Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Những giấc mơ về cô cũng thường xuyên xuất hiện trong giấc ngủ của nó, đẹp đẽ có, đau buồn có và cả những giấc mơ ướt át nữa. Nó cảm thấy mình thật khốn nạn khi có những giấc mơ về cô như vậy. Kể từ ngày cô đến và mang theo bao thứ mới mẻ làm choáng ngợp cuộc đời nó như là một cơn gió lạ thổi vào cuộc sống vốn vô cùng nóng bức và ngột ngạt của nó.

Có bao giờ nó ngồi một mình suy nghĩ về ai rồi tự mỉm cười như thế đâu, chỉ những phản ứng nhẹ của ai đó cũng khiến nó hân hoa, vui vẻ cả ngày và cũng chưa bao giờ nó mơ những giấc mơ ướt át, xấu xa đó về bất cứ người nào cả, những ý nghĩ đồi bại tục tĩu cứ lâu lâu lại xuất hiện trong đầu nó.

Và nó sẽ giết chết chính mình nếu có một ngày nó làm tổn thương cô bằng những việc như thế, chỉ những suy nghĩ xấu xa đó thôi cũng làm nó ghê tởm chính bản thân mình rồi.

Cứ mỗi lần gặp cô, cô lại đem cho nó một cảm xúc mới, giống như một Yeji khác vậy.

Người ta thường nói "bạn sẽ không có cơ hội thứ hai để tạo ấn tượng đầu tiên tốt đẹp" nhưng với cô lại khác, cứ mỗi lần nhìn thấy cô thì nó lại có một ấn tượng mới không kém phần choáng ngợp so với lần đầu nó gặp cô.

Lúc thì cô xinh đẹp vô cùng, lúc thì lạnh lùng quyến rũ sau đó thì lại thân thiện cười nói và có lúc thì dễ thương vô đối giống như lúc nãy vậy. Mỗi lần cô nhăn mũi, trề môi, dùng cái giọng aegyo nói chuyện với Hyunjin thì tim nó lại rung động thêm một chút, cô cứ như một cô công chúa nhỏ 5 hay 6 tuổi vòi vĩnh cái gì đó vậy. Bạn biết đó không ai có thể cưỡng lại sự dễ thương của các công chúa nhỏ ở độ tuổi đó được.

- Người tình em đâu ? Gọi qua đó nói chuyện đi.

Câu nói của Hyunjin lại vang vọng trong đầu nó, nó cười nhạt cứ như là nó sẽ có một cơ hội nào đó nếu như cô chưa có tên người tình nào đó vậy.

Nó căm ghét bản thân mình cứ hy vọng về một thứ gì đó mình không bao giờ có được, hy vọng không nhiều nhưng vẫn tồn tại trong tim nó. Bây giờ thì nó mới biết tốt hơn là mình không nên hy vọng gì cả bởi vì nếu những giọt hy vọng đó tồn tại ở nơi chúng không nên tồn tại thì dù chỉ có chút xíu thôi thì chúng cũng sẽ phá hủy mọi thứ như trái tim nó bây giờ vậy.

Nó và cô không thể, nó biết, cô cũng nghĩ như vậy và nếu có một ai đó vô tình biết được cái tình cảm này của nó thì cũng nói như vậy thôi, đũa mốc và mâm son ư ?

Cũng có thể chỉ khi chiếc mâm son đó cũng mong muốn đôi đũa mốc tội nghiệp kia. Còn nó đến mơ tưởng nó còn không dám mơ cô sẽ thích nó, làm sao mà có thể khi cô đã có một gã người tình nào đó ở Úc kia chứ.

Giành lại đi !

Nó bật cười với những suy nghĩ của mình, nó tự ti đến mức không dám mở miệng ra bắt chuyện với cô nữa là...mà ừ chắc nó sẽ làm thế nếu nó không là con Ryujin nghèo rách mùng tơi như thế này, không có học, nghề nghiệp thì không ổn định còn cô sau này sẽ tốt nghiệp rồi học làm bác sĩ.

Ngoại hình nó thì nhỏ con, xấu xí, đen thui vì suốt ngày phơi nắng ngoài trời, người thì lúc nào cũng có mùi mồ hôi. Nó lấy gì để giành được tình cảm của cô đây ? Còn nếu có được cô thì nó đem lại được gì cho cô ?

Chẳng phải là sự mất mặt và những lời đàm tiếu sao, nó không muốn núp sau váy người con gái mình thương, nó muốn cô ấy phải được hạnh phúc.

Làm sao có thể khi bây giờ nó còn không lo nổi cho chính mình. Nó chưa bao giờ muốn oán trách số phận như lúc này vì trong những ước mơ của nó bây giờ không chỉ có ba mẹ, Yuna mà còn có nó và cô nữa, một ước mơ cho nó và cô...giá như ba nó không đổ bệnh, giá như nhà nó không nghèo khổ thế này, giá như nó giỏi giang hơn...thì nó không phải mệt mỏi như thế này rồi.

Đứng dậy, nó bước đi để lại một viên đá còn lăn lóc và cái tên người con gái nó yêu. Vét hết số tiền còn lại trong túi, nó đi về phía tiệm tạp hóa của bà Lee mua một chai rượu nhỏ và một bao thuốc lá.



Yeji chưa bao giờ nghĩ mình có cái sở thích ở một mình và nhìn ngắm mọi thứ chìm trong bóng tối như vậy, nó giống như một thói quen hơn, một thói quen mới kể từ khi cô trở về Hàn Quốc.

Mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, cô đứng ở ban công ngân nga theo vài bài hát Country cô thích hòa quyện cùng tiếng sóng biển xa xăm. Tất cả như một bức tranh với màu đen làm chủ đạo, ở giữa con hẻm nhỏ lại có một màu vàng chóe của bóng đèn đường, cứ một khoảng xa cái màu vàng ấy sẽ được lập lại nhưng mờ dần, mờ dần và cuối cùng cũng là hai khoảng đen thăm thẳm.

Mọi thứ ở đây yên tĩnh thật, cứ khoảng chín mười giờ là không còn ai ngoài đường, lâu lâu thì lại có vài con chó sủa làm vang dội cả một khoảng trời, một con rồi hai con rồi cả đám, được một lúc rồi lại im bặt.

Hình như con người trong thị trấn này có thói quen ngủ sớm, họ ngủ sớm rồi sáng lại dậy rất sớm, khoảng bốn năm giờ thì cô lại nghe tiếng chổi quét sân, lâu lâu lại là tiếng những cái cửa được kéo ra, rồi tiếng chào hỏi của những người hàng xóm xung quanh.

Dòng suy nghĩ của cô bị ngắt bởi tiếng chai lọ va chạm đâu đây, hình như có ai làm rớt cái gì đó, mà giờ này còn có ai ở ngoài đường sao.

Quay đầu về hướng phát ra âm thanh đó, ở trong khoảng giữa của hai căn nhà nằm chéo nhà cô một khoảng, nép mình sau cây cột đèn sáng lóa hình như có ai đang ở đó, lúc đầu cô cứ tưởng lại là một gã bợm nhậu nào đó, say quá không tìm được đường về nhà nhưng có vẻ không phải như vậy.

Nhìn kĩ thì chỉ có một cái vỏ chai rượu nằm ngay sát bàn chân duỗi thẳng của gã, còn lại là khoảng năm sáu cái đầu lọc thuốc lá rơi vãi xung quanh, gã co chiếc chân kia lên, gã dựa lưng vào tường một cách thoải mái, kiểu ngồi của mấy kẻ sầu đời.

Vì chiếc cột đèn mà cô không nhìn thấy rõ mặt tên đó lắm, mà thôi kệ biết để làm gì, giờ này ngồi ở đó thì chắc cũng không phải là người tốt gì đâu, cô quay đi mở cánh cửa bước vào trong, phòng cô khá lớn nằm ở tầng trên của ngôi biệt thự.

Cô tìm cái remote không biết lúc nãy mở rèm cửa xong cô lại để đâu rồi, cô thích để rèm mở khi ngủ, cứ không ngủ được cô lại quay qua nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm nhưng trời sáng thì nắng lại hắt cả lên giường làm cô cảm thấy rất khó chịu nên kể từ đó cô không để mở nữa.

Là em ấy ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip