tử phiêu lưu ký" là bộ phim hoạt hình hot nhất năm nay, Tiểu Mặc đã xem qua chưa?"

Mặc Trạch Dương gật gật đầu, rất hiểu chuyện, "Cha dẫn con đi xem!" Quen thuộc với tất cả các bộ phim hoạt hình, bạn cùng lớp Tiểu Mặc nói rằng hắn ta biết tất cả các hoạt hình hot hiện nay.

Cố Giai Mính →_→

Lão Mặc đưa con đi xem phim? Hình như hắn đã lâu không đưa con đến rạp chiếu phim, Cố Giai Mính có chút áy náy, vì thế lấy điện thoại ra kiểm tra vé rạp chiếu phim một chút, xem có phim gì trẻ em có thể xem, lát nữa liền dẫn đứa nhỏ chơi một vòng, chơi đủ rồi mới trở về.

Hồ lão sư đem lời thoại bày ra, bắt đầu cùng Mặc Trạch Dương đọc lời thoại.

Câu đầu tiên là: "Tôi sẽ là vua của đồng cỏ này! Đánh bại con sói hung ác đối diện!"

- Những lời này phải nói rất có khí thế, tưởng tượng một chút, con vì bảo hộ tộc nhân, quyết tâm đánh bại con sói hung ác! Hồ lão sư nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mặc Trạch Dương, cho nó sức mạnh, để cho nó cảm thụ cảm giác kia.

Mặc Trạch Dương đứng lên, hung ác nói: "Ta muốn trở thành vua của thảo nguyên! Đánh bại con sói hung ác đối diện!"

Từ khí thế, đến khoảng ngắt nghỉ khi nói chuyện, khớp âm thanh với hình ảnh trên màn hình! Tiểu nhũ âm còn manh manh, khí tràng lại có hai thước tám!

Hồ lão sư bị Mặc Trạch Dương làm cho sợ ngây người, đứa nhỏ này vừa dạy liền biết, còn có thể đối khẩu hình, thiên tài a! Lại nhìn biểu tình của Mặc Trạch Dương, cô lại cảm thấy đứa nhỏ này học lồng tiếng quá lãng phí, có thể trực tiếp đi làm diễn viên, biểu tình quá đúng chỗ!

Quay đầu lại nhìn Cố Giai Mính ngồi ở một bên chơi điện thoại di động, Hồ lão sư nghĩ thầm, đây đại khái chính là di truyền đi.

"Con có thể thử đọc bản thảo trực tiếp, không cần huấn luyện." Thử một chút, Hồ lão sư liền quyết định trực tiếp lên lồng tiếng, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương thiên phú dị bẩm, không cần huấn luyện!

"Nào, cùng ta đọc." Hồ lão sư đặt rất nhiều đồ chơi nhỏ xuống, "Đọc tốt những thứ này đều cho con. ”

Mặc Trạch Dương nhìn những đồ chơi, thú nhồi bông này, "... Có thức ăn không?"

Hồ lão sư: "...Ta có thể mua. ”

-Mặc Trạch Dương!

"Dạ, baba" Mặc Trạch Dương ngồi xuống nghiêm trang nói: "Con không cần đồ chơi, cũng không cần đồ ăn vặt, chúng ta lồng tiếng đi!"

Cố Giai Mính liếc mắt một cái, lúc này mới hài lòng.

Chỉ biết ăn! Điểm này cũng giống cha nó!

Dự kiến ba ngày lồng tiếng, Mặc Trạch Dương một ngày liền hoàn thành, đêm đó hai người còn đi xem phim thiếu nhi về động vật, mua một phần bỏng ngô khổng lồ, còn đi ăn vụng thịt nướng.

Mặc tổng tự mình canh giữ một bàn cơm tối, bất đắc dĩ thở dài, đi thì đi thôi, quản quá nghiêm cũng không được, ngẫu nhiên cho bọn họ một cơ hội, để cho bọn họ "phản nghịch" một hồi.
  ————
Cố Giai Mính "phản nghịch" xong, cũng bắt đầu công việc, "Yêu Hoàng" sắp bắt đầu quay, bộ phim tuyên truyền rất nhanh đã được thả ra. Cố Giai Mính mặc pháp bào màu đỏ hoa lệ, một tay cầm kiếm, đứng trên đỉnh núi tuyết, mặt mày như tranh vẽ, đôi mắt lại lạnh như tuyết rơi trên đỉnh núi này. Rũ mắt nhìn chúng sinh dưới chân, khí chất bễ nghễ của vương giả cách màn hình là có thể người ta cảm nhận được.

Đặc biệt là đôi mắt này của hắn, rõ ràng là muốn mạng người, một đôi mắt tu la, hết lần này tới lần khác đẹp đến mê hoặc hồn phách, bản tính yêu hồ mị hoặc làm cho người ta không dám đối diện nhìn, nhìn chằm chằm thời gian dài, cách màn hình cũng cảm giác được hồn phách của mình bị hút vào.

Fan của Cố Giai Mính sắp đốt pháo chúc mừng rồi, a a a a a, Trà Trà đẹp trai của chúng ta! Máu mũi phun ra ngoài!

Trụ sở chính của túi trà tuyên bố rằng khi bộ phim kết thúc, họ sẽ gây quỹ để mua một vệ tinh nhân tạo và phóng nó vào vũ trụ, liền đặt tên là "Cố Giai Mính!"

Có tiền, tùy hứng!

Sớm muộn gì cũng có Cố Giai Mính số 3, Cố Giai Mính số 4!

Cố Giai Mính lau mồ hôi lạnh, thú hai chân nhân loại nổi điên, ai cũng không trêu nổi!

Cố Giai Mính lần này vào vai Yêu Hồ, có thể nói là đóng chính bản sắc, mà tiểu thuyết Yêu Hoàng này trước đó đã hot ba năm, vẫn không ai dám thử quay phim, nguyên nhân chủ yếu chính là: không tìm được nhân vật chính thích hợp!

Cố Giai Mính vừa trang điểm, tác giả nguyên tác liền kích động nói: Đây chính là Tuyết Vô Tử dưới ngòi bút của hắn!

Cố Giai Mính đã biểu diễn linh hồn của nhân vật này! Hắn phảng phất chính là yêu hồ a!

Ngoại trừ Cố Giai Mính, anh không bao giờ tiếp nhận Tuyết Vô Tử khác nữa! Cố Giai Mính chính là người duy nhất trong suy nghĩ của anh, không ai có thể vượt qua!

Cố Giai Mính nhìn thấy câu đánh giá này vui vẻ gặm thêm một cái đùi gà, hắn vốn là yêu hồ! Vệ tinh kia không nên gọi là Cố Giai Mính, hẳn là Cố Hồ Ly 2.

Rất nhiều độc giả của cuốn tiểu thuyết này cũng vô cùng chờ mong nhân vật Tuyết Vô Tử, sau khi nhìn thấy ảnh trang điểm của Cố Giai Mính cũng bị chấn động, cùng tác giả hô to: Chính là Tuyết Vô Tử trong lòng chúng ta!

Đạo diễn Vương cũng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, hiếm khi mặt mày hớn hở, "Sau này cho dù có người dám làm lại, cũng phải suy nghĩ xem có thể vượt qua ngọn núi Cố Giai Mính này hay không. ”

Bùi Bằng đóng cùng Cố Giai Mính lần này diễn một thiên chi kiêu tử tiên giới, cùng Tuyết Vô Tử nhất tiên nhất yêu, thân ở hai phía đối diện, lại bởi vì không đánh không quen biết, dần dần trở nên thương tiếc lẫn nhau.

Hai người có một đoạn tình cảm, đến kết cục cuối cùng cũng là kết thúc mở, có người nói, hai người này đã ở cùng một chỗ, cùng nhau bảo vệ sự ổn định của tam giới. Cũng có độc giả cho rằng, hai người bọn họ không có ở cùng một chỗ, nhưng mà hẳn là thích nhau, loại khoảng cách này sinh ra cảm giác thê lương càng dễ sinh ra sự cộng hưởng của mọi người.

Đối với câu hỏi này, tác giả cũng không đưa ra một câu trả lời chính xác, anh nghĩ rằng đoạn tình cảm này như vậy bí mật viết sẽ cung cấp cho mọi người một không gian mộng tưởng, anh hy vọng tác phẩm của mình có thể gây ra sự cộng hưởng của người khác, không phải là thấm nhuần suy nghĩ cuối cùng cho người khác.

Đây là một tác giả rất khác biệt, tất nhiên, cũng rất thiếu!

Khán giả cũng vô cùng mong chờ màn tình cảm lần này của hai người, trong "Vương triều Đại Dực", kết cục của hai người là bi kịch, rất nhiều người cho rằng hai người bọn họ hẳn là có tình cảm. Đặc biệt là Dực Vương, hắn đối với Chung Ly Thiều hẳn là có ý nghĩ khác, thích nhưng không thể đạt được, tình cảm của hắn là rối rắm, cho nên về sau mới xa cách Chung Ly Thiều, hơn nữa sau khi Chung Ly Thiều chết, hắn sao lại có phản ứng như vậy?

Đặc biệt là lúc hắn lâm chung, tâm niệm không phải hoàng hậu của hắn, mà là Chung Ly Thiều! Mối quan hệ giữa hai người trong bộ phim đó cũng không rõ ràng, bộ phim "Yêu Hoàng" này dù có thay đổi thế nào vẫn sẽ cân nhắc cốt truyện của tiểu thuyết gốc, cho nên khán giả vô cùng chờ mong cảnh tình cảm của hai người.

Đương nhiên, người ủng hộ Mặc tổng đã chạy đến dưới weibo Bùi Bằng để lại bình luận, cảnh cáo đối phương không nên có bất kỳ ý nghĩ gì không đáng có! Trà Trà chúng ta đã có chủ rồi, xin đối xử tử tế với Mặc phu nhân chúng ta, ác ma thức mỉm cười .jpg.

Bùi Bằng-_-||

Hắn thích em gái mềm mại, sẽ làm nũng! Không phải há miệng là gọi hắn ngu ngốc!

Bùi Bằng cảm thấy mình là thẳng nam sắt thép, tuyệt đối sẽ không cong.

Stylist của bộ phim này cũng thiên vị Cố Giai Mính, cố vấn của nhà thiết kế trang phục mời chính là Lam Sâm, dựa theo giá trị của đối phương, có thể mời đến làm hướng dẫn thiết kế trang phục hẳn là tốn không ít tiền, nhưng đối phương nghe nói có Cố Giai Mính ở đây, thế nhưng không một xu!

Chỉ cần có thể đi theo Cố Giai Mính là được!

Yêu cầu đặc biệt thấp!

Những người khác đều là một hai bộ quần áo từ đầu đến cuối phim, Cố Giai Mính lại có hơn mười bộ quần áo, mỗi bộ đều tinh xảo rườm rà, hạ châm công phu.

Cố Giai Mính nhìn quần áo, lại nhìn gương mặt ngượng ngùng lấy lòng trước mắt, bất đắc dĩ thở dài, sao hắn lại đào được một gốc cỏ ngu ngốc như vậy?

Cho hắn tự do để hắn sống tốt cuộc sống của mình, hắn lại không nghe, nhất định phải chạy trước chạy sau nhận chủ nhân.

Ngày hôm sau khi đến đoàn làm phim, Cố Giai Mính đưa cho cây cỏ này một chậu hoa cổ, coi như trả lại nhân tình.

Lam Sâm kích động đến thiếu chút nữa lại quỳ xuống trước Cố Giai Mính, chủ nhân tặng anh một chậu hoa có phải chứng minh muốn nhận lại anh không?
  ————
"Yêu Hoàng" chính thức khởi quay, Cố Giai Mính với tư cách là diễn viên chính không thể không thường trú trong đoàn làm phim, bên kia phim hài còn thỉnh thoảng bảo Cố Giai Mính đi qua bổ sung cảnh quay, hai bên cùng nhau bận rộn, thời gian Cố Tiểu Yêu về nhà đương nhiên sẽ ít đi rất nhiều.

Mặc tổng không ngừng đi qua thăm ban, mỗi lần đều mang theo con trai, yêu thương từ trong tối đến nơi sáng, căn bản không thèm để ý phóng viên chụp ảnh. Còn sợ người khác nhìn không thấy, mỗi lần đi đều nghênh ngang.

Rải thức ăn cho chó gì đó, rắc quen cũng rắc đến thân quen.

Thật vất vả mới bắt kịp được Cố Giai Mính nghỉ ngơi một ngày, vừa lúc Mặc Trạch Dương cũng được nghỉ ngơi theo, đứa bé mấy ngày không nhìn thấy Cố Giai Mính, biến thành dáng vẻ hồ ly nhỏ, nằm sấp trong lòng ba nó làm nũng.

"Ngày mốt trường học tổ chức đại hội thể thao, ba có thời gian không?" Ủy khuất.

Cố Giai Mính vuốt ve lưng con trai, chậm rãi thuận lông cho nhóc, áy náy nói: "Gần đây ba quả thật không có thời gian, để cho cha con đi có được không? Chờ ba bận rộn xong thời gian này, khẳng định sẽ dẫn con đi chơi. ”

Tiểu Hồ Ly bĩu môi, ủy khuất nằm sấp trên vai Cố Giai Mính, hai cái đuôi cũng không có tinh thần kéo xuống, "Nhưng ba người khác đều có thể biến ra nguyên thân, cùng chúng con tham gia hoạt động. ”

Cha sẽ không biến thân_(:з」∠)_

Mặc tổng dở khóc dở cười, "Những phụ huynh kia đều biến thành nguyên thân, trường học của các con biến thành cái dạng gì? Không có hình thể lớn như núi sao?"

Cố Giai Mính nháy mắt với anh, đừng nghe đứa nhỏ nói bậy, đứa nhỏ nói chuyện đều thổi phồng, không chừng chính là người lớn lộ lỗ tai lộ ra cái đuôi gì đó, cũng chỉ có ý tứ một chút.

"Thật sự không được, ngươi liền mua hai tai hồ ly đen đeo vào?" Tiểu Yêu cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt ngây người!

Mặc tổng bất đắc dĩ, đây là ghét bỏ anh không thể biến thành động vật sao? Bộ dạng này của anh chính là nguyên thân!

"Hiện tại anh thật sự muốn đi nộp đơn, loài nhân tinh này!"

"Không, anh nên đi xin một cái bánh mè đen, cắt ra bên trong đều là màu đen." Cố Giai Mính rất có trách nhiệm sửa chữa cho anh, "Ngoại trừ làn da của anh không đen, chỗ nào cũng đen. ”

Mặc tổng: "Em đang khen anh thông minh sao?"

Cố Giai Mính: "Tôi rất ghét sự thông minh của anh. ”

Mặc tổng mệt tâm, nguyên nhân bị lão bà cùng hài tử ghét bỏ, cũng là đủ kỳ quái.

Chuyện Mặc Trạch Dương ủy khuất rất nhiều, ôm cổ Cố Giai Mính lải nhải: "Người khác còn có em trai em gái đi trợ trận, con không có, cầm vị trí thứ nhất cũng không có cảm giác thành tựu. ”

Làm đại ca uy nghiêm mà không có chỗ khoe khoang, chiến thắng để làm gì, Mặc Tiểu nhãi con vô cùng ưu thương.

Cố Giai Mính: "Chờ ba bận rộn xong, quay xong hai bộ phim này, ba đi vào trong hang cỏ ôm một cái trở về, con khẳng định có thể làm ca ca. ”

Mặc Trạch Dương lấy lại tinh thần, "Tổ cỏ? Lần trước ba còn nói là nạp tiền tặng quà. ”

Cố Giai Mính dừng một chút, nghiêm túc nói: "Hiện tại công ty điện thoại không làm loại hoạt động này nữa, chỉ có thể ôm từ trong hang cỏ!"

"Chính hắn mọc ra trong hang cỏ sao? Con cũng là ở trong hang cỏ mọc ra sao?" Mặc Trạch Dương bò lên lưng Cố Giai Mính, đặc biệt hưng phấn, "Con còn có thể nảy mầm sao? Lại mọc một cái giống nhau như đúc!"

Cố Giai Mính ▼_▼

Thực sự không muốn thảo luận về chủ đề này!

Mặc tổng ôm con trai lại, xoa xoa cái bụng nhỏ, nghiêm túc nói: "Chúng ta đi ôm mấy đứagiống ba con, nhu thuận đáng yêu nghe lời con." Anh ta nên tìm một giáo viên khác, nói cho đứa nhỏ một chút về nguồn gốc sinh mệnh, nảy mầm phân nhánh đó là cây cối, không phải con người, một số nhận thức của đứa nhỏ này, vừa nhìn đã biết là Cố Giai Mính dạy.

Mặc Trạch Dương vui vẻ muốn nhảy lên, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đẹp rồi.

"Mấy đứa?!" Cố Giai Mính vừa định phản bác, lại chú ý tới câu nói phía sau, khóe miệng liền nhếch lên, đúng! Nó phải trông giống hắn ta! Nếu lại giống Mặc Uẩn Tề, hắn liền đem toàn bộ cha con bọn họ ném ra ngoài!

Đây là giấc mơ lớn nhất của mình cho đến nay!
  ————
Đại hội thể thao mùa xuân của Mặc Trạch Dương, Cố Giai Mính không rảnh, nhiệm vụ này chỉ có thể rơi vào trên người Mặc tổng, Cố Giai Mính mua một đống tai hồ ly đen, nghiêm túc thỉnh cầu Mặc tổng, lúc vạn bất đắc dĩ liền mời anh đeo đôi tai này, giả mạo hồ ly tinh đen một chút, thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của đứa nhỏ.

Mặc tổng mặt lạnh nhét vào thùng rác, nhân tinh không cần thứ này!

Cố Giai Mính thở dài, ai! Lão bà chính là không thể chiều hư, nhìn tính tình này, chậc chậc ~

Mặc tổng vốn tưởng rằng đại hội thể thao của tiểu hài tử cũng chính là để cho người lớn vây xem một chút, cổ vũ cho đứa nhỏ, nhiều lắm cũng có một hạng mục cha mẹ, cần cha mẹ cùng đứa nhỏ tương tác, không nghĩ tới đại hội thể thao của trường mẫu giáo yêu tinh, thuần túy chính là giá trị vũ lực!

Mặc tổng tận mắt nhìn thấy một đứa nhỏ giống như một quả đạn pháo nhỏ, lập tức nhảy xa, nhảy xa hơn ba thước!

Khuôn mặt vô cảm tê dại ▼_▼

Bạch tổng một cước đá bay con trai, bảo hắn đi tìm tiểu đồng bọn chơi, đặt mông ngồi ở bậc thang trước khán đài, Kéo Mặc tổng, ngồi một chút, đừng khách khí!

Mặc tổng nhìn tấm đá dưới chân, biểu tình hơi ghét bỏ.

Bạch tổng cũng không ngại bẩn, vui vẻ nói: "May mắn yêu tinh không thể tham gia thi đấu của nhân loại, bằng không thời điểm Thế vận hội sẽ không có chuyện của nhân loại. ”

Mặc tổng không muốn nói chuyện với hắn.

Bạch tổng vô cùng bạo dạn kéo ống quần của Mặc tổng, "Sao anh lại cẩn thận như vậy, tôi chính là đùa giỡn với anh, không ai cướp con trai anh! Tôi nói đem con trai của tôi cho nhà các anh, anh sống chết không cần a, tặng cũng không được!" Bạch tổng nhìn con trai, cũng không quá kém chứ?

Mặc tổng híp mắt đánh giá sói con mặt ngoài rất tốt, từ chối cho ý kiến ngồi xổm xuống, đặc biệt không dễ lừa gạt.

Bạch tổng cười xấu xa túm lấy hắn một cái, ngồi xuống đi!

Hai tổng giám đốc nổi tiếng, ngồi trên bậc thềm xem con trai thi đấu, lúc chạy trăm mét, chung quanh Mặc Trạch Dương cả người bay bay lôi cầu, một đường xông lên phía trước. Bởi vì những lôi này, tiểu yêu tinh phía sau hắn cũng không dám vượt qua, sợ bị điện giật!

Cuộc thi của trẻ em là không có quy tắc, miễn là có thể giành chiến thắng là tốt, thời gian để kiểm tra IQ đã đến!

Có thể thi đấu với Mặc Trạch Dương, chỉ có Sói con và bé trai tai mèo kia, trên người Sói con mang theo một cái lồng trong suốt, xung quanh vèo vèo cuồng phong, một đường nhanh như chớp vọt tới trước mặt Mặc Trạch Dương, Mặc Trạch Dương vừa thấy mình sắp thua, tăng tốc độ xông lên đạp một cước, đem Bạch Kỳ Quân một cước đạp ngã xuống, giẫm lên lưng Sói con liền vọt qua hồng tuyến.

Mặc tổng rất hài lòng với sự dũng cảm của con trai mình.

Bạch tổng nhìn đứa con trai từ trên mặt đất đứng lên vỗ ống quần, cảm thán một câu: "Đứa nhỏ nhà các anh chỉ số thông minh giống anh, đứa nhỏ này quá thông minh. ”

Mặc tổng lại cho hắn một ánh mắt phòng bị.

Bạch tổng: "..."

Sắp không thể nói chuyện phiếm, khen một câu cũng không được!

Mặc tổng nhìn chung quanh, cũng hiểu vì sao Mặc Trạch Dương muốn em trai em gái đến trợ trận, đứa nhỏ mèo kia mang theo một hàng mèo con.

Mấy tiểu yêu tinh kia còn chưa thể hóa hình, đều là lông đen, tất cả đều ngồi xổm trên bàn cổ vũ cho ca ca, đen kịt giống như một hàng bóng than.

Ngay cả Sói con cũng mang theo em trai tới, xa xa chạy tới chạy lui theo ca ca, vừa nhìn như vậy, Tiểu Mặc nhà anh quả thật như hình một bóng.

Mặc tổng đột nhiên hỏi: "Thuốc lần trước anh cho tôi còn không?"

Bạch tổng ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, nở nụ cười, "Tiểu Cố nhà các anh căn bản không cần điều dưỡng như vậy, với yêu lực của hắn, thai nghén mấy tiểu hồ ly căn bản không đả thương được bản nguyên, thuốc kia cũng không dễ làm. ”

Mặc tổng lạnh mặt móc điện thoại di động, bằng hữu này không thể kết giao, tiếp tục kéo đen đi.

Bạch Khiếu Thần dở khóc dở cười, "Đừng đừng đừng, tôi làm cho anh còn không được sao, Chúng ta làm bạn lâu như vậy, anh đang làm cái gì vậy? "

Khóe miệng Mặc tổng nhếch lên, lập tức biến sắc, "Buổi trưa mời anh ăn cơm. ”

Bạch tổng: "..."

Buổi sáng đại hội thể thao kết thúc, bọn nhỏ có thể dẫn về nhà, hai tổng giám đốc dẫn theo đứa nhỏ đi ăn một bữa, lúc trở về gặp cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, tốt là tài xế không uống rượu, không gây ra đề tài không tốt gì. Nhưng mà cũng bị người đi ngang qua nhìn thấy trên xe ngồi là ai, liền có tin: vô tình nhìn thấy chú cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, phát hiện trên xe ngồi chính là Mặc Uẩn Tề cùng Bạch Khiếu Thần! Trời trong giới thương nghiệp này, sợ là muốn thay đổi!

Nhìn thấy tin này, Cố Giai íinh tích cực tẩy trắng cho lão Mặc nhà hắn, Vẫn là không khí trên núi tốt V: Không không không, chính là cùng con trai tham gia một chút đại hội thể thao do trường mẫu giáo tổ chức.

Người hâm mộ: Ah! Mùi thức ăn cho chó nồng đậm khiến người ta không thể bỏ qua!

Lại thể hiện ân ái!

Ngươi có bản lĩnh tú ân ái, ngươi có bản lĩnh kết hôn a?

Cố Giai Mính: "..."

Ai thể hiện ân ái? Điều này không là gì cả, miệng kêu tú ân ái, ha ha, để cho bạn biết thế nào gọi là tú, ân, ái!

Cố Giai Mính tìm từ trong album di động, tìm được một tấm ảnh Mặc Uẩn Tề, Mặc tổng nghiêng người ngồi, yên lặng đọc sách, làm cho người ta cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là Nghiên Nhan Sát!

Vẫn là không khí trên núi tốt V: Tú ân ái! Chỉ thích loại cảm giác yên tĩnh của năm tháng này, có anh, thực sự tốt, mỉm cười nhẹ nhàng .JPG.

Mặc tổng gần như giây sau liền chuyển tiếp: yêu em.

Siêu nhanh!

Fan: "..."

Tôi đang ở đây! Ngày này không thể trôi qua!

Mặc tổng, một tổng giám đốc lớn như vậy sao? Anh tham gia đại hội thể thao của bọn trẻ, đưa bọn nhỏ đi uống nước ăn uống với bạn bè, giây sau quay lại liền có thể đăng Weibo, anh đang làm gì vậy?

Mặc tổng không chừng đang ôm điện thoại di động, đặc biệt chú ý Mặc phu nhân, vừa nghe điện thoại di động nhắc nhở hắn liền online xem Mính ca phát cái gì.

Đột nhiên phát hiện Mặc tổng ôm điện thoại lướt Weibo rất dễ thương!

Vài phút sau, có người làm ra gói biểu tình Mặc tổng quẹt điện thoại di động, biểu tình siêu nghiêm túc!

Cố Giai Mính cẩn thận nhớ kỹ tên người kia, nhắn tin cho Mặc Uẩn Tề: Gói biểu tình của anh, chỉ tôi mới có thể dùng!

Mặc tổng suy nghĩ một chút, nói cho thư ký Vương biết, liên lạc với mấy công ty trang web một chút, anh không muốn nhìn thấy người khác làm ảnh của anh thành hình ảnh giải trí.

Thư ký Vương: "Được, Mặc tổng, tôi sắp xếp ngay lập tức." ”
  ————
Buổi trưa lúc ăn cơm, Bạch Vũ xách theo một cái túi giấy, từng chút từng chút chuyển đến bên cạnh Cố Giai Mính, cẩn thận đưa tới, nhìn sắc mặt Cố Giai Mính, lại tiến về phía trước một chút, "Anh Mính, đây là bánh bao kẹp thịt mẹ em làm, vừa mới ra khỏi nồi, anh trai em vừa đưa tới, đặc biệt thơm, anh nếm thử. ”

"(⊙o⊙)Wow!" Cố Giai Mính vừa nhìn thấy có thức ăn, ánh mắt đều trợn tròn, cách túi liền ngửi thấy mùi thơm.

Mọi người trong đoàn làm phim còn cười nhìn sang bên này, Tiểu Bạch Vũ lại mang thức ăn cho Cố Giai Mính, nếu như nuôi Cố Giai Mính mập mạp, sau này quay như thế nào?

Cố Giai Mính mở ra nhìn, cười đến mức hai mắt đều nheo lại, bánh bao nhân cải trắng với thịt ba chỉ, thật thơm!

Ánh mắt Bạch Vũ sáng ngời, giống như một đứa nhỏ ngồi xổm trước người Cố Giai Mính, cười nói: "Mính ca cũng thích ăn bánh bao Bạch Cát? Bánh bao Bạch Cát mẹ em nướng thơm giòn, bánh bao mềm mại ngon miệng, bánh bao vòng sắt chính thống lưng cúc hoa tâm, màu lửa rất đẹp, chủ yếu là ngon. ”

Cố Giai Mính thuận tay vuốt ve đầu Bạch Vũ một cái, đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là được gia đình cưng chiều nuôi dưỡng.

Lam Sâm, Tổng cố vấn thiết kế trang phục của vở kịch→_→

Cảm nhận được một cỗ sát khí, Bạch Vũ cẩn thận đánh giá chung quanh một chút, lại tiến lại gần bên cạnh Cố Giai Mính, cảm giác nơi này an toàn nhất. Điều này làm cho Lam Sâm càng tức giận! Vị trí dưỡi chân của chủ nhân, rõ ràng là của hắn!

Con chuột này! Cướp chủ nhân của mình! !

Cho rằng mình đi theo Cố Giai Mính đến thế giới này, Cố Giai íinh là chủ nhân của một mình hắn, hoa lan tinh lập tức tính toán thêm một bộ trang phục cho Bạch Vũ! Bộ thu đông đen viền ren ai mặc cũng xấu ơi là xấu!

Cố Giai Mính đưa cho Bạch Vũ một cái bánh bao kẹp thịt khác, ý bảo cậu ngồi bên cạnh cùng nhau ăn, đứa bé này gần đây phát triển cũng không tệ, lúc nào cũng ngồi xổm bên gót chân hắn trông thế nào được?

Bạch Vũ vừa ăn vừa nhìn Cố Giai Mính, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Cố Giai Mính: "Có lời thì nói, có rắm... Nghẹn!"

Bạch Vũ ngượng ngùng cười cười, "Mính ca, em kỳ thật có chút việc muốn cầu xin anh. ”

Cố Giai Mính liếm liếm khóe miệng, uống một ngụm nước, "Cậu nói xem, tôi xem chuyện gì, có thể giúp tôi giúp, không thể giúp tôi cũng không có biện pháp. ”

Hai người này nói chuyện tựa như em trai ngoan trò chuyện với đại ca đang gánh vác việc nhà,, tuy nói ăn miệng ngắn, nhưng Cố Giai Mính bình thường cũng không bởi vì ăn đồ ăn Bạch Vũ mang đến mà có vẻ cố ý chiếu cố. Bạch Vũ cũng không cảm thấy xấu hổ khi đưa đồ ăn cho Cố Giai Mính rồi lại đưa ra yêu cầu hỗ trợ, điều này làm cho Lam Sâm ghen tị muốn đi mua thuốc chuột!

Thêm cho hắn ta một bộ quần áo ren ruy băng màu đen tinh khiết, giết chết hắn ta!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip