Chương 79: Yết bảng thi phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hạ Vân Kỳ nghe vậy động tác sững lại một chút, người ngồi ở phía xa chỉ thấy được cậu ta đột ngột im lặng không nói tiếp.

Dư Chu với Đào Khương ngồi ngay bên cạnh lại có thể thấy rõ được khoé miệng của cậu ta khẽ nhếch lên, Dư Chu ngược lại cảm thấy cũng chẳng có gì hết, chuyện như thế này nếu như Hạ Vân Kỳ còn chưa tự mình đứng ra đối đáp thì bằng hữu như hắn đứng ra phản bác lại càng không được hợp lý cho lắm.

Đào Khương thì không giống vậy, từ nhỏ cậu ta đã thân thiết với Hạ Vân Kỳ, lại là người hiểu rõ lý do vì sao hai kẻ này dám nói biểu ca nhà mình như thế nhất, huống hồ ngày công bố thành tích thi phủ đã ngay trước mắt, dưới tình huống có nhiều thư sinh vây quanh quan sát tình hình như thế này sao cậu ta có thể để cho kẻ khác làm dơ bẩn danh tiếng của biểu ca nhà mình được chứ.

Vậy nên Đào Khương nhanh chóng thu quạt xếp lại, biểu cảm trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, giọng nói sắc lạnh như chứa băng nói:

"Gia tộc đằng ngoại nhà ta chính là thế gia đọc sách bao đời nay, từ các đời tổ tiên cho tới hiện tại mặc dù người đỗ đạt tiến sĩ cùng cử nhân không quá nhiều, thế nhưng phàm là người đã từng đỗ đạt làm quan thì không ai là không nổi danh thanh liêm công chính. Biểu ca ta cũng bởi thân thể yếu nhược cho nên năm nay mới tham gia khoa cử lần đầu, mặc dù một lần thi huyện đã giành được thủ án, thế nhưng cách con đường làm quan cũng vẫn thực xa xôi trắc trở, hiện giờ ngươi mở mồm ra là nói biểu ca ta ham giàu sang phú quý, cũng không biết là biểu ca ta ham giàu sang phú quý của nhà nào hộ nào, không có nhẽ là ham giàu sang phú quý của nhà ngươi chắc?"

Hai người tới kiếm chuyện gây rắc rối ngoài dáng vẻ là một kẻ mập một kẻ gầy ra thì cách ăn mặc của hai người này cũng có sự chênh lệch với nhau khá lớn, nếu như cách ăn mặc của tên mập kia chính là kiểu sợ người ta nhìn không ra nhà hắn là kẻ có tiền thì cách ăn mặc của tên gầy lại hoàn toàn ngược lại, y phục trên người đã được giặt tới có hơi sờn bạc.

Vậy nên khi Đào Khương vừa nói dứt câu ham giàu sang phú của nhà ngươi chắc thì có không ít người ở đây không khỏi bật cười thành tiếng.

Tên gầy cũng giống như bị chọc phải điểm yếu, hai cánh tay thả lỏng bên người lúc này bàn tay đã nắm thật chặt, vẻ mặt trở nên u ám đáng sợ.

Có điều sắc mặt này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi, gã rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói:

"Ngươi cho rằng chỉ cần nói ra thân thế của bản thân mình cùng với tỏ ý khinh thường với ta thì có thể che giấu được sự thực là hắn ham giàu sang phú quý được hay sao?"

Đào Khương còn muốn nói gì đó thì Hạ Vân Kỳ đúng lúc hồi thần ra hiệu bằng ánh mắt với cậu ta một cái, với sự ăn ý giữa Dư Chu và Đào Khương với cậu ta thì vừa nhìn liền hiểu được đây là ám hiệu không cần tới sự giúp đỡ từ hai người họ.

Tiếp đó Hạ Vân Kỳ xoay người nghiêm túc nhìn về phía gã gầy còm kia, vẫn giữ nguyên dáng vẻ công tử đoan trang nho nhã như cũ nói,

"Vị huynh đài này nếu đã nói ta là kẻ ham giàu sang phú quý thì xin hãy đưa ra chứng cứ rõ ràng rồi hẵng nói."

"Phu lang nhà ngươi không phải chính là chứng cứ đó sao?" gã gầy hếch cằm lên nói, "Các ngươi tự xưng là thư hương thế gia nếu đã không ham giàu sang phú quý thì sao lại muốn cưới ca nhi nhà họ Châu cơ chứ."

Trước đó Dư Chu đã đoán được ý tứ của gã kia chắc hẳn có liên quan đến chuyện này, giờ nghe vậy hắn thực cảm thấy cạn lời, thậm chí còn cảm thấy có chút muốn cười, thật không ngờ kẻ này dám nói ra những lời như vậy trước mặt tất cả mọi người ở đây.

Có điều số người cảm thấy không có vấn đề gì như hắn hiển nhiên là không nhiều, có thư sinh ở bên cạnh nghe thấy liền nhỏ giọng hỏi:

"Chẳng lẽ là ... Châu gia kia sao?"

Sau khi nhận được đáp án khẳng định bằng cái gật đầu của gã gầy thì ánh mắt của không ít người ngồi đây nhìn vào Hạ Vân Kỳ đều có chút thay đổi, dù sao thì trong xã hội hiện tại thì địa vị của ca nhi vẫn thấp hơn so với nữ tử một chút, dựa vào dòng dõi của Hạ gia mà nói muốn lấy một nữ tử môn đăng hộ đối cũng không phải chuyện khó khăn gì, thế nhưng Hạ Vân Kỳ lại nhất quyết lấy một cái ca nhi, còn là người nhà Châu gia nổi danh giàu có trong toàn bộ phủ thành bọn họ.

Chuyện này thật dễ làm người ta sản sinh ra những suy nghĩ lệch lạc khác.

Vẻ mặt Hạ Vân Kỳ lại không chút biến đổi, thậm chí còn nở nụ cười nhẹ nói,

"Dám hỏi vị huynh đài này một câu, với thân phận của ta nếu như không phải là một người ham giàu sang phú quý như trong lời nói của ngươi thì nên lấy một ca nhi hoặc một nữ tử như thế nào mới phải?"

Tên gầy không nghĩ tới cậu ta sẽ hỏi ngược lại mình những lời này, nhất thời đứng sững người mất một lúc, có điều cũng rất nhanh thì đã tỉnh táo trở lại, làm ra vẻ mặt vô cùng thành khẩn nói,

"Người bình thường lựa chọn kết thân tất nhiên là nên chọn nữ tử môn đăng hộ đối với mình rồi."

"Là như vậy sao?" Hạ Vân Kỳ hơi rũ mắt nói tiếp, "Thế nhưng ta với phu lang nhà ta từ thời vỡ lòng đã học trong cùng một thư viện, hai người chúng ta chính là quen biết từ nhỏ, sự ngưỡng mộ của ta dành cho cậu ấy cũng bắt đầu từ khi đó, hiện tại lại chỉ bởi vì nhà cậu ấy theo nghiệp thương mà nhà ta xuất thân từ tầng lớp sĩ liền nhất định phải che giấu tình cảm cùng lòng ngưỡng mộ của chính mình để lựa chọn một nữ tử môn đăng hộ đối khác thành thân hay sao?"

Ngừng một chút cậu ta lại giống như đang lẩm bẩm một mình nhỏ giọng nói tiếp:

"Tạm thời không nói tới ta hay cậu ấy, nếu thực sự làm như vậy thì liệu có công bằng đối với vị nữ tử kia hay không?"

Sĩ tử Đại Viêm phong lưu, tất cả người đọc sách đều không dám nói bản thân có thể làm được tới mức chỉ thành thân với người ngưỡng mộ trong lòng mình hay không, thế nhưng đa số mọi người đều sẽ tán thành với cách làm như vậy của người khác.

Mà sau khi nghe xong những lời này của Hạ Vân Kỳ thì đám người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt thông suốt hiểu rõ, nhao nhao nói: "Thì ra là thanh mai trúc mã à."

Dư Chu quan sát sắc mặt của mọi người mới lựa chọn đúng thời cơ chêm vào một câu:

"Tất nhiên là không công bằng rồi, ta mà có tỷ muội trong nhà thì khẳng định sẽ không đồng ý gả nàng cho một người đã có người trong lòng như thế."

Những thư sinh thuộc dòng dõi thế gia tốt một chút, đặc biệt là những người có thể xưng là môn đăng hộ đối với dòng họ nhà Hạ Vân Kỳ vừa nghe Dư Chu nói những lời này liền không khỏi bắt đầu tưởng tượng trong đầu, nếu như tỷ tỷ hoặc muội muội trong nhà mà tìm về một phu quân như vậy thì sẽ ra sao.

Chỉ mới tưởng tượng thôi mà mấy người họ đã cảm thấy tức tới bốc khói trên đỉnh đầu rồi.

Cũng vì vậy mà càng thêm nhận định sự lựa chọn của Hạ Vân Kỳ là cực kì chính xác, thậm chí có người tình cách thẳng thắn bộc trực không nhịn được liền bật thốt lên:

"Các vị thư sinh cùng thời với ta à, nếu hiện giờ có người bởi vì thân phân mà có thể buông bỏ được người ái mộ trong lòng, thì sau khi lấy được công danh hoặc là đỗ đạt làm quan thì ai biết được hắn có thể bởi vì thân phận mà buông bỏ thêm thứ gì khác nữa hay không chứ."

Dư Chu với Hạ Vân Kỳ một người hát một người đệm đã dần đem cục diện lật ngược trở lại.

Nhưng đã bị khiêu khích đến mức này rồi, tất nhiên là Hạ Vân Kỳ sẽ không tính lật ngược cục diện trở lại xong liền dừng tay, cậu ta khó hiểu nhìn về phía tên gầy kia, mượn dùng những lời phát biểu ý kiến của người vừa mới nói kia đưa ra câu hỏi,

"Huynh đài nếu chỉ cân nhắc thân phận lại không nói tới tình cảm như vậy làm Hạ mỗ có điều nghi vấn khó hiểu, dựa theo lý luận vừa rồi của ngươi vậy đợi sau khi ngươi thi đỗ có được công danh trên người thì vị thê tử đã cưới từ thời nghèo túng cùng nhau vượt qua khó khăn trước đó khẳng định đã không cách nào môn đăng hộ đối với thân phận của ngươi lúc hiện tại, lẽ nào ngươi liền muốn bỏ thê cũ cưới một người mới hay sao?"

Hành vi ruồng bỏ thê tử cũ lấy thê tử mới sau khi công thành danh toại mặc dù chưa có lệnh cấm rõ ràng ở nước Đại Viêm, thế nhưng nó chính là hành vi bị tất cả mọi người coi thường khinh bỉ, nếu như người này là một quan viên làm việc cho triều đình thậm chí còn có khả năng sẽ bị mất đi chiếc mũ ô sa trên đầu.

Vậy nên sau khi tên gầy nghe Hạ Vân Kỳ nói như vậy liền gấp gáp đáp,

"Ngươi ăn nói linh tinh cái gì đấy hả!"

Dang vẻ Hạ Vân Kỳ thong dong bình tĩnh, lạnh lùng nói:

"Nếu ngay cả huynh đài cũng cảm thấy đó là một chuyện vô sỉ, không biết xấu hổ thì vì cớ gì cứ nhất quyết muốn Hạ mỗ làm nó cơ chứ."

Lúc này sao tên gầy còn không biết bản thân mình bị quấn vào với chuyện này rồi chứ, gã trừng mắt lườm Hạ Vân Kỳ hồi lâu chứ không nói chuyện.

Hạ Vân Kỳ cũng đứng im tại chỗ để mặc cho gã nhìn tiếp.

Có vẻ đến tận lúc này thì tên mập ở bên cạnh mới kịp phản ứng lại, kéo lấy góc y phục của gã gầy nhỏ giọng nói:

"Hình như hắn nói cũng rất có đạo lý mà."

"Ta đi tới đây là vì ngươi vậy mà ngươi dĩ nhiên còn cảm thấy những lời hắn nói là có lý?" Gã gầy nói xong liền phất tay áo tức giận đi về phía cánh cửa lớn của nhà trọ.

Tên mập nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại, còn đang đứng ngây người tại chỗ.

Hạ Vân Kỳ đi lên phía trước một bước hỏi: "Vũ công tử đúng không?"

"Ngươi biết ta sao?" tên mập nghi ngờ hỏi.

"Tất nhiên là biết rồi," Hạ Vân Kỳ mỉm cười, dùng âm lượng mà chỉ người trong bàn của họ có thể nghe thấy nói: "A Ninh từng nhắc về ngươi với ta, cậu ấy nói cho dù có không gả cho ta thì cậu ấy cũng tuyệt đối không gả cho ngươi."

"Ngươi!" tên mập liếc Hạ Vân Kỳ một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận cùng với đố kỵ, không lâu sau cũng tức giận đi thẳng ra bên ngoài nhà trọ.

Đợi hai người này đều đã rời đi rồi Hạ Vân Kỳ mới chắp tay với những người ở xung quanh nói:

"Để các vị chê cười rồi."

"Nào có, nào có."

"Nghe nói Hạ công tử quân tử ôn nhã, hôm nay vừa gặp quả là danh bất hư truyền."

Nhóm thư sinh ở bốn xung quanh lần lượt tán đồng.

Sau khi khách khí thăm hỏi một vòng Hạ Vân Kỳ liền trở lại bàn của nhóm Dư Chu ngồi xuống.

Lúc này món ăn cũng đã được bưng lên, đợi hỏa kế bày biện đồ ăn lên bàn xong Dư Chu mới trêu đùa nói:

"Không ngờ có một ngày Vân Kỳ có thể dùng những lời lẽ sắc bén như vậy để đáp trả người khác đấy nhé."

"Ai bảo hắn ta ngấp ghé A Ninh nhà ta làm gì." Ở trước mặt bạn tốt cùng với biểu đệ nhà mình Hạ Vân Kỳ nói chuyện khá là tùy ý.

Có điều bởi vì không muốn cho người xung quanh nghe thấy được nội dung nói chuyện của mình mà Dư Chu và Hạ Vân Kỳ đều khống chế âm lượng ở mức cực thấp.

Đào Khương ở bên cạnh vốn còn đang vùi đầu chăm chú vào chuyện ăn uống nghe biểu ca nhà mình nói như vậy liền lập tức dừng động tác gắp đồ ăn của mình, dùng vẻ mặt như muốn nói 'mau nói ra cho mọi người cùng nghe xem nào' nhìn về phía Hạ Vân Kỳ.

Dường như Hạ Vân Kỳ có chút mất tự nhiên gắp một cọng rau cải thìa chậm rãi nhai nuốt, sau đó mới nói:

"Trước đây hàng năm A Ninh đều sẽ đi tới phủ thành cùng với phụ thân của cậu ấy vài lần để xử lý một vài chuyện trên phương diện làm ăn. Khoảng vào ba năm trước, trong lúc cậu ấy đi đàm phán chuyện làm ăn với phụ thân thì gặp mặt với cái tên Vũ công tử kia một lần, kết quả người này liền mời bà mai tới nhà A Ninh đề thân, A Ninh không đồng ý thì hắn lại mặt dày mời người tới nhà cậu ấy hết lần này tới lần khác, đến tận khi chuyện hôn sự của ta và A Ninh được đặt ra rồi mới chịu dừng lại.

Dư Chu và Đào Khương nghe Hạ Vân Kỳ nói xong liền trao đổi ánh mắt một cái, tiếp đó lại đồng thời bật cười thành tiếng.

Hai gã nọ không giành được chút lợi thế nào từ trong tay Hạ Vân Kỳ vào ngày đó, về sau cũng không còn thấy xuất hiện thêm lần nào nữa, thẳng cho tới ngày công bố xếp hạng kì thi phủ.

Giữa khoảng thời gian đó mấy người Dư Chu có thời gian rảnh rỗi liền đi theo Văn tiên sinh với Đào Khương nhận biết một vài người bạn mới.

Ngày công bố kết quả thi nhóm người bọn họ liền hẹn nhau cùng đi xem kết quả xếp hạng.

Thời gian yết bảng vẫn là giờ thìn như cũ, từ sáng sớm nhóm người đã tới trước cổng trường thi chờ đợi.

Không biết là do đối phương cố ý canh chừng hay đúng thực là oan gia ngõ hẹp, chiếc xe ngựa của mấy người Dư Chu vừa mới dừng lại liền thấy được hai thân ảnh một béo một gầy đứng cách đó không xa.

Phủ thành cũng chỉ lớn bằng ấy, trước đó lời nói dùng thành tích thi phủ để chứng minh cho trình độ học vấn của Dư Chu đã được truyền đi trong nhóm thư sinh tham gia thi cử lần này, vậy nên xe ngựa của mấy người họ vừa dừng lại thì nhóm người đứng xung quanh đều chuyển rời ánh mắt nhìn hết qua đây.

Hiện trường đột ngột yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Hai kẻ kia dường như cũng phát giác ra được chuyện gì đó, đồng thời nhìn qua đây, chỉ là lần này đã học khôn không ít, chẳng dám tiến lên phía trước khiêu khích bọn họ nữa, chỉ giống như đang chờ đợi nhìn trò cười liếc Dư Chu một cái, tiếp đó liền xoay mặt nhìn chăm chú cánh cổng trường thi, chờ đợi quan viên vác bảng công bố thành tích ra ngoài.

Lần này Dư Chu không đứng từ xa chờ đợi như trước nữa mà cũng chen chúc tiến vào bên trong.

Không biết có phải mọi người đều ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt hay không mà nhóm thư sinh vốn nên cùng nhau chen chúc càng gần về phía trước càng tốt khi vừa thấy nhóm người Dư Chu liền lần lượt tránh qua một bên để trống ra một con đường nhỏ.

Thế nhưng lại chỉ để cho hai người Dư Chu với Hạ Vân Kỳ tiến vào, còn lại Đào Khương với Dư Ôn Lương đều bị ngăn lại ở phía ngoài.

Cách giờ thìn còn khoảng chưa tới thời gian một chén trà thì yết bảng mới được bê ra ngoài, tiếp đó là lưu trình giống với lần yết bảng trong kì thi huyện, tiếng khèn vang vọng, quan viên giật tấm lụa đỏ che chắn trên bảng xếp hạng xuống.

Thị lực của Dư Chu khá tốt, lại còn được đứng ở phía trước cho nên hắn vừa liếc mắt liền thấy được tên của Hạ Vân Kỳ xếp tại phía trong cùng bên phải giống như trong kì thi huyện trước đó.

Thấy vậy hắn liền cực kì vui vẻ, nhìn về phía Hạ Vân Kỳ ở bên cạnh thốt lên:

"Chúc mừng Vân Kỳ lấy được giáp đẳng hạng nhất."

Tốc độ của Hạ Vân Kỳ chậm hơn một chút, ánh mắt cậu ta vẫn đang dừng lại trên tấm bảng danh sách phía trước, có điều không giống với Dư Chu, những cái tên mà cậu ta muốn nhìn đều đã tìm được hết rồi, lúc này mới đáp lại Dư Chu nói:

"Cũng chúc mừng Dư huynh, giáp đẳng hạng tám."

Người dịch: Hana_Nguyen

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip