Khong Tin Anh Yeu Tham Toi Dau Dang La Vi Chi Chuong 15 Den Chao Ban Hoc Giang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
     Sau lần "tự mình đa tình" về sau, Đào Nhiễm không đến trường.

  Cô nhờ Trình Tú Quyên xin phép giáo viên chủ nhiệm, dù sao thì bệnh viêm kết mạc rất dễ lây lan, tốt hơn hết là nên nghỉ ngơi ở nhà trước khi đi.

  Kiều Tĩnh Diệu gọi điện thoại xin lỗi cô: "Thật xin lỗi, còn hại cậu."

  Đào Nhiễm không nhịn được cười: "Nói cái gì chứ, có nạn cùng chịu."

  Cả hai cô gái với đôi mắt đỏ hoe cười.

  Ở nhà buồn chán, Kiều Tĩnh Diệu kể chuyện bát quái với cô.

  "Còn nhớ cô gái tóc dài học kỳ trước nhìn thấy không?" Kiều Tĩnh Diệu ở đầu bên kia điện thoại rên rỉ, bổ sung: "Người đi bên cạnh Giang Diệp, người rất xinh đẹp ấy."

  Đào Nhiễm ậm ừ, cô buồn bã nghĩ rằng chỉ sau khi nhìn thấy màn đó trong kỳ nghỉ hè, cô mới cảm thấy rằng mình thất tình.

  Làm sao có thể quên cô ấy chứ?

  Đào Nhiễm đã tận mắt nhìn thấy cô gái đó ôm Giang Diệp.

  Trái tim cô tan nát, cô quay về cắt đi mái tóc dài của mình, cô không muốn giống như cô gái đó.

  Kiều Tĩnh Diệu nói: "Lúc trước tôi có hỏi qua một người ở trường Thất trung bọn họ, cô gái đó chính là hoa khôi của trường bọn họ."

Đào Nhiễm khống chế giọng điệu chua ngoa: "Ồ."

  Kiều Tĩnh Diệu đoán được vẻ mặt của cô lúc này, cười khúc khích nói: "Đừng nóng giận, cậu im lặng một chút khéo cũng có thể mang tiếng hoa khôi của trường."

  "Ai quan tâm?"

  "Trở lại chuyện chính, hôm nay tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nói không không chừng những gì nhìn thấy hôm đó là hiểu lầm. Tai nghe chưa chắc đã đúng, mắt thấy chưa chắc đã thật. Cô gái kia thay đổi bạn trai tốc độ khéo còn nhanh hơn tôi mua quần áo mới, hơn nữa nghe nói thích đem tình yêu khiêu chiến. Thích thử thách với những thứ có độ khó cao. Lúc trước ai chả biết cậu đang theo đuổi Giang Diệp, đúng không? Chắc cô ta cố tình chọc giận cậu, nhóc ngốc này."

  Nhóc ngốc đầu dây bên kia nghe được sửng sốt: "Còn có việc như vậy sao?" Đào Nhiễm cảm thấy không thể tin được, cô thích người nào cũng sẽ móc nối sao?

  Kiều Tĩnh Diệu cười nói: "Đúng vậy, không chỉ có trường Thất trung bọn bọn họ, trường chúng ta cũng hạ qua tay, cậu thì sao, muốn tranh thủ một chút không?"

  Nói không tức giận là nói dối, lại bị một nữ sinh không quen biết tát một cái.

  Đào Nhiễm suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Tôi muốn đi xem một chút."

  Mặc dù cô cảm thấy từ lần tụ tập ở quán bar về sau cô và Giang Diệp không có khả năng, nhưng cô vẫn muốn tự mình tìm ra sự thật.

  Tình cờ mấy ngày nay Đào Nhiễm rảnh rỗi nên chỉ đeo một cặp kính râm rồi ra ngoài.

  Nghĩ nghĩ, lại lấy một chiếc khăn khác quấn chặt cổ và nửa khuôn mặt.

  Tiết trời mùa thu se lạnh, cô không mặc váy nữa, thay quần jean và áo khoác rồi ra ngoài.

  Trình Tú Quyên đang làm móng tay, bà giật mình khi nhìn thấy trang phục của cô: "Làm gì vậy Đào Nhiễm?"

  "Mẹ, con ra ngoài một lát." Giọng cô rầu rĩ truyền đến.

  Toàn bộ khuôn mặt của cô bị che hoàn toàn, không phải người quen thật đúng là không nhận ra.

  Bây giờ đã sắp tan học, Đào Nhiễm đã có kinh nghiệm chờ Giang Diệp, thoải mái ngồi dưới tàng cây cổ thụ.

  Cái cây to vươn cành che cho cô trong bóng râm.

     Hôm nay nhiều mây, không có nắng.

  Dưới cặp kính râm là một màu xám xịt, mọi thứ đều mất đi màu sắc của nó.

  Đào Nhiễm háo hức nhìn cổng trường Thất trung, ra cửa mới cảm thấy bản thân bốc đồng.

  Chưa kể đến việc có thể không đợi được Giang Diệp và cô gái tên "Phó Địch" theo lời Kiều Tĩnh Diệu, ngay cả khi cô có đợi tới rồi, cô cũng không thể chạy đến để hỏi chuyện gì đang xảy ra.

  Nhưng con người là sinh vật kỳ diệu, khi hạt giống nghi ngờ hoặc không cam lòng gieo vào lòng họ, họ luôn muốn tra ra manh mối.

  Tiếng chuông trường Thất trung vang lên.

  Các học sinh mặc đồng phục lần lượt ra về.

Gió mùa thu thổi trên khuôn mặt rạng rỡ của họ, tất cả họ đều bị thu hút bởi trang phục kỳ lạ của Đào Nhiễm.

  Ăn mặc như tội phạm bị truy nã.

  Lúc đầu Đào Nhiễm có chút xấu hổ, nhưng sau khi nhận ra hình như không có ai nhận ra mình, cô liền trở nên tự nhiên và chuyển sự chú ý về phía cổng trường.

  Cô nhìn đồng hồ.

  Giang Diệp làm việc rất đúng giờ, thậm chí thời gian ra cổng trưởng sau giờ tan học cũng đúng giờ. (Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)

  Lúc trước khi cô đợi anh, cô luôn sợ tan học chạy tới đã quá muộn. Nhưng sau vài lần chờ đợi, Đào Nhiễm nhận ra rằng thông thường cô sẽ đợi bên ngoài khoảng năm phút trước khi Giang Diệp tan học.

  Cô không cần phải vội, chỉ cần cô ở đây sẽ đợi được anh.

  Giang Diệp ra ngoài muộn hơn những người khác.

  Đôi khi cô nghĩ, nếu Giang Diệp thấy cô phiền phức, anh có thể rời đi sớm hơn vài phút để cô không đợi được mình mà.

 Nhưng Giang Diệp thì không, cô luôn vui vẻ ríu rít đi theo anh, còn anh chỉ im lặng lắng nghe.

  Khi đám đông dần giảm đi, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Giang Diệp.

  Đào Nhiễm vô thức kéo chiếc khăn lên, cô quen biết Giang Diệp đã lâu như vậy, đây có thể là khoảnh khắc chật vật và xấu hổ nhất của cô.

  Không có tóc dài xinh đẹp, đôi mắt đỏ hoe, trông cô có chút phờ phạc.

  Nam sinh trước cổng trường khuôn mặt tuấn tú, phía sau theo một nữ sinh đuổi theo.

  Đào Nhiễm nhận ra đó là Phó Địch.

  Cô không biết vận khí của mình là tốt hay xấu.

  Như một tên trộm, Đào Nhiễm đi vòng ra sau cây cổ thụ, thò đầu ra ngoài nhìn.

  Phó Địch đuổi theo mấy bước, đi tới nắm lấy tay Giang Diệp.

  Khi cô ấy đụng phải Giang Diệp, cô bị Giang Diệp lạnh lùng ném ra.

  Đào Nhiễm sững sờ một chút, cô chưa từng thấy Giang Diệp bộ dáng phẫn nộ như vậy, giống như anh trời sinh tính tình tốt, anh thế nhưng cũng sẽ phát hỏa ư.

  Sự chán ghét gần như được viết trên khuôn mặt anh.

  Kỳ thật Đào Nhiễm cũng đã chạm vào tay của Giang Diệp trước đó, là không cẩn thận đúng tới.

  Cô vừa thẹn vừa lo, sợ Giang Diệp hiểu lầm, mặt đỏ bừng, lắp bắp giải thích: "Em, em, em không cố ý."

  Khi đó Giang Diệp cũng ngẩn người, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi biết."

  Đào Nhiễm trong lòng xúc động, còn chưa kịp hoàn hồn, liền nhìn thấy Giang Diệp đi về phía bên này.

  Cô vội chạy nhanh ngồi xuống.

  Giang Diệp ngồi xuống phía bên kia cái cây.

  Đào Nhiễm lo lắng đến mức không dám cử động. Anh ngồi ở đây làm gì?

 Phó Địch cũng đi theo ngồi xuống, cuối cùng Đào Nhiễm cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

  Phó Địch thanh âm lanh lảnh rõ ràng: "Em cùng anh chờ."

  Giang Diệp ngữ khí lạnh lùng: "Không cần."

  Cô gái cười nói: "Giang Diệp, sao anh lại làm thế này? Đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa nhận ra hiện thực sao? Anh có cảm thấy trên đời này có mấy kẻ si tình không, bọn họ chỉ là chơi bời cho vui thôi."

  Giang Diệp trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cười, ngữ khí vẫn lạnh lùng: "Cô không phải cũng chỉ đùa giỡn tôi sao?"

  Những lời này thành công khiến cô gái ngậm miệng.

  Cách một cái cây to cành lá xum xuê, tim Đào Nhiễm đập thình thịch.

  ~

 Lam Tấn theo sau Ngụy Tây Trầm, cùng Văn Khải đấu võ mồm.

  Đi quanh con hẻm ngoằn ngoèo, Lam Tấn nói: "Tôi và anh đánh nhau làm gì? Chỉ là đánh nhau giỏi hơn, anh chỉ là tên mù chữ."

  Văn Khải nhếch miệng cười: "Anh không mù chữ, bình thường thi mấy điểm? Nói ra dọa tôi nha."

  "..."

  Lam Tấn đánh không lại Ngụy Tây Trầm, không thể mắng lại được Văn Khải, trong lòng thực thảm.

  Theo sau họ là một vài đàn em thậm chí còn thê lương hơn, tất cả đều là anh em lang sói của Lam Tấn.

  Văn Khải vỗ vai hắn: "Đừng nản lòng, tôi đã nói dạy anh, nhất định phải dạy."

  Lam Tấn vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp, gọi anh Ngụy, "Anh xem, kia giống như là. . . "

  Ngụy Tây Trầm nhìn qua.

  Ra khỏi ngõ là cổng trường Thất trung bên cạnh.

  Dưới gốc cây cổ thụ cao chót vót, một cô gái cả người bao kín mít ngồi đó.

Ngụy Tây Trầm đi tới.

  ~

  Đào Nhiễm nghe lén người khác nói chuyện, vốn dĩ cũng khẩn trương, chưa nghe được tin mấu chốt gì thì một nhóm người đã đứng trước mặt cô.

  Cô ngước mắt lên, thế giới xám xịt, Ngụy Tây Trầm cúi đầu nhìn cô.

  Đằng sau anh, ngoại trừ Văn Khải và Lam Tấn, còn có một vài thiếu niên tóc vàng và hoa râm.

  Đào Nhiễm: "..." Cô tám đời xui xẻo!

  Cô giả vờ bình tĩnh kéo khăn che mặt, làm động tác bối rối như người mù sờ vào không khí, đứng dậy chậm rãi đi sang một bên.

  Ngụy Tây Trầm suýt nữa bật cười thành tiếng.

  Nhóc ngốc.

  Anh cũng không vạch trần cô, chỉ nhìn cô giả vờ. Đào Nhiễm vuốt không khí một cách hoàn mỹ và tránh chúng một cách hoàn hảo. (Ý là giả mù không thấy đó.)

  Vừa đi được vài bước, sau lưng Lam Tấn truyền đến tiếng cười kinh thiên động địa: "Mẹ kiếp, ha ha ha, Đào Nhiễm cậu làm sao vậy?"

  Lam Tấn cười, mấy đàn em phía sau cũng cười cổ vũ.

  Trong lúc nhất thời, mấy thiếu niên thô giọng cười lớn.

  Đào Nhiễm muốn đánh chết Lam Tấn!

  Ở đây ồn ào như vậy, Giang Diệp và Phó Địch không điếc, đặc biệt là từ "Đào Nhiễm" giống như một tiếng sét.

  Tất cả họ đi vòng quanh cái cây lớn và đến đây.

  Bên ngoài cặp kính râm màu xám, Đào Nhiễm kinh ngạc nhìn Giang Diệp, ước gì cô có thể đào một cái hố mà chôn mình.

  Cái quái gì thế này.

  Nhìn thấy cô trang phục quái dị, Phó Địch cũng trợn to hai mắt.

  Đào Nhiễm xoay người liền muốn chạy.

  Cô quả thực chật vật, nghe trộm bị phát hiện, lại còn là lúc cô xấu nhất sinh bệnh.

 Ngụy Tây Trầm cong khóe môi.

  Anh đầu óc nhanh nhạy, cảnh tượng trước mắt nhìn qua cũng biết được tám chín phần.

  Anh thong thả tiến lên vài bước, đưa tay túm lấy cổ áo sau lưng Đào Nhiễm.

  Đào Nhiễm muốn đá hắn vài cái, cô cắn răng thấp giọng nói: "Buông ra."

  Ngụy Tây Trầm nhíu mày, trong mắt tia sáng phá lệ có chút lạnh lùng: "Vội cái gì, đều đã gặp bạn học Giang, dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng trước khi đi đúng không?"

  Cô không cần chào hỏi, không cần. Cô sắp chết vì xấu hổ.

  Ngụy Tây Trầm đưa tay muốn cởi khăn quàng cổ của cô, Đào Nhiễm chưa kịp phản ứng, anh đã tháo kính râm của cô ra.

  Đôi mắt to đỏ hoe của cô nhìn anh đầy kinh hoàng và phẫn nộ.

  Thanh niên trước mặt đưa tay nhéo cằm cô, cong môi cười, đem mặt cô quay về phía Giang Diệp.

  "Đến, chào bạn học Giang."

  A a a, cô giết Ngụy Tây Trầm có được hay không!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip