Chương 55: (H) Học sinh ba tốt và hồ ly tinh, ai là người mặt ngoài và mặt trong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
✽Chương 55: (H) Học sinh ba tốt và hồ ly tinh, ai là người mặt ngoài và mặt trong khác nhau? Đứng ở bậc cầu thang tiện đâm vào
Editor + beta :  🌼ℓσℓιsα🌼

Khi Mộc Trạch Tây trở lại trường học, ngoại trừ Trần Triết và Lâm Thi Vũ tỏ ra chào đón cô thì những người khác đều không có phản ứng quá lớn.

Như vậy vừa đúng ý Mộc Trạch Tây, không cần đối phó với sự dò hỏi của người khác, quá xấu hổ.

Trái lại, Lý Vi chua chát tới hỏi Mộc Trạch Tây rằng tại sao Nghiêm Kỷ lại trở về cùng lúc với cô.

Mộc Trạch Tây… Nếu nói tiếp, tôi sợ cậu sẽ chết vì chua.

Mộc Trạch Tây vẫn rất vui khi được trở lại trường trung học Hoa Thịnh, nơi đây vẫn quen thuộc và thân thiết như vậy. Nhưng những lời đồn đãi vớ vẩn cũng quen thuộc như nhau…

Hầu hết vẫn xoay quanh cô, Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ.

Nói Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ có ấn tượng tốt về nhau, còn cô vẫn là hồ ly tinh quấn mãi Nghiêm Kỷ không tha.

Mộc Trạch Tây đã quen, cũng giống như cốt truyện trong nguyên tác, cô không quan tâm. Có Nghiêm Kỷ ở đây, sẽ không múa đến trên người cô.

Cũng có vấn đề khó giải quyết.

Nghiêm Kỷ hiện tại rất không tin tưởng Mộc Trạch Tây, hình như anh còn mắc bệnh PDST rất nghiêm trọng.

*PDST: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Nghiêm Kỷ phải luôn chú ý đến các hành động của Mộc Trạch Tây, bình thường hai người ở biệt thự vẫn ổn, như hình với bóng, không thể tách rời.

Nhưng ở trường học thì không thể nào dính nhau, chỉ cần Mộc Trạch Tây rời khỏi Nghiêm Kỷ quá 10 phút thì anh sẽ điên cuồng tìm người.

Anh còn quy định Mộc Trạch Tây không được cách anh quá 2 mét, phải luôn đi theo anh.

“Hừ ~ Trùm tổng không biết xấu hổ à, không phải cậu đang cố tình gây sự hay sao, chỗ ngồi của chúng ta cách nhau 10 mét.” Mộc Trạch Tây giận mà không dám nói, nhỏ giọng lẩm bẩm cà khịa.

“Đúng rồi, quên việc sắp xếp này.” Nghiêm Kỷ nghe thấy rõ ràng, véo tai cô, “Đúng là tôi cố tình gây sự.”

Mộc Trạch Tây… Quên mất lỗ tai Nghiêm Kỷ rất thính.

Năng suất làm việc của Nghiêm Kỷ luôn nhanh lẹ, chỉ mới một tiết học, Vương Khiết đã tuyên bố đổi chỗ.

Mộc Trạch Tây rút trúng mảnh giấy ngồi cùng bàn với Nghiêm Kỷ, thoáng cái đều ồ lên.

Mộc Trạch Tây??! Đây là chuyện gì? Thăm là do Nghiêm Kỷ chuẩn bị, Mộc Trạch Tây rất muốn hô to, “Có nội tình! Nhất định có nội tình! Yêu cầu bốc lại!”

Nhưng bị Nghiêm Kỷ lườm lại.

Hào quang của Lâm Thi Vũ vẫn như cũ, tiếp tục ngồi trên Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tây phải chịu đựng những cái nhìn như mũi tên nào đó, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than cứ như vậy ngồi chung với Nghiêm Kỷ.

Vẫn là chỗ ngồi sát tường, cứ như vậy bị Nghiêm Kỷ che kín.

Trong giờ học, Nghiêm Kỷ dám ngang nhiên thò tay vào trong váy sờ chân cô trước mặt giáo viên dưới bàn học.

Phá huỷ đi, chán…

Vì không thể vượt qua 2 mét nên Mộc Trạch Tây chỉ có thể đi theo sau Nghiêm Kỷ dạo quanh khuôn viên trường để tuần tra an toàn.

Bước chân Nghiêm Kỷ rất dài, Mộc Trạch Tây vừa đi nhanh vừa nói, “Khoảng cách mới có thể tạo ra vẻ đẹp, chúng ta cùng nhau già đi không chán à?”

Nghiêm Kỷ dừng lại, Mộc Trạch Tây không bước nữa, lập tức va vào tấm lưng cứng rắn của anh.

Anh quay đầu, mắt lộ hung quang, “Cậu dám chán tôi thử xem, tôi làm chết cậu.”

Không phải, có phải cậu nhầm người hay không! Mộc Trạch Tây đang định giải thích, Nghiêm Kỷ đã kéo Mộc Trạch Tây lên tầng cao nhất của một tòa nhà thí nghiệm không hề có bóng người.

Kiểu địa phương này thường hay xuất hiện ở Hoàng Mạn, không ổn!

Ngay khi Mộc Trạch Tây vừa chạy ra ngoài, cô đã bị Nghiêm Kỷ chặn ngang ôm đi vào, sau đó đẩy cô lên tường.

Với khí thế của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây đã rất quen với những gì anh muốn làm.

“Không được, Nghiêm Kỷ không được!” Mộc Trạch Tây vừa thẹn vừa giận, sao có thể ở đây?!

Dương vật Nghiêm Kỷ to lên khó chịu. Trong giờ học sờ vào cặp đùi trắng mịn của cô, khi anh tình cờ cạo một tý ở giữa hai chân cô, cô lập tức run rẩy yêu kiều, rõ đáng yêu, anh muốn làm.

Bây giờ Nghiêm Kỷ tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, ham muốn mạnh mẽ, luôn không nhịn được, anh đã cương cứng từ lâu.

Anh thử kiềm chế đè nó xuống, nhưng lại phát hiện mình không đè được, nó luôn cương cứng, cọ vào quần đau, anh nên bắn một lần.

Nghiêm Kỷ ấn Mộc Trạch Tây vào tường nhoài người về phía trước, tay thăm dò bờ mông chỗ quần lót, lại xoa hột le, thỉnh thoảng cắm vào cửa lỗ.

Mộc Trạch Tây hiện tại bị chăm sóc dạy bảo đã quen, mới xoa nhẹ một lúc mà cô đã ướt át.

Nhận thấy Nghiêm Kỷ đến thật, Mộc Trạch Tây lập tức giật mình, cô không lùn nhưng Nghiêm Kỷ còn cao hơn cô.

Cứ thế bao vây cô như một bức tường, ngăn cô chặt chẽ.

Nghiêm Kỷ trực tiếp cởi quần đồng phục học sinh, dùng dương vật cứng rắn gắng gượng đâm vào mông cô, “Cậu nói ai không được?”

“Tớ biết cậu hành! Thực hành!” Mộc Trạch Tây hoảng loạn không chọn được từ để giải thích.

“Đây là trường học, là nơi giảng dạy những kiến ​​thức thần thánh, cậu không thể làm những việc như thế này… Chúng ta quay lại được không…” Mộc Trạch Tây nghiêng mặt ghé vào tường, có thể cảm nhận rõ nhiệt độ nóng bỏng và hơi thở nguy hiểm trong lòng người đàn ông phía sau. Anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Mộc Trạch Tây lập tức mềm giọng cầu xin.

“Xì ~” Nghiêm Kỷ rít lên một tiếng lạnh lùng, nói đùa, “Tây Tây của chúng ta bây giờ dễ nói chuyện như vậy”

“Tớ vẫn luôn dễ nói chuyện…” Mộc Trạch Tây yếu ớt giải thích.

Nghiêm Kỷ không cho ý kiến. Trước đây, mỗi một lần lên giường đều phải lôi kéo tới lui với Mộc Trạch Tây, lo hết chuyện này đến chuyện kia.

Hiện tại lột cô ra, cho cô một chút âu yếm, liếm ra nước là có thể cắm vào.

Bây giờ quá sức hơn, cô còn lùi một bước để không phải ở đây, bằng lòng chịu đựng quay về đối mặt với một tủ đồ chơi trước khi làm.

Khỏi phải nói, Nghiêm Kỷ thật sự cảm thấy nghiện cảm giác có thể kiểm soát bất cứ lúc nào.

“Vểnh mông lên để anh Nghiêm làm em.”

Nói rồi Nghiêm Kỷ đâm dương vật to cứng nóng bỏng vào cặp mông nhỏ của Mộc Trạch Tây, thân gậy kẹp trong rãnh mông trơn trượt rồi cọ xát vào nhau.

Nghiêm Kỷ ăn mềm, nhưng đôi khi anh không kìm đủ, anh sẽ không ăn cái mềm này, kiểu gì cũng phải ăn thịt.

Hơi thở Mộc Trạch Tây không ổn định giãy giụa, Nghiêm Kỷ chỉ dùng ngón tay cạo gãi âm đạo, sau đó đưa tay xâm nhập vào trong quần áo cô xoa bóp bộ ngực lớn mềm mại.

Nghiêm Kỷ đề cập, “Hôm nay lúc cậu đến trường, trường học vẫn bùng nổ. Đặc biệt là các nam sinh, số người và tần suất đi qua lớp chúng ta cũng nhiều hơn, tất cả đều hướng vào lớp thám thính. Vừa rồi cậu đi theo tôi đến đây, dọc đường cũng có vô số ánh mắt nhìn.

Âm đạo bị tấn công, Mộc Trạch Tây không thể ngăn lại, run rầm rì. Cô không biết, cô làm tổ ở chân tường.

“Nhất thời tôi đã quên, cậu nằm trong danh sách bị ghét nhất trường học của những người bỏ phiếu ẩn danh, nhưng cậu cũng đứng đầu trong cuộc bầu chọn ẩn danh bầu ra hoa khôi của Hoa Thịnh. Mặt cậu nhỏ, cậu luôn thu hút người khác nhìn cậu.”

Mộc Trạch Tây tức giận nói, “Cậu vẫn là người hoà nhã nhất, thận trọng nhất, học sinh ba tốt cao nhất, đẹp trai nhất, thành tích siêu cấp nhất trường không thể bám vào! Bởi vì lúc trước tớ theo đuổi cậu, cậu cũng không biết tránh nghi ngờ, thanh danh của tớ bây giờ vẫn là kẻ thứ ba "Hồ Ly Tinh lẳng lơ" giả thanh thuần ngoan ngoãn. Tớ cảm ơn cậu.”

Những ngón tay dài của Nghiêm Kỷ đã sờ đến điểm G trong âm đạo Mộc Trạch Tây, anh ra vào chỗ kia, mở rộng, ngón cái ấn xuống hột le cắm vào chơi đùa.

“Kia vừa lúc, nếu để cho đám thiếu nam thiếu nữ kia biết, học sinh ba tốt nhất là tôi lại ép buộc cắm vào "Hồ Ly Tinh lẳng lơ" nhất, nhưng đều do tôi không từ thủ đoạn. Bọn họ nên có biểu cảm như thế nào?”

Mộc Trạch Tây run rẩy yêu kiều hừ nhẹ, “Biết người không biết mặt không biết lòng.” Sai lầm khi thờ quỷ làm thần.

Đương nhiên Nghiêm Kỷ biết cô có ý gì, không nhịn được bật cười, tiếp tục động tác nhanh hơn.

Màn dạo đầu với kỹ xảo cao siêu, Mộc Trạch Tây lập tức chịu không nổi, nức nở kẹp chân run rẩy, nhưng cho dù cô có kẹp thế nào thì Nghiêm Kỷ vẫn mạnh mẽ tấn công đến nơi nhạy cảm.

“Nghiêm Kỷ, chúng ta đừng làm ở đây được không! Tớ nói thật!” Mộc Trạch Tây cầu xin.

Thấy cô sắp động, Nghiêm Kỷ ôm eo cô khống chế, rút ngón tay thon dài dính đầy dâm dịch ra, lau lên quần lót của cô, sau đó lập tức cởi ra.

Thật ra Nghiêm Kỷ không quan tâm, nhắm dương vật đang chôn trong rãnh mông vào ngay cửa lỗ, được mật dịch ướt át bôi trơn, dương vật từ từ đẩy mạnh vào.

Anh vẫn làm ở đây, ở trường học! Mộc Trạch Tây lắc đầu từ chối. Lại bị Nghiêm Kỷ giam giữ muốn nâng lên, vểnh mông lên cao để ra vào tốt hơn.

Mộc Trạch Tây rên rỉ khóc nức nở, đâm từng cái về phía trước, quy đầu khổng lồ đào mở âm đạo, như đào giếng nước từng chút một, đào ra lượng nước dồi dào.

Bên trong âm đạo bị dương vật không ngừng mở rộng đâm đến mức khẩn cấp co rút lại, xoắn ướt át. Vừa phê vừa ướt, Nghiêm Kỷ ưỡn thẳng lưng tăng tốc độ đưa đẩy.

Làm những chuyện dâm đãng như vậy trong hành lang khuôn viên trường, Mộc Trạch Tây vừa trướng vừa sướng, đồng thời còn có cảm giác bị lên án về mặt đạo đức.

Cô khóc nức nở nói, “Cái gì tớ cũng nhường cậu, nhượng bộ từng bước một, cậu còn sử dụng hết tất cả những thủ đoạn biến thái khiến cho tớ cảm thấy xấu hổ, mất hết thể diện để giày vò tớ!”

Nghiêm Kỷ cười, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, càng dùng sức đâm cô, “Cậu cũng biết tôi đang thử điểm mấu chốt của cậu nhưng cậu vẫn lùi và lùi về sau. Biến thái? Còn có thứ biến thái hơn nữa.”

Mộc Trạch Tây cảm thấy uất ức, anh giày vò cô không hợp lẽ thường, cô không thể lùi và lùi về sau hay sao.

Trong hành lang không rộng vang lên tiếng thân thể va vào nhau bạch bạch, tiếng thở dốc khuây khoả của người đàn ông và tiếng nức nở của người phụ nữ yếu ớt truyền đến.

Cứ như vậy, Mộc Trạch Tây dựa vào tường để mượn sức, vểnh mông cho Nghiêm Kỷ đâm vào. Sợ phát ra tiếng bị người khác nghe thấy, lúc lên đỉnh thì cắn cánh tay mình, nức nở như đau như sướng.

Nhìn Mộc Trạch Tây kê chân khó chịu, cơ thể hai người vẫn dính liền với nhau, Nghiêm Kỷ trực tiếp đỡ Mộc Trạch Tây đứng lên bậc thang.

Tư thế này vừa phải, dương vật Nghiêm Kỷ vừa ngang với âm đạo Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ thả ra lắc eo đâm vào. Lại khổ cho Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây đáng thương Không thể mượn sức, tư thế này lại vào sâu, người bị đâm hướng về phía trước. Lại bị Nghiêm Kỷ giữ chặt kéo ra sau, cứ như vậy, dương vật to dài lập tức xuyên qua âm đạo, chọc đến cổ tử cung.

Mộc Trạch Tây bị làm đến nỗi âm đạo co giật, lên đỉnh là tiết ra từng cơn, dâm dịch chảy dọc xuống theo đôi chân run rẩy.

Đã gần đến cao trào hủy diệt, Mộc Trạch Tây nắm lan can, gần như không đứng được, nhỏ giọng nức nở khóc kể, “Ưm ~ hức hức ~ nhẹ chút ~ chậm một chút!”

Nghiêm Kỷ bật cười, sảng khoái nhả ra, khuây khoả thở hổn hển, giọng khàn nhỏ, “Xem ra tôi chưa đủ cố gắng, để cho cậu vẫn có thể đè thấp giọng nói chuyện.”

Mộc Trạch Tây không chịu nổi, chờ khi Nghiêm Kỷ rút ra, cô muốn xoay mông trốn tránh.

Nghiêm Kỷ nhìn, bật cười một tiếng, thấy chuẩn thời cơ, anh bất ngờ ưỡn thẳng, quy đầu khổng lồ cứ như vậy đâm vào điểm G nhạy cảm, nghiền lớp thịt nhạy cảm.

Một luồng sáng trắng bùng nổ trong đầu Mộc Trạch Tây, cơ thể chợt chấn động, thân thể lập tức mềm nhũn, không đứng vững mà trượt xuống.

Nghiêm Kỷ lập tức kéo cô lên, vừa khéo đặt cô ở ngã rẽ lan can, nằm trên thanh lan can nghiêng lệch. Mở hai chân cô ra vắt lên vai anh, làm tiếp.

“Sướng à? Ngoài miệng nói đừng làm trong trường nhưng âm đạo lại kích thích kẹp dương vật xoắn đến nỗi khiến cho tôi đau đớn tiết ra. Hành lang rất kích thích nhỉ, hở?”

Chân Mộc Trạch Tây cứ bị Nghiêm Kỷ ôm như thế, thỉnh thoảng liếm phần thịt chân trắng mịn nhạy cảm, một bên nâng hông đâm vào.

Nếu cứ tiếp tục, Mộc Trạch Tây sẽ sụp đổ, buổi chiều còn phải đến lớp.

Mộc Trạch Tây chỉ có thể chủ động móc eo Nghiêm Kỷ, cô bám mông, cùng nhau di chuyển. Vừa ngọt ngào vừa quyến rũ gọi anh, ánh mắt mơ màng, mặt tràn đầy sắc xuân sau cơn cực khoái, “Nhanh lên, tớ muốn…”

Chỉ với một tiếng muốn quyến rũ mềm mại, Nghiêm Kỷ lập tức bị câu mất hồn, dương vật lại to thêm một chút. Khoái cảm mất hồn sung sướng chạy từ cột sống đến tận cùng.

“Được, chồng cho.” Nghiêm Kỷ cúi người, hôn lên môi Mộc Trạch Tây. Môi lưỡi hai người giao đuổi, hơi thở hoà vào nhau.

Ngay tại lần đâm nhanh này, ánh sáng trắng trong hai người chợt lóe, đồng thời đạt tới cực khoái mất hồn chìm ngập…

Sau khi Nghiêm Kỷ dọn dẹp cho Mộc Trạch Tây xong, anh chợt nói.

“Trong nguyên tác, tôi tưởng chúng ta vẫn luôn dây dưa, trong đó có đề cập một cách khó hiểu rằng chúng ta “Vừa khéo tình cờ gặp nhau” ở rất nhiều nơi trong khuôn viên trường. Nghiêm Kỷ lặp lại từ "Rất nhiều nơi".

“Cậu nói xem, dựa theo tính tôi thì tôi có thể làm gì khi dây dưa với cậu?”

Có thể làm gì? Bây giờ Mộc Trạch Tây đã quen Nghiêm Kỷ nên tất nhiên cũng biết Nghiêm Kỷ sẽ làm gì.

“Không thể nào!” Mặt Mộc Trạch Tây vẫn còn đỏ, ngạc nhiên phủ nhận theo bản năng. Con ngươi cô chấn động, bối rối không thôi, không thể nào có chuyện như vậy.

“Cậu quá tin vào nguyên tác của La Nam Nam mà không nghĩ đến tính cách của tôi. Hoặc là nói Mộc Trạch Tây cậu căn bản không biết tính tôi.”

Mộc Trạch Tây bị chẹn họng. Cô cũng bị sốc hoảng loạn, rốt cuộc chuyện này là thế nào! Tại sao Nghiêm Kỷ lại biết nhiều đến thế!

Sau đó, Nghiêm Kỷ không cho Mộc Trạch Tây cơ hội suy nghĩ cẩn thận. Nói rằng vì đi đến cốt truyện cuối cùng, anh càng không kiêng nể gì.

Ở ban công, lan can, vườn hoa, phòng bếp và nhiều nơi khác nhau trong nhà. Còn ở trường học, trên hành lang, trong phòng nghỉ cá nhân, nhà vệ sinh… Cũng lưu lại dấu vết ân ái của hai người.

Các nơi khác nhau chỉ cần anh muốn đến, anh không quan tâm cứ cắm vào, Mộc Trạch Tây chỉ có thể khóc lóc bị anh làm hết lần này đến lần khác.

Cô đã sống một cuộc sống như vậy trong nguyên tác?!

Mộc Trạch Tây còn phát hiện, mỗi lần như vậy đều rất kỳ lạ, không có một bóng người ở đó, thật sự không có một ai…

Quá kỳ lạ…

Trong lúc Mộc Trạch Tây khóc lóc, cô cũng ầm ĩ rất nhiều lần nhưng đều không thay đổi được gì. Nghiêm Kỷ đã quyết tâm.

Càng tới gần kỳ thi đại học, Nghiêm Kỷ càng trở nên gấp gáp. Nếu có thành tích nhanh thì tốt rồi, không cần phải nhìn Mộc Trạch Tây mỗi ngày giống như một tên trộm.

Mộc Trạch Tây biết Nghiêm Kỷ chính là sợi dây kéo căng để cô biến mất hoàn toàn không chút tin tức. Mặc dù Mộc Trạch Tây hoàn toàn bị anh quản lí, cô tự hứa sẽ không chạy lung tung nhưng anh vẫn không tin.

Mộc Trạch Tây cảm giác sâu sắc, xong rồi, sự việc lần trước thực sự đã để lại bóng ma rất lớn cho Nghiêm Kỷ, gần như anh cố chấp thành điên.

Dù là thế lực của Nghiêm gia hay bản thân Nghiêm Kỷ hay là không thể ức chế tính tình khiến cho anh điên cuồng. Nghiêm Kỷ đều khống chế Mộc Trạch Tây sít sao.

Dần dần, giống như mẹ đã từng khống chế cô, Mộc Trạch Tây dần ngừng đấu tranh, cô không thể tranh.

Cô chỉ thỉnh thoảng giở trò vặt, ví như khi cô nói cô học không tốt, Nghiêm Kỷ sẽ không đùa cô, còn tự dạy kèm cho cô.

Nhưng kèm xong rồi lại bị đẩy lên giường.

Sắp đến kỳ thi đại học…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip