Chuyen Ver Taekook Ban Cung Ban That Dang Thuong Khai Tam Thi Phuc Ma Chuong 25 Danh Mong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Khi Điền Chính Quốc tỉnh lại thì đã ở trên giường, cậu mơ màng mở mắt cảm nhận bên ngoài nắng chói chang.


Cậu lười biếng không muốn xuống giường, trên người đắp chiếc chăn mỏng, khi nhìn vào chiếc sô pha gần đó thì nhớ lại chuyện nửa đêm dường như mình đã đi tìm Kim Thái Hanh.

Đến giờ vẫn rõ cái cảm giác an tâm lúc ấy.

Mấy con gấu bông trên sô pha đã được Điền Chính Quốc dọn ngay khi Kim Thái Hanh đến ở.

Khi đó vì luống cuống nên mới nói của Triệu Tiểu Nguyệt, chứ thực ra là cậu thích rồi mới mua đem về. Hồi trước cậu gặp ác mộng ngủ không được, khi đi ngủ phải ôm mẹ Điền, sau này lớn lên thấy trong ngực trống trống như nào thế là lại bất tri bất giác mua thật nhiều gấu bông.

Nhưng cậu là con trai, nói ra mất mặt lắm.

Điền Chính Quốc nhìn sô pha một hồi, đã hẹp lại còn ngắn, sao hai người có thể ngủ trên đó được nhỉ.

Phải đổi một cái lớn hơn thôi, như vậy Kim Thái Hanh nằm mới thoải mái được.

Điền Chính Quốc rửa mặt xong rồi đi xuống lầu, sau đó thấy Kim Thái Hanh trong phòng bếp.

Hắn đang làm đồ ăn sáng với dì Phương, Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua thì phát hiện món cháo cà rốt cậu ghét nhất.

Cậu mang dép lê loẹt quẹt đi đến sau lưng bạn cùng bàn, trán áp lên lưng Kim Thái Hanh, tay ôm thắt lưng còn sẵn tiện sờ sờ cơ bụng rắn chắc một tí, nói: "Tớ không ăn cái này."

Dưới bụng Kim Thái Hanh nóng lên, tay hắn khựng lại, mặc kệ cái đầu nhỏ dụi qua dụi lại ở phía sau: "Trong người bực bội nên ăn nhiều vitamin C."

"Không cần."

"Làm bánh trứng với sủi cảo cho cậu."

"Cũng không ăn."

"Vậy muốn ăn gì?"

Điền Chính Quốc: "Cẩu Bất Lý Thiên Tân, rồi lẩu chua chay Thành Đô, vịt nướng Bắc Kinh, lẩu cay Trùng Khánh, còn không nữa thì MCDonald..."

Kim Thái Hanh: "..."

Hắn để cái vá xuống rồi quay lại xách áo ngủ bạn nhỏ đi tới bàn, mặt nghiêm nói: "Bánh bao mai làm, mấy món khác thì không được."

Điền Chính Quốc không nhìn hắn, bất mãn hứ một tiếng: "Lại keo kiệt, không cho thì thôi."

Kim Thái Hanh xoa đầu cậu: "Hôm nay chỉ có hai món này, mai làm cánh gà nướng bù cho cậu, ngoan."

Dì Phương đứng bên nói: "Bạn học Kim năm giờ sáng là đã dậy rồi, vỏ sủi cảo do cậu ấy gấp đấy, còn tự mình làm nhân nữa, cà rốt cắt nhuyễn lắm, cậu chủ nhỏ ít nhiều gì cũng ăn một miếng đi."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh: "Thật sao?"

"Không đến mức đó." Kim Thái Hanh nói, "Làm cũng không lâu."

Trong lòng Điền Chính Quốc vui đến mức nổi cả bong bóng, cậu bưng chén bánh trứng lên: "Thôi được rồi, nể mặt cậu vậy."

Chỉ có hai người ngồi trên bàn ăn sáng.

Điền Chính Quốc ăn bánh trứng xong rồi ăn sủi cảo tiếp, nói: "Mấy ngày rồi không thấy ba mẹ, trước đây họ không bận đến mức này."

Cậu cẩn thận đếm: "Bốn ngày rồi."

Kim Thái Hanh hỏi: "Công việc bận lắm sao?"

"Trừ đi công tác ra thì chưa thấy không ở nhà lâu vậy." Điền Chính Quốc nhíu mày: "Mà hồi trước còn gọi điện thoại về, giờ ngay cả một tin nhắn cũng không có."

Độ tuổi mười mấy là thời kỳ phản nghịch của con người, nhưng Điền Chính Quốc không thế, từ nhỏ cậu chưa chịu uất ức lần nào, ba mẹ cũng rất yêu thương và tôn trọng cậu, quan hệ giữa ba người rất tốt nên không có cảnh tượng gà bay chó sủa như nhà người ta.

Nhớ lại lúc ấy ba mẹ phải khép nép trước vị thiếu gia họ Kim kia, nội tâm Điền Chính Quốc hơi bất an: "Tớ lo cho họ quá."

Kim Thái Hanh đẩy chén cháo cà rốt tới chỗ cậu: "Đừng nghĩ nhiều, chắc gặp chút vấn đề gì thôi."

Điền Chính Quốc cầm thìa khuấy nhẹ, chầm chậm múc mấy miếng cà rốt ra: "Chắc vậy, bình thường chuyện ở công ty ba mẹ cũng không nói tớ biết."

Kim Thái Hanh phát hiện hành động nhỏ của bạn cùng bàn, hắn lấy cái thìa từ tay cậu rồi ngồi cạnh Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc đứng dậy muốn đi thì bị Kim Thái Hanh kéo vào lòng nhốt lại: "Ăn cho hết."

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu không chịu hé môi, đôi mắt sâu thẳm của Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm.

"...Kim Thái Hanh, tớ no rồi."

"Ừ." Kim Thái Hanh múc một thìa đưa đến môi bạn nhỏ: "Ăn thêm chút nữa."

Điền Chính Quốc: "..."

Ác quỷ!

Điền Chính Quốc bị buộc ăn hết cháo cà rốt, sự cảm động vì bạn cùng bàn làm bữa sáng cho nháy mắt đã tan biến.

Lúc đi tiêu thực ở trong sân, Điền Chính Quốc đi đằng trước với ý nghĩ phải cho Kim Thái Hanh một bài học, để hắn hiểu rằng không phải lúc nào cũng cần chăm sóc cậu.

Nhưng rồi nhịn không được lại quay đầu nhìn thoáng qua, bạn cùng bàn đang đi theo sau cách một khoảng, thấy cậu đứng lại cũng dừng bước cười lấy lòng.

Tiết trời buổi sớm không nóng lắm, Kim Thái Hanh đứng dưới ánh nắng rực rỡ mờ ảo nhìn như trong suốt vậy, ánh mắt dõi theo cậu như một chú cún con đáng thương bị bỏ rơi.

Điều này như một kích chí mạng cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc sợ một Kim Thái Hanh ra vẻ đáng thương nhất, đôi lúc cũng có cảm giác là cố ý, nhưng trong ánh mắt kia lại cực kỳ chân thành.

Cậu không rõ nữa.

Kim Thái Hanh cứ đứng như vậy, lát sau mới chầm chậm tiến lên hai bước, thấy Điền Chính Quốc còn đang nhìn lại như sợ hãi mà dừng chân.

Điền Chính Quốc đâu có rảnh nghĩ này nghĩ nọ: "Đứng phơi cho khô đó hả? Còn không lại đây!"

Cậu tự nghĩ rất dữ, khí thế đã đủ hung hăng rồi, nhưng thực ra không giận chút nào hết.

Chờ cho Kim Thái Hanh tới đây, Điền Chính Quốc đau lòng nắm tay hắn: "Sau đừng chăm chút tớ thế nữa, có khác gì đang trông con đâu."

Giọng Kim Thái Hanh rất nhỏ: "Sợ bụng cậu không thoải mái."

Hôm nay hắn dậy từ rất sớm, đêm qua cũng không ngon giấc nổi.

Dù sao thân hình cao như vậy nằm trên sô pha rất khó khăn, đã thế trong lòng còn ôm bé thỏ trắng. Hai người ôm nhau thành một cục, hắn phải dùng hết tất cả định lực mà mình có mới không lộ răng nanh ra ngoài.

Mặt trời lên cao, không khí càng lúc càng nóng, Điền Chính Quốc không muốn trở về phòng nhưng cũng chịu không nổi mặt trời ở ngoài đây.

Cậu đi vào trước nói: "Dù sao đừng để ý tớ nữa, tớ không muốn làm bài, mai làm cũng kịp vậy."

Kim Thái Hanh im lặng đi theo không nói gì.

Điền Chính Quốc nghĩ chắc là đã hiểu rồi, nhịn không được mà cười đắc ý.

Nhưng vào phòng Kim Thái Hanh khóa trái cửa lại, chìa khóa thì nhét vào trong túi.

Điền Chính Quốc: "???"

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Vậy học hóa trước đi."

Điền Chính Quốc trợn mắt: "Nói mặc tớ cơ mà!"

"Tôi đã đồng ý đâu."

Điền Chính Quốc kinh sợ: "Cậu mặt dày thế đấy hả?"

Kim Thái Hanh còn muốn mặt dày hơn một chút.

Hắn cũng không muốn làm bài tập, hắn muốn bắt nạt Điền Chính Quốc.

Theo nhiều nghĩa.

Hắn nhịn xuống ngồi vào bàn học rồi nhìn về phía bạn nhỏ cùng bàn xù lông như con nhím, "Muốn tôi mời ngồi hay là muốn tự ngồi?"

Giọng điệu hắn không nhanh không chậm nhưng mang theo uy hiếp rất lớn, cứ như là quan phủ, đâu còn chút đáng thương nào đâu.

Một phút sau, Điền Chính Quốc ngồi trước bàn lại bắt đầu tức giận.

Bây giờ cậu hiểu rồi, Kim Thái Hanh rõ ràng là con sói đuôi to đội lốt cừu, thề sau này không tin cậu ấy nữa!

Căn phòng im ắng, điều hòa không mở, chỉ có hai cái quạt nhỏ trên bàn chạy ro ro.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào các loại ký tự huyền ảo trong đề thi sầu muốn rụng tóc.

Thế mà Kim Thái Hanh còn không cùng làm bài hóa với cậu nữa, nhất thiết phải lôi bài tập lý ra làm mới chịu cơ.

Mấy trò gian lận không có đất diễn rồi.

Điền Chính Quốc nghĩ Kim Thái Hanh chắc chắn là cố ý.

Cậu đưa đề thi qua: "Kim Thái Hanh tớ làm không được."

Kim Thái Hanh liếc một cái đã biết đáp án: "Đây là đề cơ bản."

Điền Chính Quốc học dốt không áp lực chút nào: "Tớ không có gốc mà, cậu không dạy sao? Không dạy thì không làm nữa."

Trắng trợn vô lại như thế thực sự là thiếu đòn.

Kim Thái Hanh ngồi thẳng, bóng hắn bao phủ lên người cậu: "Không làm sao?"

Điền Chính Quốc vẫn chưa cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang cận kề, cậu vẫn còn nổi nóng, bút mực đen vẽ lung tung nguệch ngoạc lên giấy thi: "Trước giờ vốn đã dốt hóa rồi, do cậu ép tớ làm chứ bộ."

Kim Thái Hanh đặt đề trong tay xuống, lui ghế về sau chừa ra một khoảng đủ cho một người ngồi phía trước.

Điền Chính Quốc còn đang lải nhải: "Có ai bắt người khác làm bài tập giống cậu không chứ, đúng là đồ đáng ghét mà, quản ai quản chặt thế, sau này ai mà không may ở cùng cậu... Gì vậy?"

Cánh tay cậu bị Kim Thái Hanh kéo qua.

Điền Chính Quốc vốn đang ngồi trên ghế, vừa kéo một cái là người theo quán tính nhào qua nhưng vì có Kim Thái Hanh đỡ nên không bị ụp mặt xuống đất, thay vào đó là nằm nhoài lên đùi bạn cùng bàn.

Không hiểu sao tư thế này làm Điền Chính Quốc thấy có hơi xấu hổ, cậu vội vàng giãy dụa muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp đứng thì đã bị Kim Thái Hanh đè lại, "Cậu làm gì... Á! Kim Thái Hanh!"

Lần đầu tiên trong đời Điền Chính Quốc muốn mắng người, là cái kiểu mắng chửi thô tục ấy.

Kim Thái Hanh.

Vậy mà dám!

Đánh mông cậu sao!!!

Lại còn là đánh thẳng tay, không chút nể nang gì luôn!

Cả người Điền Chính Quốc đều không ổn.

"Kim Thái Hanh!"

Cậu gào lên một tiếng, nhưng còn chưa kịp nói thêm gì thì mông lại bị tét. Hôm nay vì lười nên cậu chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh này thôi, kết quả là bị ăn đau đến trào cả nước mắt.

Kim Thái Hanh không thấy, tay cứ thế mà đánh, mãi đến khi toàn bộ lòng bàn tay đều đỏ lên mới dừng lại.

Người nằm trên đùi không la hét gì nhưng vai cậu thì đã căng cứng, lồng ngực thi thoảng còn rung rung một chút.

Kim Thái Hanh đỡ người dậy, thấy bạn nhỏ cùng bàn kìm nén bướng bỉnh cắn nát môi, một vẻ mạnh mẽ nhưng tủi thân như vậy, giọng điệu của hắn không nhịn được mà dịu xuống: "Điền Chính Quốc."

Một tiếng này như bật được công tắc.

"Tớ chọc gì cậu rồi sao?" Điền Chính Quốc thực sự là đang khóc, nước mắt lã chã lã chã rơi xuống hoài, "Cậu đánh tớ!"

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng bị sỉ nhục như vậy, bị người ta đè ra mà đánh.

"Ba tớ còn không nỡ đánh tớ nữa, Kim Thái Hanh tớ muốn nghỉ chơi cậu!"

Kim Thái Hanh biết lần này mình hơi quá đáng, nhưng hắn không cảm thấy hối lỗi.

Điền Chính Quốc cứ trẻ con như vậy, làm bài tập cũng cần người thúc nhắc.

Kim Thái Hanh tình nguyện nhắc, chỉ có điều đứa nhỏ này cứ cà lơ phất phơ mãi làm hắn có chút bực.

Điền Chính Quốc mắng hắn là đồ vô ơn, Kim Thái Hanh móc tim móc phổi đối xử với cậu như vậy lại không nhận nổi một câu dễ nghe, Điền Chính Quốc mới là đứa vô ơn ấy chứ.

Ngay cả câu nghỉ chơi cậu cũng thốt ra rồi.

Nhưng Điền Chính Quốc khóc khiến hắn không biết phải làm sao.

Lần này Kim Thái Hanh không vội đi dỗ mà là bình tĩnh nói: "Cậu không nên uy hiếp tôi như vậy, cũng đừng nói..."

"Vậy tớ phải làm sao bây giờ, tớ thực sự làm không được mà, vốn đi học đã không giỏi rồi, cậu còn ép tớ." Điền Chính Quốc nấc lên mấy lần, khó khăn lắm mới ngăn nước mắt lại, "Cậu không hiểu gì hết, Kim Thái Hanh."

Kim Thái Hanh nói gì nữa đây?

Không thể nói bạn nhỏ cùng bàn biết, rằng hắn muốn bên cậu, ở cạnh cậu cả đời được.

Những lời này của cậu thực sự quá đau lòng.

Điền Chính Quốc khóc nức nở, Kim Thái Hanh đầu hàng: "Thật xin lỗi."

Nhưng Điền Chính Quốc không chịu tha thứ, cậu giãy tay hắn ra, không muốn nhìn mặt nữa.

Kim Thái Hanh kéo nhẹ góc áo cậu: "Tôi sai rồi, thật xin lỗi."

Điền Chính Quốc chùi chùi nước mắt: "Đừng có mà giả bộ đáng thương, tớ không bị mắc lừa nữa đâu."

Kim Thái Hanh dừng lại, vẻ mặt giật mình, yên lặng buông tay xuống.

Hắn cúi đầu nhìn bài thi trước mặt không nói gì.

Căn phòng lập tức im ắng khó xử.

Điền Chính Quốc quay lưng về hắn một hồi lâu, cậu được nuông chiều từ bé nên da thịt non mềm hơn chút so với mấy đứa bạn, bây giờ phía sau còn nóng rát ngứa ran là đủ hiểu đau đến thế nào rồi.

Kim Thái Hanh dù có tức cũng không nên đánh cậu chứ.

Còn là... Còn là cái kiểu đánh như vậy.

Cậu có phải con nít nữa đâu.

Điền Chính Quốc càng nghĩ càng giận, làu bàu: "Kim Thái Hanh tớ ghét cậu."

Kim Thái Hanh nghĩ, Điền Chính Quốc trước mặt vẫn nói chuyện rất nhẹ nhàng.

"Tôi biết rồi." Hắn gom từng tờ từng tờ đề thi ở trên bàn xếp lại thành một xấp rồi bỏ vào cái cặp gần đó, "Không phiền cậu nữa."

Điền Chính Quốc chưa hiểu quay đầu lại nhìn hắn.

Sau đó thấy Kim Thái Hanh đeo cặp sách đứng lên: "Khiến cậu giận là lỗi của tôi, tôi biết lỗi rồi, thật xin lỗi."

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ, ánh mắt hai người cuối cùng cũng giao nhau: "Mấy ngày nay cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi."

Điền Chính Quốc ngơ cả người.

Là sao?

Tự nhiên cảm ơn đã chăm sóc?

Điền Chính Quốc nghĩ chắc Kim Thái Hanh lại trêu cậu rồi, nhưng không hiểu sao ánh mắt kia lại có chút đau lòng.

"Kim Thái Hanh..."

Kim Thái Hanh không nhìn nữa, đi đến tủ quần áo: "Tôi không muốn cậu ghét tôi, đánh cậu là hành động cảm tính. Nhưng Điền Chính Quốc này..."

Hắn lấy từng bộ từng bộ quần áo của mình cho vào trong cặp sách: "Người bên cạnh tôi không phải lúc nào cũng xúi quẩy, tôi cũng biết yêu thương, ít nhất là sẽ không để người ấy sống như mình."

Điền Chính Quốc nhìn hành động của hắn, hít hít mũi, quên cả khóc nói: "Cậu không nên đánh tớ..."

Lần này Kim Thái Hanh im lặng một hồi: "Thực sự rất xin lỗi, sau này sẽ không làm thế với cậu nữa."

Hắn đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, thân hình cao lớn bao phủ người trước mặt, Điền Chính Quốc chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn.

Ngay khi cậu nghĩ rằng Kim Thái Hanh sẽ ôm mình một cái thì người kia lại lui trở về: "Tôi đi đây, lần nữa cảm ơn đã chăm sóc."

Cậu đánh người ta mà cậu còn oan ức?

Điền Chính Quốc trơ mắt nhìn hắn đi qua không chút lưu luyến nào tới cửa.

Cậu còn đang mơ mơ màng màng.

Rõ ràng mình mới là người bị đánh, mà sao Kim Thái Hanh lại muốn đi đâu?

Kim Thái Hanh mím môi, tay nắm chặt.

Không ai biết trong lòng hắn phiền muộn đến thế nào.

Không phải hối hận vì đã đánh Điền Chính Quốc -- thực ra hắn cũng không định làm cậu khóc, ban đầu chỉ muốn dọa cậu chút mà thôi.

Nhưng lúc sau lại không thể khống chế được, dù sao bạn nhỏ cùng bàn ngày nào cũng khiêu khích hắn như vậy, nếu định lực không đủ thì sao có thể làm Liễu Hạ Huệ(*) lâu đến thế.

(*) Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.

Quỷ biết lúc hắn đánh mông Điền Chính Quốc trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Tình hình có hơi mất khống chế, nếu hắn còn không rời khỏi đây thì khó có thể cam đoan bản thân sẽ không làm chuyện quá phận hơn.

Hắn là ác quỷ.

Mỗi ngày dưới lớp mặt nạ đứng đắn lạnh lùng là vô số ảo tưởng đen tối với Điền Chính Quốc.

Tiếc là con thỏ nhỏ không hề phát hiện, còn nhảy tưng tưng ở trong vòng tay hắn.

Còn chưa đến cửa thì quai cặp đã bị ai kéo lại.

Giọng Điền Chính Quốc vẫn còn nghẹn ngào, "Tớ, tớ còn chưa đuổi cậu, cậu đi làm gì?"

Cậu nói: "Chờ tớ hết giận là được mà?"

Kim Thái Hanh gần như là nghiến răng nghiến lợi, hận không thể mặc tất cả ôm người vào lòng mà tùy ý đối xử, cậu muốn khóc thế nào, muốn kêu thế nào cũng được, chỉ cần hắn thỏa mãn là được rồi.

Hắn hít sâu vài cái, nói: "Vậy cậu muốn tôi phải làm sao?"

Điền Chính Quốc suy nghĩ một hồi, "Nếu không thì... cậu để tớ đánh lại nhé?"

Kim Thái Hanh cúi đầu, vẻ mặt hắn phức tạp mà nhìn cậu.

Điền Chính Quốc nhìn thân hình cao lớn của bạn cùng bàn cũng hiểu là không thể nào được, nhưng cậu không có cách nào hay hơn cả: "Kim Thái Hanh..."

"Tôi vẫn nên đi thôi, Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh nói: "Nếu không sẽ có một ngày, tôi sợ chúng ta không làm bạn được nữa."

Kim Thái Hanh nghĩ thầm, kiên nhẫn đời này hắn dành hết cho Điền Chính Quốc rồi.

Nhưng hắn biết Điền Chính Quốc không rõ ý của mình, không chừng còn đang mắng hắn là đầu đất không biết tốt xấu.

Cuối cùng thì Kim Thái Hanh vẫn đi.

Điền Chính Quốc đứng trước cửa sổ sát đất nhìn hắn ra cửa lớn.

"Có giỏi đừng quay lại." Cậu rất tức giận nhưng cũng chỉ tự lẩm bẩm làu bàu không dám để người ta nghe được.

Trở lại trước bàn, trên đó còn đề thi môn hóa chưa làm tới.

Điền Chính Quốc có chút tủi thân.

Kim Thái Hanh đần độn.

Kim Thái Hanh siêu đần độn.

Kim Thái Hanh siêu cấp đần độn.

Điền Chính Quốc mắng hắn hết lần này lần khác, nước mắt lại lã chã rơi xuống rồi, cậu cầm tờ đề kia nhào lại thành một cục, nhưng chỉ lát sau lại cẩn thận mà trải ra, tờ giấy vốn dĩ đang phẳng phiu giờ đã nhàu nát không chịu nổi.

Điện thoại bên cạnh hộp bút chợt sáng lên, có người nhắn tin WeChat đến.

Mắt Điền Chính Quốc lập tức phát sáng, nhưng khi thấy người gửi tin thì khóe miệng lại xìu xuống.

Là tin nhắn thoại của Thư Vũ.

"Mau đến bệnh viện số ba đi, ba mày chọc phải đại thiếu gia nhà họ Kim, giờ đang quỳ trước mặt người ta kia kìa."

-

Sau khi bị đánh thì vị đại thiếu gia Kim vẫn luôn nằm bệnh viện, đến giờ vẫn chưa được rời khỏi.

Vốn có thể ở nhà dưỡng thương nhưng chủ tịch Kim đau lòng con trai, kiên quyết muốn có người giám hộ, chỉ sợ sẽ xảy ra bất trắc.

Kim Thừa Tông ở bệnh viện nhàm muốn chết, không thể uống rượu không thể tập trung không thể chơi bời, chẳng khác gì hòa thượng suốt ngày ở trong miếu, bực bội tích tụ không có chỗ phát tiết, mà đúng lúc ba Điền đến thăm mới bỗng nhớ đến con trai nhỏ của nhà họ Điền.

Trắng trắng mềm mềm, đáng yêu thật.

Lần này là ba Điền giấu diếm người nhà mà đến đây, ngay cả vợ mình cũng chưa nói, ông có việc cần nhờ nên mang theo không ít thuốc bổ, nhưng dăm ba thứ này Kim Thừa Tông còn không thèm liếc, khi biết mục đích đến đây của ba Điền thì ngửa đầu ra cười: "Ông chủ Điền khách sáo rồi, muốn tôi nhận lô hàng kia cũng không phải không được, chỉ là gần đây cứ ở bệnh viện mãi cũng chán, muốn có một người tán gẫu giải sầu, mà vừa hay lần trước gặp con trai chú tôi đã muốn làm quen với cậu nhóc, hay là chú giới thiệu một chút cho tôi đi?"

Chuyện xảy ra sau đó Thư Vũ cũng không rõ, chỉ nghe y tá nói là trong phòng có tiếng cãi vã lớn, sau đó là tiếng quát của vệ sĩ và âm thanh va chạm bàn vang lên.

Đến khi bọn họ tới phòng bệnh đã thấy chú cậu ta bị mấy người áp quỳ trên sàn, khóe miệng thì bị thương.

Sắc mặt Kim Thừa Tông rất khó coi, trên mặt còn có vết tay lớn, biết hai nhà là họ hàng thân thích nên bảo Thư Vũ nhắn tin cho Điền Chính Quốc, "Nói với đứa em họ của cậu, ba em đang ở chỗ tôi, ông ta có thể an toàn về hay không là tùy vào em có đến hay không."

Thư Vũ mặc dù ngang ngược nhưng chưa từng tận mắt thấy mặt đen của xã hội. Khi trông thấy hiện trường lớn như vậy lập tức bị dọa cho bạt vía.

Lúc gửi tin cho Điền Chính Quốc thì chỉ nói một nửa, cậu ta lo sẽ dọa Điền Chính Quốc sợ.

Hai anh em cãi cọ mười mấy năm, lần đầu tiên Thư Vũ đồng cảm với thằng em họ này.

Mà Điền Chính Quốc chưa hiểu chuyện gì cả, lúc chạy tới bệnh viện số ba thì vẫn còn lơ mơ, thấy Thư Vũ đứng trước cửa chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị bảo vệ chặn lại: "Đại thiếu gia nhà tôi cho mời."

Phòng bệnh VIP rất lớn, TV gắn tường đang chiếu một bộ phim hài của Hồng Kông, trên màn hình nữ diễn viên xinh đẹp lộng lẫy, cười một cái là rung động lòng người.

Kim Thừa Tông đang nằm trên giường bệnh, mắt nhìn chăm chú vào phía trước, không biết là có đang chú ý xem không.

Điền Chính Quốc vừa vào đã thấy ba Điền quỳ bên giường, hai người vệ sĩ một trái một phải đứng bên ông như là đang áp giải phạm nhân vậy.

Mới mấy ngày không gặp, ông đã tiều tụy đi rất nhiều.

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, ngực xót xa, cứ thế đi qua muốn nâng ông đứng dậy: "Ba ơi?"

Hai người vệ sĩ chắn đằng trước.

Điền Chính Quốc đứng lại lo lắng nhìn ba: "Ba không sao chứ?"

Ba Điền thấy con trai, mặt lúc đỏ lúc trắng: "Ba không sao, con đi về trước đi, về rồi nói."

"Không định chào hỏi với tôi sao?" Kim Thừa Tông trên giường đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc mỉm cười: "Lần trước không giới thiệu đàng hoàng, tôi là Kim Thừa Tông, em tên Điền Chính Quốc phải không nhỉ?"

Sắc mặt Điền Chính Quốc đỏ bừng, cậu cảnh giác nhìn gã: "Tôi không quen anh."

"Bây giờ có thể làm quen mà." Kim Thừa Tông nhìn cậu một lúc mới bảo vệ sĩ thả ba Điền, "Vừa rồi chú có hiểu lầm một chút, là tôi thất lễ rồi."

Điền Chính Quốc không thèm tin lời bịa đặt của gã đâu.

Dù cậu không được thông minh lắm nhưng cũng đâu phải không có não.

Chờ ba Điền đứng dậy cậu liền che ông phía sau, Điền Chính Quốc nhìn Kim Thừa Tông, không cho sắc mặt tốt: "Tôi đã đến rồi, anh muốn gì thì nói thẳng đi."

"Không phải nóng." Kim Thừa Tông mỉm cười: "Chỉ là muốn làm bạn với em thôi, cũng đúng lúc ba em có chuyện muốn nhờ, thêm bạn thì nhiều đường mà, em thấy đúng không?"

Điền Chính Quốc nhìn ra sau ba Điền, sắc mặt ông cứng lại, muốn tỏ ra như thường nhưng không được: "Không có đâu, ba không có gì cần nhờ người này cả."

Lòng Điền Chính Quốc mơ hồ bất an.

Mấy ngày nay ba mẹ đều không về, ba còn đến tận đây nhờ vả thì chắc rằng không phải là chuyện vặt.

Nhưng cậu không hỏi thêm, ba mẹ không nói cho cậu biết có cái lý của họ.

Hơn nữa Kim Thừa Tông cho cậu cái cảm giác không được thoải mái nên không muốn nói nhiều làm gì.


Điền Chính Quốc hạ mắt nhìn mặt sàn trơn bóng của bệnh viện, gắng làm cho giọng mình giữ bình tĩnh: "Thật có lỗi, tôi không muốn làm bạn với anh."

Kim Thừa Tông sửng sốt hai giây rồi nhíu mày, "Thật là một bạn nhỏ thú vị."

Hắn lại nhìn về phía ba Điền: "Hai người về đi, chúng ta còn sẽ gặp lại mà."

Điền Chính Quốc nhịn đi nhịn lại mới nén câu "Không thèm gặp lại tên dê già biến thái ông đâu" xuống.

Hai người ra đến cửa thì đột nhiên Kim Thừa Tông nói với ba Điền: "Ông chủ Điền, về sự tồn vong của kiện hàng nọ, chú nên suy nghĩ kỹ."

Hắn lại nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Có rảnh tới chơi."

Vừa ra bệnh viện thì đúng lúc gặp Lý Tuệ Vân hay tin chạy đến.

Bà lo lắng ngắm nhìn chồng con: "Không có việc gì chứ? Kim Thừa Tông có làm khó dễ cha con không? Sao bị thương đây rồi?"

Ba Điền chau mày, phất phất tay: "Chuyện nhỏ thôi, bên em thế nào?"

Sắc mặt Lý Tuệ Vân trầm xuống, lắc đầu.

Ưu sầu dâng lên trong mắt ba Điền.

Bên ngoài trời nắng to, nhưng họ không thấy ấm chút nào.

Cả nhà lên xe, ba Điền cầm lái, Lý Tuệ Vân ngồi ở trước nhắn tin, ngón tay di chuyển không ngừng nghỉ.

Điền Chính Quốc ngắm cảnh lướt qua ngoài cửa xe, chợt hỏi: "Công ty chúng ta gặp vấn đề sao ạ?"

Lý Tuệ Vân quay đầu nhìn con trai an ủi: "Không phải chuyện gì lớn, ba mẹ xử lý được mà, con cứ yên tâm học. Hôm nay dì Phương nói tiểu Kim làm bữa sáng cho con hửm?"

Điền Chính Quốc gục đầu, dạ một tiếng.

Lý Tuệ Vân nói tiếp: "Tiểu Kim người ta vừa kèm học vừa nấu ăn cho con, con để ý tính tình chút đi, đừng có ngày nào cũng chỉ trời chỉ đất trước mặt người ta đấy."

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu làm gì chỉ đâu cơ chứ.

Rõ ràng là Kim Thái Hanh hẹp hòi.

"Tối nay mẹ nấu cơm cho các con, con hỏi tiểu Kim thích ăn gì không?"

"Cậu ấy không ăn đâu."

Lý Tuệ Vân nghe thấy giọng điệu của con trai không vui, khuyên bảo: "Con còn chưa hỏi..."

"Không cần đâu ạ." Điền Chính Quốc như là đang giận dỗi Kim Thái Hanh, cũng tựa như đang giận dỗi chính mình: "Cậu ấy đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip