Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tự dưng cậu thấy hơi vui chút xíu."


An Chiết không nghe lọt lời đánh giá từ Lục Phong, cậu cảm thấy Lục Phong lại đang nhấn mạnh về sự nhỏ yếu của cậu, đây chẳng phải là lần đầu tiên anh ăn nói kiểu này.

...Dù cậu thật sự không tài nào lây gen cho cả Vườn Địa Đàng, cậu thậm chí còn chẳng lây gen nổi cho một người kia kìa.

Song cậu không thể chấp nhận được việc rằng lời nói dối bị vạch trần là do mình yếu xìu, chứ chẳng phải do lời nói dối chưa đủ cao siêu. Cậu chỉ đành tự an ủi bản thân, hẳn chỉ có mình Lục Phong là chả tin lí do thoái thác của cậu thôi.

Chỉ có mình Lục Phong là đáng ghét thôi.

Cậu cất giọng:

– Không cho anh ngủ ở đây.

– Gì cơ? – Lục Phong đáp.

An Chiết xẵng giọng:

– Không cho.

Lục Phong:

– Vì sao?

An Chiết xoay lưng về phía anh, đoạn rúc vào áo khoác, cậu vốn định ứ nói thêm gì nữa và chỉ kiên quyết đuổi thượng tá ra khỏi địa bàn của mình thôi, nhưng dùng dằng trong lòng chốc lát thì vẫn chọn giải thích nguyên nhân đàng hoàng:

– Coi chừng bị truyền nhiễm không tiếp xúc đó.

– Ồ, – Giọng Lục Phong rất trầm – con ong còn sống.

An Chiết:

– ...

Lại nghe Lục Phong hỏi:

– Nó còn sống, thế sao lại hôn mê?

Lần này dẫu đánh chết An Chiết, An Chiết cũng không chịu mở miệng nữa đâu, cái tên Lục Phong này ấy, chỉ cần bạn tiết lộ xíu thông tin cho anh ta thì anh ta có thể suy đoán trạng huống hết sức rõ ràng.

Nhưng đêm nay thượng tá cũng chẳng định trêu ghẹo cậu, chỉ bảo rằng:

– Tôi gác đêm.

An Chiết lí nhí ò một tiếng, rồi cậu hỏi:

– Anh thấy lạnh không?

Lục Phong trả lời:

– Không lạnh.

Bấy giờ An Chiết mới nhắm mắt lại, cậu siết chặt chiếc phù hiệu kia, nằm thu mình xo ro, tối nay cậu tốn nhiều cảm xúc lắm nên thiếp đi rất nhanh. Hiềm một nỗi, đương lúc nửa mê man say giấc, cậu chợt bừng tỉnh vì cóng.

Sự cố từ trường dạo gần đây dẫn đến việc gió Mặt Trời đang gây bao thiên tai và bầu khí quyển trở nên mỏng hơn, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh nhau nhiều tới hãi. Mình mẩy An Chiết lạnh tái, cậu mở mắt, ngồi dậy, ngó dáo dác xung quanh hòng tìm bóng dáng Lục Phong theo bản năng.

Cậu dễ dàng trông thấy thượng tá đứng cách đấy không xa, Lục Phong đang tựa dưới một tảng đá trông quái dị tợn do bị gió xói mòn, trước mặt có vài nhánh cây được xếp một cách quy luật – xếp thành hình nón.

An Chiết dụi dụi mắt, ôm áo Lục Phong đi sang bên kia. Thượng tá nhường áo cho cậu khoác, nên giờ trên người chỉ bận mỗi áo sơ-mi quân phục thôi. Cậu đưa áo khoác qua, tiếp tục hỏi bận nữa:

– Anh lạnh không?

– Mặc vào đàng hoàng, – Anh bảo – tôi cứ tưởng em còn ngủ được thêm một chốc.

An Chiết:

– ...Hở?

Lục Phong ném bật lửa vào lồng ngực cậu:

– Đi nhặt củi với tôi.

Thế cho nên, thượng tá đã biết có lẽ cậu sẽ sực tỉnh vì bị lạnh từ trước, đồng thời dự định nhóm lửa. Mà anh còn nói rằng, cứ tưởng em còn ngủ được thêm một chốc nữa... An Chiết tiến hành phiên dịch câu trả lời uyển chuyển hiếm hoi này của thượng tá, cuối cùng rút ra kết luận, lời thượng tá chân chính muốn nói chính là: Sao em còn yếu hơn trong tưởng tượng của tôi vậy?

An Chiết:

–.

Cậu bắt kịp Lục Phong. Trong lúc nhất thời, nơi đây chỉ còn văng vẳng mỗi tiếng gió rít, tiếng quái vật gào tướng lên đằng xa và tiếng bước chân của họ. Họ đi ra ngoài, trên vùng hoang mạc chỉ lác đác dăm ba bụi cỏ, bởi thực vật đã chết hết dưới sự tấn công của gió Mặt Trời, vả chăng chúng vốn dễ bắt lửa nên bị đốt cho bằng sạch.

An Chiết hỏi:

– Anh tìm nhánh cây nãy giờ à?

– Không, – Lục Phong bâng quơ trả lời – có quái vật, tôi không đi xa được.

An Chiết khẽ ò đáp lại anh, cậu muốn mách cho Lục Phong hay, rằng thực chất nhiều loài quái vật chẳng hề nảy sinh hứng thú với một cây nấm như cậu đâu, nhưng cậu bỗng vỡ lẽ Lục Phong thế này là đang bảo vệ cậu, nghĩ tới đây, tự dưng cậu thấy hơi vui chút xíu.

Đất cát trên sa mạc rất mềm, hễ nện bước xuống thì chỉ nghe được âm thanh ma sát thật khẽ. Chân của An Chiết vẫn chưa tiện đi đường lắm, Lục Phong chẳng bắt cậu theo sát, mà là đảm bảo cậu đang di chuyển trong tầm mắt mình, kế đó bèn gom nhặt các nhánh cây xung quanh rồi đưa chúng cho An Chiết.

Chờ đến lúc nhánh cây trong ngực ngày một nhiều, An Chiết bắt đầu ôm không xuể, Lục Phong mới cất tiếng:

– Đủ rồi.

Thế là họ lại sóng vai đi trở về. Dưới ánh trăng, những cồn cát tựa đụn tuyết lãng đãng trước mắt họ, xác máy bay tít nơi xa như mụn nhọt xấu tợn ăn sâu vào lòng đất. Thốt nhiên, Lục Phong khựng bước, An Chiết cũng vội ngừng theo.

...Có thứ dự cảm kì lạ ập tới khiến sống lưng cậu lạnh toát, cậu nghe thấy một thanh âm.

Giữa hoang mạc tĩnh lặng, đột nhiên bảng lảng thứ tiếng động khó mà miêu tả chính xác nổi, cậu biết Lục Phong cũng nghe thấy nó.

"Soàn soạt."

"Soàn soạt."

"Soàn soạt."

Tiếng động khiến con người ta sởn tóc gáy vẳng lên khắp hoang mạc một cách quy luật, rất khẽ, song lại hết sức rành rọt, nom cứ như rủ rỉ ngay bên tai vậy, hai lần trước thì khoảng cách cực xa, lần sau thì cực gần.

"Soàn soạt."

Giây phút tiếng động nọ vang thêm lần nữa, Lục Phong bèn nhấn bả vai An Chiết, cả hai nằm sấp xuống bãi cát, trốn phía sau một bụi cỏ.

"Soàn soạt."

Dưới ánh cực quang, một bóng đen to tướng xuất hiện bên rìa cồn cát chông chênh. Nó có hình dáng tương đương hình bầu dục, cấu tạo cơ thể nhạt nhòa khôn cùng, lớp da thì thô ráp lộm cộm hệt một nắm thịt nhão uế tạp bị vò mạnh vào chung với nhau, có cái bướu sáng loáng lồi lên giữa tấm thân nó – bề mặt mọc đủ tròng mắt lớn nhỏ, thì ra đấy là đầu. Hằng hà sa số chiếc chân mọc dưới hình thể bóng đen khổng lồ nọ, có từ to đến nhỏ, có chi sau giống động vật bò sát, có chân kìm giống côn trùng, cũng có cả cánh tay con người.

...Đống chân đó chống thẳng và khuân tấm thân đi lên bãi cát gồ ghề nhấp nhô, cách di chuyển nom nặng trình trịch, đống chân hằn dấu vết hình cuộn sóng dài hơn năm mét trên mặt đất đầy rẫy cát sỏi, nó tới gần xác máy bay nát vụn bằng kiểu tư thế dị hợm như vậy đấy. Hễ chuyển động được một đoạn thì tiếng "soàn soạt" lại rít lên từ chỗ nó rồi lan đều đều ra xa. Có lẽ đấy là cơ quan phát âm của nó.

An Chiết nín thở, đăm đăm ngó cái khe dần nứt toác trên cơ thể con quái vật khó mà miêu tả, khó mà hình dung kia, bên trong hé lộ răng nanh lẫn gai nhọn lít nhít.

"Rắc..."

Tiếng va chạm kim loại inh tai vang rền, ngay sau đấy là tiếng ma sát lộn xộn, tiếng cắn đứt, tiếng nhai ngấu nghiến, rồi tiếng nuốt ực.

Nó đang xơi đống xác vụn kia. An Chiết chẳng hề biết quái vật có thể xơi kim loại hệt như thức ăn – dẫu cậu sống dưới Vực Thẳm lâu lắm rồi, Vực Thẳm không thiếu xe bọc thép đã mất chủ hoặc các bộ phận hỏng hóc của súng ống, nhưng chả có con quái vật nào thèm đếm xỉa đến chúng cả. Hoặc biết đâu, mục tiêu mà con quái vật đằng trước nhắm tới không nằm ở chỗ kim loại, mà là thây của hai phi công vùi trong đống đổ nát kia. Ta dễ bề mường tượng đối với những sinh vật dị hợm dư sức cắn nuốt vật liệu hợp kim, thì xương thịt loài người thực sự mềm oặt dễ nhai như một thứ bùn nhão vậy.

Ngặt nỗi nó chẳng hề vùi đầu thưởng thức đống xác cháy đen nát bấy to tướng ấy, nó chỉ bỏm bẻm nhai năm lần.

"Soàn soạt."

Giây phút cái mõm đó khép vào, tiếng động lại bật ra, nó ngoắt sang một hướng khác – con ong đen hãy còn ngủ mê man nằm cách đấy một trăm mét.

Rồm rộp.

Nó tọng cả cái đầu của ong đen vào người. An Chiết trợn to cặp mắt, chứng kiến có một thứ chợt nhú khỏi cơ thể con quái vật nọ – một đôi cánh màu kim loại hơi trong suốt rủ xuống, nó vỗ khẽ dăm bận và phát ra thứ thanh âm giống lá cây lay lắt trong gió thu. Bộ phận từng thuộc về con ong đen cứ như vậy xuất hiện trên người nó.

"Soàn soạt."

Một giây sau, mọi con mắt trên đầu nó đều nhìn về phía mà An Chiết và Lục Phong đang ẩn nấp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip