***
"Woof!""Woof!""Woof!"Kishibe khoanh tay trước ngực, đôi mắt dán vào chú chó trắng trên đường, bộ lông của nó còn xấu hơn kể từ lần cuối anh gặp. Nhưng đấy chẳng phải điểm mấu chốt, cái chính là nó vẫn niềm nở vẫy đuôi với Kishibe như thể đã quên mất từng bị anh đạp cho một cú trời giáng như thế nào. Lẽ nào con chó này bị ngốc chăng? Kishibe khá tin tưởng vào giả thuyết của mình, bởi không thể loại trừ việc nó đã bị tảng đá hay cái thứ quái quỷ gì đó rơi trúng đầu.Kishibe thở dài, tại sao anh lại phải quan tâm đến vấn đề này cơ nhỉ, đây vốn đâu phải là điều quan trọng trong cuộc đời của anh. Nó còn không đáng để xếp chung với một vài sở thích nhất thời mang tính tạm bợ nào đó mà anh ta có. Để không phung phí thêm thời gian của mình, anh ta mặc kệ nó và tiếp tục đi thẳng đến trụ sở, không quên phớt lờ chú chó tội nghiệp.***
Dạo gần đây, tần suất làm việc cùng nhau giữa anh và Makima đang tăng lên đáng kể. Trên hết là do số lượng công việc thì nhiều mà nhân lực thì lại quá ít. Trong khi đó Quanxi lại phải quản lý thêm cả đội hai vì đội trưởng bên đó vừa bị một con quỷ xẻ làm đôi, thú thật anh ta chẳng muốn nhớ lại cảnh tượng kinh khủng đó một chút nào. Mà thực ra Quanxi không có vẻ gì là phàn nàn, ngược lại cô khá khoái vì bên đấy có vài cô nàng chuẩn gu cô. Thêm vào đó, mối quan hệ giữa cô ấy và Makima đang ngày càng xuống cấp một cách trầm trọng. Nguyên nhân chủ yếu là do Makima đã từ chối thả những người phụ nữ của Quanxi với lý do họ là quỷ, thay vào đó cô sử dụng bọn họ như những con tin để khiến Quanxi phải ngoan ngoãn nghe lời. Thú thật, mọi ảo tưởng ban đầu của Quanxi về nữ cấp trên này đều đã bay sạch sẽ như tiền lương tháng này của Kishibe, giờ đây tất cả những gì còn sót lại chỉ là sự căm ghét và thù hận đến cùng cực. Thế nên dẫu rất muốn xem trận ẩu đả đầy kịch tính giữa hai cô gái nhưng Kishibe đành phải nhượng bộ, và chấp nhận tách hai người họ ra hòng khiến tình hình bớt căng thẳng."Kishibe, tôi muốn một bản báo cáo thiệt hại vào trước sáu giờ chiều nay.""Ngoài giờ hành chính sao, không đâu.""...""Hiểu rồi."Và cũng chẳng biết từ lúc nào, Kishibe đã bắt đầu nghe lời nữ cấp trên của mình hơn trước một chút. Có lẽ là phần nào đó trong anh tôn trọng cô ấy, bởi đúng như Makima từng nói, anh tốt nhất không nên coi thường cô chỉ vì cô nhỏ tuổi hơn. Trong công việc thợ săn quỷ này, tuổi tác không phải là một vấn đề gì quá lớn lao nếu đem so với kinh nghiệm. Nói vậy không có nghĩa là cô ấy giỏi giết quỷ hơn Kishibe, năng lực của cô ta vẫn còn là một ẩn số không được phép tiết lộ ra bên ngoài. Cái chính là cô ấy có khả năng lãnh đạo vượt trội so với những cấp trên cũ của anh, từ hoạch định cho đến điều phối đều vô cùng xuất sắc. Makima quả thực là kẻ sinh ra để lãnh đạo người khác.***
Kishibe uể oải nhìn lên bầu trời âm u màu xám xịt, chúng trông cứ như thể đang chực chờ đổ ào những cơn mưa lạnh buốt xuống mặt đất, và buộc Kishibe phải ướt sũng cho đến khi về đến nhà. Một tiếng ẳng quen thuộc khiến thợ săn quỷ không thể không ngoái đầu."Chào, vẫn khỏe nhỉ." - Anh vẫy tay đầy cợt nhả.Chú chó vẫy đuôi mừng rỡ và nhanh chóng chạy đến quấn quýt bên dưới chân của Kishibe. Makima cũng quan sát nó với đôi mắt trầm tư, cô khá ngạc nhiên khi con chó này lại kiên trì đến vậy, cô từng cho rằng nó hẳn phải chết mất xác từ lâu rồi kia chứ. "Tên của nó là gì?" - Cô tò mò.Tuy nhiên đáp lại nữ thợ săn quỷ chỉ là một sự im lặng đầy ngột ngạt và tiếng xe cộ inh ỏi ngoài đường. Mà nhiêu đó cũng đủ để trả lời cho câu hỏi của Makima rằng, anh vẫn chưa đặt cho nó một cái tên hoàn chỉnh, mà chỉ đơn giản gọi là "mày" và "con chó"."Thật không thể tin được tôi lại có một cấp dưới như thế này.""Dù sao tôi cũng đâu phải chủ của nó, nếu muốn thì cô có thể nhận nuôi và đặt cho nó một cái tên quái quỷ nào đó mà cô thích." - Kishibe đáp trả, anh xoa đầu chú chó. - "Dù sao cái tên cũng chẳng phải điều gì quá quan trọng, nó cũng chỉ là một danh xưng để phân biệt người này với người kia mà thôi."Makima trầm ngâm một lúc, sau đó cô khom người để xoa đầu chú chó trắng, bộ lông thô ráp của nó khiến cô cảm thấy hơi khó chịu. Chắc hơn một tháng rồi nó vẫn chưa tắm, Makima có thể nhìn thấy một vài con bọ chét nơi kẽ chân của nó. "Trong trường hợp anh không biết, con chó này thuộc giống cái." - Nhận thấy Kishibe đang chú ý lắng nghe mình, cô ấy tiếp tục. - "Cái tên quan trọng hơn anh nghĩ đấy. Dù sao đi nữa, tôi cho rằng anh nên bắt đầu tìm cho nó một cái tên thích hợp, một thứ chỉ thuộc riêng nó."Đôi mắt cô chó trắng ánh lên và sủa một tiếng, cứ như thể nó hiểu những gì mà hai người họ đang thảo luận và vẫy đuôi mừng rỡ với đề xuất của Makima (có lẽ nó thực sự hiểu tiếng người?). Kishibe khoanh tay, đặt cho nó một cái tên cũng chẳng phải điều gì quá xa xỉ, có lẽ anh sẽ nghiêm túc nghĩ về vấn đề này sau khi anh được nhận lương."Thôi được rồi." - Đột nhiên trong đầu Kishibe nảy ra một ý tưởng đầy thú vị và anh muốn thực hiện nó ngay lập tức chỉ để trêu chọc cấp trên của mình. - "Để cảm ơn ý tưởng cô, tôi sẽ gọi nó là Maki. Cô thấy sao, nghe hay chứ?""... Anh có khiếu hài hước đấy."***
Thật không thể tin được việc nghĩ ra một cái tên lại khó khăn hơn Kishibe tưởng, và anh cũng chẳng ngờ mình lại quá nghiêm túc với vấn đề mà anh cho là hết sức tầm thường này. Anh ta nằm ườn ra chiếc ghế sofa, đôi mắt lười biếng nhìn lên trần nhà, sau đó lại đảo một lượt quanh văn phòng của mình. Makima đang thưởng thức cà phê và đọc một bài báo nào đấy vừa mới in sáng nay, Quanxi thì đã rời đi vì không muốn chạm mặt với cấp trên của mình. Còn những thành viên khác... Kishibe đành bó tay, có lẽ họ đã ra ngoài để tán tỉnh và ra oai với các nữ sinh trung học. Thật là một ngày nhàm chán."Anh có thể đọc tờ báo bên cạnh để giết thời gian." - Như thể đoán được suy nghĩ trong đầu của Kishibe, Makima lên tiếng. - "Dù sao hôm nay cũng là một ngày rảnh rỗi hiếm có, và thời tiết cũng rất đẹp."Từ từ, anh ngoái đầu về phía chồng giấy nặng trịch được sắp xếp một cách ngăn nắp trên kệ. Anh vơ đại một tờ nào đó có vẻ bắt mắt, khiến đống giấy trở nên lộn xộn và rơi vãi ra khắp sàn. Kishibe không quan tâm cho lắm và cũng không có ý định nhặt chúng lên, anh ta vốn không phải là người ưa sạch sẽ hay ngăn nắp gì cho cam. Anh đọc lướt qua một số bài, đôi mắt lim dim như sắp ngủ gật. Thật khó khăn cho Kishibe khi anh ta chỉ mới học đến hết cấp bậc tiểu học, thế nên phải tốn rất nhiều thời gian để anh ta có thể đánh vần lưu loát một bài hoàn chỉnh. Đó cũng là lý do mà công việc giấy tờ hầu hết đều được giao cho Quanxi chứ không phải cho người đàn ông này.Đột nhiên, một tiêu đề đầy cuốn hút lướt ngang qua tầm mắt khiến anh không thể không chú ý.Luci - Bài thánh ca ánh sáng đã soi đường cho những người khốn khổ."Luci... tên của mày sẽ là Luci." - Kishibe lẩm bẩm với nụ cười dịu dàng trên gương mặt.Cuối cùng thì anh ấy cũng đã nghĩ ra được một tên thật hay ho mà anh vô cùng hài lòng, chắc chắn anh ta sẽ không cảm thấy hối tiếc. Mà, Kishibe có bao giờ hối tiếc về điều gì đâu.Kể từ ngày hôm đó, cô chó trắng đã sở hữu cho mình một cái tên do chính Kishibe đặt cho trong vòng năm phút kể từ khi nhìn thấy tiêu đề bài báo. Dù vậy nó không hẳn chỉ là chọn bừa cho vui, có những thứ dẫu chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng ý nghĩa mà nó mang lại hoàn toàn không thể đong đếm được. Và, Kishibe hoàn toàn nghiêm túc trong vấn đề này.***
Khoảnh khắc viết dòng này, thú thật là mình đang gõ trong một tâm trạng khá là khó tả. Chuyện là trong tối nay, một cơn siêu bão sẽ ghé đến và cả thành phố của mình hiện trong tình trạng báo động khẩn cấp lẫn đặt giờ giới nghiêm.Sau đó thì Sở giáo dục cho nghỉ học, như bao học sinh khác, mình reo lên ố dè trong hạnh phúc vì khỏi phải làm bài tập. Và chỉ một giây sau, mình bí xị trong tội lỗi vì chợt nhớ ra lý do được nghỉ.Hiện tại thì gió đang thổi rất dữ dội và cái cây trước nhà mình trông như sắp què đến nơi rồi, mà đó là bão còn chưa đổ bộ đâu. Nói chung mình thấy tình hình có vẻ căng đấy, nhưng bão có mạnh mấy thì mình cũng phải gõ cho xong chap này đã rồi tính :v.Tóm lại cái note chả liên quan gì đến câu chuyện cả, mình viết cho vui cũng như ghi lại khoảnh khắc mà cái chap này ra đời trong một ngày đầy giông tố bão bùng thôi haha ;))27/09/2022Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip