58 Cố Tiểu Yêu: Lão Mặc nhà tôi phá sản QAQ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 58 Cố Tiểu Yêu: Lão Mặc nhà tôi phá sản QAQ
Edit: Ha

Cố Giai Mính còn đang chơi trò chơi của mình, căn bản không chú ý người muốn gặp hắn là ai, "Anh không phải người đại diện của tôi sao, anh nói chuyện với anh ta, có chuyện gì anh nhìn quyết định là được rồi."

Dù sao, hắn ta không có tâm trạng, hắn ta không thích xã giao. Hơn nữa, lão Mặc không có ở nhà, hắn phải trông con.

Trịnh Học Thiệu mặt lạnh trầm mặc trong chốc lát, cứng rắn nói: "Vậy tôi tự mình đi gặp!"

Đáng tiếc, nhà thiết kế đã không đến hẹn theo thời gian đã định, được cho là sức khỏe không tốt, trí nhớ có vấn đề gì, đã được gia đình đưa đến bệnh viện từ sáng sớm.

Trịnh Học Thiệu: "..."
  ————

Cố Giai Mính đón Mặc Trạch Dương về nhà, sắc trời đã sắp tối, thời tiết chuyển lạnh, trời càng lúc càng tối, hai người đứng ở cửa nhìn mấy lần, liếc nhau một cái, đột nhiên cảm giác trong nhà trống rỗng.

Tin tức của Mặc Uẩn Tề vẫn chưa trả lời, Cố Giai Mính nhìn đồng hồ, âm thầm sốt ruột, thú hai chân nhân loại này có phải bị yêu tinh xấu bắt đi hay không? Thời gian dài như vậy cũng không trả lời tin nhắn!

Tức giận!

Mới không phải lo lắng!

Buổi tối hai người ăn cơm đùi gà ngày thường thích ăn nhất, lời nói của Mặc Trạch Dương cũng ít đi không ít, buồn bực ăn uống, bộ dáng rầu rĩ không vui. Cố Giai Mính không cần hỏi là biết, nhóc con lại nhớ cha.

Sau khi ăn xong, Mặc Trạch Dương tắm rửa, ôm cái gối nhỏ của mình chạy vào phòng Cố Giai Mính, biến thành bộ dáng tiểu hồ ly lăn lộn khắp giường. Nơi này hương vị của cha nồng đậm nhất, nó lăn một vòng không chừng là có thể dính chút hương vị của cha, như vậy ngày mai sẽ không cần nhớ như vậy.

Cố Giai Mính còn tưởng rằng nhóc đang chơi đùa, mỉm cười ấn lấy cái bụng nhỏ của tiểu hồ ly xoa xoa một trận, Mặc Trạch Dương sợ tới mức vội vàng biến thành hình người, ngoan ngoãn mặc đồ ngủ vào, chỉ sợ ba nó đem lông trên bụng xoa hói.

Đến lúc hai người sắp đi ngủ, Mặc Uẩn Tề rốt cục trả lời tin nhắn cho Cố Giai Mính, một câu rất thâm tình: Bởi vì biết tuổi thọ của mình có hạn, cho nên muốn quý trọng mỗi ngày trong cuộc sống có thể yêu em, không muốn để lại cho mình tiếc nuối.

Cố Giai Mính ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, đối phương đang trả lời câu hỏi buổi sáng của mình, cho nên, đây cũng là nguyên nhân Mặc Uẩn Tề vẫn muốn kết hôn với hắn?

Cố Giai Mính mím môi, ánh mắt dần dần dịu dàng lại, tên ngốc này!

Làm cho có hình thức này, nó có hữu ích?

Cố Tiểu Yêu vẫn không hiểu rõ suy nghĩ của nhân loại, theo hắn thấy, ở cùng một chỗ là tốt rồi, năng lực hạn chế của quyển sổ nhỏ kia rốt cuộc có bao nhiêu, còn không phải hoàn toàn dựa vào nội tâm? Nhưng hiện tại, hắn đột nhiên cảm thấy, có thể làm cho Mặc Uẩn Tề an tâm, cũng không phải không thể.

Ngay sau đó Mặc Uẩn Tề lại nói: Xin lỗi, tập đoàn xảy ra chút chuyện, anh vội vàng xử lý, không mang theo điện thoại di động.

Cố Giai Mính trong lòng liền thoáng cái lộp bộp, một chút  oán niệm cũng không còn, trong đầu chỉ có một ý niệm: Công ty xảy ra chuyện, Mặc Uẩn Tề sắp phá sản?!

Cố Giai Mính: Không sao, tôi nuôi anh, anh vốn là người dựa vào tôi nuôi!

Mặc Uẩn Tề nhìn câu "tri kỷ" trên điện thoại di động này, cười khẽ lắc đầu, tên ngốc này, là cảm thấy hắn sắp phá sản sao?

Anh trả lời: Ok, nhờ cả vào em nha.

Cố Giai Mính vốn là an ủi một chút, hiện tại chắc chắn mình nghĩ không sai, Mặc Uẩn Tề có thể thật sự sắp phá sản.

Không đợi Cố Tiểu Yêu bành trướng lên, điện thoại đối diện gọi tới, Cố Giai Mính không chút suy nghĩ, vội vàng nghe máy, khi mặt Mặc Uẩn Tề xuất hiện trên màn hình, Mặc Trạch Dương vui vẻ nhào tới, "Cha!"

Mặc Uẩn Tề mỉm cười khen một câu: "Trạch Dương thật ngoan. ”

Mặc Trạch Dương ưỡn ngực, hắn vốn rất ngoan rất ngoan!

Lúc này, một gương mặt lạnh lùng tiến lại gần, nhìn bộ dáng Mặc Trạch Dương hơi mở to hai mắt, có chút bộ dáng ngoài ý muốn.

Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương đồng thời xị mặt xuống, đây là ai? Dã hồ ly tinh?

Dã hồ ly tinh này bộ dạng còn rất đẹp, mắt phượng sống mũi cao, da cũng trắng, vóc dáng cũng cao, vẻ mặt lãnh khốc, giả bộ băng sơn soái ca gì?!

Người đối diện vừa nhìn sắc mặt hai người này, liền hiểu được bọn họ hiểu lầm cái gì, lễ phép gật gật đầu, đưa tay chỉ chỉ Mặc Uẩn Tề, giọng nói thanh mát lạnh lẽo, "Chào chị dâu, em là Mặc Nguyên Bân, là em trai ruột của hắn. ”

Cố Giai Mính nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thì ra là sinh ra trong ổ, vậy thì không phải hồ ly hoang dã! Ôi, hả! Chị dâu là cái quái gì vậy?!

Mặc Trạch Dương nháy mắt mấy cái, lại có một người họ Mặc?" Ba? Hắn cũng họ Mặc a, cha là lão Mặc, hắn là Nhị Mặc, con là Tiểu Mặc. ”

Cố Giai Mính chọc vào mông nó, "Đừng náo loạn, gọi chú. ”

Mặc Trạch Dương đặc biệt nhu thuận cười kêu: "Xin chào thúc thúc!" Giọng nói của giọng nói sữa kêu đặc biệt ngọt ngào.

Mặc Nguyên Bân ngẩn người, vội vàng từ trên người sờ sờ, cũng không lấy ra được thứ gì, cuối cùng ở trong ví móc ra một thẻ vàng, đặt ở trên bàn Mặc Uẩn Tề, "Đây là cho cháu nhỏ, lễ gặp mặt.”

Mặc tổng biểu tình hơi ghét bỏ, lễ gặp mặt lại tặng tiền? Món quà này là quá không có thành ý!

Mặc Trạch Dương ánh mắt sáng ngời, hắn liền thích cái kia!

"Cha, cha còn có anh em nào nữa không?" Mặc Trạch Dương nằm sấp trên giường, rất quan tâm đến đề tài này, một thúc thúc cho một phần lễ gặp mặt, mười thúc thúc có phải liền cho mười phần lễ gặp mặt hay không?

Cố Giai Mính không nói gì, vỗ vào mông nó, đứa nhỏ này sao lại càng mê tài! Học ai?

Mặc Uẩn Tề đoán ra ý nghĩ của nhóc, cũng dở khóc dở cười, "Không có, cha ở nhà là lão đại, có một em trai, một em gái. ”

"Em gái?" Cố Giai Mính cũng nằm sấp trên giường theo Mặc Trạch Dương, tâm tình cực tốt hỏi: "Không nghe anh nói qua. ”

"Bởi vì em chưa bao giờ hỏi." Mặc Uẩn Tề thở dài, tên ngốc này, có lẽ cũng không biết hắn làm cái gì.

Nhóc tò mò bắt đầu đặt câu hỏi: "Cha, em gái của cha tên là gì?"

Cố Giai Mính: "Gọi cô cô.”

"Cô cô là cái gì vậy? Nấm sao?" Trong nhà ít người, từ nhỏ cũng chỉ có hai người, bên cạnh Cố Giai Mính không có ai để Mặc Trạch Dương gọi cô cô, cho nên nhóc con cũng không biết cô cô là nấm gì? "Nấm đầu khỉ? Nấm hương? Nấm cục? Hay là nấm đùi gà?"

Cố Giai Mính: "..."

Đứa con ngốc này, tuyệt đối không giống hắn!

Một cuộc điện thoại video khiến một nhà ba người gặp mặt, không khí trong phòng ngủ nhất thời ấm áp không ít, giống như nhiệt độ đều tăng lên một chút, Mặc Trạch Dương vui vẻ lăn qua lăn lui trên giường, nói cho Mặc Uẩn Tề hôm nay ở nhà trẻ đã xảy ra chuyện gì, giáo viên đều kể chuyện gì, sinh động học được dáng điệu giáo viên nói.

Khả năng mô tả ngôn ngữ tuyệt vời!

Cố Giai Mính vừa chua xót nghĩ thằng nhóc này càng ngày càng thân thiết với cha nó, một bên âm thầm tự hào, nhãi con nhà hắn chính là thông minh!

Cuối cùng Mặc Trạch Dương hỏi cha nó: "Cha, cha có thể mua cho con một con hổ không?"

Sau khi đòi mua gấu trúc khổng lồ, mua cá mập hổ lớn nuôi trong bể thủy tinh, cậu bé Mặc Trạch Dương hướng cha mình lần thứ ba muốn nuôi thú cưng, lần này là một con hổ.

Cố Giai Mínhghét bỏ mặt, nuôi thứ đồ chơi kia làm gì, ăn nhiều, tính tình còn không tốt.

Cố Giai Mính còn chưa kịp ngăn cản, Mặc tổng cơ hồ ngay sau khi nghe được yêu cầu một giây liền gật đầu đáp ứng, "Mua! Con muốn hổ gì? Lớn hay nhỏ? Lông trắng của lông vàng?"

Cố Giai Minh ngăn cản cũng không ngăn được, Mặc Trạch Dương vui vẻ vỗ vỗ tay, "Muốn nhỏ, lông vàng!"

- Tốt! Mặc tổng sợ con trai hắn đột nhiên đổi ý, video còn chưa cúp máy đã tìm người mua tiểu hổ, phải đẹp, khỏe mạnh, lớn lên mập mạp! Để người đến bộ phận quản lý động vật hoang dã nộp đơn xin giấy phép nuôi hổ, càng sớm càng tốt!

Cố Giai Mính không kịp ngăn cản, vỗ vỗ mông con trai, trừng mắt nhìn nhóc, cha con sắp phá sản rồi, con thế nhưng còn đòi con hổ với anh ta, không biết nuôi thứ kia là cần tiền sao?

Mặc Trạch Dương che mông, trừng to hai mắt vẻ mơ mơ, vì sao vỗ mông? Nhóc không ngoan sao?

Nhìn ánh mắt mơ màng này của con trai, Cố Giai Mính mềm lòng, hắn còn để ở chỗ Trịnh Học Thiệu một ít phí phát ngôn và thù lao đóng phim, vẫn là đối phương giúp hắn quản lý tài chính, tuy rằng không nhiều lắm, miễn cưỡng cũng có thể nuôi nổi hai người bọn họ. Mua thì mua đi, không nuôi được thì đưa đến sở thú.

Trưa hôm sau, Mặc tổng liền phát hiện thẻ mình thường trả học phí cho Mặc Trạch Dương có thêm chín trăm tám mươi vạn, là Cố Giai Mính chuyển cho anh, còn để lại lời nhắn cho anh: Không có tiền tiêu xài thì nói, tôi còn có thể kiếm được.

Mặc Uẩn Tề dở khóc dở cười, anh biết Cố Giai Mính đem số tiền kiếm được đều đi từ thiện, vẫn là Trịnh Học Thiệu thấy hắn chi tiêu như vậy không được, mới mỗi lần đều đem thù lao của hắn lưu lại một ít, hiện tại số tiền này có thể là tiền gốc. Mặc tổng nhìn số tiền này, ánh mắt cũng càng ngày càng ôn nhu, tên ngốc này, sao lại thuần túy như vậy.

Đêm đó, Mặc Uẩn Tề lại mơ thấy hai người kia.

Thanh niên áo trắng tóc bạc, thanh âm bi thương, "Từ xưa Tam Giới bất thông hôn, ngươi là tiên, ta là yêu, đây đã là bình chướng ngăn cách giữa ngươi và ta, huống chi ngươi là truyền nhân của thiên đạo, con trai số mệnh,! Mà ta, chính là đoạt số mệnh thiên địa mà sinh ra con yêu hồ mười đuôi, tam giới lục đạo tất cả sinh linh đều hận không thể nhanh chóng diệt trừ ta! Chúng ta không thể ở bên nhau! Giết ta, ngươi có thể đứng ở trên tam giới lục đạo, vạn người kính ngưỡng, động thủ a!"

Anh hỏi một câu: "Không có ngươi, có được những điều đó để làm gì?"

Hình ảnh vừa chuyển, trong một sơn cốc sương khói lượn lờ, lăng không bay lên một tòa trúc lâu hai tầng, thanh niên tóc bạc tức giận hỏi: "Sao anh lại tới tìm tôi?"

............

"A Mặc, ngươi có phải đối với tất cả mọi người tốt như vậy không?"

............

"Sau này ngươi chỉ có thể đối tốt với ta một mình, không được nhìn người khác." Thanh niên tóc bạc chỉ vào mặt đất, hung dữ nói: "Bằng không ta sẽ chôn ngươi!"

Lúc Mặc Uẩn Tề tỉnh lại vẻ mặt mệt mỏi, câu nói cuối cùng kia giống hệt lúc Cố Giai Mính tức giận. Càng ngày càng có nhiều chứng cứ chứng minh ý niệm hoang đường trong đầu anh.

"Buck, yêu tinh có kiếp trước kiếp này hay không? Hoặc đầu thai chuyển thế? Yêu tinh có thể sống được bao lâu? Các ngươi tu hành đến cuối cùng là cái dạng gì?" Mặc Uẩn Tề nhìn lão quản gia bận rộn trước mặt mình, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt đồng hồ đeo tay trên cổ tay, biểu tình hiếm thấy nghiêm túc.

Buck động tác không ngừng, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ cười nói: "Loại vấn đề này tại hạ thật sự không rõ ràng lắm, tại hạ chưa từng đầu thai, không có chuyển thế, sống ba ngàn năm vẫn không có thành tiên. Về sau tại hạ mới biết được, chỉ cần là người tu hành, đều phải chú trọng hai chữ nhân quả, có nhân thì có quả, đều nói đem đồ nợ trả lại mới có thể tu thành chính đạo, đây cũng chính là vì sao tại hạ thề phải chiếu cố ngài cả đời, bởi vì tại hạ nợ người một cái mạng. ”

Mặc Uẩn Tề nhíu mày, chuyện này hắn thật sự không rõ ràng lắm, hắn nghi hoặc hỏi: "Ta đã cứu mạng ngươi khi nào?"

Buck cười bưng cà phê cho Mặc Uẩn Tề, "Khi đó tiên sinh còn nhỏ, đại khái chỉ có bộ dáng ba tuổi, so với tiểu thiếu gia còn non nớt hơn." Buck tựa như hồi ức, đem chuyện hơn ba mươi năm trước từ từ nói: "Hơn ba mươi năm trước, ta cùng một đại yêu chuyên môn hút linh khí yêu quái đánh một trận, bị trọng thương, ngay cả biến thành hình người cũng không thể, đã bị người ta coi như một con dê bình thường bắt, muốn bán cho lò mổ.” Buck tự giễu nói: "Thế sự vô thường, ai có thể nghĩ đến đạo hạnh mấy ngàn năm của ta sẽ rơi vào kết quả kia chứ? Khi đó ngài cùng Mặc phu nhân vừa vặn đi ngang qua, ngài nói con dê này có thể lớn như vậy cũng không dễ dàng, mua về phóng sinh đi. Một câu nói của ngài đã cứu ta một mạng. ”

Mặc Uẩn Tề bật cười, chuyện lúc nhỏ như vậy, anh đã không còn bao nhiêu ấn tượng, miễn cưỡng chính là nhớ kỹ quả thật đã gặp qua một con dê rất lớn, rốt cuộc lớn bao nhiêu, cũng không nhớ rõ.

Yêu tri ân đồ báo điểm này, dĩ nhiên so với nhân loại làm đều tốt hơn.

Có người nói "phụ đại ân lâu ngày phản thành thù", chính là gánh vác không nổi áp lực tâm lý vẫn luôn nợ người khác một phần tình cảm, mà con yêu trước mắt này, thế nhưng lại lập lời thề muốn chiếu cố hắn cả đời.

Mặc tổng mỉm cười hỏi một câu hỏi giống cố Giai Mính: "Anh có từng nghĩ tới, nếu tôi vĩnh viễn không chết không?"

Lão Buck chỉ cười, cười đặc biệt tiêu sái, "Đó chính là duyên phận của tại hạ với tiên sinh quá sâu, trăm năm không đủ để cho tại hạ hoàn trả ân tình của ngài, ông trời nhất định phải dùng năm tháng vô hạn chiếu cố ngài cùng người nhà của ngài, tại hạ vui vẻ. ”

Mặc Uẩn Tề thở dài, rũ mắt nhìn cổ tay mình, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.

Mặc Uẩn Tề đem lôi quang điểm lên đầu ngón tay, giống như một ngọn nến đang cố gắng thiêu đốt trong gió, nhẹ nhàng lắc lư trái phải. Trong khoảng thời gian này, anh đã vận dụng năng lực này càng ngày càng thành thạo, lại liên tưởng đến chính mình trong mộng, Mặc tổng cũng cảm thấy khả năng mình là một nhân loại bình thường đã không tới ba mươi phần trăm. Đặc biệt là hai ngày nay, dưới đồng hồ đeo tay trái của hắn, thứ giống như phù văn kia càng ngày càng rõ ràng, theo biến hóa của nó, năng lực khống chế lôi của anh càng ngày càng mạnh, thật giống như trong cơ thể sinh ra là đồ vật trời sinh thuộc về anh, muốn dùng thế nào cũng được.

Tình cảnh trong mộng, cũng giống như ký ức của anh thấm nhuần trong đầu, có đôi khi không cần ngủ, trong đầu có thể lóe ra vô số hình ảnh.

Anh đã nhanh chóng hòa hợp với người trong mộng.

Còn thiếu một bước cuối cùng, chính là bộ phận ký ức còn lại, chỉ cần biết phía sau xảy ra chuyện gì, anh có thể đem toàn bộ sự tình xâu chuỗi lại.
  ————

Mặc Trạch Dương trước khi đi nhà trẻ đếm ngón tay, "Còn bốn ngày nữa, cha sẽ trở về. ”

Thái độ của Cố Giai Mính siêu lãnh đạm, "Con nhớ cha hay là nhớ con mèo lớn mà cha con mua cho?"

Hắn cũng có thể mua mèo lớn, hắn không chỉ có thể mua mèo lớn, hắn còn có thể đi trộm gấu trúc cho nhóc, ôm một cái rồi trả lại, Mặc Uẩn Tề có thể sao? Anh ta thậm chí không thể bay! Cho anh ta mượn cánh, anh ta sẽ không bay, huh!

Nếu một tuần không trở lại, không cho anh ta vào cửa!

Ngày hôm sau Mặc Uẩn Tề đi, Cố Giai Mính liền xác định, Mặc Uẩn Tề không trở về tâm tính của hắn cũng không trở về được lúc trước, cho nên dứt khoát đem đối phương nuôi ở bên người, chỗ nào cũng đừng đi.

Sau khi Mặc Trạch Dương rời đi, Cố Giai Mính không có việc gì làm, từ trên mạng mua một quyển công thức nấu ăn, sở thích thiếu nghiên cứu nấu ăn. Hai người kia đều không ở nhà, ăn cơm cũng không có hứng thú, nấu cơm càng không có hứng thú.

Thú hai chân đen tối đến từ phương Tây: Em đã ăn sáng chưa?

Cố Giai Mính nhìn thấy tin nhắn đột nhiên gửi tới, khóe miệng không khống chế được liền nhướng lên, cảm nhận được cảm xúc không bị khống chế của mình, hắn hừ một tiếng, kéo mặt xuống trả lời: Ăn.

Siêu lạnh lùng!

Đối diện nhanh chóng gửi hai hình ảnh, là một ánh sáng màu lấp lánh khu vực cảnh đêm: đồ ăn nhẹ ở đây rất tốt, rất ngon.

Cố Giai Mính bĩu môi, mất hứng, sắp phá sản còn không làm việc tốt, lại chạy ra ngoài dạo phố!

Đối diện gửi một bức ảnh, là một gói quả sung đen đã được hút chân không: mẹ muốn nhìn thấy nơi bà ấy thường đến khi còn nhỏ, hôm nay đi bộ với bà ấy, anh đã mua một phần cho em.

Sắc mặt Cố Giai Mính hơi chậm lại, nếu là đi cùng mẹ, vậy thì không có vấn đề gì, Cố Tiểu Yêu rất săn sóc lại phát cho Mặc tổng một bao lì xì lớn, bảo anh mua thêm đồ ăn cho mẹ, lâu như vậy mới trở về một chuyến, làm cho mẹ vui vẻ một chút.

Mặc tổng nhìn cái bao lì xì này, dở khóc dở cười, tên ngốc này, thật muốn nuôi anh sao?

Ít nhất từ khi anh sinh ra đến bây giờ, không có ai nói anh có thể yếu một chút, có thể được nuôi dưỡng, bồi dưỡng từ nhỏ chính là muốn anh chống đỡ một gia tộc, bất cứ lúc nào cũng không thể lùi bước. Tên ngốc này, lại thật sự muốn nuôi anh.

Đột nhiên cảm nhận được loại cảm giác này, cũng không tệ lắm.

Mặc Uẩn Tề trả lời: Em phải cố gắng kiếm tiền, gánh nặng nuôi dưỡng cả nhà chúng ta sẽ rơi vào trên người em. Anh tìm người lên kế hoạch cho chương trình tạp kỹ kia, mời một ảnh đế thù lao phim nghe nói phải mấy chục triệu, vậy phải làm sao bây giờ?

Cố Giai Mính đọc tin nhắn, suy nghĩ về phí ra sân của mình, nếu hắn xuất hiện, có thể tiết kiệm cho Mặc Uẩn Tề không ít tiền.

Hắn muốn nuôi vợ! Cảm giác bành trướng của ông chủ lúc trước, hiện tại đều biến thành áp lực của Cố Tiểu Yêu.

Cho tới nay Cố Giai Mính đều rất kiên trì, bởi vì Mặc tổng "phá sản", khiến Cố Tiểu Yêu cảm giác được áp lực nuôi gia đình, cho nên hắn dao động.

Lý do chính là mời ảnh đế rất tốn tiền, hắn không chỉ là ảnh đế, hắn còn là thị đế, hắn có thể lấy rất nhiều danh hiệu, diễn viên như hắn mời một cái đắt hơn, hắn xuất hiện có thể tiết kiệm cho gia đình không ít tiền.

Khi Trịnh Học Thiệu nghe được Cố Giai Mính hỏi, vừa nghe câu hỏi đều là về tiền, còn hỏi cụ thể cho hắn bao nhiêu tiền, bị làm cho không hiểu ra sao, tiểu tử này sợ không phải tiền chui vào trong mắt, kiếm tiền nhà mình, thú vị?

Chẳng lẽ đây chính là tình thú giữa hai vợ chồng?

Cố Giai Mính còn đang lo lắng lão Mặc phá sản: Vì nuôi sống gia đình, tham gia đi_(:з」∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip