*
Ngày hôm sau, khi Tiêu Chiến đi làm vào buổi sáng, cửa phòng Quý Hằng Chi vẫn còn đóng chặt, có lẽ đang ngủ nướng.Anh đem sandwich đã làm bỏ vào tủ lạnh, để lại một tờ giấy ngắn, dặn Quý Hằng Chi khi ngủ dậy thì nhớ ăn.Tuy rằng cẳng chân vẫn còn đau, nhưng cơ bản không ảnh hưởng đến việc đi lại. Sau khi đến công ty, anh tổ chức một cuộc họp nhóm, sắp xếp cho Tiểu Khương, một hoạ sĩ trẻ đến lấy cảnh tại Bệnh viện Ưng bướu Đại học BK.Không biết Tiểu Khương buổi sáng đã ăn gì, nhưng vừa mới vào họp đã bắt đầu nấc cụt, đến khi lấy máy ảnh từ trong nhà kho ra vẫn nấc không ngừng.Tiêu Chiến đi ngang qua bàn làm việc của cô, lấy giúp cô một ly nước ấm đặt bên cạnh, nói: "Em uống từng ngụm nhỏ, cứ uống bảy ngụm liên tục, một lát nữa khỏi."Tiểu Khương nói cảm ơn, nửa tin nửa ngờ làm theo phương pháp của anh, uống nước xong, không ngờ lại thực sự hiệu quả, cơn nấc cụt ngay lập tức dừng lại. Cô vui vẻ nói: "Tổ trưởng Tiêu, phương pháp này của anh tuyệt thật. Anh học được ở nước ngoài sao?""Không phải." Tiêu Chiến mím môi, cười nhẹ nói: "Trước đây có một người bạn đã nói với anh.""Vậy thì người bạn này của anh biết nhiều thật đấy."Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng, "Cậu ấy sống một mình từ nhỏ, quen biết với rất nhiều người, cũng biết rất nhiều chuyện."Tiểu Khương cười nói: "Nhưng mà tổ trưởng Tiêu có vẻ cũng rất độc lập, chắc hẳn là người cái gì cũng có thể làm tốt."Tiêu Chiến tự giễu lắc đầu, "Không phải. Khi còn bé, trừ việc học giỏi ra, những phương diện khác trong cuộc sống đều là một tên ngốc...." Nói xong lại nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng nói: "....Không giống cậu ấy, cái gì cũng biết.""Cậu ấy?" Tai Tiểu Khương rất thính, nghe thấy lời nói của anh, lại tò mò hỏi: "Là người bạn đã nói cho anh phương pháp trị nấc cụt sao?"Tiêu Chiến mỉm cười, dường như không muốn nói quá nhiều, "Nhờ em đến bệnh viện quay phim. Lúc nào về, anh sẽ mời em uống nước."Tiểu Khương có nhãn lực tốt, không hỏi thêm gì nữa, cười nói: "Anh khách sáo như vậy làm gì chứ, đội trưởng Tiêu, đây đều là một phần công việc."*
"Bên bờ sinh tử" là một bộ phim tài liệu y tế có quy mô lớn về các bác sĩ phẫu thuật, chủ yếu quay cảnh bác sĩ xác định phương án điều trị cho bệnh nhân nguy kịch, thực hiện các ca phẫu thuật khẩn cấp, cứu bệnh nhân ra khỏi bờ vực sinh tử như thế nào.Mục đích chính của phim tài liệu là cho phép khán giả nhìn thấy các khía cạnh khác nhau của cuộc sống thông qua góc nhìn của bác sĩ, khôi phục lại hình tượng của họ. Tổ làm phim cuối cùng đã chọn nhân vật chính của bộ phim tài liệu này là một số giáo sư, bác sĩ trưởng nổi tiếng của Bệnh viên Ung bướu Đại học BK, độ tuổi cũng theo bậc thang nhất định, nhưng trẻ nhất là khoảng ba mươi tuổi. Nghe nói, để thu hút khán giả trẻ, ban đầu đoàn làm phim muốn mời một bác sĩ phẫu thuật lồng ngực 25 tuổi được chủ nhiệm khoa hết lòng đề cử, nhưng lại bị đối phương từ chối.Mỗi tập phim đều xen kẽ giữa tranh minh hoạ để thể hiện sự dũng cảm của bác sĩ điều trị, cùng với không khí căng thẳng vào thời khắc sinh tử của bệnh nhân. Đây chính là trọng tâm mà đội ngũ của Tiêu Chiến phải tạo ra.Để kết nối các hình ảnh với phim tài liệu được tốt hơn, Tiêu Chiến gần như đã dành cả ngày để xem bán thành phẩm của bộ phim tài liệu. Rất nhiều cảnh tượng trên màn ảnh khiến nhiệt huyết trong người anh sôi trào, đồng thời cũng sinh ra một chút hâm mộ.... Nếu không phải sự cố ngoài ý muốn đó, có lẽ bây giờ anh cũng là một bác sĩ có thể cứu người thoát khỏi bờ vực sinh tử chứ?Nhưng mà bây giờ, anh không chỉ không học đại học, mà cho dù có học trường y, chân của anh cũng không thể đứng đủ lâu để làm phẫu thuật. Khi 17 tuổi, anh luôn cảm thấy ước mơ rất gần, chỉ cần nỗ lực thì nhất định sẽ đạt được.Mãi cho đến khi lớn lên rồi mới biết được, đôi khi phá nát giấc mơ chỉ là một sự tình cờ, mà sự tình cờ này lại có thể khiến người ta rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục trong tíc tắc.*
Xem xong phim tài liệu đã là năm giờ chiều, Tiêu Chiến tháo kính ra, dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, lại thấy Tiểu Khương đang vui vẻ chạy tới, cầm máy ảnh gõ vào cửa kính văn phòng của chính mình.Vừa vào cửa, không đợi Tiêu Chiến hỏi chuyện, cô đã kích động nói: "Tổ trưởng, không phải anh nói muốn phỏng vấn một số bác sĩ phẫu thuật, tìm hiểu điều kiện làm việc của họ sao? Anh đoán xem, hôm nay em dẫn ai tới?"Tiêu Chiến hỏi: "Ai cơ?""Chính là bác sĩ phẫu thuật lồng ngực trẻ tuổi đẹp trai, người được chủ nhiệm khoa hết lòng đề cử nhưng lại từ chối đó.""Hả? Anh ấy đi cùng em tới đây sao?"Tiểu Khương có chút xấu hổ cười: "Hôm nay em vừa mới đến bệnh viện, còn chưa chụp được mấy kiểu ảnh đã bị anh ấy gọi lại. Em còn đang thắc mắc, không ngờ bác sĩ đẹp trai này lại đến gần em. Nói chuyện rồi mới biết, anh ấy chính là bác sĩ phẫu thuật mà đoàn làm phim đã mời. Sau khi hỏi em vài câu, nghe nói chúng ta muốn phỏng vấn một bác sĩ khoa ngoại, anh ấy liền đồng ý, còn tự mình lái xe đưa em về công ty để phỏng vấn, còn đồng ý quay phim!"Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, "Sao bác sĩ này đột nhiên lại chủ động như vậy? Có phải vì thấy em rất xinh đẹp không?"Tiểu Khương đỏ mặt, "Tổ trưởng, bình thường nhìn anh khá hướng nội, không ngờ tán gái cũng giỏi như thế."Tiêu Chiến mỉm cười, "Anh nói thật đấy, em rất đẹp. Như vậy đi, em kêu Nhiên Nhiên chuẩn bị, chút nữa để cô ấy đi phỏng vấn vị bác sĩ này."Khuôn mặt Tiểu Khương lộ ra vẻ khó xử, "Tổ trưởng, nhưng vị bác sĩ kia yêu cầu anh đích thân phỏng vấn. Anh ấy nói, nếu anh không đi, anh ấy sẽ không tiếp nhận phỏng vấn."Tiêu Chiến kinh ngạc, "Anh ấy biết anh sao?""Em cũng không biết." Tiểu Khương ngẫm nghĩ một chút, lại nói, "Nhưng mà khi em nhắc đến tên anh ở bệnh viện, ánh mắt anh ấy dường như đã thay đổi."25 tuổi, bác sĩ khoa phẫu thuật lồng ngực, làm việc ở Bệnh viện Ung bướu Đại học BK, lại còn biết anh.Chỉ cần xâu chuỗi những dữ kiện này, trong đầu Tiêu Chiến đã tự động đưa ra đáp án.Nhưng anh không dám tin vào điều đó."Tên anh ấy.... là gì?" Anh nghe thấy chính mình hỏi."Hình như là họ Vương." Tiểu Khương suy nghĩ một chút, khẳng định lại: "Tên là Vương Nhất Bác."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip