Phạm Minh Trí cũng không để ý nữa, hỏi tiếp:
"Anh là người yêu của anh ba phải không?"
Người Tạ Lưu An cứng đờ, Phạm Bình Nguyên ngồi bên cửa sổ bỗng bật cười, hỏi:
"Thì sao?"
"Em chỉ hỏi thôi làm gì căng thẳng thế?"
Phạm Minh Trí bĩu môi, vươn hai tay lên làm động tác thể dục.
"Anh quen anh em thế nào vậy?"
"Chuyện dài lắm, một lúc nào đó anh sẽ kể cho em nhé."
Tạ Lưu An xoa xoa gáy.
Phạm Minh Trí là một đứa nhóc đáng yêu, ngũ quan thằng bé trông như một con mèo vậy. Phạm Minh Trí không phải người khó nói chuyện, rất cởi mở lại lễ phép, can đảm. Thằng bé vẫn còn mặc đồng phục học sinh, một chiếc áo sơ mi trắng tinh, dưới là quần dài, vành tai xỏ khuyên cũng giống như anh trai mình.
Từ lúc nó tan học là 5 rưỡi chiều, nó đã ở nhà tang lễ được 6 tiếng. Một cái thảm đỏ ấm áp trải trên sàn văn phòng, bên cạnh là bàn làm việc với giá sách chạm trần sau lưng. Lò sưởi được đặt gần cửa ra vào. Phạm Minh Trí chán ngấy việc chơi cờ rồi, nó tựa lưng lên chiếc ghế lười phía sau, tiếp tục bắt chuyện với cậu:
"Sao anh lại làm công việc này vậy? Không phải mấy cha kì kì như anh ba mới thích nổi à?"
"Thực ra anh nghĩ, anh cũng khá kì lại đấy." Tạ Lưu An bật cười: "Anh thích công việc này lắm. Ban đầu anh trở thành người hộ tang là vì anh ấn tượng với anh Nguyên, nhưng càng học , anh càng yêu nó. Thật tốt khi anh có thể làm gì đó cho người khác để họ được an nghỉ, điều đó cũng làm anh cảm thấy cuộc sống mình ý nghĩa hơn."
"Đúng là kì lạ. Người yêu anh còn là Mafia nữa."
"Xã hội đen sẽ giết người chỉ để đạt được mục đích của họ hay sao?"
"Đúng là thế, nhưng thực ra, những người họ giết đều không sạch sẽ gì đâu, đúng hơn là không phải người tốt. Anh không cần phải cảm thấy tiếc nuối cho họ. Có một lần, anh trai em kể là..."
"Im lặng."
Phạm Bình Nguyên bỗng ra dấu.
Tạ Lưu An nhận ra, anh ấy đang nhíu mày, sắc mặt vô cùng căng thẳng. Phạm Minh Trí cũng để ý, nó ngồi thẳng dậy, hơi căng thẳng, hai tay nắm vạt áo.
"Anh nhìn thấy cái gì vậy?"
"Lùi lại."
Hai người nhìn nhau, im lặng làm theo. Phạm Bình Nguyên cũng rời khỏi bệ cửa sổ, lùi lại theo bọn họ.
Thứ anh ta thấy là 3 bóng người mặc đồ đen vừa cậy khoá cửa nhà tang lễ. Động tác của chúng thuần thục, không hề phát ra tiếng động. Nhìn thấy ánh sáng, một người đàn ông ngẩng đầu, bắt gặp văn phòng trên tầng 2 vẫn còn sáng đèn vào lúc 11 rưỡi đêm. Ở trong khu đất rộng như vậy, chẳng mấy ai để ý thường ngày, căn phòng đó còn có người hay không.
Lần này thì khác, và bọn này không phải trộm.
Phạm Bình Nguyên dẫn 2 đứa nhóc men theo hành lang, đèn văn phòng vẫn để sáng trưng. Điều đó làm Tạ Lưu An nhớ đến người phụ nữ tên Mai lần trước, chỉ cần nhắc đến tên bà ta đã khiến cậu ớn lạnh.
"Nếu may mắn, chúng ta sẽ đi vòng sang hành lang khuất trong góc xuống tầng 1, đi xuyên qua sảnh phụ là tới sân sau. Chỉ cần ra được sân sau, ở đó có một cánh cửa thoát thân. Bọn chúng chỉ có 3 người, đám còn lại chắc đang ở biệt thự. Trong tình huống xấu nhất, chúng ta phải đấu với chúng."
Sắc mặt Phạm Bình Nguyên nặng nề. Nhưng nhìn Tạ Lưu An, anh ấy lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ, vươn tay xoa mặt cậu:
"Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Phạm Bình Nguyên lấy ra 3 cái ống chống đạn, vừa đi vừa mặc vào. Bọn họ thậm chí còn phải cởi cả giày để không phát ra tiếng động khi di chuyển.
Tạ Lưu An không dám mở đèn pin, mắt cậu vẫn chưa quen với bóng tối sâu hun hút trên hành lang. Tạ Lưu An cảm nhận được tiếng tim đập bình bịch liên hồi, là cảm giác có thể bước vào cửa tử bất cứ lúc nào không hay.
Dẫn đầu là Phạm Bình Nguyên, Tạ Lưu An đi cuối, thằng Minh Trí kẹp ở giữa. Nó vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu, đám áo đen ở đây là vì nó.
Cả nhà tang lễ im lặng đến rợn người. Gió thu len lỏi qua khe cửa.
Chưa bao giờ, Tạ Lưu An cảm thấy cầu thang dài và sâu hoắm đến thế.
Nhìn từ trên tầng 2 xuống, bên dưới chỉ là 1 mảnh tối đen như mực. Cậu hoàn toàn không biết, liệu có kẻ nào chờ trực sẵn ở đó khi cả 3 xuống hay không.
Phạm Bình Nguyên tặng cho cậu và em trai mình một anh mắt kiên định. Cả 3 nhìn nhau, quyết định đi xuống lầu.
Đi qua khu vực hỏa táng mới tới hành lang dẫn ra cửa sau. Đó thực chất là 1 cái nhà kính hình cầu rất rộng được đặt ở trong nhà, phía dưới là lò hỏa táng, người nhà đứng chung quanh lớp kính, nhìn người thân của họ lần cuối trước khi có thể trở về cát bụi.
Phạm Bình Nguyên dẫn đầu, anh ta ngó nghiêng chung quanh rồi mới ra hiệu cho hai người theo sau.
Tạ Lưu An lén lút theo sau. Không nhìn thấy gì, các giác quan còn lại của cậu bỗng phát triển vượt trội hơn bao giờ hết.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân.
"Ngồi xuống."
Phạm Bình Nguyên thì thầm. Ngay lập tức, cả 3 người đồng loạt cúi xuống, giấu mình sau lớp chắn ngăn cách nhà kính với hành lang.
Tạ Lưu An ngẩng đầu.
Trong khoảnh khắc, cậu thấy 2 bóng đen lảo đảo bên kia nhà kính.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip