Chương 36. Đã không còn ai để yêu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Nhiễm thấy Dịch Thiên đi xuống liền định nói gì đó, có điều Hạ Húc Đông lần này không đóng vai chân chó đứng bên nữa, cường ngạnh kéo cô ra ngoài. Từ Nhiễm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của gã, không giãy giụa mà cùng đi ra.

Chờ ra đến ngoài cửa, Hạ Húc Đông cúi đầu giải thích, "Bà xã em nghe anh nói đã. Tuy anh không biết Dịch Thiên có thích Mục Nhiên hay không, hay tại sao lại muốn chăm sóc cậu ta. Nhưng anh có thể nói cho em biết, anh quen hắn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn quan tâm một người đến thế."

Từ Nhiễm há miệng muốn nói, Hạ Húc Đông lại ngắt lời cô, "Lâm Hàm so với bọn anh ít tuổi hơn, Dịch Thiên luôn dung túng cậu ta như em trai. Nhưng lần này hắn thật sự nói muốn 'Chặt đứt giao tình' với Lâm Hàm."

Hạ Húc Đông nhăn nhíu mày, "Vì Mục Nhiên mà hắn có thể bình thản đoạn tình với người làm anh em với mình hơn hai mươi năm, em nghĩ liệu sẽ là vì lí do gì?"

Từ Nhiễm bình tĩnh không nói lời nào. Hạ Húc Đông thở dài, "Nếu thực sự có chuyện gì không ổn đến lúc ấy em mang Mục Nhiên đi cũng chưa muộn. Nhưng hiện tại nếu em còn tiếp tục khuyên nhủ, anh có thể cam đoan, về sau em tuyệt đối không có khả năng gặp lại cậu ấy nữa đâu."

Đúng vậy, bác sĩ tâm lý tâm thần học đâu phải chỉ có mình Từ Nhiễm, trên đời này còn rất nhiều người khác, tùy tiện đổi một ai mà chẳng được. Dịch Thiên lúc trước tìm Từ Nhiễm vì một là tín nhiệm Hạ Húc Đông, hai là không muốn thêm nhiều rắc rối. Nếu hắn tìm người ở bên ngoài sẽ khó đảm bảo tin tức giấu được người trong nhà. Gia tộc nhà họ Dịch lớn như vậy, làm gì có chuyện không có phân tranh. Nếu sự việc bị lộ ra, biết bao nhiêu kẻ đang rình rập sau lưng, chờ thời cơ để kéo hắn xuống bùn.

Từ Nhiễm trầm mặc một lúc lâu, rốt cục đành gật đầu.

Hạ Húc Đông lúc này mới trầm tĩnh lại, bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, "Hừ! Rõ ràng là em quan tâm thằng nhóc đó hơn anh..." Nếu không phải gã biết lòng Từ Nhiễm với Mục Nhiên một chút cũng không có ý khác, cộng thêm áy náy trước đây mình đã làm nhiều chuyện xấu với cậu, thì gã còn lâu cho bà xã thường xuyên đến đây chữa bệnh như vậy.

Từ Nhiễm vứt qua một ánh mắt sắc như dao, "Tôi chính là thấy cậu ấy thuận mắt, càng nhìn càng thuận mắt, anh có ý kiến?" Hạ Húc Đông khóc không ra nước mắt ôm lấy hông bà xã làm nũng, Từ Nhiễm một cước đá văng gã, mở cửa ngồi lên xe. Hạ Húc Đông xoay người nhìn Dịch Thiên vẫn đứng trong phòng khách một cái, sau đó cũng nhanh chóng lái xe rời đi.


Dịch Thiên tay đè lên dạ dày, cau mày đứng ở phòng khách. Dạ dày hắn vẫn luôn đau, uống thuốc cũng chỉ giảm bớt một ít. Lúc trước vì chuyện của Mục Nhiên nên hắn cố xem nhẹ, hiện tại yên tĩnh liền sâu sắc cảm nhận được cơn đau giằng xé trong bụng.

Dịch Thiên đợi trong chốc lát, trên lầu vẫn không có động tĩnh gì khiến hắn có phần tức giận.

Đột nhiên sắc mặt hắn nháy mắt trắng nhợt, vội vã dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu.

"Phanh" một tiếng, cửa phòng ngủ bị Dịch Thiên đạp ra, Mục Nhiên giật mình, hoảng hốt đứng lên sợ hãi nhìn hắn.

Dịch Thiên thở dốc, tim đập thình thịch không thể khống chế. Trong một thoáng chốc đó, hắn đã tưởng cậu lại làm chuyện gì ngu xuẩn.

Dịch Thiên bước nhanh qua giữ chặt tay Mục Nhiên, kéo cậu ra ngoài. Mục Nhiên bất an tránh đi, vừa mở miệng muốn nói Dịch Thiên liền mãnh liệt quay đầu trừng mắt, "Cậu tốt nhất là câm miệng cho tôi!"

Mục Nhiên im bặt, không dám lộn xộn theo anh đi xuống lầu.

Dịch Thiên mang Mục Nhiên vào phòng khách, bắt cậu ngồi im không được nhúc nhích trên ghế sofa, còn mình thì đi vào bếp. Hiện tại vẫn còn sớm, dì giúp việc chưa tới nên hắn định tự mình nấu món nào đó.

Mục Nhiên có chút thấp thỏm nhìn theo hướng Dịch Thiên rời đi, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy anh lên tiếng liền đứng dậy đi tới phòng bếp. Lúc này anh đang chỉnh lửa nấu cháo, thân thể hơi cứng lại vì tập trung, chân mày nhăn tít, một bàn tay vẫn gắt gao đè lại dạ dày.

Dịch Thiên nghe động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy Mục Nhiên đứng ở cửa, cắn răng lạnh lùng nói, "Ai cho cậu vào đây? Ra ngoài ngồi!"

Mục Nhiên xấu hổ đứng tại chỗ, nhẹ giọng giải thích, "Cứ để tôi làm thì hơn..."

Dịch Thiên không để ý tới cậu, một lần nữa nói "Đi ra ngoài!" rồi quay lại tắt bếp. Đang muốn đi lấy bát thì đột nhiên mặt mày xây xẩm, trước mắt đều biến thành màu đen, Dịch Thiên chống tay lên tủ bát, khom lưng xuống há miệng muốn nôn.

Hôm qua hắn cơ bản chưa ăn uống gì, nôn ra đều là rượu loãng, còn lẫn một ít máu đỏ hồng.

Mục Nhiên cứng người nhìn anh, trong đầu chợt xuất hiện đoạn ký ức người mẹ câm đau đến mức hộc máu lăn xuống giường, sau đó bà ấy bị đưa vào bệnh viện, rồi sau đó nữa là tai nạn xe cộ xảy ra, cuối cùng còn lại chỉ là bia mộ đá lạnh lẽo.

Cậu run rẩy lui về phía sau, quay cuồng quanh những ý nghĩ ảm đạm: Vì cái gì mình lại còn sống? Mình phải sống vì cái gì? Đã không còn ai để yêu thương...

Cảm xúc tiêu cực dần xâm chiếm mọi giác quan, tư duy trở nên hỗn loạn, nước mắt không thể khống chế lăn dài trên má.

Dịch Thiên biết dạ dày hắn xuất huyết nhưng không vội gọi xe cứu thương. Thu gọn bộ dáng thống khổ của Mục Nhiên vào tầm mắt, hắn cắn răng chịu đựng cơn đau đi lên phía trước, vươn tay ôm cậu vào ngực, cúi đầu ghé vào tai cậu thấp giọng thì thào, "Ổn rồi, không có việc gì, không có việc gì..."

Đợi đến khi thân thể Mục Nhiên không còn run nữa, Dịch Thiên đã đau đến mất đi tri giác, sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

"Dịch Thiên?" Mục Nhiên hồi phục tinh thần, đưa tay đỡ lấy Dịch Thiên đang dần gục xuống, kích động hô một tiếng.

Dịch Thiên biết cậu không sao, lúc này mới lấy di động ra gọi điện thoại.


Hôm nay là cuối tuần nên Tô Văn Dương dậy trễ hơn mọi khi. Lúc điện thoại gọi đến cậu ta vừa mới tập thể dục xong, còn chưa kịp tắm rửa đã vội vàng thay quần áo chạy tới bệnh viện.

Đến nơi, đẩy cửa phòng bệnh đi vào Tô Văn Dương đã trông thấy Dịch Thiên mặt tái nhợt ngồi trên giường, cau mày nói gì đó với Mục Nhiên đứng bên cạnh, nhìn thấy cậu ta vào liền ngừng lại.

Tô Văn Dương đi qua nhìn kỹ hắn rồi mới hỏi, "Có sao không?"

Dịch Thiên lắc đầu, "Không có việc gì, viêm dạ dày cấp tính dẫn đến chảy máu dạ dày."

Tô Văn Dương nghe xong nhíu mày, cậu ta biết hắn vẫn luôn có bệnh bao tử nhưng nghiêm trọng đến mức xuất huyết thì là lần đầu tiên. Dịch Thiên cũng không nói nhiều, trực tiếp chỉ đạo: "Cậu đưa cậu ấy về nhà tìm người tới chăm sóc, có khả năng vài ngày tới tôi sẽ phải nằm viện."

"Tôi..." Mục Nhiên ở bên cạnh vừa định mở miệng, Dịch Thiên đã quay đầu lạnh lùng cắt lời, "Câm miệng."

Mục Nhiên ngây cả người, không nói nữa.

"Mẹ tôi đang trên đường tới đây. Cậu dặn dò xuống dưới cẩn thận, chuyện của Mục Nhiên một chữ cũng không được nói ra." Lần này hắn chảy máu dạ dày phải nằm viện đảm bảo tin tức không thể giấu được, mọi người trong nhà nhanh chóng đã biết. Dựa theo tính tình của mẹ hắn, nhất định sẽ giữ người hỏi nguyên do cặn kẽ đến khi vừa lòng mới thôi.

Tô Văn Dương nhìn thoáng qua Mục Nhiên, gật đầu, "Tôi đã biết."

Mục Nhiên cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi theo Tô Văn Dương ra khỏi bệnh viện, chờ tới khi lên xe cậu mới nói với đối phương, "Tôi vẫn còn một thứ ở trong nhà Dịch Thiên, lấy được nó xong tôi sẽ đi." Bố bao của người mẹ câm ở nhà anh nhất định cậu phải mang đi.

Tô Văn Dương chuyên tâm lái xe, không trả lời. Mục Nhiên do dự một lúc lâu mới mở miệng nói, "Tôi có thể tự chăm sóc chính mình."

Chỉ cần nghĩ đến sắc mặt trắng bệch cùng một thân mồ hôi lạnh của Dịch Thiên lúc sáng, hơn nữa còn hình ảnh anh chịu đựng cơn đau ấn dạ dày đến an ủi mình, trái tim cậu liền căng thẳng đến phát đau. Cậu biết tinh thần của mình hiện tại không tốt, những lúc cảm xúc dâng trào căn bản không thể khống chế được mình.

Cậu đã hại anh một lần, tuyệt không thể hại anh lần nữa.

Tô Văn Dương nhìn thẳng phía trước, tay giữ chặt vô-lăng, mặt không đổi sắc đáp, "Mục tiên sinh đừng làm tôi khó xử."

Mục Nhiên còn muốn nói chuyện, Tô Văn Dương đã ngắt lời, "Dịch thiếu còn đang ở trong bệnh viện, Mục tiên sinh nếu không muốn gây thêm phiền toái của ngài ấy thì xin đừng nói những lời như thế."

Mục Nhiên nghe vậy lặng người, sau đó chậm rãi cúi đầu, không nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip